Thời Đại Game Quật Khởi

Chương 251: Sản xuất




Editor: Nguyetmai

Đến studio, Chung Minh ngồi trước máy tính, bắt đầu gõ bàn phím viết bản thảo ý tưởng thiết kế mà không nói lời nào.

Chung Minh nhớ được rất nhiều game kinh dị từ thế giới trước, nhưng lần này phải làm thật khác biệt so với tất cả những game đó, không thể nào tái sử dụng được.

Kiếp trước cũng có một vài game có đề tài tương tự, nhưng căn bản đều là thể loại game novel là chính, ví dụ như "Mysteries of Fence", nhưng bấy nhiêu đó vẫn chưa thể thỏa mãn yêu cầu của Chung Minh.

Vậy nên, thực ra lần này Chung Minh gần như phải bắt đầu làm từ con số không.

Kinh dị không phải là yếu tố hàng đầu, trong game này không có zombie, cũng không có sinh vật biến dị nào, sẽ không giống những game kinh dị nhằm mục đích dọa người chơi hồn xiêu phách lạc.

Thế nhưng, chỉ cần tái hiện hoàn hảo trải nghiệm chân thực của tất cả những đứa trẻ trong trường giáo dưỡng thì game này đã đủ kinh dị rồi.

Chung Minh viết rất nhanh, thậm chí không cần máy tìm kiếm vạn năng, anh vẫn nhớ như in từng tình tiết xảy ra ở kiếp trước, cảnh tượng trong những thước phim cho tới tận bây giờ.

Tổ tiếp đãi A.

Tăng nặng hình phạt theo số lần phạm lỗi.

"Trị liệu."

Và cả khuôn mặt ngoài cười nhưng trong không cười của Giáo sư Dương.

Không phải Chung Minh cố ý nhớ kĩ tất cả những thứ này, mà là sau khi nhìn qua một lần thực sự không thể nào quên được.

Suốt cả buổi chiều, Chung Minh ngồi trước màn hình máy tính không nhúc nhích, viết hoàn chỉnh tất cả đường dây cốt truyện của game này.

Hôm nay Giả Gia và Tiêu Mộc đều nghỉ nên Chung Minh định ngày mai mới nói cho mọi người biết về việc sản xuất game mới.

Hơn nữa Chung Minh cảm thấy câu chuyện của game này thiếu chút gì đó.

Có lẽ là thiếu cảm giác chân thực của người thực sự từng trải nghiệm. Dù sao Chung Minh cũng chưa từng rơi vào hoàn cảnh đó, chỉ tham khảo một vài tư liệu hình ảnh, không thể hiểu được nỗi tuyệt vọng và sự sợ hãi của đám trẻ trong đó.

Xem ra, bản thảo ý tưởng thiết kế lần này vẫn phải tiếp tục hoàn thiện.

Có điều trước đó, Chung Minh phải sắp xếp một số việc khác nữa, ví dụ mượn phòng ghi hình chuyển động bên Dương Thừa Nghiệp.

Hiện nay studio Vi Quang không thể ghi hình chuyển động, tất cả những chuyển động trong "Hộ vệ vòng Hoàng đạo" trước kia đều là do nhân viên tạo hình chuyển động tự tay làm.

Nhưng chỉ dựa vào chỉnh tay thì hoàn toàn không thể theo kịp tiến độ công việc của game này, nhất định phải ghi hình chuyển động và biểu cảm.

Chung Minh gọi điện cho Dương Thừa Nghiệp nói qua về yêu cầu của mình, sản xuất game mới cần mượn phòng ghi hình chuyển động của Công ty Khoa học Công nghệ Smart Watch, đương nhiên hy vọng có thể giảm giá thuê một chút.

Dương Thừa Nghiệp hào phóng đồng ý, công ty anh ta gần đây hầu như không dùng phòng ghi hình đó, những thiết bị liên quan cũng bị bỏ xó, thuê dùng vài ngày thì không vấn đề gì.

Cúp điện thoại, Chung Minh thầm nghĩ: "Về sau phải nhanh chóng lắp đặt một phòng ghi hình chuyển động mới được, sau này chắc sẽ cần dùng nhiều."

Nói đến lượng công việc, thực ra những cảnh cần ghi hình chuyển động cũng không nhiều, nhưng chỉnh tay chắc chắn không kịp, bởi Chung Minh muốn đuổi kịp tiến độ, ra mắt game này càng nhanh càng tốt.

Chờ sau này làm xong nhiều game quy mô lớn hơn chắc chắn phải có phòng ghi hình chuyển động của riêng mình.

...

Về đến nhà, Chung Minh và Vệ Dũng hàn huyên thật lâu, nghe ngóng được rất nhiều câu chuyện phía sau của các tổ chức giáo dưỡng thanh thiếu niên.

Đương nhiên, quy tắc và cách gọi trong mỗi một cơ quan đều có những điểm khác nhau, nhưng cơ bản là như nhau, lúc Chung Minh sản xuất game, anh sẽ không hoàn toàn dựa vào những thứ sẵn có, mà sẽ giữ lại những chi tiết cốt lõi sau đó chỉnh sửa thêm.

Anh nói chuyện với Vệ Dũng về những thứ này, chủ yếu muốn hiểu sâu thêm thế giới nội tâm của người từng trải, cảm nhận được cảm xúc tuyệt vọng của bọn họ.

Trò chuyện xong, Chung Minh an ủi Vệ Dũng vài câu, để cậu ấy ở phòng khách chơi, sau đó quay về phòng ngủ của mình.

Bên trong đồng hồ trên tay Chung Minh còn có thuốc nước trấn tĩnh liều mạnh và viên thuốc chuyển kiếp tạm thời.

Viên thuốc chuyển kiếp tạm thời giúp anh xuyên không đến một mộng cảnh, đó chính là thế giới hư cấu do chính anh tưởng tượng ra.

Nơi này gọi là "Trung tâm cai nghiện mạng".

Trước đó Chung Minh còn phải uống một liều trấn tĩnh, đề phòng bị dọa tỉnh khi ở trong mộng cảnh. Nếu bị dọa tỉnh thì không thể dõi theo toàn bộ câu chuyện.

...

Ba tiếng sau, Chung Minh chợt mở hai mắt ra.

Anh ngồi dậy trên giường, thở hổn hển.

Mặc dù đã uống thuốc trấn tĩnh, không cảm thấy kinh khủng, nhưng từng cảnh trong giấc mộng vẫn khiến anh cảm thấy cực kì khó chịu.

Cảm giác này không phải là sợ hãi, đó là một nỗi căm hận xuất phát từ đáy lòng!

"Có lẽ đúng là cảm giác này."

Đã là mười một giờ tối, Chung Minh trở dậy, xuống giường, lấy laptop bắt đầu gõ phím hoàn thiện bản thảo mình đã viết vào ban ngày.

Trước kia, có rất nhiều ý tưởng trong đầu còn khá mơ hồ, nhưng giờ đây, những ý tưởng đó đều đã trở thành trải nghiệm cụ thể, Chung Minh đã tự mình cảm nhận nên khi viết ra, cảm giác hoàn toàn khác hẳn.

Hai thân phận, hai câu chuyện giao thoa với nhau, lúc này được Chung Minh kết hợp lại.

Còn có rất nhiều kết cục "bad ending" khiến nhiều người đau lòng được bổ sung nhanh chóng vào cốt truyện

Viết đến lúc bình minh, cuối cùng Chung Minh gật gù nhìn bản thảo ý tưởng mới hoàn thành.

"Như thế này cũng ổn rồi."

...

Ngày hôm sau.

Chung Minh đến studio, tập hợp tất cả mọi người của nhóm phát triển để mở cuộc họp.

"Tiếp theo chúng ta sẽ làm game này, tên là "Ác quỷ giữa loài người"."

"Đây là một game… không tính là game kinh dị, cũng không hẳn là game novel, mà cũng chẳng phải là game FMV*, có lẽ… gọi là game vì cộng đồng đi!"

(*) Game full-motion video: thể loại pha trộn giữa điện ảnh và game, người chơi quyết định diễn biến bộ phim bằng cách đưa ra lựa chọn ở các điểm thắt nút.

Hai câu nói này, và cả tên game khiến rất nhiều người ngơ ngác.

Ngay cả thể loại game cũng không thể xác định được? Chuyện này có phần hơi quá nhỉ?

Cách làm việc của sếp thực sự ngày càng khó hiểu!

Chung Minh tiếp tục giới thiệu từng phương diện của game.

Cốt truyện game.

Thiết lập cơ bản.

Chi tiết cách chơi.

Mỗi một kết cục đều phải có điều kiện tất yếu…

Nghe Chung Minh thuyết trình xong, mọi người càng trợn mắt há miệng.

Không có lý, hoàn toàn không có lý!

Phó Hưng An là người đầu tiên giơ tay đặt câu hỏi: "Sếp tổng… game này… Nói thật, tôi không có ý kiến về cách chơi, vấn đề duy nhất chính là cốt truyện và kết cấu cơ bản có phải hơi vớ vẩn không? Tôi có thể tưởng tượng ra đánh giá của người chơi sau khi game ra mắt, chắc sẽ có không ít người nói game này chẳng ra cái gì cả…"

Chung Minh gật đầu: "Vậy anh thấy chúng ta nên sửa như thế nào?"

Phó Hưng An suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi cảm thấy tình tiết hiện tại có chút không khớp nhau. Liên hệ với thực tế, chắc chắn trên thực tế không có chuyện này, cho dù có thì cũng không khủng khiếp như anh nói, đưa lên game thì cảm giác lại quá thông thường, không có đặc tính của game gì cả. Hay chúng ta cứ làm nó kinh khủng hơn một chút, siêu hiện thực hơn, ví dụ biến ngôi trường đó thành một tổ chức thần bí biết dùng các phép thuật tà đạo, bối cảnh câu chuyện diễn ra ở một tòa nhà bỏ hoang lâu năm phủ đầy bụi bặm kiểu kiểu vậy, nhìn từ góc độ game có lẽ sẽ tốt hơn một chút."

Bên kia, Giả Gia không nhịn được chen miệng nói: "Nhưng đây là chuyện có thật mà."

Phó Hưng An bối rối: "?"

Giả Gia thở dài, nói rằng: "Chúng ta đều hy vọng đây không phải sự thực, nhưng hôm qua tôi và sếp đến thành phố Quang Hoa một chuyến, thực sự phát hiện có tổ chức như vậy tồn tại. Hơn nữa, trong toàn bộ cốt truyện của game này, trừ chi tiết "do bị ép uống thuốc an thần trong thời gian dài nên sinh ra ảo giác" thì những thứ khác đều là thật, không sai một ly. Thậm chí giờ lên mạng tìm kiếm còn có thể tìm thấy rất nhiều thông tin về tổ chức này."

Phó Hưng An đờ người, trợn to hai mắt, không biết phải nói gì.

Chung Minh chuyển slide, những bài viết trên mạng, tư liệu và cả phỏng vấn của phóng viên đều hiện trên màn hình trình chiếu.

Rất nhiều nạn nhân kể lại, tuy ngôn từ non nớt nhưng chỉ cần xem nội dung của bài viết cũng đủ để người đọc phải kinh ngạc.

Sau đó, Phó Hưng An hoàn toàn không nói gì nữa.

Khi tiếp cận với bản thảo thiết kế của Chung Minh, theo bản năng anh cảm thấy câu chuyện này hơi quá. Có lẽ đây là kết quả của sự suy tưởng kết hợp với một số yếu tố hiện thực. Nói là game kinh dị thì có vẻ hơi thiếu sự thú vị, không có hiện tượng siêu nhiên tồn tại, hiệu quả kinh dị hẳn là bị giảm đi nhiều, còn nói đó là hiện thực? Phó Hưng An không tin.

Trong hiện thực sao có thể tồn tại một nơi tàn khốc đến như vậy?

Nhưng hiện tại Chung Minh tìm ra cả những tư liệu này, thậm chí còn có cả phỏng vấn của phóng viên, miêu tả của nạn nhân trong đó khiến anh ta không thể không tin.

Châu Sâm cũng ngơ ra: "Không… không thể nào, nếu thật sự là như vậy, tại sao những tổ chức này vẫn chưa bị cấm hay bị đóng cửa? Không ai báo công an à?"

Chung Minh lắc đầu: "Đây là điểm kỳ lạ nhất, chắc chắn có không ít đứa trẻ đi báo cảnh sát nhưng đều vô dụng. Không phải cảnh sát không xử lý mà chính những phụ huynh đã ký thỏa thuận chuyển nhượng quyền nuôi dưỡng với các tổ chức này. Nói cách khác, cho dù tổ chức đó làm gì thì đều là do phụ huynh chủ động trao quyền, trên người những đứa trẻ không có vết thương nào, không có căn cứ để khép tội, tước quyền hoạt động. Đương nhiên, quan trọng nhất là mức độ quan tâm đến chuyện này chưa đủ, độ hot thấp, ít người biết đến nên bọn chúng mới có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật."

Trong phòng họp lập tức xôn xao!

Lúc đầu khi nhìn thấy bản thảo ý tưởng thiết kế, bọn họ cũng không nghĩ gì nhiều, cứ tưởng đây chỉ là một câu chuyện hư cấu.

Hiện giờ xem ra đây vốn không phải là hư cấu, tất cả cốt truyện dường như đều có hình bóng của các tình tiết trong thực tế!

Chỉ có điều những tin tức này đều bị chìm nghỉm trên mạng, cơ bản không gây quá nhiều sự chú ý!

Rất nhiều người hiểu tại sao Chung Minh lại định nghĩa thể loại game này là "game vì cộng đồng", tựa như "quảng cáo công ích" vậy. Mặc dù "Ác quỷ giữa loài người" là game, nhưng nó không lấy lợi nhuận làm mục tiêu, mà nó có mục đích đặc biệt khác, chính là vạch trần sự việc này với mọi người, khiến câu chuyện trở thành điểm nóng, khiến tất cả mọi người coi trọng và bàn tán về nó!

"Sếp tổng, tôi… tôi có ý kiến khác." Võ Minh Lượng giơ tay nói.

Chung Minh gật đầu: "Anh nói đi."

"Chúng ta làm như vậy… có ý nghĩa sao?"

Chung Minh im lặng.

Rất nhiều người có cùng thắc mắc giống Võ Minh Lượng, làm như vậy có ý nghĩa sao?

Chúng ta chỉ là một studio có hai mươi mấy nhân viên mà thôi.

Cho dù game được làm ra rồi, vậy thì sao, có khi sẽ có rất nhiều người chơi cảm thấy căm phẫn giống như chúng ta, đây có thể gọi là may mắn, có thể thu hút sự quan tâm. Nhưng trước kia rất nhiều phương tiện truyền thông đã từng đi phỏng vấn, cũng có rất nhiều đứa trẻ đã đi báo cảnh sát sau khi thoát ra, nhưng những tổ chức này vẫn yên ổn. Vậy chúng ta tự móc tiền túi làm ra game này có tác dụng bao nhiêu?

Chung Minh nhìn thoáng qua tất cả mọi người: "Studio của chúng ta tên là gì?"

"Studio Vi Quang."

"Sở dĩ gọi là studio Vi Quang, là bởi vì muốn một phần nhiệt huyết của chúng ta tạo ra một tia sáng chiếu rọi. Chuyện nên làm thì phải làm, có thể lên tiếng thì lên tiếng, điều duy nhất không thể là sau khi biết tất cả mọi chuyện lại tiếp tục sự im lặng, tiếp tục coi như chuyện không liên quan đến mình."

Võ Minh Lượng cắn môi, gật đầu.

Những người khác cũng không nói gì.

Quả thực, có thể studio Vi Quang không có tầm ảnh hưởng, thậm chí làm ra một game như thế này cũng không có tác dụng quá lớn.

Nhưng, có một số việc mà chúng ta nhất định phải làm.

Dù chỉ có thể làm một chú đom đóm trên bầu trời đêm cũng còn hơn để bóng tối thống trị tuyệt đối.

Huống chi, chính vì studio Vi Quang vẫn chưa trở thành một nơi có sức mạnh hay có ảnh hưởng lớn trên thế giới nên làm việc này mới càng có ý nghĩa.

Nếu có một ngày, studio Vi Quang trở thành một nơi có tầm ảnh hưởng mạnh mẽ của thành phố Minh An, biến thành một công ty nộp thuế lớn, Chung Minh thường xuyên nâng cốc rượu hàn huyên với thị trưởng, khi phát hiện ra vấn đề này, chỉ cần nói một câu thôi cũng đủ khiến hàng triệu người trên toàn thế giới biết đến, sự lên tiếng của anh khi đó liệu còn trân quý như bây giờ hay không?

Chưa chắc.

Dù sao đã đụng phải rồi, không thể tiếp tục giữ im lặng nữa, đây chính là thái độ của Chung Minh.

...

Lần này tiến độ phát triển chỉ vỏn vẹn trong vòng hai tuần.

Công việc có chút gấp gáp, có điều sau khi tính toán lượng công việc, Chung Minh cảm thấy có thể hoàn thành đúng hạn.

Đầu tiên, nội dung cốt truyện game thực ra vốn không dài. Đối với người chơi, thời gian chơi game hiệu quả có thể chỉ tầm ba đến bốn tiếng, thấp hơn độ dài của game thông thường rất nhiều. Thứ hai, lượng tư liệu và tài nguyên cần thiết của game này vốn không lớn. Chỉ tái hiện lại một "Trung tâm cai nghiện mạng" mà thôi, nhân vật chính chỉ tầm năm, sáu người, còn lại phần lớn đều là nhân vật quần chúng, đều là những "kẻ tiếp tay" chấp nhận bạo lực hoặc im lặng trước tội ác trong trung tâm cai nghiện mạng đó.

Các chuyển động trong game đều được ghi lại ở phòng ghi hình chuyển động của Công ty Khoa học Công nghệ Smart Watch, tìm đến những nhân viên ghi hình chuyển động chuyên nghiệp, tiến độ sẽ rất nhanh.

Có điều thứ khiến tất cả mọi người kinh ngạc chính là lần này Chung Minh gần như nhúng tay vào mọi việc, đích thân quản lý tất cả các phương diện!

Bản vẽ tạo hình của nhân vật.

Kiến tạo mô hình kiến trúc của cả tòa nhà.

Thậm chí động tác của các nhân vật khi "trị liệu".

Chung Minh đều có ý kiến của mình với tất cả mọi thứ, từ lớn đến nhỏ.

Tạo hình nhân vật, Chung Minh đưa ra.

Bản vẽ kiến trúc tòa nhà, Chung Minh vẽ.

Ngay cả nhân vật sẽ giãy giụa ở thời điểm "được điều trị" như thế nào, Giáo sư Dương sẽ "điều trị" như nào, những người khác khống chế cậu ấy như thế nào v.v... Chung Minh đều có những ý tưởng rất rõ nét!

Hiển nhiên, trạng thái làm việc hiện giờ của Chung Minh hoàn toàn khác trước kia.

Trước kia khi làm "Hộ vệ vòng Hoàng đạo", tuy Chung Minh đưa ra phần lớn ý tưởng thiết kế nhưng vẫn để tổ mỹ thuật và tổ thiết kế tự do phát huy phần lớn nội dung. Nhưng lần này, về cơ bản Chung Minh bao thầu trọn gói hết mọi việc.

Bởi vì anh biết ngoài bản thân mình ra, hẳn không có người thứ hai trong studio này nắm rõ tình hình thật sự bên trong.

Chỉ có thể đích thân nắm bắt những chi tiết này mới có thể đảm bảo game sản xuất ra tuyệt đối chân thực!