Thời Đại Game Quật Khởi

Chương 247: Không làm theo lẽ thường!




Editor: Nguyetmai

Chín giờ sáng hai ngày sau.

Phóng viên của mạng Tinh Du đến nơi đúng giờ.

Miêu Trúc đi xuống chào đón, lần này có một phóng viên và một nhân viên quay phim đến.

Nữ phóng viên tên là Thôi Hiểu Nặc, thoạt nhìn khoảng ba mươi tuổi, mang phong cách của một quý cô công sở thường thấy.

Nhân viên quay phim cầm theo chân máy, đầu bóng* và một máy quay phim to bằng lòng bàn tay. Bây giờ không cần phải có một sức khỏe tốt mới có thể mang máy quay đi khắp nơi như kiếp trước của Chung Minh, tất cả các thiết bị ở thế giới này đều có xu hướng thu nhỏ kích thước, hơn nữa chất lượng hình ảnh cũng không hề kém.

(*) Ball head, thiết bị đặt trên chân máy để giữ máy quay chắc hơn, đồng thời giúp máy quay nhanh và chính xác hơn.

Chung Minh đứng trước cửa studio Vi Quang để chào đón đoàn quay, Thôi Hiểu Nặc tiến đến bắt tay với Chung Minh.

"Xin chào thầy Chung! Tôi rất vui vì anh có thể đồng ý lời mời phỏng vấn của chúng tôi." Thôi Hiểu Nặc mỉm cười nói.

Chung Minh cũng cười cười: "Mời vào."

Chung Minh dẫn phóng viên và nhân viên quay phim đến phòng khách ngồi nghỉ ngơi một lúc, Miêu Trúc đã đi pha trà.

Hai bên nói chuyện vài câu, rồi nhanh chóng nói sang chuyện chính.

"Các anh làm mảng phát triển game, vậy chắc chắn sẽ rất bận rộn, nên chúng tôi cũng sẽ không làm phí thời gian của mọi người. Kế hoạch của chúng tôi như sau, đầu tiên sẽ quay vài cảnh trong studio, sau đó phỏng vấn ngẫu nhiên hai nhân viên, nhưng chủ yếu vẫn là phỏng vấn anh." Thôi Hiểu Nặc nói.

Chung Minh gật đầu: "Được, cứ dựa theo kế hoạch bên phía các cô để làm là được, mọi người cứ phỏng vấn thoải mái."

"Được, đầu tiên chúng tôi sẽ quay một ít hình ảnh của studio, sau đó trở lại đây phỏng vấn anh."

Thôi Hiểu Nặc nói xong lập tức cùng nhân viên quay phim rời khỏi phòng khách, bắt đầu việc ghi hình.

Đầu tiên họ dừng ở cửa ra vào.

"Xin chào mọi người, tôi là Thôi Hiểu Nặc, phóng viên của mạng Tinh Du, mọi người có thể thấy nơi chúng tôi đang đứng bây giờ là trước cửa studio Vi Quang."

Nhân viên quay phim còn cố ý quay cận cảnh biển số nhà, số 6666 Hoàn Vũ Đại Quan, nổi bật lên một số 6.

"Có lẽ rất nhiều bạn khán giả cảm thấy xa lạ khi nhắc đến studio Vi Quang, nhưng chắc chắn mọi người nhất định sẽ biết đến những game của họ. Họ tổng cộng đã phát triển được năm game: "Con đường ẩn náu cho Cách Mạng", "Sổ tay sinh tồn của dân công sở", "Sương khói thủy mặc", "Thái Ngô hội quyển" và "Hộ vệ vòng Hoàng đạo", game nổi tiếng thế giới trong thời gian gần đây vì số điểm đánh giá cao chót vót của nó..."

Đâu tiên, Thôi Hiểu Nặc sẽ giới thiệu vắn tắt qua một chút, sau đó vào trong studio, bắt đầu quay cảnh làm việc ở bên trong.

Ví dụ, cách sắp xếp vị trí làm việc, studio có tất cả bao nhiêu nhân viên, mỗi bộ phận có bao nhiêu người...

Cũng sẽ quay cảnh làm việc thường ngày của một vài người, ví dụ quay cảnh Tiêu Mộc, nhân viên tổ mỹ thuật đang vẽ bản vẽ tạo hình, quay cảnh một lập trình viên đang viết mã code, còn có cảnh nhân viên tạo hình chuyển động đang điều chỉnh lại động tác cho nhân vật, vân vân.

Những điều này cũng không phải bí mật kinh doanh gì, mỗi cảnh chỉ có mấy giây nên sẽ không ảnh hưởng đến toàn cục.

Sau đó đến phân đoạn phỏng vấn nhân viên.

Thôi Hiểu Nặc còn chưa quyết định được rốt cuộc sẽ phỏng vấn ai, lúc trước chỉ nghĩ sẽ phỏng vấn ngẫu nhiên thôi. Nhưng khi nhìn thấy mọi người đều đang bận rộn làm việc, Thôi Hiểu Nặc bỗng nhiên cảm thấy ngại làm phiền họ.

Đúng lúc này, có người đi từ cửa vào.

Châu Sâm.

Hôm nay anh ta đi làm muộn.

Thôi Hiểu Nặc nhìn về phía đó, có lẽ người này đang rảnh rỗi, có thể phỏng vấn một chút.

Châu Sâm vừa ngồi xuống và bật máy tính lên Thôi Hiểu Nặc lập tức lại gần: "Xin chào, xin hỏi anh có thời gian để trả lời vài câu hỏi phỏng vấn của tôi không?"

"Trả lời câu hỏi? Tôi làm gì có thời gian để trả lời phỏng vấn, đừng làm phiền..." Châu Sâm cũng không quay đầu lại, hai mắt vẫn đang dán vào màn hình máy tính, chỉ trả lời theo phản xạ.

Đột nhiên, anh ta nhận ra có gì đó không đúng, quay đầu lại thì thấy máy quay phim ở phía sau Thôi Hiểu Nặc.

"Mọi người... là đến để phỏng vấn sao?" Châu Sâm bỗng nhiên nhận ra vấn đề.

Châu Sâm đã sớm quên mất thông báo của Chung Minh từ hai hôm trước, hôm nay nhìn thấy phóng viên và máy quay phim mới đột nhiên nhớ ra, hình như lúc trước quả thực đã từng nghe nói sẽ có một buổi phỏng vấn!

Thôi Hiểu Nặc cười: "Đúng vậy, tôi là phóng viên của mạng Tinh Du."

"À, cô chờ một chút." Châu Sâm quay đầu lấy một túi đồ nhỏ trên bàn, lôi lọ xịt khoáng bên trong ra xịt vài vòng xung quanh khuôn mặt, tiếp đó lấy một cái lược nhỏ để chải lại tóc, cuối cùng còn không quên dùng gương cầm tay ra kiểm tra lại khuôn mặt, chỉnh sửa lại quần áo.

"Được rồi, cô hỏi đi." Châu Sâm mỉm cười, để lộ bốn chiếc răng.

Thôi Hiểu Nặc nhìn những hành động vừa rồi của Châu Sâm mà dở khóc dở cười. Tại sao cô ấy lại cảm thấy đối phương đã biết trước từ lâu nhỉ, cái túi nhỏ trên bàn minh chứng rõ cho việc anh ta đã chuẩn bị từ trước!

"Xin hỏi anh tên là gì? Đã làm việc ở studio Vi Quang bao lâu rồi?"

Châu Sâm mỉm cười trả lời: "Tôi tên là Châu Sâm, là một trong những người đồng sáng lập ra studio Vi Quang. Trước đây tôi và Chung Minh cùng làm việc trong Công ty Giải trí Tương tác Quang Dực, sau đó cậu ấy tìm gặp tôi, nói là vô cùng coi trọng tài năng của tôi, muốn kéo tôi cùng nhau xây dựng sự nghiệp, nên mới có studio Vi Quang như bây giờ..."

Thôi Hiểu Nặc ngơ ngác, mình tùy tiện tìm một người nào ngờ lại trúng người đồng sáng lập???

Siêu phết ha!

Nhưng hình như người này trông chẳng giống người đồng sáng lập gì...

Cho dù studio Vi Quang là một đội ngũ vô cùng trẻ tuổi, Châu Sâm cũng thuộc nhóm người khá trẻ tuổi đó.

"Vậy, anh có thể nhận xét một chút về Chung Minh, người cùng hợp tác với anh không?" Thôi Hiểu Nặc lại hỏi.

Châu Sâm nghiêm túc nói: "Tôi cảm thấy cậu ấy là người rất có tài, giống như tôi vậy. Kỹ thuật của tôi phải có sự sáng tạo của cậu ấy mới có thể phát huy được 100 phần trăm. Ngược lại cũng như vậy, sự sáng tạo của cậu ấy cũng không thể tách khỏi kỹ thuật của tôi. Hai người chúng tôi hỗ trợ lẫn nhau, giống như hai mặt của đồng tiền xu không thể tách rời..."

Sau mười phút phỏng vấn, những người ngồi cạnh Châu Sâm đều cố gắng nín cười.

Thôi Hiểu Nặc cũng suýt nữa bị nội thương vì nhịn cười, sao cứ cảm thấy người này miệng lưỡi khoác lác ghê nhỉ!

Vất vả lắm mới phỏng vấn xong, Thôi Hiểu Nặc quyết định thay đổi cách suy nghĩ của mình.

Dường như những nhân viên lâu năm đều có phần khéo đưa đẩy, tuy hiệu quả sẽ không tệ, nhưng miệng lưỡi dẻo quẹo, không quá đáng tin.

Vẫn nên chọn một nhân viên mới xem sao.

Nhưng điều này không hề dễ dàng, bởi vì rất khó để xác định thời gian làm việc của họ ở studio Vi Quang. Nếu dựa vào tuổi tác, ví dụ như Châu Sâm, thoạt nhìn chỉ có hai bảy hai tám tuổi, kết quả anh ta lại là người đồng sáng lập, thời gian làm việc còn sớm hơn những nhân viên ba mươi mấy tuổi, giờ biết làm sao đây.

Thôi Hiểu Nặc đi một lượt xung quanh, sau đó quay về phía tổ thiết kế.

Độ tuổi của Phó Hưng An, Giả Gia, Vũ Minh Lượng cũng không lớn, so ra Phó Hưng An còn là người nhỏ tuổi nhất.

Nhưng, trong ba người này Giả Gia lại là người trông trẻ nhất, bởi vì anh ta mới tốt nghiệp nghiên cứu sinh, phong cách ăn mặc vẫn có đôi nét giống sinh viên, hơn nữa vẻ bề ngoài của anh ta vẫn khá non trẻ.

Thôi Hiểu Nặc âm thầm quyết định, chính là anh ta!

"Xin chào, anh có thời gian để trả lời phỏng vấn không?"

Giả Gia tạm thời dừng công việc đang làm lại: "Có thể."

Thôi Hiểu Nặc nói thầm trong lòng, thí sinh lần này được đấy, trả lời rất dứt khoát, không khoa trương như người lúc nãy.

Giả Gia tạo ra cảm giác của một chàng trai học khoa học tự nhiên điển hình cho người khác, nhất là khi anh ta còn làm thiết kế số liệu, dáng vẻ vô cùng chín chắn, ngôn ngữ rõ ràng, ngắn gọn, nói đúng trọng tâm.

"Xin hỏi anh đã gia nhập vào studio Vi Quang bao lâu?"

Giả Gia suy nghĩ một lúc: "Chưa đến nửa năm, tôi bắt đầu vào làm từ lúc phát triển "Thái Ngô hội quyển", đến bây giờ đã tham gia phát triển hai game."

"Anh cảm thấy nơi này như thế nào?"

"Cảm thấy như thế nào? Tôi cảm thấy môi trường làm việc và bầu không khí ở nơi này cực kì tốt, mọi người đều là nhân tài. Mỗi ngày làm việc chung với họ tôi đều học tập được rất nhiều thứ, năng lực của tôi cũng vì thế mà được nâng cao. Hơn nữa mọi người ở đây đều rất hòa thuận, nơi này giống như nhà của tôi vậy, tôi cực kì thích nơi này." Giả Gia mỉm cười trả lời.

"À..." Thôi Hiểu Nặc suy nghĩ một chút lại hỏi: "Anh đánh giá như thế nào về Chung Minh, nhà sản xuất của các anh?"

Giả Gia thành thật nói: "Tôi cảm thấy ông chủ nhất định là một thiên tài! Mỗi một game đều được thiết kế vô cùng hoàn hảo, nên chúng tôi chỉ cần đứng đằng sau cổ vũ là được. Đương nhiên, chúng tôi cũng sẽ phụ trách một vài công việc đơn giản, nhưng phần khung chi tiết của game đã được anh ấy nghĩ xong từ lâu, đó chính là điều khiến tôi khâm phục anh ấy nhất. Nhiều khi chúng tôi hoàn toàn không thể hiểu được một số thiết kế của anh ấy, nhưng các thiết kế đó quả thực rất sáng tạo, khiến cho người chơi yêu thích, đây chính là điểm lợi hại nhất!"

"Bình thường, trong công việc ông chủ cũng rất quan tâm đến nhân viên, tiền thưởng luôn phân phát hào phóng, hơn nữa thời gian làm việc của chúng tôi cũng không cố định, chỉ cần hoàn thành xong hết công việc thì chúng tôi có thể làm những chuyện khác trong giờ làm việc. Cách vài hôm ông chủ lại dẫn chúng tôi đi ăn nhà hàng, thỉnh thoảng các nhân viên còn được tặng những món quà nhỏ..."

"Bình thường ông chủ cũng rất có trách nhiệm với công việc, khiến tôi có cảm giác anh ấy là một người sản xuất game thuần túy chứ không hề có ý định vụ lợi cá nhân gì, là một tấm gương sáng, là mục tiêu phấn đấu của tôi. Mục tiêu của cuộc đời tôi là có thể trở thành một nhà sản xuất như ông chủ!"

Giả Gia bỗng nhiên khởi động máy hát, làm cho Thôi Hiểu Nặc ngơ cả người.

Cậu nhóc này, có tiền đồ đấy...

Mấu chốt là khi Giả Gia nói ra những lời này đều vô cùng chân thành, chân thành đến mức làm cho Thôi Hiểu Nặc không biết có nên hỏi đây là những lời thật lòng hay chỉ vì muốn nịnh nọt ông chủ thôi.

"Được rồi, vô cùng cảm ơn anh, hy vọng giấc mơ của anh sẽ sớm ngày trở thành hiện thực!"

Sau khi phỏng vấn Giả Gia, Thôi Hiểu Nặc cảm thấy hòm hòm rồi, nếu như còn phỏng vấn nhân viên khác nữa thì không biết còn khui được chuyện gì kỳ lạ nữa đây.

Sau khi bước qua cánh cửa studio Vi Quang, Thôi Hiểu Nặc có cảm giác bản thân đã tiến vào một nơi có bầu không khí vô cùng kỳ quặc. Cô nhìn đồng hồ đeo tay, còn phỏng vấn nữa sẽ làm trì hoãn thời gian, sắp mười giờ, phải tranh thủ phỏng vấn Chung Minh thôi, dù sao đây mới là nội dung chính của lần phỏng vấn này.

Nhóm quay phim đi dạo một vòng, rồi lại trở lại phòng khách nhỏ.

"Thế nào, công việc phỏng vấn thuận lợi chứ? Nhân viên của tôi đều là những người vô cùng trung thực, hỏi gì nói nấy, nhất định không hàm hồ." Chung Minh mỉm cười nói.

Mồ hôi của Thôi Hiểu Nặc tuôn ra như mưa, trung thực sao?

Một người diễn phong cách cường điệu, còn một người diễn theo phong cách tả thực.

Tùy tiện tìm hai người lại đều là những người thích diễn, ai mà chịu nổi!

"Được rồi, thầy Chung, chúng ta bắt đầu phỏng vấn thôi. Những câu hỏi lần này, một phần là do mạng Tinh Du chúng tôi đưa ra, một phần là những câu hỏi của cộng đồng mạng. Nếu anh không muốn trả lời câu hỏi nào thì cứ nói thẳng, những gì chúng tôi quay hôm nay khi về sẽ được chỉnh sửa lại."

Chung Minh gật đầu: "Được, cô hỏi đi."

Trong đồng hồ của Thôi Hiểu Nặc có đề cương khái quát của bài phỏng vấn, cô ấy liếc nhìn một chút, hỏi: "Câu hỏi thứ nhất, anh có thể nói qua về suy nghĩ và cảm xúc của bản thân khi quyết định tự mình xây dựng sự nghiệp, sáng lập ra studio Vi Quang không? Hay nói cách khác động lực nào đã thúc đẩy anh hành động mạo hiểm như vậy?"

Chung Minh suy nghĩ một chút: "Lúc đó, tôi là nhân viên phát triển ý tưởng game ở Công ty Giải trí Tương tác Quang Dực. Sau đó tôi cảm thấy năng lực của lãnh đạo bên đó có giới hạn, ảnh hưởng nghiêm trọng đến không gian phát triển của tôi, tôi cảm thấy tự mình mở studio sẽ tự do hơn. Đúng lúc đó tôi lại giành được giải nhất trong cuộc thi sáng tạo thần tượng ảo, đã có một khoản tài chính để khởi nghiệp, nên quyết định tự mình mở studio."

Thôi Hiểu Nặc suýt nữa bị sặc trà nước.

Lãnh đạo của Công ty Giải trí Tương tác Quang Dực kìm hãm sự phát triển của anh? Thế mà anh cũng dám nói ra!

"Phần này... anh muốn cắt đi không?" Thôi Hiểu Nặc hỏi dò.

Chung Minh rất khó hiểu: "Vì sao? Những gì tôi nói đều là sự thật. Đây cũng không phải chuyện gì đó không thể nói."

"Ừm... Được, nhưng đây là lý do duy nhất thúc đẩy anh tự mở studio sao? Chúng ta đều biết, với tình hình lúc này của thị trường, việc bỏ tiền túi để mở một studio độc lập là một hành động vô cùng mạo hiểm, vậy lúc đó anh có từng cảm thấy do dự không?"

Thôi Hiểu Nặc không có được đáp án như mình mong muốn, nên không thể làm gì khác ngoài việc thay đổi cách nói rồi nhấn mạnh lại một lần nữa.

Lần này, Chung Minh không nói gì.

Thôi Hiểu Nặc cảm thấy, chắc anh ta đang nhớ lại sự lựa chọn khi đó, nhớ lại những thất bại và khó khăn trong ngày đầu xây dựng studio, cùng với sự hoang mang không biết tương lai sẽ như thế nào...

Chung Minh dừng một chút mới nói: "Đúng vậy, trong tình hình thị trường hiện nay, dùng tiền túi của mình để sản xuất dòng game độc lập là một chuyện vô cùng mạo hiểm. Tôi nghe nói có rất nhiều studio được thành lập ra vì một ước mơ, nhưng lại bị hiện thực ép phải đóng cửa. Bọn họ gặp phải rất nhiều vấn đề, như thiếu vốn, không thể kiểm soát được quá trình phát triển sản phẩm, nhân viên kiếm chuyện, bạn bè phản bội, v.v..."

"Thật ra, đây là những vấn đề mà chúng ta sẽ thường gặp phải trong quá trình gây dựng sự nghiệp, còn tôi... chưa từng gặp phải những chuyện đó."

Thôi Hiểu Nặc sửng sốt: "Hả??"

Chưa từng gặp phải luôn? Vậy anh nói lòng vòng một đống lớn ở phía trước để làm gì hả?!

Bẻ cua gấp như vậy, làm cho Thôi Hiểu Nặc cảm thấy hoang mang không hiểu gì cả.

"Anh... chưa từng gặp phải sao?" Thôi Hiểu Nặc hỏi lại.

Chung Minh gật đầu: "Đúng vậy, tôi chưa từng gặp phải bất cứ điều gì cả. "Con đường ẩn náu cho Cách Mạng", game đầu tiên do studio Vi Quang sản xuất được cho ra mắt sau khoảng hai tuần kể từ khi studio đi vào hoạt động, tiền vốn đầu tư khoảng mấy vài trăm nghìn tệ. Đương nhiên, sau khi game ra mắt, lợi nhuận cũng không được xem là cao, cũng chỉ hơn mười triệu tệ, điểm đánh giá cũng không cao, được 9.5 điểm. Nói cho cùng đây cũng chỉ là dòng game novel, nên cũng không yêu cầu quá cao..."

Thôi Hiểu Nặc: "..."

Trời ơi xem kìa, đây là tiếng người sao!

Làm việc hai tuần lễ, vốn đầu tư hết vài trăm nghìn tệ, lợi nhuận được mười triệu tệ, 9.5 điểm đánh giá!

"Sau này, sản xuất "Sổ tay sinh tồn của dân công sở" và "Sương khói thủy mặc", thật ra có thể nói là thuận lợi. Nhưng đến khi sản xuất "Thái Ngô hội quyển"... haiz, lúc đó thật sự là..."

Thôi Hiểu Nặc thấy Chung Minh ấp úng khi nói đến đây nên lập tức cảm thấy hứng thú, chăm chú lắng nghe.

Chung Minh giống như đang nhớ lại những ngày tháng đấu tranh tinh thần khi sản xuất "Thái Ngô hội quyển", nói với giọng vô cùng cảm thán: "Khi đó, studio của chúng tôi đang trong giai đoạn đổi mới, nhất định phải khác với trước đây. Bởi vì những game trước đều do bốn người phát triển, còn "Thái Ngô hội quyển" lại có nội dung vô cùng phức tạp, nên studio bắt đầu tuyển thêm người, từ bốn người lên đến hơn hai mươi người như bây giờ."

"Đối với một studio nhỏ mà nói, thông báo tuyển dụng là một vấn đề nan giải, bởi vì không có phòng nhân sự, cũng không có danh tiếng nên họ không tuyển được những nhân viên đáng tin cậy, hơn nữa còn phải đưa ra mức lương cao thì người ta mới đồng ý đến..."

"...Thế nhưng, studio chúng tôi cũng chưa từng gặp phải những khó khăn này!"

Lại bất ngờ tổ lái, Thôi Hiểu Nặc ngơ ngác: "Hả?"

"Đúng vậy, chúng tôi chưa từng gặp phải những khó khăn đấy." Chung Minh nghiêm túc nói: "Tôi chỉ đăng thông báo tuyển dụng lên trên mạng, mấy ngày sau đã tuyển được những nhân viên mà tôi cảm thấy hài lòng, nói thế nào nhỉ, chắc do tôi may mắn đi."

Thôi Hiểu Nặc quả thật đã không còn hơi sức đâu mà móc mẻ nữa, cả người cô ấy đều đang trong tình trạng đờ đẫn.

Con người đang ngồi đối diện cô ấy đây, sao lại hành xử khác hẳn thói thường như vậy?!