Thời Đại Game Quật Khởi

Chương 23: Nút ấn may mắn




Translator: Nguyetmai

Buổi sáng thứ Hai.

Sau một cuối tuần vui vẻ, tinh thần Chung Minh rất phơi phới.

Mở đồng hồ ra, anh phát hiện số điểm trong ứng dụng thần bí kia đã lên tới 51, lại có thể rút thăm một lần nữa.

Nhờ Hỏa Văn Chương, nên bức tranh "Chiến sĩ của đoàn quân kháng chiến" đang không ngừng được chia sẻ, hai ngày cuối tuần vừa rồi cũng là hai ngày anh thu về vô vàn điểm số.

Hai ngày này Chung Minh đã quan sát đại khái về quy luật, xác định số điểm tăng thêm ắt hẳn có liên quan đến những bình luận tích cực của mọi người. Có nghĩa là càng nhiều người thích tác phẩm này, thì anh càng nhận được nhiều điểm.

"Không biết lần này sẽ rút được thứ gì đây?"

Chung Minh tiện tay ấn nút rút thăm.

[Nút ấn may mắn: Ấn nút sẽ mang lại cả ngày may mắn! Qua 10 phút mà chưa sử dụng thì tự động biến mất.]

"Ơ..."

Chung Minh chợt thấy đau đầu, ứng dụng thì rõ là hay đấy, nhưng 10 phút biến mất là thế nào chứ?

Vậy chẳng hóa ép mình phải dùng bây giờ luôn sao?

Chung Minh cạn lời, đã vậy thì đành dùng luôn thôi, chưa biết chừng dùng xong ra khỏi nhà nhặt được năm triệu thì sao?

Cái nút ấn may mắn này nằm ngay trang chủ của ứng dụng thần bí, cực kỳcực kì bắt mắt, Chung Minh thử ấn một cái, nút biến mất, thay vào đó là một hàng chữ: "May mắn đang có hiệu lực, duy trì liên tục hai mươi tư giờ đồng hồ, sau ba lần có hiệu lực sẽ biến mất. (3/3)"

"Điều kiện sử dụng của vật phẩm này sao mà nhiều thế? Trong vòng mười phút phải sử dụng, có hiệu lực trong hai tư giờ đồng hồ, hơn nữa sau ba lần có hiệu lực thì biến mất..."

"Bỏ đi, dù sao cũng là thứ tăng thêm may mắn, điều kiện hạn chế nhiều cũng đành nhịn."

Chung Minh không rõ may mắn của mình đã tăng lên hay chưa, thứ này làm sao kiểm chứng được?

"À, có cách rồi, ra ngoài mua một cái thẻ cào may mắn."

Chung Minh vô cùng vui vẻ ra ngoài, đến một cửa hàng tiện lợi, mua một tấm thẻ cào may mắn*.

((*)Loại thẻ phát hành với mục đích từ thiện.)

Cào xong, trên thẻ ghi: cảm ơn đã ghé thăm!

Chung Minh tái cả mặt, trò gì đây hả!

Nút ấn may mắn này là giả rồi! Không thì vì sao thẻ cào may mắn không trúng?

Lại nhìn vào thông báo hiển thị trên đồng hồ, thật sự không có hiệu lực, số 3/3 sau hàng chữ căn bản không thay đổi.

"Được thôi, xem ra không phải việc gì cũng có hiệu lực."

Chung Minh rất thất vọng, anh còn tưởng có thể mua một tấm vé xổ số rồi đổi đời trong một đêm luôn chứ, xem ra không ổn lắm, công cụ này chắc hẳn không có tính năng đó.

Không thể làm gì khác hơn, anh đi đến trạm chờ xe bus trên không, kết quả lúc còn cách trạm mấy chục mét, anh nhìn thấy chuyến bus mình định lên bay qua đầu, đáp xuống trạm xe!

"Mẹ nó! Bỏ lỡ mất tiêu rồi!"

Chung Minh vội chạy hai bước, nhưng không thay đổi được gì, còn mấy chục mét nữa mới tới mà, chiếc bus trên không hạ cánh xong sẽ lại cất cánh rất nhanh, căn bản không thể đuổi kịp.

Chung Minh rất đau đầu, lần này bỏ qua thì lại phải chờ thêm mười phút nữa.

Nhưng chạy được hai bước xong thì anh phát hiện, sao chiếc bus này vẫn chưa cất cánh.

Chung Minh nhanh chóng chạy thêm hai bước nữa, chiếc bus trên không vẫn chưa cất cánh, Chung Minh thế mà đuổi kịp!

Chung Minh thở hồng hộc ngồi xuống ghế, nghe thấy bác tài đang oán trách: "Ủa? Tình huống gì đây, sao cái đèn cứ sáng mãi? Đúng là bực ghê mà, đám người trong công ty kia có kiểm tra bảo dưỡng cẩn thận không đó... Ơ? Hình như lại không có vấn đề gì rồi..."

Chung Minh chưa ngồi xuống được bao lâu, chiếc bus trên không lại cất cánh như bình thường!

Thì ra xe bus trên không có một cái đèn tín hiệu vẫn sáng mãi, tuy không ảnh hưởng tới việc lái xe, nhưng do bác tài bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ, nên đã làm chậm mất hai phút, vừa đủ cho Chung Minh đuổi kịp.

"Được đấy, cũng may mắn phết. Chờ đã..."

Lúc mới đầu Chung Minh còn rất vui vẻ, kết quả đột nhiên tỉnh ra, sao cứ thấy sai sai nhỉ, mình lại may mắn như vậy ư?

Anh mau chóng mở đồng hồ ra nhìn, phát hiện con số đằng sau hàng chữ thông báo kia đã biến thành (2/3).

"Tính chơi nhau à!!"

Chung Minh tức sắp trào máu ra luôn, mi cho ta may mắn trong tình huống này thì có tác dụng cái mẹ gì??

Nếu trúng giải trong thẻ cào may mắn còn có thể cầm được chút tiền, kết quả mi cho ta may mắn trong tình huống này, chỉ để ta đuổi kịp một chuyến bus trên không thôi hả???

Chẳng đáng tin chút nào!!

Chung Minh cạn lời, lúc đầu anh còn rất mong chờ vào ngày hôm nay, bây giờ hoàn toàn hết cả chờ mongtắt ngúm cả hy vọng luôn... Cái nút ấn may mắn này toàn có hiệu lực trong mấy tình huống vớ vẩn!

...

Đến công ty, quẹt thẻ.

Chung Minh lại tới sớm nhất, thực ra anh cũng chỉ đến trước mười phút thôi, không phải anh chuyên cần, yêu công việc, mà thật sự là những người khác đều quá biết chọn thời điểm.

Một tuần mới thì phải bắt đầu công việc mới, bầu không khí bên tổtổ lập trình, tổtổ mỹ thuật cũng không tệ lắm, còn tổ thiết kế bên này không khí lại hơi trầm lặng.

Bởi vì giai đoạn này là thời điểm bận rộn nhất của tổtổ thiết kế, phải quyết định kế hoạch phiên bản mới, phải viết tài liệu thiết kế, sau khi chạy xong những thứ này thì tổ lập trình và tổ mỹ thuật mới có việc để làm.

Những nét chính của tuần này có thể tóm tắt trong một vế câu: tổ thiết kế tăng ca, tổ lập trình và tổ mỹ thuật làm việc riêng. Chờ đến tuần tiếp theo tình huống sẽ trái ngược hoàn toàn.

"Chung Minh à, mau làm xong tài liệu thiết kế chiến trường Tinh Hải đi, làm xong rồi tôi còn phải sửa giúp cậu nữa, sau đó bàn luận với những người khác, còn bản kế hoạch cho phiên bản mới kia cũng phải nhanh." Châu Chấn mới sáng sớm đã nhắc nhở Chung Minh.

"Kế hoạch cho phiên bản mới tuần trước tôi đã gửi cho anh rồi." Chung Minh nói.

Châu Chấn sửng sốt: "Ớ? Nhanh thế à! Được, để tôi xem thử."

Cuối tuần mọi người đều không tăng ca, nên Châu Chấn cũng chưa kịp nhìn thấy bản kế hoạch mà Chung Minh gửi.

Kết quả bây giờ mở ra xem, Châu Chấn choáng váng cả người, làm rất hoàn thiện! Không có chỗ nào cần sửa cả!

Châu Chấn vò đầu, nhìn sang Chung Minh đang bình thản làm việc ở gần đó, cảm giác như thế giới này có gì đó sai sai.

Chung Minh gõ bàn phím, tiếp tục hoàn thành tài liệu thiết kế chiến trường Tinh Hải.

Những người khác thì ai bận việc người nấy, các tính năng khác của phiên bản mới đã được chia ra, mọi người cũng đều đang viết tài liệu thiết kế của riêng mình, Hùng Khải thì cùng Châu Chấn hoạch định phiên bản mới, đưa các tính năng sắp tới vào xem xét tổng thể.

Đến buổi chiều, bản kế hoạch phiên bản mới đã làm xong.

Châu Chấn nói với Hùng Khải rằng: "Anh mang bản quy hoạch cho Trạch gia xem trước đi, để anh ta tính toán phân công nhân viên trước, ước tính lượng công việc và thời gian làm sau."

"Trạch gia" chính là lập trình chính của dự án - Trương Thu Trạch, dựa theo quy trình thông thường, tổ thiết kế hoàn thành kế hoạch cho phiên bản và tất cả tài liệu thiết kế xong thì sẽ nói chuyện với tổ lập trình, để lập trình chính phân chia công việc, dự tính thời gian làm việc, hoặc là bỏ bớt một số tính năng không làm được.

Bây giờ bản kế hoạch cho phiên bản mới đã có, nhưng tài liệu thiết kế đều chưa ra, nên Hùng Khải chỉ bàn luận trước với Trương Thu Trạch thôi, để tổ lập trình bên kia nắm được tình hình, có thể dự trù phân công công việc tốt hơn.

Hùng Khải gọi Trương Thu Trạch ra, tìm một phòng họp nhỏ.

"Trạch gia, đây là bản kế hoạch cho phiên bản tiếp theo, dự tính hoàn thành trong hai tuần, anh xem thử trước đi." Hùng Khải gửi bảng biểu cho Trương Thu Trạch qua đồng hồ.

Trương Thu Trạch liếc nhìn, hơi ngơ ngác: "Sao sửa đổi nhiều thế này?"