Thời Đại Game Quật Khởi

Chương 221: Cuộc đấu thư pháp




Editor: Nguyetmai

Dán xong câu đối, những việc liên quan cũng sắp xếp ổn thỏa, có thể nghỉ ngơi vui vẻ rồi.

Tự mình làm ông chủ có cái tốt như vậy đấy, lúc nào muốn nghỉ phép thì nghỉ, muốn nghỉ bao lâu cũng được, tùy hứng!

Trước đó Châu Sâm còn giả bộ nói muốn làm việc, kết quả lại là người chạy nhanh nhất.

Anh Đại Huy sốt ruột về nhà chăm con nên cũng về trước.

Cuối cùng, còn lại Chung Minh và Khương Uyển Na, xử lý nốt công việc về sau một chút rồi cũng chuẩn bị về.

Tuy chỉ nghỉ làm hai tuần, à, cũng không ngắn lắm, nhưng cũng không cần ngắt điện, không nhiều nguy hiểm như vậy, cứ tắt máy tính rồi đi về thẳng là được.

Hai người rời khỏi công ty, chờ xe bus trên không.

Khương Uyển Na trêu ghẹo: "Chung Minh, công ty làm ăn được nhiều tiền như vậy, sao cậu không nghĩ đến việc mua một chiếc xe bay để đi làm đi? Lúc nào cũng đợi xe bus, phiền chết đi được. Cậu mà mua xe, tôi cũng được nhờ."

Chung Minh buồn cười: "Mua xe không khó, vấn đề là phải có bằng lái… Hơn nữa, tiền thưởng của chị không phải cũng đủ mua xe à, sao không thấy chị mua chứ."

Khương Uyển Na cười cười: "Tôi cũng buồn vụ bằng lái…"

Bằng lái ở thế giới này không giống kiếp trước lắm, vì ở đây là xe bay, chạy trên không trung, nếu xảy ra chuyện thì sẽ là tai nạn lớn, chắc chắn kỳ thi lấy bằng lái xe sẽ cực kì nghiêm ngặt.

Đương nhiên, nói về độ khó, nó chắc chắn không khó bằng trực thăng, máy bay, bởi xe bay có hệ thống thông minh, người lái không cần trực tiếp thực hiện những thao tác phức tạp.

Nhưng lúc thi bằng lái có một mục là xử lý tình huống khẩn cấp, đó là khi hệ thống thông minh bị hỏng hoặc không thể ứng phó được tình trạng khẩn cấp, phải sử dụng hoàn toàn chế độ lái tay, đây là lúc kỹ thuật lái xe của người lái bị thử thách. Thi bằng lái chủ yếu khó ở chỗ này.

Thật ra Chung Minh cũng muốn mua một chiếc xe, nhưng điều kiện tiên quyết là phải thi được bằng lái.

Vì thế, vẫn nên luyện tập trên thiết bị lái xe thực tế ảo trước, sau đó hẵng cân nhắc đến chuyện mua xe!...

Trên xe bus, hai người tán gẫu câu được câu chăng.

"Giờ nghĩ lại, nửa năm trôi đi nhanh quá, thoắt cái đã qua rồi." Khương Uyển Na cảm thán, "Nửa năm trước cậu vẫn là một thực tập sinh khổ sở trong Công ty Giải trí Tương tác Quang Dực, chớp mắt một cái đã trở thành ông chủ của tôi, làm được tận ba game liền."

Chung Minh cười cười: "Dù sao tôi cũng phải tiến bộ lên chứ, nửa năm rồi làm sao vẫn là thực tập sinh được! Hơn nữa, tôi làm ông chủ có gì không tốt sao, trực tiếp cho nhân viên nghỉ phép hai tuần, tôi chu đáo không."

"Có." Khương Uyển Na gật đầu, "À, đúng rồi, hai tuần này nghỉ cậu định làm gì?"

"Tạm thời không có dự định gì." Chung Minh nói.

Anh thật sự không biết làm gì, vốn không có người thân, bạn bè cũng không tính là nhiều, huống chi anh nghỉ, người khác vẫn phải đi làm mà.

Khương Uyển Na nói: "Hay là, cậu giúp tôi một chuyện đi?"

"Chuyện gì?"

"Tôi có một đứa em họ, năm nay lên lớp năm. Ngày kìa ở thành phố Quang Hoa có một cuộc thi thư pháp dành cho thanh thiếu niên trên thế giới, nó đăng ký vào đội thiếu niên. Nếu cậu có thời gian, có thể phụ đạo cho con bé được không? Dù sao trình độ thư pháp của cậu cũng rất giỏi." Khương Uyển Na nói.

Chung Minh sửng sốt: "Đợi chút, lúc nào?"

Khương Uyển Na: "Nếu cậu không có việc gì, ngày mai hai chúng ta cùng nhau đến thành phố Quang Hoa."

"Không phải, ý tôi là, cuộc thi thư pháp diễn ra khi nào?"

"Ngày kìa."

Chung Minh thấy hơi không biết nên khóc hay cười: "Ngày kìa thi rồi, chỉ có hai ngày chị nghĩ tôi dạy con bé thế nào, nước đến chân mới nhảy à. Luyện thư pháp cần một thời gian dài, một hai ngày không lên tay được đâu."

Khương Uyển Na khoát tay: "Không sao, cậu xem giờ con bé như thế nào, sau đó tùy tiện dạy bảo nó vài câu là được. Lúc trước phải đi làm, làm gì có thời gian dạy con bé, hơn nữa, muốn cậu phụ đạo từ đầu đến cuối thì phiền cậu quá."

"Được thôi, đến lúc đó tôi chỉ con bé vài câu, mong rằng sẽ có tác dụng!"

"Vậy, tôi tranh thủ thời gian đặt vé, ngày mai chúng ta cùng ra sân bay đi Quang Hoa. Tôi đã bàn với cô của tôi đưa con bé qua sớm một chút, mang theo cả giấy, bút, mực, nghiên qua đó nghỉ ngơi, làm quen với môi trường, tiện đi chơi ở Quang Hoa hai ngày." Khương Uyển Na mở đồng hồ ra bắt đầu xem vé máy bay.

Đặt vé máy bay ở thế giới này khá giống đặt tàu cao tốc trong kiếp trước, giờ cũng không phải mùa cao điểm, nên đặt mua không khó.

Chung Minh buồn cười, em họ của Khương Uyển Na có vẻ khá trịnh trọng, xem ra người nhà cũng rất coi trọng chuyện này, tham gia một cuộc thi thư pháp mà phải đến trước hai ngày, còn phải làm quen với môi trường, cảm giác thi đại học cũng không căng thẳng đến vậy.

...

Ngày hôm sau.

Thành phố Quang Hoa.

Vừa xuống máy bay Chung Minh đã cảm thán, hai tháng nay đã đến thành phố này ba lượt rồi.

Đương nhiên, chuyện này cũng bình thường. Ở thế giới này, thành phố Minh An và thành phố Quang Hoa cơ bản có vị thế như Bắc Kinh, Thượng Hải trong kiếp trước. Tổng cộng chỉ có mấy thành phố lớn mà các loại hình văn hóa phát triển, những thành phố lớn có trường học nổi tiếng lại càng ít hơn.

Ví dụ như thành phố Quang Hoa, cũng bởi nơi đây là thành phố trung tâm của nền văn hóa Hoa Hạ, lại có Học viện Nghệ thuật Quang Hoa đứng trong top đầu, nên mới nhiều hoạt động văn hóa đến vậy.

Trước đó vừa diễn ra cuộc thi ý tưởng nghệ thuật game toàn cầu GGAC, nay lại tổ chức cuộc thi thư pháp dành cho thanh thiếu niên trên thế giới, vô cùng náo nhiệt.

Rời khỏi sân bay, hai người đón xe về khách sạn.

Theo cách nói của Khương Uyển Na, em họ cô ấy khá yêu thích thư pháp, người nhà cũng rất ủng hộ, qua đây trước hai ngày để thích ứng với môi trường, sợ thời gian gấp gáp, đi tàu xe mệt mỏi ảnh hưởng đến trạng thái.

Đến khách sạn, Khương Uyển Na và Chung Minh cũng làm thủ tục, mỗi người thuê một phòng.

Xếp hành lý xong, Khương Uyển Na dẫn Chung Minh đến phòng em họ cô ấy.

"Chắc là đây."

Khương Uyển Na xác nhận số phòng, nhẹ nhàng gõ cửa.

"À, tôi tới đây."

Một người phụ nữ trung niên ra mở cửa, chắc là cô của Khương Uyển Na, chị ấy cười rạng rỡ: "Ôi, Na Na, cháu đến rồi, đây là ông chủ của cháu hả? Ôi chao, còn trẻ quá đi, ai không biết còn tưởng bạn trai của cháu đó."

Khương Uyển Na hơi ngượng ngùng: "Cô đừng nói lung tung, lúc về cháu bị trừ lương thì cháu bắt đền cô đấy."

"Ôi da, không nói bừa nữa không nói bừa nữa, mau vào đi."

Chung Minh và Khương Uyển Na vào phòng thì thấy một cô bé mới mười mấy tuổi đang ngồi trên bàn tập trung viết bút lông.

Giấy, bút, mực, nghiên, đầy đủ mọi thứ, khá là trịnh trọng.

Chung Minh nhìn từ xa, thực lòng nói, em họ của Khương Uyển Na có bản lĩnh ra phết.

Viết thể chữ Khải thông thường, nhưng nhìn quy củ chỉnh tề, nét chữ ngay ngắn, viết cũng rất đẹp.

Khương Uyển Na chờ em họ viết xong mới giới thiệu: "Y Y, chị mời một chuyên gia thư pháp về cho em đây. Em có gì không biết thì mau hỏi đi, bỏ lỡ cơ hội này, về sau không có nữa đâu."

Y Y ngẩng đầu, nhìn Chung Minh: "Anh ấy á? Còn trẻ như vậy đâu giống chuyên gia gì chứ?"

Sắc mặt của cô Khương thoáng sầm lại: "Con ăn nói kiểu gì thế!"

Khương Uyển Na cũng thật sự cạn lời, nói với Chung Minh: "Em họ của tôi có tật xấu vậy đấy, nghĩ gì nói nấy, ở nhà ngay cả bố nó nó cũng dám nói móc, cậu đừng để ý."

Chung Minh lặng lẽ lau mồ hôi lạnh trên trán, con m* nó, dường như anh đã đánh giá cao sức đề kháng của mình đối với bọn trẻ con quỷ sứ.

Tên cô bé cũng khá hay, Y Y*, có điều tên gọi và tính cách hoàn toàn không liên quan đến nhau!

(*) Y Y: dịu dàng, lả lướt.

Y Y bị hai người mắng cho một trận, cực kì không tình nguyện nói: "Vậy được, chuyên gia giảng em nghe một chút xem."

Chung Minh nhìn chữ của cô bé.

"Em có cảm thấy, bình thường viết một chữ thì trông rất đẹp, nhưng viết một đoạn thì lại xấu không?"

Y Y sửng sốt: "Đúng vậy."

Chung Minh chỉ vào chữ viết của cô bé: "Bút pháp và cách trình bày chữ viết của em cơ bản đã đạt, nên viết một chữ trông sẽ đẹp, không có vấn đề. Nhưng nếu viết một bài thơ, hoặc một đoạn văn trông lại xấu, chính vì không giải quyết vấn đề bố cục, cách trình bày không ổn."

"Thực ra cách trình bày là mối quan hệ giữa các chữ, cách phối hợp gần xa, cao thấp, to nhỏ, dài ngắn, thưa thớt hay dày đặc, thu lại hay mở ra vân vân, lúc em viết chữ, phải cố gắng quan sát, hiểu và nắm vững cách phối hợp…"

YY nghe thật cẩn thận, liên tục gật đầu.

Cô Khương ở bên cạnh thầm thì với Khương Uyển Na: "Được đó, cậu Tiểu Chung này có bản lĩnh đấy, cô thấy Y Y chưa từng nghe giáo viên nó giảng bài chăm chú đến mức đó đâu."

Khương Uyển Na nói: "Thực ra, Y Y cũng không phải coi thường người khác, con bé chỉ khá ngạo mạn, nhưng nó thực sự tôn kính những người tài."

Nói nửa tiếng đồng hồ, Chung Minh cảm thấy hơi mệt.

Không chỉ giảng chay, trong lúc nói Chung Minh còn viết lên giấy để Y Y dễ hiểu hơn.

"Được rồi, cứ tạm vậy đã, hai ngày này em luyện cách trình bày theo chữ mẫu nhiều vào."

Y Y vẫn thấy chưa đủ: "Đừng mà, anh giảng thêm cho em nghe đi, em chưa nghe đủ mà."

"Xì, giờ thái độ tốt hơn rồi hả, biết gọi anh rồi à?" Chung Minh nói với vẻ hơi hờn giận, "Anh nghỉ lát đã, em luyện thử đi, anh chỉ giảng chay mà em không có cơ hội luyện tập thì cũng khó hiểu. Em luyện viết mấy chữ mà anh đã chọn cho em, lát nữa anh sẽ sửa cho em."

Chung Minh đứng dậy, Khương Uyển Na đưa cho anh quả táo.

"Vất vả rồi."

Chung Minh đón lấy quả táo: "Ầy, không vất vả, Y Y quả thực rất có thiên phú. Có điều nói đi cũng phải nói lại… sao lại muốn học thư pháp?"

Chung Minh quả thực thấy hơi khó hiểu, vì ở thế giới này, thư pháp truyền thống Hoa Hạ là một hình thức nghệ thuật ít phổ biến, thông thường các gia đình sẽ cho trẻ con học vẽ, học nhạc, và rất nhiều môn khác, không nhiều người chọn học thư pháp.

Khương Uyển Na nói: "Y Y hồi bé rất nghịch ngợm, nên mới muốn để em ấy học thư pháp để mài giũa tính tình."

Chung Minh nhìn sang Y Y đang viết chữ: "… Hình như việc trui rèn này không thành công lắm."

Khương Uyển Na bật cười: "Đã rất thành công rồi, cậu chưa thấy dáng vẻ ngày xưa của con bé đâu."

Chung Minh: "…"

Cô Khương bước tới và nói: "Na Na, cô ra ngoài trước, chẳng mấy khi có dịp đi ăn bữa cơm với mấy bạn học cũ, cháu trông Y Y giùm cô nhé, buổi tối cô về."

Khương Uyển Na gật đầu: "Vâng ạ, cô cứ đi đi."

Tiễn cô Khương đi, hai người cũng không có việc gì làm, bèn thì thầm tán gẫu trong phòng.

"Tôi thấy Y Y khá coi trọng cuộc thi thư pháp này đó." Chung Minh nói.

Khương Uyển Na gật đầu: "Đúng vậy, rất coi trọng. Dù sao đây cũng là cuộc thi quốc tế, hình như rất nhiều người phương Tây tham gia. Giải nhất của đội thiếu niên có một chiếc cúp lớn, hơn nữa nghe nói, ban tổ chức lần này còn có một món đồ thần bí, nói là đến ngày thi mới công bố."

"Món đồ thần bí?"

Khương Uyển Na: "Đúng vậy, không biết là gì, có khi chỉ là mánh khóe thu hút sự chú ý thôi! Có điều thực sự không nhiều cuộc thi thư pháp đẳng cấp như thế này, có thể đạt giải cũng coi như nhận được sự khẳng định lớn."

Y Y đang chăm chú viết, trong cặp cô bé là một xấp giấy Tuyên Thành dày cộp, cô viết hết tấm này đến tấm khác, trong phòng tràn ngập mùi mực viết.

...

Ngày thi đấu.

Hơn bảy giờ sáng, Chung Minh ngồi trong xe bus trên không ngáp liên tục.

Hết cách, bình thường không quen dậy sớm như vậy…

Y Y vừa nhìn chữ trên đồng hồ, vừa khinh bỉ nói: "Chung Minh à, chán anh quá, mới sáng sớm đã ngáp liên tục. Nếu anh ở trong lớp em thì đã bị giáo viên gọi lên hỏi bài rồi."

Sắc mặt Chung Minh sầm lại: "Con nhóc này, mới thân một chút đã không biết lớn nhỏ, không gọi anh thì thôi, lại còn tỏ vẻ khinh khỉnh… Cho dù anh có đến lớp em, thì cũng để làm thầy em đó biết chưa?"

Y Y nói: "Anh làm thầy giáo mà lên lớp ngáp thế này cũng bị học sinh chê cười thôi."

Chung Minh cạn lời: "Anh nói cho em biết, giờ cứ cười anh đi, đến lúc đó mà không đoạt được giải, xem anh cười em như thế nào."

Y Y cực kì tự tin: "Nếu ngay cả giải ba em cũng không đoạt được, thì tùy anh cười em thế nào cũng được!"

Khương Uyển Na mỉm cười, có thể nhìn ra Y Y khá thích Chung Minh, bằng không cô nhóc này sẽ không nói nhiều như vậy.

Địa điểm thi đấu là Bảo tàng Nghệ thuật thành phố Quang Hoa, Y Y tự đeo cặp, cầm giấy tờ đi vào, Chung Minh và Khương Uyển Na ở ngoài xem.

Cuộc thi lần này không bán vé công khai, nhưng lại phát sóng trực tiếp trên mạng. Có điều cuộc thi như này, cho dù phát sóng trực tiếp cũng sợ không có nhiều người xem.

Vì thế ở đây không đông người, nhưng dù sao bên trong cũng có đội thiếu niên, ban tổ chức tính đến việc sẽ có người nhà đi cùng thí sinh, nên vẫn sắp xếp hàng ghế khán giả ở nơi tổ chức.

Giữa sân chính là từng cái bàn gỗ. Trên đó, những thứ đồ thiết yếu như giấy, bút, mực, nghiên, thanh chặn giấy… đều có, từng thí sinh nhanh chóng đi vào, dựa theo số báo danh đến vị trí tương ứng.

Các thí sinh phải vượt qua một vòng sơ tuyển mới được có mặt tại đây, dù vậy số lượng vẫn khá đông, đội thiếu niên và thanh niên cộng lại cũng hơn hai trăm người.

Chung Minh chưa ngồi được bao lâu đã nghe thấy có người gọi mình.

"Chung Minh?"

Quay đầu nhìn lại, đây chẳng phải lão Kim sao?

Lão Kim nhìn thấy Chung Minh thì rất vui mừng: "Lại bắt gặp thằng nhóc cậu, khi nào viết "Lan Đình Tập Tự" cho tôi đấy!"

Chung Minh thật sự cạn lời: "Vừa gặp mặt sao anh lại nói chuyện đó rồi, chẳng vui gì cả? Lần này anh… đưa cháu đến thi hả?"

"Gì hả." Lão Kim hoàn toàn cạn lời, "Tôi là ban giám khảo!"

"À à, anh cũng bận ghê, lần trước là ban giám khảo, lần này cũng thế." Chung Minh nói.

Lão Kim tức đến mức bật cười: "Thằng nhóc này, nói chuyện thâm thúy thật đấy, tôi là hội viên của Hiệp hội Thư pháp, làm giám khảo cuộc thi thư pháp chẳng phải rất bình thường sao? Cuộc thi game lần trước tôi làm giám khảo mới là trùng hợp. Đúng rồi, hội trưởng của Hiệp hội Thư pháp - lão Tiền cũng tới, để tôi giới thiệu cho hai người làm quen nhé?"

"Tạm thời không cần phiền phức vội, cuộc thi sắp bắt đầu rồi." Chung Minh nói.

Lão Kim nghĩ cũng thấy đúng bèn gật đầu: "Vậy được, kết thúc cuộc thi cậu đừng về vội, chúng ta cùng đi ăn một bữa, nghe chưa?"