Thời Đại Game Quật Khởi

Chương 220: Câu đối




Editor: Nguyetmai

Nửa tiếng sau, Chung Minh thoát game "Ỷ kiếm thiên nhai".

"Cảm giác cũ quá, kiểu game này không thể chơi nổi."

Chung Minh cảm thán vài câu.

Đương nhiên, nói cũ là chỉ tuổi tác tâm lý, Chung Minh chơi nhiều game nên cũng trở nên kén chọn hơn nhiều.

"Ỷ kiếm thiên nhai" có hay không? Thật ra lý trí mà nói thì game này khá hay.

Dù sao cũng là sản phẩm tập hợp một nhóm nhân tài xuất sắc nhất của Công ty Giải trí Tương tác Quang Dực, dù là thiết kế, lập trình hay mỹ thuật đều làm rất tốt, hiện tại cũng được xem là sản phẩm đạt tiêu chuẩn cao.

Thế nhưng Chung Minh chơi nửa tiếng, cảm giác chán chả muốn chơi nữa.

Không đến nỗi xóa game, cũng không đến mức nói game có chỗ nào đặc biệt không hài lòng, nhưng chỉ có chút không thể nào chơi tiếp được nữa.

Suy nghĩ kĩ lại, các phương diện của game này hình như đều rất tốt, nhưng giống như không có điểm gì đặc biệt xuất sắc khiến người ta phải mê mẩn.

Về mặt giao diện, lần đầu tiên nhìn thấy đúng là có chút ngạc nhiên, dẫu sao là một game mới, sử dụng công cụ sản xuất game tốt nhất, các chi tiết và hiệu quả động tác đều không có gì để kén chọn, nhưng giao diện chỉ công phu chứ dường như không có gì đột phá trong phong cách.

Game cũng có cốt truyện nguyên gốc nhưng cũng tương đối bình thường, chẳng qua là kiểu sai vặt đi đánh quái tìm dồ, từ một thôn nhỏ tới một thành trì nhỏ, về cơ bản có thể đoán được mười cấp tiếp theo cần phải làm gì.

Còn có một điểm mấu chốt quan trọng nhất chính là không gian tự do của game, Chung Minh hoàn toàn không cảm nhận được.

Khẩu hiệu của "Ỷ kiếm thiên nhai" là "Tạo ra các giấc mộng võ hiệp đầy màu sắc", mặc dù trong game đúng là có một vài cốt truyện võ hiệp, nhưng cách chơi chủ yếu vẫn là hoàn thành nhiệm vụ, nhận phần thưởng, khiêu chiến phó bản.

Bản thân khẩu hiệu hình như cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng cứ cảm giác thiếu thiếu cái gì.

Đối với Chung Minh mà nói, game này có chút vô vị, nhưng bỏ luôn thì tiếc, tiến thoái lưỡng nan.

"Thôi kệ đi, bữa khác tính tiếp."

Chung Minh tạm thời để game này qua một bên, chui vào mô hình lái xe thực tế ảo, quả nhiên vẫn mang đến cảm giác phấn khích ngay lập tức.

Đương nhiên, trong lúc chơi lái xe, Chung Minh cũng nhẩm tính tương lai của "Ỷ kiếm thiên nhai".

Doanh thu tháng này đoán chừng khoảng ba bốn chục triệu là không thành vấn đề, muốn cao hơn thì còn phải xem có gặp may không.

Tuy Chung Minh không chơi tiếp nữa, nhưng trên thị trường vẫn còn rất nhiều người chơi không kén chọn, game này chỉ cần chơi hơn năm sáu tiếng đầu thì sẽ thành thói quen, sau đó không có nguyên nhân gì đặc biệt thường sẽ không thoát ra.

Đương nhiên, đối với một nhà sản xuất game, doanh thu như vậy cũng chỉ có thể coi như miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, dẫu sao chi phí phát triển thể loại game này là vài chục thậm chí hơn trăm triệu, lợi nhuận ròng trong một tháng chỉ có thể kiếm một hai chục triệu, có thể phải nửa năm, một năm mới có thể thu hồi vốn, nói thật thì không tốt lắm.

...

Rốt cuộc, đạo cụ vầng sáng "phù hợp" cuối cùng cũng được Chung Minh sử dụng luôn.

Vị trí cần tuyển dụng trước đó nay đã hoàn thành vượt mức!

Vốn dĩ dự định tuyển mười bảy vị trí, cuối cùng tuyển hai mươi mốt người, thêm hai lập trình, một thiết kế tính năng, và một nhân viên vận hành.

Mười bảy vị trí là nhu cầu cơ bản, nhưng trong quá trình phỏng vấn gặp được người vừa ý nên hốt luôn.

Hai lập trình tuyển thêm rành về công cụ sản xuất Ure3D, cũng biết một chút về công cụ sản xuất 2D, tuyển vào trước để chuẩn bị sau này phát triển game 3D.

Còn một nhân viên vận hành, phụ trách liên lạc với các nền tảng game, sẵn tiện phụ trách duy trì các hoạt động trang chủ Weibo của studio Vi Quang, tổ chức sự kiện rút thưởng, định kỳ cuối tuần tặng một số mô hình lắp ráp của Hạ Nại Nhi cho người chơi.

Chung Minh rất hài lòng với kết quả tuyển dụng này, vậy là hiện nay studio Vi Quang có tổng cộng hai mươi lăm nhân viên, có thể nói là mở rộng hơn nhiều so với trước kia.

Đương nhiên, chuyện này làm nảy sinh vấn đề chi phí mỗi tháng cũng tăng vụt lên, tiền lương cơ bản của nhân viên và tiền thuê văn phòng đã là chi tiêu cố định, mỗi tháng hơn ba trăm nghìn.

Nếu như là studio nghèo nàn thông thường nuôi hơn hai mươi nhân viên, về cơ bản mà nói, nửa năm đã phải tốn hơn hai triệu, áp lực quá lớn.

Đương nhiên, đối với studio Vi Quang, những chi tiêu này hoàn toàn có thể đáp ứng được, dẫu sao bây giờ doanh thu của ba game vẫn đang ở trong mức ổn định.

Hiện tại các công ty khác đã lần lượt mở cuộc họp thường niên, phát thưởng cuối năm, chờ sau khi nghỉ lễ quay lại, chắc sẽ có người nghỉ việc.

Chung Minh hẹn các nhân viên mới thời gian bắt đầu làm việc là ngày mùng 10 sang năm, khoảng hai tuần nữa.

Trong khoảng thời gian này, Chung Minh cũng dự định nghỉ ngơi một chút.

Người Hoa Hạ trong thế giới này cũng nghỉ Tết âm lịch, mặc dù không được náo nhiệt và trang trọng như kiếp trước của Chung Minh, nhưng tóm lại cũng là một trong những ngày lễ quan trọng nhất.

Hơn nữa Tết âm lịch ở thế giới này không chỉ có người Hoa Hạ, tất cả người theo văn hóa Hoa Hạ đều sẽ ăn mừng. Sau chiến tranh, các khu vực trên thế giới không ngừng hợp nhất. Người Hoa Hạ phân bố khắp nơi trên toàn thế giới, Tết âm lịch tự nhiên sẽ được họ tuyên truyền rộng rãi.

Rất nhiều trung tâm thương mại trong thành phố vừa chúc mừng lễ Giáng sinh vừa chúc mừng Tết âm lịch, ngày lễ khác nhau sẽ có cách trang trí và nội dung chúc mừng khác nhau. Ngay cả những người phương Tây cũng xem Tết âm lịch là một trong những ngày lễ quan trọng nhất để ăn mừng.

"Hôm nay mọi người tranh thủ xử lý xong các công việc đang làm, ngày mai nghỉ lễ rồi, sau Tết quay lại." Chung Minh nói với ba người khác.

Khương Uyển Na giật mình: "Nghỉ lễ hai tuần dài vậy sao??"

Chung Minh gật đầu: "Phải, dù sao đầu năm cũng không có kế hoạch làm việc gì, mọi người ai về nhà nấy, nên làm gì thì cứ làm đi."

"Haiz, chán chết được, tôi muốn tiếp tục làm việc cơ." Châu Sâm khệnh khạng nói.

Chung Minh bật cười: "Vậy anh cứ tới làm việc đi, dù gì chỉ cần quét vân tay là có thể vào, nhớ kĩ mỗi ngày chụp hình chia sẻ cảm giác tăng ca nha."

Châu Sâm nhanh chóng lắc đầu: "Không không không, tôi không thể vi phạm quy định công ty, đành phải miễn cưỡng về nghỉ lễ vậy, tăng ca gì chứ, không thích hợp với tôi."

"Haiz, đột nhiên nhớ tới một vấn đề." Khương Uyển Na nói: "Sang năm mới, có phải công ty nên dán câu đối không?"

Anh Đại Huy: "Đây cũng là một ý hay, mua một bức nhỉ?"

"Mua? Mua cái gì, tôi còn ở đây mà mua câu đối thì còn ra thể thống gì nữa." Chung Minh trực tiếp lấy bảng vẽ điện tử và bút cảm ứng: "Sau khi viết xong, cứ đem đi in ra là được rồi."

Châu Sâm vỗ tay nói: "Hay đó! Trước khi hết năm, chúng ta phải dán câu đối lên! Nhưng mà… viết nội dung gì đây?"

Chung Minh suy nghĩ một chút: "Vế trước, yêu cầu này rất đơn giản. Vế sau, anh muốn làm sao thì làm. Bức hoành: ngày mai ra mắt."

Châu Sâm xụ mặt trong nháy mắt: "Quá đáng, quá đáng rồi nha! Tôi nói cậu biết, nếu cậu dán câu đối này, công ty chúng ta sẽ không có ngày nào được bình yên."

Chung Minh lại suy nghĩ một chút: "Vậy thì thế này: Vế trước, xuất patch viết code, nhân viên tăng ca phục vụ xã hội không vụ lợi. Vế sau, nạp tiền rút bảo rương, người chơi bán máu bán thận coi nhẹ tiền tài yêu thương vô bờ, bức hoành: Tôi lại lỗ rồi!"

"Phụt."

"Ha ha ha ha ha cái quỷ gì chứ!"

"Chung Minh, cậu thật là quá đáng!"

Khương Uyển Na buồn cười không nhịn được, nhưng suy nghĩ kĩ lại không được thích hợp: "Cảm giác mặc dù rất có ý nghĩa, nhưng có phải không hợp với phong cách của studio chúng ta không? Chúng ta là nhà phát hành game có lương tâm, cũng chưa từng làm các game nạp tiền nào."

Chung Minh cười cười: "Không sao, quyết vậy đi! Mặc dù hiện tại chúng ta chưa làm được, nhưng đây là nguyện vọng tốt đẹp mà."

Chung Minh cầm bút cảm ứng soạt soạt vài nét đã viết xong, trực tiếp đem tới máy in trong tòa nhà in ra theo định dạng poster, sau đó cắt lại, đã làm xong một bức câu đối.

Sau khi làm xong, Chung Minh đi xuống tầng, đem câu đối ra dán ở trước cửa.

Chung Minh quan sát tỉ mỉ câu đối, cảm thấy vô cùng hài lòng!