Thời Đại Game Quật Khởi

Chương 203: Cốt truyện rời rạc




Editor: Nguyetmai

Chung Minh ngồi trước máy tính của nhân viên phát triển ý tưởng game kia, mở tài liệu cốt truyện ra xem lần lượt.

Điền Viện ngồi bên cạnh anh. Cô bé này thỉnh thoảng len lén liếc nhìn sang nhìn, chắc là muốn xem xem người thiết kế game thiên tài làm việc như thế nào.

Kết quả Chung Minh ngồi một tiếng đồng hồ mà chỉ xem các tài liệu cốt truyện, chưa viết chữ nào.

Điền Viện rất tò mò, rất muốn biết rốt cuộc Chung Minh có thể cứu vớt lại đống cốt truyện này không, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.

Chung Minh cũng đang suy nghĩ về chuyện này.

Nhân viên phát triển ý tưởng game này, cũng là người có khả năng.

Chỉ riêng những thiết lập cơ bản của bối cảnh, đã viết khoảng ba mươi nghìn chữ.

Còn nội dung trong cốt truyện chi tiết tách ra từng chương trong game cũng rất phong phú, cả game được chia thành mười một chương, đã viết xong kịch bản cho ba chương đầu, mỗi chương đều dài khoảng mười, hai mươi nghìn chữ.

Đương nhiên, trong mười, hai mươi nghìn chữ này không hoàn toàn là nội dung văn bản đối thoại, mà trong đó còn có lời văn miêu tả về bối cảnh game.

Ví dụ như, người chơi điều khiển nhân vật đi đến trước mặt boss, ngoài đối thoại ra, còn có một vài hành động chi tiết đơn giản, cảnh vật thay đổi vân vân, những thứ này đều cần lời văn miêu tả, tiện cho việc giải thích.

Đoạn tài liệu chứa toàn đối thoại dài đến hai, ba nghìn chữ cũng rất khủng khiếp.

Trong đó bao gồm đối thoại về nhiệm vụ, nội dung câu đố, mô tả vật phẩm, lời thoại của quái vật…

Đặc biệt là nội dung cốt truyện, thật sự rất nhiều.

Chung Minh nhìn một chút, cốt truyện viết cũng được lắm, nếu tách khỏi game cũng coi như một câu chuyện hấp dẫn.

Nhưng vấn đề là ở chỗ, lượng văn bản quá lớn?

Hơn nữa, các chương sau là giai đoạn kết thúc cốt truyện, nhiều nhiệm vụ, nhiều vật phẩm, nói không chừng phải đến ba mươi nghìn chữ.

Theo đó mà tính, Chung Minh phải viết khoảng gần hai trăm nghìn chữ.

Thời gian một tháng, viết hai trăm nghìn chữ.

Đó chắc chắn là chuyện không thể.

Cho dù Chung Minh có thể liều mạng viết ra, anh cũng không bao giờ làm cái việc ăn no rỗi việc này.

Cũng khó trách cốt truyện hỗn loạn này không có ai tiếp nhận, đừng nói đến việc có muốn hay không, đa số mọi người nhìn thấy khung xương này đã bị dọa chạy mất rồi.

Chung Minh nhìn đề cương cốt truyện game mà rơi vào im lặng.

Một lát sau, Ngô Minh Hạo đến.

"Thế nào, đã hiểu qua chưa? Tôi gọi đồ ăn bên ngoài cho mọi người rồi, ra ăn trước đã, nghỉ ngơi một lát."

Ngô Minh Hạo cũng rất quan tâm đến cốt truyện này, dù sao chuyện này cũng liên quan trực tiếp đến việc game có ra mắt thuận lợi, đúng hạn không.

Chung Minh im lặng một lát: "Không thể cứu vãn được, bỏ hết đi làm lại thôi."

"Sao??"

Ngô Minh Hạo đứng sững như trời trồng, Điền Viện ngồi bên cạnh cũng ngơ ngác theo.

Bỏ đi làm lại sao? Cậu nghiêm túc chứ??

Ngô Minh Hạo vội kéo cái ghế bên cạnh ngồi xuống, khuyên: "Đừng vội đừng vội, cậu xem lại lần nữa xem. Nếu thật sự không cứu vãn được nữa, chúng ta hẵng xem xét việc bỏ đi làm lại từ đầu."

Anh ta hơi sợ hãi.

Thật sự cái cục diện hỗn loạn này cũng không dễ dọn dẹp, phần còn thiếu rất lớn mà không bổ sung tốt, Ngô Minh Hạo hiểu rõ điều này.

Dựa theo kế hoạch của nhân viên phát triển ý tưởng game lúc trước, toàn bộ nội dung cốt truyện game vào khoảng ba trăm nghìn chữ, bây giờ mới viết xong chưa đến một trăm nghìn, vậy còn thiếu đến gần hai trăm nghìn chữ nữa.

Một tháng bổ sung khoảng trống hai trăm nghìn chữ, quả thật rất khó.

Nhưng dù vậy cũng không thể bỏ đi một trăm nghìn chữ trước đây.

Nhìn vào cục diện này, suy nghĩ của người bình thường chắc chắn đều cho rằng có thể tận dụng được một trăm nghìn chữ kia, dù sao phần khung cũng đã làm xong rồi, cốt truyện các chương phía trên cũng đã hoàn thành, bây giờ bỏ hết đi, chẳng phải tốn máu sao?

Chung Minh giải thích: "Không phải tôi lười làm. À, được rồi, tôi lười làm cũng là một nguyên nhân nhưng nó không phải nguyên nhân chính. Quan trọng là cốt truyện viết như vậy, cố hết sức cũng không mang lại kết quả tốt, không có ý nghĩa gì."

"Ờ... Vậy ý của cậu là..." Ngô Minh Hạo hơi do dự.

"Chỉ giữ lại bản gốc phần cài đặt bối cảnh, những nội dung khác phải viết lại hết. Nhưng mà, lượng văn bản phải giảm bớt, ba trăm nghìn chữ trong tài liệu cốt truyện giảm xuống còn năm mươi nghìn chữ là được rồi."

Chung Minh vừa nói, đã giảm ba trăm nghìn xuống thành năm mươi nghìn.

Điền Viện không nhịn được mà nói: "Năm mươi nghìn... năm mươi nghìn thì hơi ít."

Vốn cô ấy vẫn nhịn không dám nói chen vào, nhưng lần này không nhịn được.

Dù sao đang từ ba trăm nghìn mà xuống còn năm mươi nghìn, thật sự giảm đi quá nhiều.

Nội dung chính của cốt truyện à? Khô khan như vậy thì người đọc cũng chẳng muốn xem.

Nhưng nếu viết theo cách viết trước đây, ba trăm nghìn chữ giảm xuống năm mươi nghìn chữ là chuyện không thể làm được.

"À, đúng rồi, về cách chơi cũng phải thay đổi theo. Vừa rồi tôi mới chơi thử một chút, cảm thấy độ khó hơi thấp, đề nghị giá trị sát thương của quái vật tăng thêm hai bậc." Chung Minh nói.

Ngô Minh Hạo lại ngẩn người lần nữa.

Anh ta định làm gì thế này?

"Ơ, giá trị sát thương của quái vật có liên quan gì đến cốt truyện chứ?" Ngô Minh Hạo không nhịn được hỏi.

Chung Minh gật đầu: "Đương nhiên là có, cái này lát nữa tôi sẽ đưa ra đề nghị sửa đổi một cách chi tiết, anh hãy chờ nhé."

Ngô Minh Hạo vừa ăn cơm vừa nói chuyện với Chung Minh, càng nói, Ngô Minh Hạo càng cảm thấy mông lung.

Dĩ nhiên là anh ta không hiểu Chung Minh muốn làm gì.

Đương nhiên lúc này Chung Minh vẫn chưa có thời gian giải thích với anh ta, nhưng thay đổi nhiều như vậy, trong lúc thời gian gấp gáp không thể nói rõ. Nhưng Chung Minh nói ra hai vấn đề, một là giảm số chữ, hai là tăng độ khó của trò chơi, chỉ hai vấn đề này đã khiến Ngô Minh Hạo thấy mông lung.

Bản năng anh ta cảm thấy… kẻ này không đáng tin cậy như đã tưởng!

Đương nhiên Ngô Minh Hạo cũng không từ chối ngay lúc đó. Anh ta muốn đợi đến khi Chung Minh viết ra chương đầu tiên của cốt truyện.

Hơn nữa, thỏa thuận cũng đã ký, lúc trước Ngô Minh Hạo đã vỗ ngực đảm bảo giao hết phần cốt truyện cho Chung Minh, bảo Chung Minh cứ sửa theo ý mình, bây giờ lại thay đổi cũng không hay lắm, anh ta đành kiên nhẫn chờ đợi Chung Minh làm lại.

...

Ngày hôm sau, Chung Minh bắt đầu viết cốt truyện "Thành phố mộng ảo."

Khung chính của cốt truyện không cần sửa nhiều, dù sao lúc trước đã hoàn thành cơ bản, hơn nữa quan trọng là phần khung này được thiết kế liên quan đến các bộ phận khác, tùy tiện thay đổi sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn.

Ví dụ như phần cốt truyện quy định về chủng loại và đặc tính của quái vật, nếu như thay đổi, quái vật trong game cũng phải thay đổi, làm vậy liên quan đến rất nhiều thứ.

Thế nên, Chung Minh chỉ sáng tạo theo khung cốt truyện có sẵn.

Ăn nhiều quả văn học như vậy, khả năng sáng tác cốt truyện của Chung Minh rõ ràng đã tiến bộ rất nhiều, viết cũng rất nhanh.

Lúc đang viết cốt truyện của "Thành phố mộng ảo", Chung Minh cũng phải dành thời gian để giới thiệu cho anh Đại Huy và Châu Sâm về thiết kế chi tiết của "Sương khói thủy mặc", công việc phát triển ở bên này cũng phải thực hiện đúng thời hạn.

Nếu như sự phát triển của hai studio đều thuận lợi, thì "Thành phố mộng ảo" có thể ra mắt, lên sàn chỉ sau khoảng một tháng nữa, còn "Sương khói thủy mặc" cần thêm hơn hai tháng.

Đến sang năm, có thể nghĩ đến việc chuyển studio, nếu thuận lợi sẽ tuyển thêm vài người, phát triển một vài game lớn hơn.

...

Chiều thứ Tư.

Như đã hẹn từ trước, cứ đến thứ Tư, thứ Bảy, Chung Minh sẽ đến studio Thời đại mộng ảo, chủ yếu là để thảo luận trực tiếp một số vấn đề.

"Cốt truyện chương một đã hoàn thành xong xuôi, văn bản đang đăng lên, mọi người cập nhật client một chút là có thể vào game xem được." Chung Minh vừa mới ngồi vào chỗ đã thông báo một tin tức cho mọi người trong nhóm.

Mức độ hoàn thành của "Thành phố mộng ảo" đã đạt được gần tám mươi phần trăm, những chương đằng trước gần như đã được cố định, không thể sửa nhiều.

Bây giờ Chung Minh sửa xong cốt truyện chương một, tải lên lần nữa, các câu thoại trong cốt truyện, nội dung nhiệm vụ và mô tả vật phẩm được lắp ráp vào phần tương ứng thì coi như chương đầu của game đã hoàn thành một trăm phần trăm, có thể tiến hành chạy thử luôn.

Ngô Minh Hạo không nói gì cả, trước hết cập nhật game rồi vào chạy thử cái đã.

Chạy xong cốt truyện chương một, Ngô Minh Hạo hoàn toàn ngơ ngác.

Chuyện gì vậy?

Chẳng có cảm giác gì đặc biệt, chỉ thấy phần lớn cốt truyện trước đó đều đã biến mất.

Vốn dĩ các NPC sẽ hiển thị một vài lời nói, khi tiếp nhận nhiệm vụ nói ra hết những chuyện liên quan đến nhiệm vụ, bây giờ thì hay rồi, mỗi một NPC đều biến thành những người cao ngạo lạnh lùng, hơn nữa cái vẻ ngắc ngứ, muốn nói lại ngừng thật khiến Ngô Minh Hạo muốn đánh người.

Vả lại, sau khi chạy xong một lượt, Ngô Minh Hạo có cảm giác cốt truyện của chương đầu hình như không được giải thích rõ ràng.

Theo lý thuyết, mỗi chương đều là một đoạn cốt truyện nhỏ.

Giữa chương một và chương hai có liên quan, nhưng cơ bản là đến một khu vực mới, không liên quan nhiều.

Nhưng bây giờ, chương một lại mở ra vài khoảng trống mà không thèm lấp.

Ví dụ như có một nhiệm vụ, là nhân vật chính đi đến một thôn làng nhỏ, trong thôn có một cặp vợ chồng đang len lén đánh úp người đi đường và những thôn dân gần đó để ăn thịt, bề ngoài rất khó nhìn ra, nhưng cùng với sự phát triển của cốt truyện, số lượng các thôn dân sẽ từ từ bị giảm dần.

Lúc này, theo như thiết kế trong cốt truyện gốc, bản thân nhân vật chính phát hiện ra có gì đó không bình thường, sẽ mở ra một vài nhiệm vụ khác, từ từ lột trần lớp ngụy trang của cặp vợ chồng kia, cuối cùng xông pha đến hầm ẩn náu của bọn chúng, tìm chứng cứ bọn chúng ăn thịt người.

Nhưng trong phần sửa đổi của Chung Minh, tất cả những nhiệm vụ này đều bị cắt hết, chẳng còn tí gì.

Đôi vợ chồng vẫn ăn thịt người trong thôn làng như cũ, thôn dân cũng sẽ từ từ giảm đi như cũ, nhưng chẳng còn bất kỳ lời nhắc nhở nhiệm vụ liên quan nào.

Cửa vào hầm ẩn náu rất kín đáo, vì không có chỉ dẫn nhiệm vụ, người chơi chỉ có thể dựa vào miêu tả vật phẩm và vài câu nói từ miệng của thôn dân để phán đoán vị trí của hầm, tìm kiếm trên bản đồ mới có thể tiến vào.

Mà khi tiến vào, đã lập tức đánh một trận với boss phụ.

Trước khi thay đổi cốt truyện, người chơi được chuẩn bị tâm lý từ trước, trước khi tiến vào đã mua đồ tiếp tế, sửa chữa trang bị, vân vân. Nhưng sau khi thay đổi cốt truyện, người chơi rất có thể sẽ cho rằng mình chỉ gặp một bối cảnh mới, chắc chắn không nghĩ đến bản thân sẽ gặp boss, đến lúc gặp chắc chắn sẽ đần mặt ra.

Nói tóm lại, cách dẫn truyện rời rạc, độ khó cũng tăng lên.

Ngoài những thứ này, vẫn còn một vài chỗ trống khác, cơ bản không bổ sung vào.

Ví dụ theo như cốt truyện cũ mà nói, cặp vợ chồng ăn thịt người thật ra cũng do một nhân vật nào đó của chương hai kiểm soát. Đây là phần đệm để chuẩn bị cho việc đánh boss chương hai. Sau khi đánh bại đôi vợ chồng này, thông qua một vài tài liệu, có thể phân tích ra được boss ở chương hai có một thứ khao khát đặc biệt với máu, nhiệm vụ sẽ dẫn đường cho người chơi đi thu gom một lượng máu, là công cụ để đối phó với boss.

Nhưng nhiệm vụ này, cũng bị cắt.

Thay vào đó là người chơi thăm dò trong hầm, có thể tìm thấy một bản ghi chép qua loa, xem xong thì sẽ biết vài điều về boss ở chương hai. Nhưng không tạo ra nhiệm vụ cũng không dẫn đường cho người chơi đi thu gom máu, mà dựa hết vào bản thân người chơi.

Chương thứ hai cố tình là một chương mà boss tương đối khó đánh, không dùng máu thì rất khó đánh.

Cũng không ít những thay đổi tương tự, nói tóm lại lượng văn bản quả thực đã giảm xuống.

Trước đây Ngô Minh Hạo cảm thấy đối thoại của game hơi dài, lo lắng người chơi ngại đọc. Bây giờ không cần lo lắng nữa, bởi vì người chơi có thể hiểu được cốt truyện hay không còn chưa biết được!

Ngô Minh Hạo hơi mờ mịt, nhìn nhìn Chung Minh: "Thế này... có được không? Thay đổi hơi lớn rồi. Với lại thay đổi như vậy, một trong những điểm nổi bật trong game cũng mất theo."

Ngô Minh Hạo rất lo lắng.

Về tình cảm, anh ta đúng là rất tin tưởng Chung Minh, nhưng tin tưởng đến đâu, cũng chỉ có mức độ.

Cách thay đổi của Chung Minh lúc này làm anh ta cảm thấy hơi khó chấp nhận. Bởi vì một trong những điểm đặc sắc của "Thành phố mộng ảo" chính là cốt truyện, kết quả Chung Minh roẹt roẹt roẹt, cắt luôn ba phần tư. Cốt truyện cũ vốn vô cùng trôi chảy giờ biến thành lủng củng, giấu giấu giếm giếm, về trải nghiệm của người chơi mà nói, chắc chắn là bước đi thụt lùi.

Hơn nữa, một số thay đổi trong đó đã ảnh hưởng đến bản thân cách chơi của game.

Một số boss phải dùng những công cụ đặc biệt mới có thể dễ dàng đánh thắng, trước đây những công cụ đặc biệt này đều dùng nhiệm vụ để dẫn dắt người chơi đạt được. Nhưng bây giờ thì không, tất cả đều được giấu ở những nơi ít để lại dấu vết, có thể là trong đối thoại của NPC, có thể là trong miêu tả vật phẩm, người chơi thật sự chưa chắc đã nhìn thấy.

Tuy những tin tức quan trọng đã được Chung Minh bôi đỏ để thể hiện nhưng... đừng nên đánh giá quá cao IQ của người chơi. Những lúc mà người chơi mất não thì họ ngớ ngẩn đến mức không thể tin nổi.

Chung Minh cười: "Tôi hiểu cách nghĩ của anh, các anh đã đánh giá người chơi quá thấp, anh phải tin tưởng người chơi chứ."

Ngô Minh Hạo kêu ca: "Thế này khó lắm."

Chung Minh giải thích: "Anh phải hiểu rằng tập thể người chơi mà "Thành phố mộng ảo" sẽ đối diện không phải người chơi game di động, những người đó căn bản không biết đến game này. Người anh sẽ tiếp cận là những người chơi game độc lập, họ khác hoàn toàn với kiểu người chơi game di động bình thường."

Lý do mà Ngô Minh Hạo điều chỉnh độ khó của game này rất thấp chủ yếu là do ảnh hưởng của tư duy quán tính lúc làm những game di động.

Trong phạm vi của những game di động, nguyên tắc của nhóm thiết kế là: "Cố gắng tưởng tượng chỉ số IQ của người chơi ở mức thật thấp."

Nói đơn giản là hãy nghĩ những người chơi game của mình là những đứa học sinh tiểu học, đặt ra giả thiết họ đọc không hiểu những câu văn chỉ dẫn, cũng không hiểu cách chơi.

Nội dung chỉ dẫn phải làm tỉ mỉ nhất, đến mức học sinh tiểu học cũng hiểu được, đó mới là thành công.

Vì thế, rất nhiều người chơi đều phỉ nhổ, chỉ dẫn cho newbie của game di động thật ngớ ngẩn. Rốt cuộc người phải ngốc đến đâu mới cần đến nội dung chỉ dẫn cấp thấp như vậy.

Trên thực tế, đúng là có một nhóm người chơi cần đến sự chỉ dẫn này.

Game di động phải tiếp xúc với một nhóm người chơi thiếu kiên nhẫn, nên phải đưa ra chỉ dẫn đầy đủ và hoàn thiện, mới khiến họ chơi tiếp, chứ không phải chơi mãi xong không hiểu chơi như thế nào rồi chạy mất.

Nhưng nhân vật của Ngô Minh Hạo đã thay đổi, bây giờ game anh ta làm không phải game di động mà là game độc lập.

Hai nhóm người chơi này hoàn toàn khác nhau.

Cốt truyện trước đây theo Chung Minh cũng không quá tệ, nhưng cũng không thể nói là tốt.

Ít nhất, rất khó để lại ấn tượng sâu sắc gì cho những người chơi trung thành với game độc lập, ngược lại khiến họ cảm thấy rườm rà.

Cốt truyện cồng kềnh, dài dòng.

Quá nhiều chỉ dẫn cũng khiến người ta cảm thấy bực bội.

Vì thế, Chung Minh dứt khoát cắt bỏ, người chơi thoải mái, bản thân Chung Minh cũng thoải mái, bởi vì có thể gõ ít chữ hơn rất nhiều.

Cốt truyện nhồi nhét trước đây có thể khiến người chơi phản cảm, sẽ làm nhiều người không kiên nhẫn xem cốt truyện rút lui khỏi game.

Bây giờ, cốt truyện được chia thành từng phần nhỏ, đây là một loại tự do đối với những người không muốn xem cốt truyện, và sẽ kích thích được sự tò mò của những người thích thú với cốt truyện, một công đôi việc.