Thời Đại Game Quật Khởi

Chương 19: Bức tranh có vấn đề




Translator: Nguyetmai

Ngô Dương nướng xong phần thịt còn lại rồi ngắm nghía bức tranh khen không dứt miệng.

"Nếu không sao lại nói Hỏa Đại là Hỏa Đại chứ, bức tranh này quá tuyệt! Nhìn xem thần sắc của vị tướng quân, tư thế hiên ngang dũng mãnh, thật đẹp trai!"

"Đúng rồi, đây hình như là bản vẽ tạo hình hợp tác với studio Huyền Vũ? Vậy chẳng phải studio Huyền Vũ sắp ra game mới rồi ư?"

Chung Minh vừa ăn thịt vừa nhìn bức tranh này, anh luôn cảm giác gì đó kỳ quái ở đâu đó.

Kết cấu và bố cục? Không có vấn đề.

Màu sắc và ánh sáng? Cũng không có vấn đề.

Những chi tiết khác càng không cần phải nói, Hỏa Văn Chương không thể mắc sai lầm về phương diện này.

Chung Minh chau mày, cách xa một chút nhìn thử, đột nhiên hiểu ra.

Tuy các phương diện của bức tranh không có vấn đề gì, nhưng cái khiến Chung Minh cảm thấy kỳ quái chính là vì nó không chân thật, nội hàm không đủ!

Nói về nội hàm của bức tranh có thể hơi vớ vẩn, nhưng quả thật là như vậy. Bức tranh này tên là "Can đảm", đại khái muốn làm nổi bật tinh thần can đảm của vị tướng lĩnh giết địch lấy thủ cấp giữa lòng địch, nhưng lại không thể hiện tốt lắm.

Nguyên nhân suy cho cùng là do không thể hiện được sự khó khăn trắc trở, những binh sĩ kia như tượng gỗ, thoạt nhìn cứ như phông nền giấy dán, mà đại tướng cưỡi ngựa cầm đao giống một ngôi sao đang chụp hình, tuy đẹp trai đấy, tư thế hiên ngang đấy, nhưng lại không đủ chân thực.

Bức tranh này dùng để làm tranh tuyên truyền thì không có bất kỳ vấn đề gì, nhưng cũng chính bởi vì điểm này, nó có vẻ vô cùng giả tạo, đẹp thì đẹp nhưng lại thiếu mất linh hồn.

Có điều đa số mọi người không nhìn ra điều này, bài đăng Weibo của Hỏa Văn Chương đăng lên đã có mấy trăm bình luận, vài bình luận hot đứng đầu hoặc đang khen ngợi bức tranh đẹp, hoặc đang chờ mong bức tranh này nhanh chóng biến thành game, cơ bản không có ai dám bới móc khuyết điểm.

Khương Uyển Na cũng đang xem bức tranh này, nhưng cô ấy cũng càng xem càng hoang mang: "Kỳ lạ, bức tranh này chỗ nào cũng tốt, nhưng luôn cảm giác thiếu cái gì đó..."

Ngô Dương sửng sốt: "Thiếu gì? Không thiếu gì mà? Cô xem này, kết cấu, ánh sáng, ngay cả thần thái của ngựa đều vẽ giống như đúc, một bức tranh hoàn hảo biết bao!"

Khương Uyển Na chau mày, quả nhiên cách nói này không khiến cô tin tưởng.

Tuy nhiều lúc "cảm giác" là một điều rất không đáng tin cậy, nhưng đối với những họa sĩ ưu tú, năng lực thẩm mỹ của bọn họ vượt trội hơn người thường, "Thoạt nhìn có vấn đề" thường sẽ thể hiện việc bức tranh này thật sự có vấn đề ở phương diện sâu xa nào đó.

"Bức tranh này hơi giả." Chung Minh nói: "Áo giáp của tướng quân không nhiễm một hạt bụi, không có một vết máu, tuy kẻ địch vây lấy hắn, nhưng những binh sĩ này giống như tượng gỗ, trong tiềm thức sẽ cảm thấy những binh sĩ này vốn không tạo sự uy hiếp với tướng quân. Cho nên đây giống như đang sắp đặt chụp hình, tạo dáng, không đủ chân thực."

"Ồ..." Khương Uyển Na như có điều suy nghĩ.

"Điều này... Không thể nào, nếu trên người tướng quân toàn là vết máu, mỗi một binh sĩ đều như hung thần ác sát, bức tranh này sẽ không đẹp."

Ngô Dương đương nhiên không đồng tình với cách nhìn của Chung Minh, có điều dù sao Chung Minh cũng là khách, anh ta cũng không tiện làm ầm ĩ, nhưng tranh thần tượng của mình bị phê bình thì vẫn phải biện bạch vài câu.

Chung Minh cười, không tiếp tục tranh cãi với anh ta. Ngô Dương không học chính quy, chỉ có thể coi là một người yêu thích mỹ thuật nghiệp dư, giải thích với anh ta những điều này chỉ tổ phí công.

Lúc này Khương Uyển Na đột nhiên nói: "Ấy, mọi người mau xem bài đăng Weibo mới của Hỏa Văn Chương!"

Chung Minh mở ra xem, phát hiện Hỏa Văn Chương tự chia sẻ bài đăng trước: "Một người bạn trong nghề nói rằng, cảm thấy bức tranh này có vấn đề gì đó, nhưng lại không nói ra được vấn đề ở đâu. Tôi tự xem lại thật lâu, dường như quả thật có vấn đề. Không biết cao thủ nào có thể giúp tôi chỉ điểm một chút không? Vô cùng cảm kích."

Ngô Dương bối rối.

Là ý gì?

Bức tranh này thật sự có vấn đề?

Chung Minh nhún vai: "Anh xem, tôi đã nói rồi."

Ngô Dương nhìn Khương Uyển Na, lại nhìn Chung Minh, vẻ mặt vẫn không tin nổi.

Hỏa Văn Chương là ai chứ? Dù gì cũng là họa sĩ tạo hình nổi tiếng trong nước, được gọi là "Hỏa Đại" trên Weibo, rất nhiều công ty game bỏ rất nhiều tiền để lấy bản vẽ tạo hình của anh ta!

Chàng trai trẻ tuổi trước mặt này có lai lịch gì? Thịt nướng cũng chưa từng ăn? Trong túi cũng không có nhiều tiền, ăn còn phải để con gái trả tiền?

Nếu bây giờ nói với Ngô Dương, kỹ thuật vẽ của chàng trai trẻ trước mắt còn lợi hại hơn Hỏa Văn Chương thì sao anh ta có thể tin?

Theo như Ngô Dương thấy, trước đó Chung Minh giống người bới móc khuyết điểm lung tung, gì mà bức tranh này có vấn đề, rất có thể đang nói bừa.

Nhìn mãi Ngô Dương vẫn không tin, Chung Minh đột nhiên có một ý tưởng.

"Như vậy đi, tôi sẽ gửi nguyên xi những lời tôi vừa nói với anh vào dưới bài đăng của Hỏa Văn Chương, nếu tôi nói đúng, anh phải miễn phí bữa ăn này cho tôi, thế nào?"

Khương Uyển Na kinh ngạc: "Việc này... không hay lắm nhỉ?"

"Miễn phí?"

Ngô Dương do dự một chút. Là quản lý, anh ta có thể miễn phí cho khách hàng, nhưng cái giá miễn phí ở tiệm thịt nướng như bọn họ khá cao, thông thường có vấn đề mới miễn phí.

Ngô Dương đương nhiên không muốn, nhưng anh ta lại vô cùng hiếu kỳ, những gì Chung Minh nói không thể là sự thật nhỉ?

Hơn nữa, Chung Minh bình luận dưới Weibo của Hoả Văn Chương, Hỏa Văn Chương phải tự chứng minh anh nói đúng thì mới chắc chắn.

Nghĩ tới đây, Ngô Dương gật đầu: "Được, nếu Hỏa Văn Chương tự mình thừa nhận anh nói đúng, vậy chứng tỏ ánh mắt của anh rất độc đáo, tôi có thể miễn phí cho anh!"

Chung Minh cười: "Giữ lời nhé."

Anh đăng nhập tài khoản Weibo của mình, tìm bài đăng Hỏa Văn Chương mới đăng, rồi gửi ý kiến của mình ở mục bình luận bên dưới.

Chung Minh có lòng tin không?

Đương nhiên là có, anh cũng không sợ Hỏa Văn Chương không nhìn thấy tin nhắn của mình, bởi vì anh biết bây giờ Hỏa Văn Chương chắc chắn đang vò đầu bứt tóc.

Là người sáng tạo nghệ thuật, khi phát hiện tác phẩm của mình có vấn đề thì mình là người nôn nóng muốn sửa lỗi sai nhanh chóng hơn bất cứ ai hết, bây giờ Hỏa Văn Chương chắc chắn đang vò đầu nhìn bức tranh này, không chừng một lúc nữa mới xem bình luận Weibo.

Cũng có thể nói, chắc chắn Hỏa Văn Chương có thể thấy bình luận của Chung Minh.

"Lúc nãy thịt trong đĩa hình thoi khá ngon, thêm hai đĩa nữa đi. Còn trước đó có gọi vài món đặc sắc, cũng mang lên thêm đi." Chung Minh trả lời xong, trực tiếp nói với Ngô Dương.

"Hả?"

Khương Uyển Na vừa định nói gì đó, Chung Minh đã chọc cô: "Không sao, dù gì cũng miễn phí."

Hai người thật ra vẫn chưa ăn quá no, trước đó Chung Minh cảm thấy bữa ăn này quá đắt, không muốn để Khương Uyển Na tốn nhiều tiền nên đành giữ bụng.

Bây giờ nếu đã miễn phí thì đương nhiên phải ăn thoải mái.

Ngô Dương kinh ngạc, tự tin vậy sao?

Anh không sợ sau khi gửi tin nhắn này đi, nó sẽ như đá chìm đáy biển, Hỏa Văn Chương không thèm để ý đến anh sao?

Theo Ngô Dương biết, Hỏa Văn Chương không có thói quen tương tác trả lời bình luận thường xuyên, luôn luôn khá lạnh lùng, hơn nữa Hỏa Văn Chương căn bản không biết Chung Minh, rất có thể sẽ xem như không thấy tin nhắn này.

Nếu thật sự là như vậy, những món Chung Minh mới gọi thêm phải do anh tự bỏ tiền ra.

Ngô Dương đương nhiên sẽ không khuyên Chung Minh, anh ta ước gì Chung Minh cuối cùng phải tự bỏ tiền nên nhanh chóng lên đơn.

Món ăn nhanh chóng được mang lên, Ngô Dương tiếp tục nướng thịt.

Khương Uyển Na hơi hoang mang nhìn thịt nướng mới mang lên, giá của những đĩa thịt nướng này cũng phải ba bốn trăm.

Chung Minh rất bình tĩnh: "Nào, ăn thoải mái."