Thời Đại Game Quật Khởi

Chương 167: Tiêu đề game




Editor: Nguyetmai

Rất nhanh, bên dưới bài đăng Weibo đã có bình luận.

"Vừa nhìn thấy bản vẽ tạo hình game, tôi liền nghĩ ngay tới game mà các bạn đang phát triển. Tuần tới, studio Vi Quang phát triển…"

"Nói thật, các bạn chơi chiêu như vậy chả có gì thú vị, nói đến chả có gì thú vị, tôi liền nghĩ tới rất nhiều game trong nước hiện nay. Tuần tới, studio Vi Quang phát triển…"

"Tôi không thể xem tiếp được nữa, đều là người trong ngành game lặng lẽ hy sinh cho ngành này, sao lại có thể chế giễu như thế! Nói đến lặng lẽ hy sinh tôi liền nghĩ tới những anh hùng vô danh đã thầm lặng hy sinh trong lịch sử…"

Chung Minh chẳng biết nên khóc hay cười, được đấy, mọi người đùa đến high rồi, còn trêu ngược lại anh luôn!

Có điều như vậy cũng tốt, ít nhất điều này chứng minh những người này đã chấp nhận trò đùa này, coi nó là một trò thú vị để sử dụng và truyền bá.

Chỉ cần mọi người đều chia sẻ, cho dù nhiều người không có hứng thú với game, chí ít cũng sẽ nhớ tới cái tên "Con đường ẩn náu cho Cách Mạng" này. Chờ đến khi game ra mắt chính thức, nhất định họ sẽ vào xem thử.

Chỉ cần có thể thu hút được mọi người, cho dù hy sinh hình tượng cao ngạo lạnh lùng một chút cũng có xá gì!

Có điều, có người hùa theo, đương nhiên cũng có người thấy phản cảm.

Bên dưới weibo của Chung Minh có rất nhiều lời mắng chửi.

"Phiền chết đi được, không hiểu nổi vì sao đi đâu cũng thấy trò dở hơi này, rất thú vị sao? Vốn dĩ chỉ là một quảng cáo thô bỉ lại có nhiều người chia sẻ như vậy, đầu óc mấy người hỏng hết rồi à? Đừng kéo xuống dưới nữa, bình luận này không tổ lái đâu!"

"Vốn dĩ nhìn thấy tác phẩm tôi còn có ấn tượng tốt với bạn, kết quả bạn lại hủy hoại con đường nhân duyên của mình như thế? Bạn quảng cáo cho game của mình cũng không sao, mọi người đều có thể hiểu, muốn ủng hộ thì trực tiếp đi ủng hộ là được rồi, đằng này ngày nào cũng đăng câu cũ rích này làm ảnh hưởng đến weibo của tôi, cút đi!"

"Hừ, không làm game cho cẩn thận, cả ngày chỉ muốn đi đường tắt để kinh doanh, tôi nghĩ game của cậu chắc chắn cũng chả ra làm sao."

"Vốn còn định đợi game ra mắt để chơi thử xem sao, cảm ơn anh đã khuyên tôi từ bỏ thành công."

Có không ít những bình luận tương tự, chẳng qua, so với những bình luận hùa theo thì những bình luận này chỉ chiếm một phần nhỏ trên weibo.

Đôi khi sẽ có vài thành phần cư dân mạng như vậy, không biết đã làm gì chọc cho họ không vui, quan trọng là đám người này còn tự đánh giá cao bản thân, lúc bình luận weibo chắc đều cảm thấy như đang phê duyệt tấu chương vậy.

Chung Minh cũng rất bất đắc dĩ, chẳng qua tôi chỉ năng đăng weibo hơn để quảng bá game thôi mà? Quản lý weibo còn không quản lý chuyện tôi đăng bài.

Những tiếng nói này tuy nhỏ, nhưng quả thực rất nhiều người đều nghĩ như vậy, nhất là lần đầu tiên nhìn thấy cái tên "Con đường ẩn náu cho Cách Mạng", rất nhiều người đã coi nó như một thứ game rác rưởi.

...

Rất nhiều người chơi theo dõi studio Vi Quang đều đang thảo luận đây rốt cuộc là game gì.

"Có ai đoán được nội dung đại khái của game không? Trên weibo chỉ nói đây là một game độc lập thể loại visual novel, hơn nữa hình như là đề tài lịch sử về chiến tranh thế giới thứ hai? Tôi thật sự không nghĩ ra đề tài chiến tranh kiểu này làm sao làm được game novel."

"Không lẽ dùng text để chỉ huy, hành quân, đánh địch? Cảm giác không ổn tý nào, không đến mức phải làm loại này chứ!"

"Tên game là "Con đường ẩn náu cho Cách Mạng", ẩn náu chắc là nằm vùng nhỉ? Con đường Cách Mạng là ý gì? Không hiểu lắm. Có ông anh nào thông thạo lịch sử có thể phổ cập kiến thức giúp không?"

"Vừa nghe đến đề tài này tôi đã cảm thấy không còn hứng thú gì."

"Tôi cũng vậy, tuy vốn đã không quá hy vọng vào game do studio làm, nhưng tôi cảm thấy làm một game di động đơn giản hoặc giải câu đố trí tuệ tôi đều có thể chấp nhận, đằng này lại làm game novel? Game novel trong ấn tượng của tôi đều là dạng đấu tranh trong cung như kiểu "Sủng phi hậu cung", kết quả lại làm đề tài chiến tranh trong lịch sử? Thiệt tình…"

"Tôi thấy cũng được, chí ít đề tài này còn mới lạ, trước đó hình như chưa ai làm?"

Gu của người chơi khác nhau, nhưng nói chung cũng chẳng có ai hy vọng lắm về game này.

...

Chủ nhật.

Hôm nay Châu Sâm và Khương Uyển Na không tới.

Hôm qua vì muốn đuổi kịp tiến độ nên hai người bọn họ đều tự nguyện tới tăng ca. Hôm nay là Chủ nhật, ban đầu hai người họ cũng định tới, có điều Chung Minh không cho họ đến.

Cứ làm việc suốt cũng không tốt, phải kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, nhiều lúc làm việc quá vất vả sẽ khiến cho hiệu suất công việc giảm sút, hơn nữa làm game cần có sức khỏe và cảm hứng, nên Chung Minh ủng hộ việc kết hợp làm việc và nghỉ ngơi hơn.

Mặc dù tiến độ công việc khá gấp gáp, nhưng nghỉ một hai ngày cũng không sao.

Lúc này Chung Minh đang cầm bút cảm ứng, viết chữ trên bảng vẽ, cũng chính là tiêu đề game.

Trước kia Khương Uyển Na đề nghị dùng kiểu chữ mỹ thuật có sẵn, hoặc là vẽ một tiêu đề, nếu không được thì có thể đi mời chuyên gia thư pháp, có điều Chung Minh không đồng ý, vì bây giờ anh có thể tự viết bút lông, không cần phải vẽ tiêu đề, càng không cần phải mời người khác viết cho.

Hiệu quả của chữ mỹ thuật có sẵn hay vẽ tiêu đề chắc chắn sẽ không quá tốt, bởi thư pháp không chỉ là một nghệ thuật thị giác, không chỉ là chữ, phong cách mà còn có khoảng cách giữa dòng, khoảng cách giữa các chữ, cách chia trên dưới trái phải, ngang dọc v.v… Sở dĩ rất nhiều tác phẩm thư pháp được lưu truyền qua các thế hệ, cũng bởi trong nó ẩn chứa một thứ tình cảm, tư tưởng đặc biệt.

Ví dụ như "Tế chất văn cảo*" chỉ là bản nháp có nhiều vết xóa và sửa lại, nhưng lại ẩn chứa cảm giác u buồn, vô cùng tương ứng với câu: "Thiên bất hối họa, thùy vi đồ độc**", khiến hậu thế cách mấy nghìn năm sau vẫn cảm nhận được sự thay đổi lớn của quốc gia, nỗi khổ mất đi người thân.

(*) Tế chất văn cảo: đại ý là một văn bản gửi cháu, tên Tiếng Anh là Draft of a Requiem to My Nephew, tác phẩm của Nhan Chân Khanh, là một trong ba bức Hành thư nổi tiếng của Trung Quốc.

(**) Thiên bất hối họa, thùy vi đồ độc: đại ý là Trời ơi, đối diện với thảm cảnh này, lẽ nào người không hối hận, là ai đã gây nên nỗi tai ương này.

Đương nhiên, trình độ thư pháp hiện nay của Chung Minh còn lâu mới đạt tới mức đó, nhưng dù gì cũng hơn nhiều việc đi ghép mấy chữ mỹ thuật làm tiêu đề.

Con đường ẩn náu cho Cách Mạng, những chữ này thực ra ẩn chứa rất nhiều tình cảm của tác giả.

Ẩn náu đương nhiên không cần nói, là chỉ thân phận nằm vùng của nhân vật chính.

Còn con đường Cách Mạng miêu tả hoàn cảnh lịch sử đặc biệt bấy giờ, nhân vật chính ôm niềm tin hết sức chân thành.

Mỗi người đều sẽ có cái nhìn khác nhau về game này.

Có người nói nó đang ca tụng, cũng có người nói nó đang châm chọc, còn có người nói nó thâm sâu khó lường.

Nhưng không có ai nói nó giả tạo.

"Con đường ẩn náu cho Cách Mạng" tái hiện hoàn mỹ sự lựa chọn và đấu tranh của một người tình báo trong thời kỳ lịch sử đặc biệt, đắp nặn nên từng nhân vật khiến người ta vô cùng ấn tượng, trong bối cảnh chiến tranh hỗn loạn, những người này đều đấu tranh cho tín ngưỡng, hoặc giãy giụa để sinh tồn.

Tất cả cung bậc cảm xúc đều được ghi vào "Con đường ẩn náu cho Cách Mạng".

Chung Minh nhấc bút, viết lên tấm bảng.

Một lần, hai lần, năm lần...

Thử kết hợp những bố cục khác nhau, thể chữ khác nhau, trải nghiệm tỉ mỉ tình cảm ẩn chứa trong những con chữ này…

Cuối cùng, sau khi viết liên tục mười mấy bản, Chung Minh dừng bút lại.

Anh nhìn tiêu đề mới nhất vừa viết trên tấm bảng vẽ, gật đầu thỏa mãn.

"Ừm, chính là mày rồi."