Thời Đại Game Quật Khởi

Chương 157: Tạm biệt, Công ty Giải trí Tương tác Quang Dực




Editor: Nguyetmai

"Thông báo cho mọi người một tin tốt, ngày mai tôi sẽ không đi làm nữa."

Chung Minh gửi một tin nhắn trong nhóm chat ba người.

Châu Sâm ngơ ngác: "??? Nhanh vậy sao! Cậu mới nhắc đến chuyện nghỉ việc hai ngày trước thôi mà?"

Khương Uyển Na cũng hỏi: "Đúng vậy, dự án và bên bộ phận tài nguyên nhân lực đều không giữ cậu lại sao? Cũng không trì hoãn quy trình nghỉ việc của cậu à?"

Hai người biết Chung Minh muốn nghỉ việc, nhưng không ngờ lại nhanh đến như vậy!

Chung Minh trả lời: "Giám sát Bạch vẫn định khuyên tôi, nhưng tôi đã quyết rồi. Thái độ của tôi rất rõ ràng, nếu như anh ta kéo dài thủ tục nghỉ việc sẽ chỉ khiến cảm nhận của tôi với công ty này trở nên kém đi, làm xong thủ tục nghỉ việc của tôi sớm thì tôi còn có thể giữ lại ấn tượng tốt với công ty, nói không chừng về sau còn có cơ hội hợp tác."

Châu Sâm: "... Ghê thật."

Khương Uyển Na hỏi: "Có nhanh quá không? Cậu đã suy nghĩ xong kế hoạch tiếp theo chưa?"

Chung Minh: "Tôi đã nghĩ xong rồi, vẫn giống như kế hoạch lúc trước, tôi sẽ mở một studio sản xuất game độc lập. Hai người cũng nghỉ việc đi, chúng ta hãy cùng hùn vốn, số tiền này đủ để chúng ta sử dụng mấy tháng."

Châu Sâm hỏi: "Địa điểm làm việc thì sao?"

Chung Minh: "Ngày mai tôi đi tìm chỗ, tôi định thuê một căn hộ Officeltel*."

(*) Là mô hình căn hộ đa năng có thể dùng làm văn phòng kết hợp nghỉ ngơi.

Châu Sâm lại hỏi: "Chúng ta làm game gì đây?"

Chung Minh: "Đang suy nghĩ, sẽ nhanh chóng có bản thảo thiết kế thôi."

Châu Sâm sờ trán: "Tôi cảm giác như mình vừa lên thuyền giặc vậy."

Chung Minh: "Trước đó anh đồng ý rồi mà."

Châu Sâm có phần chẳng biết nên khóc hay nên cười: "Tôi đã đồng ý rồi, nhưng chuyện lớn như vậy thực sự không cần phải suy nghĩ lại sao? Cậu chưa từng nghe câu, kiếp trước giết người tạo nghiệp, kiếp này yêu lầm trai khởi nghiệp sao? Vậy mà chớp mắt cái chính tôi đang sắp khởi nghiệp! Tôi có thể không căng thẳng sao!"

Chung Minh im lặng một lúc: "Anh làm gì có bạn gái, những lời này không có sức ràng buộc với anh đâu."

Châu Sâm: "... Chẳng cách nào nói lại cậu, Chung Minh ạ!"

"Được, Chung Minh cậu đi trước một bước đi, ngày mai tôi cũng sẽ xin Lưu Vũ Tân nghỉ việc." Khương Uyển Na trả lời.

Châu Sâm như phát điên: "Ây da! Hai người bị sao vậy, bị men say chiến thắng làm choáng váng đầu óc rồi đúng không? Ít ra hai người cũng phải nhận xong tiền thưởng tháng này rồi hẵng đi chứ?"

Khương Uyển Na cười ha ha: "Tiền thưởng? Đó là gì vậy?"

Châu Sâm: "... Tôi quên mất, bây giờ dự án của cô không có tiền thưởng."

Chung Minh nói: "Không sao cả, tôi đã báo cho Quản lý Tạ rồi, Quản lý Tạ nói mặc dù theo lý thuyết nhân viên nghỉ việc không được nhận tiền thưởng, nhưng ông ấy sẽ gửi bù cho chúng ta tiền thưởng tháng này."

"Trời ơi, lão Tạ quả thực là một thiên thần! Thiên thần! À, không đúng, cậu chờ một chút." Châu Sâm đột nhiên nhận ra điểm mấu chốt: "Ngay cả chuyện nghỉ việc của tôi cậu cũng nói với Quản lý Tạ rồi hả?"

Chung Minh: "Đúng vậy, Quản lý Tạ còn nói hy vọng anh có thể hợp tác tốt với tôi."

Châu Sâm giàn giụa nước mắt: "Bà mợ... Cậu trực tiếp chặt đứt luôn đường lui của tôi, thật là... Được rồi, xem như tôi đã lên thuyền giặc, ngày mai tôi cũng sẽ xin nghỉ việc..."

...

Buổi tối, kết thúc tăng ca đã hơn chín giờ tối.

Nhân viên trong dự án lục tục ra về, bên tổ thiết kế chỉ còn lại hai người Chung Minh và Trương Tiểu Văn.

Chung Minh định chờ sau khi tất cả mọi người đi rồi mới thu dọn đồ đạc, dù sao cũng không phải là giấu giếm gì, chỉ là phép lịch sự cơ bản.

Có người nghỉ việc tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến tinh thần của cả dự án, đặc biệt là thu dọn đồ đạc rời đi trước mặt mọi người như vậy thì càng không hay. Tuy nói Chung Minh muốn nghỉ việc, nhưng anh cũng có cảm tình với những người đó, bây giờ chính là giai đoạn ra mắt phiên bản mới quan trọng, Chung Minh cũng không muốn ảnh hưởng đến bọn họ quá nhiều.

Đợi ngày mai không nhìn thấy Chung Minh, phần lớn mọi người có thể sẽ đoán ra anh đã nghỉ việc, cũng có người sẽ cảm thấy chỉ là xin nghỉ phép, có điều ít nhất có thể xoa dịu bớt tình hình.

Đợi một thời gian ngắn nữa công việc ở studio thiết kế được thu xếp ổn thỏa, có thể anh sẽ tìm một số người thân thiết như lão Tạ cùng ăn một bữa cơm ôn chuyện cũ, bây giờ cũng không cần phải làm tiệc chia tay gì đó khiến lòng người lung lay.

Vậy mà Trương Tiểu Văn rề rà mãi vẫn chưa về.

Nhìn thấy nhân viên trong dự án đều đã đi gần hết, Trương Tiểu Văn đột nhiên sáp lại gần: "Anh Chung, anh muốn nghỉ việc sao?"

Chung Minh sửng sốt rồi lập tức gật đầu: "Đúng vậy."

Tâm trạng của Trương Tiểu Văn có chút buồn bã: "Haiz, tôi cũng cảm thấy anh Chung sớm muộn gì cũng sẽ nghỉ việc. Anh đã tìm được công ty tiếp theo chưa?"

Chung Minh cười cười: "Tìm xong rồi, cậu không cần lo lắng đâu."

Trương Tiểu Văn hơi xúc động: "Tuy chỉ làm việc chung hơn một tháng nhưng vẫn cảm ơn anh Chung đã quan tâm. Anh hãy bảo trọng nhé, chờ sau này thành công, có tiếng tăm thì đừng quên mời những người anh em cũ chúng tôi đây ăn bữa cơm đấy."

Chung Minh cũng cảm thấy có chút nghẹn ngào, anh vỗ vai Trương Tiểu Văn: "Chắc chắn rồi."

"Được, vậy tôi đi trước nhé anh Chung."

Trương Tiểu Văn cũng đi rồi, Chung Minh ổn định lại tâm trạng, bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.

Anh cất bảng vẽ, ly nước và một số thứ linh tinh vào ba lô rồi mang đi.

Nói thật, anh có chút buồn nhưng suy cho cùng cuộc đời không có buổi tiệc nào không tàn.

Chung Minh vẫn có cảm tình với dự án này, cho dù là lão Tạ, Chu Dương, Trương Tiểu Văn hay là anh Đại Huy đều là người rất tốt. Cả dự án cũng không tranh đấu lục đục, mọi người cùng nhau tăng ca, cùng nhau cố gắng tạo nên thành công cho dự án "Biển học vô biên".

Những người đó không phải là thiên tài gì, lão Tạ tốt bụng nhưng năng lực không đủ, Chu Dương làm việc chăm chỉ có trách nhiệm nhưng không đủ khả năng lập kế hoạch, Trương Tiểu Văn vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi tư duy của sinh viên, cuộc sống cũng không có kế hoạch lâu dài như phần lớn những thanh niên trẻ tuổi khác.

Có lẽ không thể coi họ như nhân tài kiệt xuất.

Thế nhưng, bọn họ đều là những phần tử bình thường trong ngành này, là đồng nghiệp đã từng làm việc chung với Chung Minh.

Trong công việc, có thể gặp được những người có thể trở thành "đồng nghiệp" thực sự không hề dễ dàng.

Chung Minh thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi tòa nhà làm việc của Công ty Giải trí Tương tác Quang Dực.

Khi đến trạm xe bus, Chung Minh quay đầu nhìn tòa nhà một lần nữa.

Nó không hề có sự khác biệt gì với những buổi tối trước đây, vẫn rực rỡ chói sáng như thế, mặc dù đã hơn chín giờ tối nhưng chí ít vẫn có một phần ba cửa sổ còn sáng đèn, đây có lẽ là những dự án cần thức đêm tăng ca để đuổi kịp tiến độ. Đằng sau mỗi khung cửa sổ đều có một nhóm người hoặc đang mệt mỏi rã rời, hoặc quên hết tất cả ưu phiền thể xác để tận hiến cho công việc.

Quả thực, Chung Minh đã gặp rất nhiều chuyện không vui, rất nhiều trở ngại ở đây.

Nhưng cũng tại nơi này, Chung Minh gặp được Khương Uyển Na, Châu Sâm, Quản lý Tạ, trải qua sự thử thách của "Kỷ nguyên người máy", phát triển thành công "Biển học vô biên".

Bây giờ ngẫm lại, hình như những kỷ niệm vui vẻ cũng khá nhiều.

Đối với Chung Minh, mỗi cuộc hành trình luôn bị bủa vây bởi khó khăn và trắc trở, nhưng sau khi vượt qua nó rồi, điều còn lại chính là những hồi ức đẹp.

Xe bus đã đến trạm.

Chung Minh bước lên xe, tòa nhà biểu tượng cho Công ty Giải trí Tương tác Quang Dực nhanh chóng mờ dần sau cửa kính xe bus.

Từ ngày mai trở đi, Chung Minh sẽ bước đi trên một hành trình hoàn toàn mới.

"Tạm biệt, Công ty Giải trí Tương tác Quang Dực. Có lẽ lần sau gặp lại, chúng ta chính là đối thủ cạnh tranh."