Tại khuôn viên trong vòng trăm mét, cả mặt đất bắt đầu nứt vỡ ra. Một ngôi miếu cổ chui ra từ trong lòng đất, từng đợt tang thương chi khí không ngừng từ trong đại môn tuôn ra. Cuối cùng, sau hơn 30 phút, cả toà miếu cũng lên khỏi mặt đất.
Giờ thì Lưu Chính Minh đã hiểu tại sao cả 3 gia tộc đều không lựa chọn ẩn giấu rồi. Cmn chỉ riêng cái việc di tích xuất thế đã đủ náo động được cả Tương Liên thành, khiến cho đến cả người phàm cũng có thể cảm nhận được, nói gì đến người tu luyện. Coi như điếc thì cảm giác của họ cũng sẽ không mất đi, cái khí tức áp người như này đứng xa vài cây số vẫn còn cảm nhận được, giấu thế nào? Việc họ phân tích thì chắc ban đầu toà di tích này bị chôn ở dưới đất, chắc là cũng có người cảm nhận được nó sẽ trồi lên.
Nhưng mà nói chung nhìn lại toà di tích này làm cho Lưu Chính Minh cũng nhanh có loại nhức cả trứng. Di tích có dạng một toà miếu cổ, kiểu miếu thổ địa vậy. Cả toà miếu chỉ kéo dài hơn 50m, kiến trúc thì hoàn toàn là không có kiểu trang trí gì, chỉ có một loại kích thích giác thôi, âm u mà bí ẩn.
Lưu Chính Minh đương nhiên sẽ không tin cái di tích này sẽ bé như vậy, đến Vũ Thánh cấp bậc là gần như sẽ có khả năng tự tạo một vùng không gian rồi, huống chi Phần Không đại Thánh loại này đỉnh tiêm đấu thánh? Nên là cái miếu này xem ra cũng chỉ để làm đại môn thôi. Đồng thời hắn cũng đã biết được tại sao cái đám người kia hoàn toàn xác định đây là di tích do tay đấy làm.
Cả hai cái cánh cửa vốn đang bộc lộ một loại ăn mòn theo năm tháng cảm giác, trên đấy ghi bốn chữ thật to, chiếm hết hoàn toàn không gian: “Phần Không Đại Thánh.” Chính bốn chữ này hoàn toàn chính là nguyên nhân của khí tức kinh khủng kia, xem ra chính là do đích thân Phần Không Đấu Thánh xuất thủ.
Trong lúc vô số người đang nhìn về bốn chữ kia với vẻ vô tận sùng bái cường giả, trong đầu Lưu Chính Minh chỉ đang nghĩ mấy điều:
“Trộm được không nhỉ? Nếu là tại trong chiến đấu ném 4 chữ này ra có thể chấn nhiếp hoàn toàn khí thế của đối phương nha, thậm chí tăng cơ hội chiến thắng. Dù sao thì cũng có thể đem là đồ vật giả mạo hay cái gì cũng tốt, cái chính là làm thế nào ngay trước mắt mọi người đem nó trộm thôi. Cứ để kết thúc đợt này vào rồi tính tiếp, di tích có chạy được đâu mà sợ.”
Không thể trách được hắn, từ nhỏ hắn đã được nuôi dạy là phải sử dụng tất cả những gì có thể. Mưu hèn kế bẩn cũng được, chỉ cần không vi phạm tín niệm chính mình là được.
Hai cánh cửa từ từ mở ra, từng đợt tử khí xuất hiện lớp lớp, khiến cho miếu môn trông đầy vẻ huyền ảo, đậm chất thần bí. Thấy cảnh cửa mở ra đã không sai biệt lắm, nhưng không ai dám đi vào làm con chim đầu đàn cả. Hồi lâu, vẫn thấy mọi người có vẻ chần chờ, cuối cũng vẫn là Đổng Tiền không kiên nhẫn nổi, ra lệnh cho một người thủ hạ bước vào. Thấy cảnh này, Đổng gia gia chủ Đổng Minh hơi nhướng mày, nhưng vẫn quyết định không nói gì. Chung quy là còn trẻ nên chưa đủ kiên nhẫn a.
Tên xui xẻo bị bắt làm hàng thử chỉ có tu vi Đại Đấu sư thất tinh, hắn bước từng bước cẩn thận về phía di tích. Như nhận ra là có người tiến tới, làn khói thấy vậy nhanh chóng bao phủ người kia. Người kia kinh hô lên, nhưng rất nhanh liền lộ ra chưa hề có gì. Rồi một phút, hai phút, năm phút trôi qua, thấy người kia vẫn còn không sai biệt lắm, Đổng Tiền hô to:
“Có cảm giác gì không?”
Nghe vậy người kia đáp:
“Không thưa thiếu gia. Thuộc hạ chỉ cảm thấy đám tử khí này hoàn toàn là vô hại.”
Nghe vậy Đổng Tiền âm thầm hít sâu một hơi, nói:
“Thế ngươi thử xem xem ngươi có tiến vào đại môn được không?”
Người thủ hạ kia nghe thấy lời này, bèn quả quyết đi vào trong đại môn. Một lúc sau, thấy vẫn không có tiếng đáp lại, Đổng Tiên lại định hỏi một lần nữa, nhưng chợt âm thanh của người kia vọng ra:
“Trong này có một tấm bảng đá thưa điện hạ, và cả một đại sảnh lớn.”
Nghe vậy Đổng Tiền vội nói:
“Trên tấm bảng có chữ không?”
“Dạ thưa, có.”
“Ngươi có đọc được không?”
Nghe thế chỉ cảm thấy tên kia hơi trầm ngâm chút, liên đáp lại:
“Có thưa thiếu gia. Đây chắc di ngôn của vị Đấu Thánh kia. Trên đấy viết:” Ta thấy đại nạn sắp tới, vậy nên ta để lại một cái di tích, dùng hết tài sản và tuyệt học của mình để làm truyền thừa. Người hữu duyên hãy tiến tới, nhận lấy những món bảo vật này, giương ta Đấu Thiên đại lục uy danh. Ta đã thiết lập 3 cái khảo nghiệm, mỗi cái đều liên quan đến những gì mà ngươi có thể đạt được, hơn thế tham gia khảo nghiệm không thể tại Đại Đấu sư trở lên. Vậy thôi, các hậu bối, chúc may mắn a.”
Tất cả mọi người nghe được tên lính kia đọc xong đều nhìn thấy thần sắc kích động, hô hấp không tự chủ được gấp gáp lên. Một vị Đấu Thánh truyền thừa a! Cho dù không nhận được truyền thừa thì cũng chỉ cần một món bảo vật thôi là đời này ăn sung mặc sướng rồi. Nghĩ đến đây thì tất cả những người vốn đang do dự đều nhao nhao lên phía trước. Không còn cahcs nào a, dụ dỗ quá lớn mà.
Đối diện với mấy trăm tên Đại Đấu sư cùng nhau lao lên khiến cho toàn bộ Đấu sư đều thành thật đứng lại, đơi cho đến khi tên Đại Đấu sư cuối cùng đi vào mới động thủ. Tất nhiên là không phải ai cũng như Lưu Chính Minh có khả năng đánh vượt cấp như vậy. Còn về phần từ Đấu giả trở xuống thì đừng có nghĩ, chỉ vẻn vẹn khí tức thôi đã không trụ được rồi, nói gì với bảo vật nữa, đều trực tiếp bỏ đi rồi.
Mắt thấy đã nhiều người vào cửa không sai biệt lắm, nhưng vẫn thấy Lưu Chính Minh bình chân như vại, Tiền quản lý không nhịn được nhắc nhở:
“Nhanh đi vào đi không sẽ bị mất hết đồ bây giờ.”
Lưu Chính Minh nghe vậy thì bèn mỉm cười:
“Đồ, có thể có đồ gì! Nếu như ngay tại vừa xong mà có gì thì tất cả bảo bối đều đã chui vào túi của tên thủ vệ kia rồi, vậy nên chắc là không có gì nha. Quan trọng là Đổng Tiền bây giờ ứng phó thế nào? Dù sao nếu như mọi người đi vào đều không thấy thì rất dễ đem sự tình đổ lên đầu tên kia, nói là hăn tư tàng cái gì đấy mà thôi.”
Gần như ngay lập tức, tựa để chúng minh lời hắn nói, một cái xác bay vút ra khỏi cửa. Chính là thi thể của người thủ vệ kia.
Ngắm nhìn vết thương, Lưu Chính Minh trào phúng:
“Nha, đao rất chắc nha. Vậy ra đây là cách ngươi xử lý sao? Một đao xong việc. Thảo nào dễ dàng bị lợi dụng như vậy a. Thật tội tay thủ vệ này, không chết bởi khảo nghiệm gì, lại đi chết tại chính mình chủ tử trong tay nha.”
Lưu Chính Minh nhìn thấy chỉ còn vài Đấu sư đang đi vào thời điểm, hắn túm lấy một ngụm tử khí, nói với hệ thông:
“Phân tích cho ta.”
“Tiền không đủ, phân tích thất bại.”
Lưu Chính Minh nhanh chóng mặt đều đen lại, cái gì tiền không đủ nha, không phải chỉ âm thôi sao. Giờ chỉ cần kiếm lại là được. Thế là hắn quay sang Càn Minh Nguyệt, chỉ thấy nàng đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn mình, nàng rất khó khăn để nói lên hai chữ:
“Cảm... ơn..”
“Cảm ơn về cái gì?” Lưu Chính Minh mộng, mình làm cái gì rồi, sao mà khiến trông như mình khi dễ nàng đồng dạng.
“Do là ngươi đã đánh Lệ Hàn khôi phục danh dự cho ta.” Càn Minh Nguyệt trả lời.
Lưu Chính Minh nghe vậy liền đột nhiên tỉnh ngộ. Đấu Thiên đại lục rất coi trọng danh vọng nha. Hơn thế nàng còn là công chúa, da mặt vô cùng mỏng, làm sao có thể tiếp nhận nỗi oan ức này. Nhưng nghĩ đến vậy, Lưu Chính Minh dần dần nhận ra không khí tựa hồ không đúng, bèn quả quyết nói:
“Dù sao ngươi cũng là của ta, không cần cảm ơn. Đây chính là trách nhiệm của chủ nhân rồi.l”
Không còn cách, dù sao hắn vốn là cũng muốn đánh Lệ Hàn rồi, đây chính là vì để thuận theo kế hoạch thôi, hắn cũng không cần phải lừa nàng, rốt cuộc hắn cũng cần lý do nha. Hơn thế thì việc nhất tiễn song điêu này tại sao lại không làm? Vừa theo kế hoạch vừa soát hào cảm từ Càn Minh Nguyệt, thoải mái a.
Còn về nếu không có Tiền quản lý, không có ý tứ, mấy trương phù lục không gian, không có Đấu Tôn còn lâu mới bắt được mình. Nhưng Càn Minh Nguyệt tựa hồ vẫn rất kiên trì, rốt cuộc nàng là một con người vô cùng phóng khoáng, chưa từng thua thiệt ai bao giờ, kể cả tên trước mắt đã dẫn ấn lên người nàng, nàng vẫn không muốn thua thiệt ai bao giờ, chủ yếu cũng là Lưu Chính Minh cũng rất đẹp trai, lại chưa từng làm quá đáng sự tình, dẫn đến tuy bị hắn ép làm người hầu nhưng trong lòng Càn Minh Nguyệt vẫn chưa hề có tí chán ghét nào với hắn cả, ngược lại hảo cảm rất nhiều.
Lưu Chính Minh cũng biết tính cách của nàng,bèn đùa một chút:
“Ta vốn là con người vô cùng thực tế. Muốn trả ơn, lấy thân báo đáp là được. Ai ui, tại sao ngươi đánh ta? Thôi được rồi, vậy gọi ta một tiếng ‘ chủ nhân’ xem nào. Từ khi ngươi nhận chủ đến nay chưa từng đối ta kếu tiếng chủ nhân khi nào.”
Lưu Chính Minh cũng chỉ là đùa thôi, nhưng hắn không nghĩ được rằng là Càn Minh Nguyệt hội chơi thật. Chỉ thấy nguyên bản khuôn mặt xinh xắn lại đỏ ửng, nàng hít thật sâu, cắn răng, gọi:” Chủ nhân.”
Nghe hai tiếng này khiến cho tâm thần Lưu Chính Minh kém thất thủ, thật thoải mái nha. Thế là ký chủ đại nhân của chúng ta đang định đòi thêm một lần nữa, bỗng có thanh âm ho khan truyền đến:
“Hai người các ngươi muốn ân ái thì về nhà, đừng ở đây đau mắt độc thân cẩu như ta.” Tiền quản lý một bên hắng giọng.
Lưu Chính Minh cùng Càn Minh Nguyệt đều đỏ mặt, cả hai đều không nói lời nào, bước chân nhanh đến đại môn, chỉ để lại Tiền quản lý đứng đấy, hơi lộ vẻ cười khổ: “ Haizz chung quy là tuổi trẻ khí thịnh nha.”