Thoạt Nhìn Em Rất Mlem

Chương 9: Khi anh còn nhỏ, mẹ anh từng nói, đứa trẻ khi nói dối sẽ đái dầm nha




Edit: Xiao Yi.

Hứa Thanh Ca chạy về nhà, cả người giống như ăn phải ớt vậy, trên mặt nóng như lửa thiêu.

Dáng người của anh trai hàng xóm cũng thật ngon nghẻ quá đi!!!

Trước kia nhìn Tần Tuyển, cô chỉ cảm thấy anh vừa cao vừa gầy. Ấn tượng đầu tiên của cô đối với anh chính là kiểu người vừa cao ráo vừa nho nhã.

Khi Tần Tuyển mặc quần áo chỉnh tề, bả vai của anh thoạt nhìn không dày thịt như thế. Không hiểu vì sao khi cởi áo ra, cơ bắp của nửa người trên lại rắn chắc như đập vào mắt cô vậy!

Hứa Thanh Ca đã quen nhìn bụng to của ba Hứa nên chưa từng chiêm ngưỡng dáng người nào ngon nghẻ đến vậy, cô không tự chủ được ghi tạc dáng người kia trong đầu…

Quên đi không nổi!!!

Không được, cô không thể giống như đứa trẻ chưa hiểu chuyện đời như thế được.

Tuy rằng cô thật sự chưa hiểu việc đời…

Hứa Thanh Ca giống như con cá ngồi trên sofa, hai tay duỗi bên người, hai chân tụm lại vào nhau, yên lặng nghiêng người.

Dù cho bình tĩnh lại rồi, cô vẫn không thể quên được hình ảnh trong đầu ấy.

Tận đến khi nhớ tới chuyện kiếm tiền, cuối cùng Hứa Thanh Ca mới chịu vứt dáng người của anh ra sau đầu.

Kiếm tiền quan trọng hơn, cô ngồi dậy lấy máy tính lục tìm mấy mẹo kiếm tiền khác.

Nửa giờ sau, chuông cửa vang lên, Hứa Thanh Ca vỗ vỗ mặt, trực giác của cô khẳng định là anh trai nhỏ đã lại đây tìm mình.

Vốn dĩ Hứa Thanh Ca đã bình tĩnh lại, lúc này lại hơi xấu hổ đỏ mặt. Cô cầm một túi đồ ăn vặt siêu cay bỏ vào miệng nhai, như vậy có thể che giấu được chuyện cô đang đỏ mặt.

Tần Tuyển cũng đoán được cô gái nhỏ này sẽ ngại ngùng, cho nên ở nhà ngủ thêm nửa tiếng nữa mới đi tìm cô.

Anh mặc quần áo sạch sẽ không chút tì vết, ôn nhu đứng ở cửa, rất hiểu chuyện mà không nhắc lại chuyện lúc nãy. Anh trực tiếp kiến nghị với Hứa Thanh Ca: “Anh nghe dì Hứa nói em kéo đàn Cello không tệ, có muốn thử livestream một chút không?”

Livestream kéo đàn?

Bởi vì thi Đại học, Hứa Thanh Ca đã hơn một năm chưa đụng tới điện thoại. Đối với cô, mẹ Hứa yêu cầu rất nghiêm khắc, cô cũng muốn nghiêm khắc với bản thân mình.

Sau khi kết thúc kỳ thi Đại học, Hứa Thanh Ca mới bắt đầu chơi Douyin lại mà thôi, còn chưa download phần mềm livestream nữa.

Trong ấn tượng của Hứa Thanh Ca, streamer thường tán gẫu gì đó, cô ngậm đồ ăn vặt cay trong miệng, duỗi đầu lưỡi nói: “Anh ơi, em kéo đàn Cello hẳn là không có ai xem đâu ạ. Hơn nữa, em cũng không giỏi tán gẫu.”

Tần Tuyển dựa cửa nói: “Em có thể thử một lần. Bây giờ nội dung livestream rất phong phú, tuy là có tán gẫu dẫn chuyện, nhưng cũng có biểu diễn tài nghệ khác như đàn tranh, nhị hồ chẳng hạn. Anh nghĩ kéo đàn Cello không có vấn đề gì đâu.”

Tần Tuyển không xem người khác livestream, nhưng bạn cùng phòng của anh ở trường lại rất hay xem livestream, khi xem còn cười nữa, cười xong còn lôi kéo bọn anh kể lại một lần.

“Nếu em không muốn lộ mặt, bây giờ cũng có rất nhiều streamer không lộ mặt, phần mềm cũng có thể hỗ trợ mặt nạ ảo cho em.”

Tần Tuyển thấy rõ thần sắc do dự của cô, ôn hoà hỏi: “Em sợ cái gì? Em có thể nói cho anh nghe.”

“Em sợ mẹ em không cho…”

Hứa Thanh Ca khi trưởng thành rất đẹp. Trước kia, bởi vì gương mặt này của cô đã khiến cô gặp phải nhiều chuyện mất hứng và khó chịu, cho nên cô liền bị ba mẹ Hứa quản đặc biệt nghiêm.

Nếu mẹ Hứa biết cô làm cho công ty livestream nào đó, khẳng định bà sẽ nổi giận rồi tịch thu di động của cô cho xem.

Lần này, Tần Tuyển thật sự không có ý đồ xấu. Chỉ là anh thấy Hứa Thanh Ca rất muốn mua máy ảnh cho nên mới gợi ý cho cô livestream kéo đàn Cello.

“Không sao cả.” Ánh mắt của anh ôn nhuận nhu hoà, “Anh sẽ giúp em nghĩ cách khác.”

Tần Tuyển thay cô đóng cửa nhà lại. Anh hơi trầm tư, vừa quay người muốn rời đi, bỗng nhiên từ trong khe cửa chui ra hai bàn tay nhỏ bắt lấy cánh tay của anh.

Hứa Thanh Ca thành khẩn, giọng cô rất nhỏ: “Anh ơi.”

Phản ứng đầu tiên của Tần Tuyển chính là bàn tay của cô gái nhỏ này cũng quá là mềm đi, từ lòng bàn tay đến đầu ngón tay đềm mịn màng phấn nộn.

Tần Tuyển rất nhanh dời tầm mắt đi, bình thản hỏi: “Sao thế?”

“Anh ơi,” Hứa Thanh Ca ngẩng gương mặt đỏ hồng, nói: “Phần mềm livestream có rất nhiều bản, anh nghĩ em nên tải bản nào ạ?”



Dục vọng muốn mua máy ảnh của Hứa Thanh Ca quá mãnh liệt. Cô nghĩ thầm hiện tại vẫn đang nghỉ hè, buổi sáng ở nhà livestream, ba mẹ Hứa thì đi làm, hẳn là sẽ không phát hiện đâu.

Suy cho cùng, Hứa Thanh Ca vẫn không nhịn xuống, cô năn nỉ Tần Tuyển giúp mình đăng ký tài khoản, sau đó nghe anh hướng dẫn cách dùng, nếu như cô livestream sẽ livestream cái gì.

Dưới đình hóng gió cạnh núi giả của tiểu khu, Hứa Thanh Ca đã download xong phần mềm livestream, đang muốn đăng ký tài khoản.

Tần Tuyển ngồi bên cạnh cô, bắt chéo chân, dáng vẻ thoải mái. Nửa người trên của anh ngồi thật nghiêm chỉnh, là một dáng vẻ đứng đắn.

“Thanh Ca,” Tần Tuyển lấy di động của  mình đặt lên bàn, “Em lấy số điện thoại của anh để đăng ký đi.”

Hứa Thanh Ca khó hiểu: “Vì sao ạ?”

“Dùng số điện thoại để đăng ký hình như để làm thông tin liên hệ,” Tần Tuyển nghiêm trang nói bừa: “Anh lo ba mẹ em sẽ chú ý, hơn nữa nếu như mẹ em có thu điện thoại của em, em vẫn còn có thể dùng điện thoại của anh để đăng nhập.”

Hứa Thanh Ca lập tức gật đầu như gà mổ thóc: “Anh nói rất đúng ạ!”

Tần Tuyển duỗi ngón tay lướt trên màn hình di động, lại bâng quơ nói: “Em thêm Wechat của anh đi, chỗ nào không hiểu còn có thể nhắn tin hỏi anh.”

Hứa Thanh Ca lại lần nữa gật đầu: “Anh thật tốt quá à!”

Bên cạnh đình hóng gió có suối phun, mùa hạ tuy nóng, nhưng gió thổi suối phun thế này cũng mát mẻ.

Hứa Thanh Ca thần thanh khí sảng [1] đăng ký tài khoản xong, chỗ nhập nickname, cô không nghĩ nhiều liền viết nhũ danh của mình: Ngọt Ngào.

Nhưng cô lại nghĩ, nếu như bạn bè của phòng livestream khác xưng hô như thế với mình lại có điểm không thoải mái, cho nên Hứa Thanh Ca lại đổi thành Điềm Muội.

Tần Tuyển rất quân tử mà không nhìn điện thoại trong tay cô, chỉ ôn hoà dặn dò: “Khi livestream sẽ có khả năng gặp phải vài người nói lời không dễ nghe. Nhưng nếu là em kéo đàn Cello, để khoảng cách xa di động, đừng đọc bình luận của họ là được.”

“Còn có, khi livestream được nhiều người biết đến sẽ có người tốt người xấu. Tuy rằng họ cũng có khả năng thiện tâm thích em, nhưng em vẫn không được tuỳ ý cho họ Wechat để liên lạc.”

Hứa Thanh Ca rất nghiêm túc ghi nhớ lời nói của anh trai văn nhã, trong lòng cảm giác được anh đối với cô thật sự rất tốt, vì cô mà suy nghĩ.

Hứa Thanh Ca vừa cảm động vừa an tâm: “Anh ơi, chờ khi em kiếm được tiền nhờ livestream rồi, đầu tiên em sẽ mời anh ăn cơm.”

Tần Tuyển ôn ôn nhu nhu mỉm cười, “Cố gắng lên, anh chờ em thực hiện lời hứa này.”

Hứa Thanh Ca lén nhìn anh. Tần Tuyển ngồi dưới đình hóng gió, khí chất ôn nhuận như ngọc, bỗng nhiên cô lại nhớ tới dáng người của anh. Tại sao anh lại hoàn hảo từ ngoài vào trong được như thế nhỉ?

“Em đang nghĩ gì vậy?” Tần Tuyển cất giọng hỏi cô.

Hứa Thanh Ca hoảng loạn lắc đầu, “Không có nghĩ gì ạ.”

“Khi anh còn nhỏ, mẹ anh từng nói, đứa trẻ khi nói dối sẽ đái dầm nha,” Tần Tuyển thấy rõ dáng vẻ hoảng loạn của cô liền không nhịn được trêu một chút.

Hứa Thanh Ca ngượng ngùng, trong đầu chợt loé qua một tia suy nghĩ, liền nói: “Anh ơi, anh không biết nickname của em sẽ không tìm được tài khoản của em đúng không ạ?”

“Sao lại hỏi như vậy?”

“Em ngại…” Hứa Thanh Ca cúi đầu, lại dùng ngữ khí cầu xin nói: “Anh ơi, anh đừng xem em livestream được không ạ?”

“Được thôi, sao lại không được chứ? Yên tâm đi, anh sẽ không xem.” Tần Tuyển không do dự, lập tức cười đồng ý.



Hứa Thanh Ca vừa về nhà liền đặt điện thoại lên giá đỡ. Cô lấy đàn Cello ra kéo, sau đó livestream.

Cô vẫn ngại chuyện lộ mặt, cho nên cô chỉnh một cái biểu tượng để che. Biểu tượng này khá dễ thương, giống như giấy dán hình động vật nhỏ đáng yêu vậy.

Hứa Thanh Ca hơi khẩn trương, đầu tiên chọn kéo một khúc mà nhiều người quen thuộc – Lương Chúc.

Kéo xong một khúc, cô xem điện thoại, thấy có vài chục người đang xem cô livestream, nhưng không ai bình luận gì, cũng không ai tặng quà.

Hứa Thanh Ca xem như ở nhà luyện đàn, không xem bình luận nữa, chỉ kéo một ít ca khúc được nhiều người yêu thích.



Tần Tuyển về tới nhà, thoải mái dễ chịu nằm hướng ra ban công. Anh dùng một số điện thoại khác để đăng ký phần mềm livestream.

Tần Tuyển đeo tai nghe lên, click mở danh sách tài khoản đang livestream gần đó, phát hiện có một tài khoản đang phát sóng trực tiếp, nickname là Điềm Muội.

Ảnh đại diện là nhân vật manga anime mà Hứa Thanh Ca thích.

Tần Tuyển không biết nhân vật manga anime này là ai, trên đầu nhân vật này có hai lỗ tai, còn có một cái đuôi dài, anh bỗng cảm thấy nhân vật manga anime này và Hứa Thanh Ca khi lớn lên có chút giống nhau.

Tần Tuyển ôm lấy mèo con đang muốn nhảy lên người mình, nhắm mắt cân nhắc nên dùng nicknam gì bây giờ.

Không thể lộ liễu quá được.

Tần Tuyển nghĩ nghĩ, chợt nghĩ tới một cái tên huyền thoại: Vĩnh Viễn Có Xa Không.

Vẫn không ổn lắm, Tần Tuyển lên Baidu tìm tòi nửa ngày, sau đó đổi nicknam thành: Dao Viễn Lão Sư.

Lưu nickname lại xong, anh vào phòng livestream của tài khoản Điềm Muội.

_____

[1] Thần thanh khí sảng: dáng vẻ ung dung thoải mái.