Thoạt Nhìn Em Rất Mlem

Chương 39: Hôn




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Xiao Yi.

Bữa tối Trung thu, sau khi Hứa Thanh Ca vui vẻ hoà thuận ăn lẩu tự túc với Hội âm nhạc được mười phút thì nhận được điện thoại của Tần Tuyển, hỏi cô bao giờ sẽ xong.

Hứa Thanh Ca xin Thẩm Tân Tuyền về sớm, sau đó vội vàng đi ra ngoài, vừa hay đụng vào người Tần Tuyển.

Tần Tuyển cười, đỡ lấy cô, “Tiểu Thanh Ca vội vàng muốn đi đâu thế?”

Anh đây rõ ràng đã biết còn ráng hỏi, Hứa Thanh Ca híp mắt, cười đáp: “Học trưởng, em phải về nhà.”

“Khó về được nha, anh muốn bắt cóc em rồi.”

“… Không cho bắt.”

“Em không quản được.” Tần Tuyển cười, đưa Hứa Thanh Ca lên phòng ăn tầng bốn của họ. Trừ bỏ một ít người về nhà ăn Tết thì tổng cộng có hơn ba mươi người của công ty và Hội nhiếp ảnh tham gia.

Hứa Thanh Ca vừa mới đi vào, mấy học trưởng học tỷ liền xông xáo, “Ái chà, Tần tổng Hội trưởng, đây là ai thế?”

Tần Tuyển giúp Hứa Thanh Ca đóng cửa phía sau lại, “Giới thiếu với mọi người, đây là…”

Một chân của Hứa Thanh Ca đạp lên giày da của Tần Tuyển, cảnh cáo anh không được nói bậy.

Tần Tuyển cúi đầu nhìn gót giày cao gót nhỏ xíu của cô, cười nói: “Đây là tiểu học muội hàng xóm của tôi. Hứa Thanh Ca, em đạp anh làm cái gì?”

“Trên giày anh có muỗi ạ.”

“Muỗi có thể cắn xuyên qua giày của anh à?”

“… Có thể ạ.” Hứa Thanh Ca thừa biết Tần Tuyển cố tình bắt nạt cô, bước nhanh đi qua chỗ Hùng Dương.

Tần Tuyển đứng sau lưng cô, cười khẽ, bỗng nhiên anh phát hiện, tâm lý trả thù của cô rất mạnh nha. Mỗi lần anh chiếm thượng phong khi nói chuyện với cô, cô đều im lặng dỗi anh.

Hơn ba mươi người chia ra ngồi theo bàn, Hứa Thanh Ca ngồi bên trái Hùng Dương, ngồi bên phải Tần Tuyển.

Tần Tuyển đi mời rượu mọi người, Hứa Thanh Ca tới gần Hùng Dương, rót cho Hùng Dương một ly rượu rồi lặng lẽ hỏi bóng hỏi gió, “Thật sự học trưởng chưa từng yêu đương sao ạ?”

Hùng Dương gặm móng heo, “Em hỏi học trưởng nào?”

Hứa Thanh Ca đưa giấy ăn cho Hùng Dương, “Học trưởng Tần Tuyển ấy ạ.”

“Sao tự nhiên em lại hỏi cái này?”

“Chỉ là em cảm thấy…” Cô nhỏ giọng nói: “Anh ấy không giống tay mơ ạ.”

“Cậu ấy là do trời sinh,” Hùng Dương cười hề hề, hỏi lại cô, “Sao hả? Rốt cục em cũng thừa nhận mình thích Tần tổng Hội trưởng đại nhân vừa tài hoa vừa soái của chúng ta rồi sao?”

Hứa Thanh Ca nghe thấy, mặt liền đỏ lên, luống cuống tay chân cầm lấy ly rượu kê lên miệng, “Em không có.”

Tần Tuyển trùng hợp quay lại, nhìn thấy ly rượu trong tay cô liền nghiêng đầu trừng mắt nhìn Hùng Dương, “Cậu làm gì thế hả? Dụ Tiểu Thanh Ca của chúng ta uống rượu à?”

Hùng Dương oan ức muốn chết, “Là em ấy tự uống mà.”

“Đúng ạ đúng ạ, là em tự lấy, không chú ý nên cầm sai ly thôi ạ.” Hứa Thanh Ca cũng lên tiếng làm chứng.

Tần Tuyển ngồi xuống bên cạnh cô, khẽ đưa cho cô một gói bánh Trung Thu tinh xảo, “Tết Trung Thu vui vẻ nhé. Em đừng nói cho người khác biết, người khác không có bánh này đâu.”

“Là bánh Trung Thu 5 nhân ạ?” Sắc mặt của Hứa Thanh Ca trở nên hưng phấn.

Trên mặt Tần Tuyển hiếm khi lộ ra biểu tình khó tin được, “Em thích ăn bánh năm nhân cơ à?”

Hứa Thanh Ca thành công chọc anh, mỉm cười nói: “Không ạ, cái gì em cũng thích ăn.”

“Em đang trêu anh đấy à?”

“Anh cũng trêu em đó thôi.” Hứa Thanh Ca nhận bánh Trung Thu, hỏi: “Em để dành ngày mai sẽ ăn. Chỉ là học trưởng, anh lấy ở đâu ra thế? Trong tiệm lẩu còn bán bánh Trung Thu ạ?”

Tần Tuyển đứng dậy lấy ly nước ép trái cây trên bàn ăn đĩa quay [1] cho cô, “Lúc nãy anh gặp một giám đốc cũng tới chung vui, là người đó tặng.”

Hứa Thanh Ca chớp đôi mắt, ngẩng đầu nhìn quanh phòng ăn, chợt thấy một người phụ nữ không phải từ công ty lẫn Hội nhiếp ảnh.

Chỉ trong chốc lát, cô đặt gói bánh Trung Thu trong tay xuống bàn, không thèm nhìn nữa, cúi đầu ăn cơm.

Nhưng Hứa Thanh Ca không học được cách che giấu cảm xúc, sau ba giây, cô nhịn không được, nhỏ giọng hỏi: “Là vị nữ Giám đốc sao ạ?”

Tần Tuyển đang bóc tôm cho cô, đầy ắp một muỗng. Anh ngưng mắt nhìn cô, kéo dài âm điệu, bật cười hỏi: “Ồ?”

“Ồ cái gì chứ?” Hứa Thanh Ca cúi đầu ăn rau chân vịt [2].

“Không có.”

“Không có à?” Tần Tuyển cười, lấy bánh Trung Thu bỏ vào balo phía sau ghế dựa cho cô, “Là nam giám đốc, hơn bốn mươi tuổi rồi. Nếu em thấy anh được đàn ông trung niên thích thì tiếp tục ghen cũng được.”

“…” Thật xấu hổ, Hứa Thanh Ca cầm điện thoại trên bàn rồi chạy, “Em đi vệ sinh đây ạ.”

Cô chạy đước năm sáu bước lại nghe thấy tiếng cười khẽ của Tần Tuyển.



Buổi liên hoan có hoạt động, năm nam năm nữ nhảy Street Dance [3] gợi cảm, mấy học tỷ cũng lên đài hát tặng ca khúc, còn có một số hoạt động hỗ trợ nhỏ khác, rất náo nhiệt, rất hàm ý, Hứa Thanh Ca xem đến vỗ tay ‘bốp bốp’.

Mấy học tỷ muốn kéo Tần Tuyển lên đài để hát, Tần Tuyển thoáng nhìn qua Hứa Thanh Ca, sau đó nói: “Sợ là không được rồi, lần đầu tiên tôi hát phải tặng cho người nhà thôi, để lần sau đi.”

Vành tai của Hứa Thanh Ca yên lặng đỏ lên.

Mọi người lại cao hứng vì anh không chịu lên hát, “Tần tổng không hát thì phát bao lì xì đê!!!”

“Được.” Tần Tuyển cầm điện thoại lên, thêm Hứa Thanh Ca vào nhóm chung rồi ấn số tiền lì xì bằng nửa số người trong nhóm.

Trước khi gửi lì xì, anh nhắc nhở nói: “Em chuẩn bị chưa, anh phát đấy nhé.”

Hứa Thanh Ca chà xát bàn tay lên đùi, khẩn trương đáp: “Chuẩn bị rồi ạ.”

“Hội trưởng, sao cậu có thể gian lận chứ!??”

Tần Tuyển liếc xéo họ, “Bởi vì tôi thích.”

“…”

Tần Tuyển gửi lì xì đi, đồng thời vỗ nhẹ đỉnh đầu của cô, “Rồi đấy.”

Ngón tay cái của Hứa Thanh Ca lập tức bấm bấm điện thoại [4], thành công cướp được một bao lì xì, nhưng sau khi mở ra chỉ có tám tệ [5].

Cô nhìn thấy học trưởng Quách Nhĩ Thư cướp được bao lì xì tới 103 tệ.

Tần Tuyển bật cười, “Tiểu Thanh Ca có hơi xui rồi.”

Hứa Thanh Ca bĩu môi, ngẩng đầu hỏi: “Anh chủ, anh có thể phát thêm không ạ?”

“Có thể.” Tần Tuyển cúi đầu lại phát bao lì xì, bỏ 200 tệ vào đó rồi cho riêng Hứa Thanh Ca.

Cô ngại ngùng nói: “Em không cần đâu, em thích cảm giác khi tranh bao lì xì thôi ạ.”

Cô chuyển trả bao lì xì lại cho Tần Tuyển, lại gửi cho anh một bao lì xì, ghi chú có viết: Học trưởng, Trung Thu vui vẻ.

Tần Tuyển không hề khách sáo, trực tiếp click mở, ngoài ý muốn lại thấy Hứa Thanh Ca tặng cho anh một bao lì xì 200 tệ.

“Đây là?”

“Là em muốn gửi cho anh ạ.”

Trong lòng Hứa Thanh Ca muốn cảm ơn Tần Tuyển đã quan tâm và giúp đỡ cô lâu như vậy, nhưng cô luôn cảm thấy lời cảm ơn này thật khó nói ra.

Tần Tuyển cười, nhận lấy, “Hình như anh hiểu rồi, như vậy giống như cảm giác ‘Em yêu anh nhưng khó mở miệng’ đúng không?”

Hứa Thanh Ca một lời cũng không rửa sạch, nhíu mày, “Anh ơi, câu này giống như người sáu mươi tuổi nói ấy.”

“Em nói anh già đấy à?”

Hứa Thanh Ca bật cười ha hả.

Hai người Tần Tuyển và Hứa Thanh Ca xáp lại nhau liền không để ai trong mắt. Lục Tử Nhất và Hùng Dương không muốn ăn cẩu lương, lập tức cầm lấy chai bia không xoay trên đất, “Lại đây lại đây, chúng ta chơi trò ‘Thật hay thách’ [6] đi.”

Hứa Thanh Ca đặc biệt sợ chơi trò này, cầm điện thoại muốn trốn đi. Tần Tuyển rất hứng thú túm cô lại, “Tiểu Thanh Ca, em không thể không có ý thức đoàn thể như vậy nha.”

Hứa Thanh Ca nhỏ giọng cầu xin, “Anh ơi, em chơi cái này dở lắm!”

“Thế à? Vậy thì vừa hay.”

Hứa Thanh Ca: “…”

Mấy người Hùng Dương luôn chơi trò này, bắt nạt nữ sinh chỉ là thủ đoạn nhỏ thôi. Đâu tiên là một người nói thật, khiến cho mọi người ôm bụng cười to, sau đó đặc biệt hỏi ra vấn đề bất đắc dĩ, người kia phải thành thật trả lời, mọi người xung quanh cũng theo tiết tấu mà ép người đó phải thẳng thắn khai ra.

Tần Tuyển không ngăn cản, chờ miệng chai chỉ vào Hứa Thanh Ca.

Chơi được bảy tám lượt, rốt cục cũng tới phiên cô.

Hùng Dương tính ra vẫn còn lương tâm, hỏi rất đơn giản, “Mẫu người lý tưởng của em là gì thế?”

Tần Tuyển ngồi bên cạnh Hứa Thanh Ca, cực kỳ kiên nhẫn chống trán chờ cô trả lời.

Hứa Thanh Ca mất tự nhiên, hai tay cầm ly nước trái cây lên uống. Ánh mắt sau đó cũng không dám nhìn qua Tần Tuyển, cô chỉ nhỏ giọng nói: “Là… mẫu hình anh trai nhỏ ôn nhu ạ.”

Hùng Dương truy vấn, “Vậy ông chủ của chúng ta thế nào?”

Hứa Thanh Ca vươn tay che mặt, ngăn cách ánh mắt của Tần Tuyển, “Không được lắm ạ, anh ấy có hơi hư hỏng.”

Mọi người cười vang, “Đúng vậy, Tuyển ca của chúng ta chính là hư hỏng lắm rồi, tiểu học muội sẽ không nhượng bộ.”

Rốt cục, Hứa Thanh Ca cũng hết khó xử, chơi thêm hai lượt, miệng chai chỉ về phía Tần Tuyển.

Lục Tử Nhất chơi liều, đi tới sau lưng Tần Tuyển, khoe khoang ôm lấy cổ anh, “Tuyển ca, đi nào, chọn một cô gái đang ngồi trong đây chơi cùng, hôn môi đi hả?”

Hứa Thanh Ca nghe thấy, lập tức quay cái ót về phía Tần Tuyển. Cô nhìn một học tỷ, cười hỏi: “Chị muốn đi vệ sinh ạ? Em đi với chị nhé?”

Nói xong, cô liền chạy.

Tần Tuyển cười, túm chặt cánh tay của cô lại, tiếng cười khẽ cực kỳ rõ ràng, “Chọn người đang gần đi. Học muội Tiểu Thanh Ca gần tôi nhất, vậy chọn em ấy đi.”

Hứa Thanh Ca đỏ bừng mặt, hất tay anh ra, nhỏ giọng nói: “Học trưởng, anh đừng quậy mà!”

“Nhưng anh muốn quậy, phải làm sao đây?”

“… Em sẽ tức giận!”

“Biết em sẽ tức giận…” Tần Tuyển lại gần cô, thấp giọng nói: “Cho nên anh sẽ không hôn thật.”

Tần Tuyển cười cười, rút một tờ giấy ăn che lên môi cô, sau đó cách một tờ giấy ăn, anh cúi xuống gần.

Đầu của Hứa Thanh Ca liên tục muốn trốn.

Tần Tuyển cười, vươn tay ghì lại gáy của cô, không cho cô trốn. Sau đó là thanh âm ồn ào của mọi người, cách một tờ giấy ăn, anh cười khẽ nói: “Nhắm mắt lại.”

Sau đó, anh nhẹ nhàng hôn xuống.

_____

[1] Bàn ăn đĩa quay: hình ảnh minh hoạ:



[2] Rau chân vịt: hình ảnh minh hoạ:



[3] Street Dance: điệu nhảy đường phố, hình ảnh minh hoạ:



[4] Giải thích một chút về giành bao lì xì trên điện thoại:

Trên ứng dụng Wechat bên Trung có chức năng phát hồng bao (lì xì), một người có thể gửi nhiều bao vào trong một nhóm chat (nếu tặng chung cho họ bốc ngẫu nhiên) và trong một khung chat đơn (nếu tặng riêng cho người đó).

Ở đây Hứa Thanh Ca đang chơi bốc ngẫu nhiên, nhưng chỉ nhặt được tám tệ:v Nên Tần Tuyển mới tặng cho cô một bao 200 tệ trong khung chat riêng.

[5] Tám tệ: 8 Nhân dân tệ = 26 657.04 Việt Nam đồng.

[6] Trò chơi ‘Thật hay thách’: