Mui xe thể thao mở ra trên đường cao tốc, gió thổi mạnh làm
rối tóc Ivan, thổi lên tay áo sơ mi mỏng màu vàng nhạt của anh, lộ ra cánh tay
đeo một cái đồng hồ Rolex nạm kim cương, kiểu dáng mạnh mẽ.
Nhìn Ivan, Tiểu Úc bất chợt nhớ tới lần đầu tiên bọn họ gặp
nhau trong bữa tiệc sinh nhật một người bạn. Ngày đó, Tiểu Úc vừa vào khách sạn
liền để ý đến Ivan, không hề nghi ngờ, diện mạo của anh rất dễ dàng hấp dẫn phụ
nữ chú ý, bất quá trên người anh là quần áo PlayBoy làm cho anh nhìn qua có điểm
giống ăn chơi trác táng — mà cô lại ghét nhất loại này. Hơn nữa, cô không thích
ánh mắt anh, ánh mắt hẹp dài nheo lại đến khi không thể xuyên thấu.
Khi bọn họ được bạn bè giới thiệu, Ivan nghe được tên cô liền
do dự, sau đó mỉm cười ý nhị, chủ động vươn tay: “Tôi tên Ivan.”
Sau đó, anh cùng với cô nói chuyện đơn giản với nhau vài
câu, hỏi cô “Còn đi học sao? Bình thường thích làm cái gì?” Hàn huyên vô nghĩa,
cô cũng không có hứng thú, chỉ qua loa vài câu. Ivan chắc cảm giác được sự hờ hững
nên tự thức thời không hỏi phương thức liên lạc với cô.
Tiểu Úc vẫn nghĩ hai người sẽ không còn gặp lại nữa, không
nghĩ tới lần này ngẫu nhiên lại gặp gỡ bất ngờ. Ngược lạ, làm cô có dịp nhìn kỹ
người đàn ông trước mặt lần nữa. Miệng anh hơi hơi cong lên, cho dù lúc không
cười cũng như là đang cười, khi cười rộ lên, ý cười bên môi như mang theo một ý
nghĩ xấu không thể nhìn ra, ánh mắt nửa mờ ám lại lộ ra chút gian gian. Loại cảm
giác này có điểm giống Sở Lưu Hương dưới ngòi bút Cổ Long, trong ôn nhu mang
theo chút hư hỏng làm cho người ta nghiến răng…
Tiểu Úc đang hết sức chăm chú thưởng thức, Ivan đột ngột dừng
ngay bên đường, cũng may cô có chuẩn bị trước, đã thắt dây an toàn, nếu không
đã sớm hôn lên tấm kính chắn gió trước mặt. Lấy lại tinh thần, ngồi ổn, Tiểu Úc
mới nhìn thấy một người siêu cấp dễ nhìn đứng bên đường, dáng người cương nghị,
hơi thở lạnh lùng, toàn thân toát lên vị bá đạo của đàn ông .
Đứng bên cạnh anh ta còn có một cô gái, tóc xoăn rối nhẹ lay
động trong gió, hai má phớt hồng, môi mềm mại…Một chút quyến rũ kia…. Mặc dù
không có dáng người ma quỷ hay mông lung trong ánh mắt, vẫn làm cho người ta mê
mẫn.
Cô gặp qua rất nhiều cô gái làm cho người ta khâm phục,
nhưng chưa từng gặp qua một người cực phẩm như thế. Cô ấy mang đến cảm giác
không thể không ngưỡng mộ- đó là lời khen ngợi chân thành của Tiểu Úc.
“Lần đầu tiên cậu đến muộn.” Người lạnh lùng, dễ nhìn kia
đem một cái túi hồ sơ để ra ghế sau, ánh mắt sâu thẳm đảo qua mặt Tiểu Úc, lại
nhìn về phía Ivan, tùy ý hỏi: “Chưa thấy qua, mới quen à?”
“Trên đường nhặt được.”
Tiểu Úc đối với hình dung của anh rất không hài lòng, bất
quá cho anh chút mặt mũi, cô chỉ hung hăng đá anh một cước.
“Cô ấy là Quan Tiểu Úc” Anh cắn răng nhìn về phía cô, giới
thiệu với cô: “Bạn tôi Lâm Quân Dật, đây là bà xã của cậu ta.”
“Xin chào!” Vì không muốn Ivan ăn nói lung tung, Tiểu Úc
đành tự giới thiệu trước: “Tôi với Ivan trước kia đã quen biết, vừa rồi ba mẹ
tôi buộc tôi đi xem mặt, thật vất vả mới tìm được cơ hội trốn thoát, trùng hợp ở
cửa khách sạn gặp được anh ta, thuận tiện lên xe anh ta đi trốn.”
“Xem mặt?”. Lâm Quân Dật có thâm ý khác nhìn thoáng qua
Ivan, mở cửa xe, giúp đỡ bà xã của anh ta ngồi lên, tựa hồ nghĩ đến cái gì, đột
nhiên hỏi Tiểu Úc: “Cô xem mặt ai?”
“Một tay ăn chơi nổi tiếng, mẹ tôi còn khen anh ta đến tận
trời, nói cái gì tuổi trẻ tài cao”. Nhắc tới người kia, da đầu của cô bắt đầu
run lên, càng ngày càng nghi ngờ ánh mắt của ba mẹ. “Anh ta có gia thế bối cảnh
như vậy, chắc là nhờ mỗi ngày ôm phụ nữ mới có thể duy trì công ty, tính làm
cái gì… Tên là gì, Âu Dương…”
Cô nhất thời lại quên tên, dùng sức vỗ vỗ Ivan đang lái xe:
“Anh ta tên gì nhỉ?”
“Âu Dương Y Phàm.” Anh không kiên nhẫn trả lời.
“Đúng, tên thật khó nhớ.”
“Phải không đó?” Ivan mặt nhăn nhíu mày.
“Đương nhiên, so với số lượng bạn gái của anh ta, tên anh ta
thật khó nhớ”.
Lâm Quân Dật ho nhẹ một tiếng, tỏ vẻ đồng ý. “Đúng vậy.”
“Anh cũng quen anh ta?” Tiểu Úc nghe vậy vội vàng quay đầu,
gặp Lâm Quân Dật cười đến có chút giấu diếm, thái độ kia vừa nhìn là biết không
phải quen biết bình thường. Cô hỏi: “Bạn Lăng Lăng của tôi nói, bạn gái của anh
ta dùng CPU Dual-Core thống kê cũng không hết. Anh nghe nói qua chưa?”
“CPU Dual-Core?” Ivan bĩu môi, rất buồn bực hỏi:”Không phải
64bit chứ?”
Lâm Quân Dật nói: “Tôi sẽ thử tính toán số liệu Mellon, tốc
độ tính toán rất nhanh, bất quá có thể thống kê ra số bạn gái của anh ta hay
không, rất khó nói!”.
Tiểu Úc nghe vậy, càng thêm tức giận, nghĩ đến chính mình bị
ba mẹ đẩy vào hố lửa thảm thiết, nhịn không được: “Hừ! Tiêu tiền mua cái bằng
MBA, liền cho rằng chính mình tài hoa hơn người…. Trùng hợp thắng cổ phiếu, liền
nghĩ mình là thiên tài đầu tư…. Gặp được mấy người phụ nữ tham hư vinh hám
giàu, lại cho sự quyến rũ của mình không thể kháng cự, tôi đã gặp qua phế vật,
nhưng chưa thấy qua phế vật tự cho là đúng như vậy….”
Ivan rất ngạc nhiên nhìn nàng: “Trên thế giới còn có đàn ông
như vậy sao?”
“Đúng vậy! Nhân loại đã tiến hóa lâu rồi, đầu óc anh ta sao
lại còn chưa tiến hoá?” Cô xoa xoa cái đầu vì tự hỏi nhiều quá mà mơ hồ, xoa cổ
họng khô khốc tiếp tục nói: “Ngay cả sói tiến hóa còn có thể trồng trọt, tư tưởng
của anh ta sao còn dừng lại ở xã hội nguyên thuỷ thế nhỉ?!”
Ivan không biết lấy bình nước khoáng từ chỗ nào đưa cho cô
cười nói: “Nói như vậy: anh ta còn sống sẽ là đau khổ của nhân loại?”
“Khó tránh khỏi sẽ có một hai người nguyên thuỷ không tiến
hóa hoàn toàn, chỉ biết suy nghĩ bằng nửa người dưới, bất quá người như vậy thật
sự là rất hiếm thấy”.
“A, xin hỏi cô học ngành gì?”
“Học Quản Trị Kinh Doanh!”
“Tôi còn tưởng cô là học Sinh Học .”
“Anh có biết tôi không thể vừa mắt anh ta nhất là về cái gì
không?” Tiểu Úc uống miếng nước, lại nghĩ tới một chuyện Lăng Lăng từng nói: “Tớ
nghe nói anh ta đồng thời kết giao rất nhiều bạn gái. Có một lần, ba bạn gái
tình cờ chạm mặt ở bữa tiệc, một người trong đó chất vấn: Sao có thể như vậy?
Anh ta cư nhiên dõng dạc nói: ‘Cô giữ không được lòng của tôi, đừng nói là tôi
trăng hoa’. Anh xem, anh ta căn bản không phải trăng hoa, mà là không yêu không
bền!”
“Có chuyện này sao? Tôi cũng chưa nghe nói, cô làm sao mà biết
được?”
“Lăng Lăng nói.”
“Ah! Lăng Lăng, Lăng Lăng.” Ivan có chút hưng trí nhẩm hai lần,
điều chỉnh tư thế ngồi một chút, quay đầu nhìn hai người nãy giờ bị xem nhẹ thật
lâu: “Quân Dật, tớ giúp cậu vay trước được không?”
“Nếu là vì chuyện cổ phiếu mà áy náy, thì không cần!”
“Cậu biết rồi?”
“Tớ mua cổ phiếu, tự mình không giữ được Kiến Nghiệp cậu nên
biết vì cái gì. Kiến Nghiệp theo tớ nhiều như vậy năm, nói sao cũng không thể
tùy tiện .”
Đối thoại của bọn họ khiến cho Tiểu Úc không ngừng khiếp sợ.
Người Ivan làm cho thua thì ra là anh ta! Tiểu Úc vụng trộm nhìn về kính sau, tầm
mắt Lâm Quân Dật dừng lại ở ngoài cửa sổ, cô nhìn thấy rõ một góc cạnh nhưng
trên mặt không thấy một chút oán trách…Mà tay anh ta vẫn cầm lấy tay bà xã,
chưa từng buông ra.
“Xin lỗi.” Ivan nói.
“Không sao.” Lâm Quân Dật không nhíu nhíu mày: “Hắn muốn tớ
trắng tay, có rất nhiều cách thu công ty tớ.”
“Tớ có thể giúp cậu làm gì?”
Lâm Quân Dật nhìn cảnh vật chạy như bay ngoài cửa sổ, trầm
tư thật lâu: “Hiện tại chỉ còn loại cổ phiếu từ trước đến nay vẫn thấp nhất
kia, cậu có hứng thú thừa dịp này thu mua công ty kia hay không?”
“Tớ nghe nói công ty kia vẫn lỗ lã, cổ phiếu tăng lên mấy
ngày hôm trước bất quá là do có người khống chế nó.”
“Nguyên nhân chính là thế, muốn mượn xác đưa ra thị trường
thì nó là lựa chọn tốt nhất”
“Ý của cậu là?”
“Đó là một đầu tư kiếm lợi ổn định, có hứng thú không?”.
Lại là một trận trầm mặc, Lâm Quân Dật nhìn bà xã ngủ trong
lòng, cởi áo vest của mình khoác trên người bà xã, dùng thân thể giúp cô ấy che
ánh mặt trời nóng rực, quyến luyến vỗ về, vuốt ve mái tóc xoăn của cô. Giờ khắc
này tất cả cương nghị của anh đều hóa thành dịu dàng.
Biểu tình trên mặt Ivan có chút cứng ngắc, đôi môi đóng mở
nhiều lần mới nói: “Quân Dật, tớ muốn hỏi cậu một vấn đề.”
“Vấn đề gì?”
“Cậu có biết yêu là gì không?”
“Chính là muốn đứng ở trước mặt một phụ nữ vì cô ấy che gió
chắn mưa, cho dù một chút sức lực cuối cùng hao hết cũng sẽ không tự nói với
mình: ‘Tôi không thể làm gì!’”
Câu trả lời mới cảm động làm sao, Ivan thua bởi anh ta không
oan chút nào!
Nghe xong câu trả lời của Lâm Quân Dật, Ivan lâm vào trầm
tư, tốc độ của Porsche càng lúc càng nhanh, vượt qua hai trăm km, Tiểu Úc bắt đầu
nhìn chung quanh trong xe.
“Cô tìm cái gì đấy?”Ivan hỏi cô.
“Túi khí*!”. Cô vừa tìm, vừa nói: “Túi khí của Porsche có an
toàn không? Thời khắc quan trọng có bung ra hay không?”
“Cô yên tâm, tính an toàn của túi khí rất tốt, lần trước tôi
gặp tai nạn xe nhờ nó mà chỉ bị trầy da một chút.”
“Vậy tôi an tâm rồi.” Cô vừa buông tâm xuống, nghe thấy Ivan
nói tiếp.
“Bất quá túi khí hỏng rồi, tôi vẫn chưa có thời gian đi đổi
cái mới.”
“A?! Anh không phải nói thật chứ?” Sắc mặt cô trở nên trắng
bệch nuốt nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: “Ba mẹ tôi chỉ có một người con gái
là tôi…. Tôi năm nay mới hai mươi hai, còn chưa có bạn trai…”
Anh kinh ngạc nhìn cô. Cô lại nhìn chặng đường. “Tôi mà xảy
ra chuyện gì, cũng không ai giúp tôi chăm sóc ba mẹ tôi…” Ivan im lặng, nhưng tốc
độ xe không ngừng giảm lại, cuối cùng giảm chỉ còn một trăm hai mươi km/ giờ.
Cô cười trộm trong lòng. Hì hì! Người có tiền quả nhiên khôn khéo, vừa nghe nói
phải giúp cô chăm sóc ba mẹ cả đời, lập tức giảm tốc độ !
Nhưng cô không nghĩ đến, sự thông minh nho nhỏ của cô lại tạo
nên gợn sóng ở đáy lòng Ivan.
Trong ánh hoàng hôn, mặt trời cô độc trên mặt biển. Nước biển
tràn lên bờ. Cô gái mặc váy dài màu vàng kéo làn váy lên, chân trần đi trên bãi
biển, ánh nắng chiều màu đỏ chiếu vào trên nụ cười hồn nhiên của cô, so với nước
biển càng trong vắt hơn. Nhìn hình ảnh đẹp như vậy…. Ivan lại nghĩ tới Lâm Nhĩ
Tích.
Lần đầu tiên anh gặp Lâm Nhĩ Tích cũng là hoàng hôn, anh đến
Lâm gia, vừa vào cửa liền thấy Lâm Nhĩ Tích nhã nhặn ngồi ở ghế ngoài sân đọc
báo chí cho ông nội của cô, mỗi một câu cô đọc đều nhìn biểu tình của ông nội,
nhìn thấy sự hưng trí trên mặt người, mới tiếp tục đọc. Tóc đen, bóng mượt rũ
xuống bên mặt, hai tròng mắt trong vắt, đẹp mà tĩnh mịch như sóng, ánh trời chiều
cũng chiếu vào trên tươi cười hồn nhiên của cô như thế, tinh khiết vô cùng…
Trong nháy mắt đó, anh muốn kết hôn với cô, không có cảm xúc
mạnh mẽ gì hết, chỉ cảm thấy cô sẽ là một người vợ tốt. Sau đó, anh mới biết được
thân thế của Lâm Nhĩ Tích. Cha mẹ cô chết sớm, mười tuổi được Lâm gia thu dưỡng.
Nhà giàu có, tuy là áo cơm không lo nhưng tránh không được ăn nhờ ở đậu, phải cẩn
thận nhìn ánh mắt người khác. Cô vẫn luôn cố gắng học tập, làm việc, nhất là
sau khi huyết mạch duy nhất của Lâm gia được tìm về, cô càng thêm cẩn thận, chặt
chẽ, không dám nhiều lời, không dám làm thiếu một chuyện.
Nhưng vận mệnh đối với cô rất không công bằng, bắt cô đính
hôn cùng anh trai là Lâm Quân Dật – không hề có quan hệ huyết thống. Lúc cõi
lòng cô đầy chờ mong nghĩ đến người cô yêu sẽ yêu quý, trân trọng cô, làm bạn với
cô cả đời, cô lại tận mắt thấy vị hôn phu của mình gọi điện thoại cho người con
gái khác, đáng buồn hơn là sau khi anh ấy cúp điện thoại, còn yên lặng ở ban
công hút thuốc cả một đêm. Đó là lần đầu tiên cô thấy Lâm Quân Dật hút thuốc.
Đêm đó, Ivan cũng lần đầu tiên thấy Lâm Nhĩ Tích rơi lệ, lần
đầu tiên đau lòng vì một cô gái. Anh muốn yêu cô, cũng không thể yêu, muốn giúp
cô, lại không cách nào giúp. Cho nên, chỉ có thể trầm mặc nhìn cô khóc, không
nói gì, nghe cô hỏi: “Ivan, em nên làm như thế nào?”
Sau đó, Lâm Nhĩ Tích từng hỏi: “Em nên làm như thế nào mới
có thể giữ được anh ấy?”
“Vì sao nhất định phải giữ lại một trái tim không thuộc về
em?” Anh hỏi lại.
Cô nói: “Ở Lâm gia, cho dù em thích cái gì cũng không dám
xin người khác, ngay cả nhiều thứ mình muốn xem thêm vài lần đều lo lắng gia
gia phát hiện. Lúc đó, em không có cách nào khác đành bỏ qua, đây là lần duy nhất
em muốn vì chính mình mà nắm giữ…Em mặc kệ người khác nhìn em ra sao, em thích
anh ấy, em muốn ở cùng với anh ấy!”
…Năm năm, suốt năm năm trôi qua. Ivan chưa bao giờ nghĩ tới
có thể có được Lâm Nhĩ Tích, cũng chưa bao giờ để cho cô biết anh yêu cô, anh
chỉ hy vọng cô có thể giành được hạnh phúc mà cô khát vọng đã lâu.
Giờ đây, cô đã mất đi người mình yêu, anh thầm muốn cho cô
biết, cô không mất tất cả, cuối cùng lại đổi lấy là một câu vô tình: “Anh không
hiểu tình yêu là gì!”.
Một câu châm chọc cỡ nào! Bao nhiêu đêm anh thức trắng cùng
cô, bao nhiêu lần nước mắt nóng bỏng của cô chảy xuống làm phỏng lòng bàn tay
anh. Anh vì cô đau lòng năm năm, cô ngay cả một câu: “Em xin lỗi, không yêu anh
là tiếc nuối lớn nhất của em!” cũng không nói để an ủi anh. Làm sao trái tim
anh có thể không băng giá?
Không biết khi nào, Lâm Quân Dật ngồi ở bên cạnh anh, mỉm cười
nhìn theo Tiểu Úc đang nhặt vỏ sò bỏ vào váy nói: “Nhìn kỹ thấy rất thuận mắt.”
Ivan thuận miệng nói: “Đáng tiếc cô ấy đối với tớ hiểu lầm
quá sâu.”
“Hiểu lầm? Tớ không nghĩ là hiểu lầm.”
Ivan khẽ cắn môi, không có phản bác. Lâm Quân Dật không hiểu
làm sao chuyển chủ đề: “Y Phàm… Có chuyện này tớ muốn hỏi cậu.”
“Chuyện gì?”
“Năm năm trước Băng Vũ gọi điện cho Nhĩ Tích, chuyện này cậu
biết không?”
Ivan nhìn Lâm Quân Dật, mờ mịt lắc đầu.
“Năm năm trước cô ấy nói với Băng Vũ, cô ấy là vị hôn thê của
tớ, khuyên Băng Vũ rời đi, đừng làm cho tớ khó xử!. Vài ngày trước, tớ đã nói
rõ ràng tất cả với Nhĩ Tích, nói rõ ràng lựa chọn của tớ …. Nhĩ Tích vẫn lừa
Băng Vũ nói tớ sẽ không cưới cô ấy, khuyên cô ấy rời xa tớ…”. Nghe chuyện thật
như thế, Ivan cảm giác chính mình giống như bị sóng biển nhấn chìm, ngày đêm đảo
lộn, trời đất rung chuyển. Mặt anh không chút thay đổi nhìn ánh trời chiều ở
xa, đôi mắt phản chiếu màu sắc của những đám mây hồng.
Làm thế nào anh có thể nghĩ đến, Lâm Nhĩ Tích nhìn qua hiền
lành, tốt bụng lại dám tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mà phải làm như vậy!
Lâm Quân Dật nói tiếp: “Cậu cho rằng Nhĩ Tích rất hoàn mỹ
sao? Cậu cho rằng cô ấy thật sự chấp nhất tình yêu của tớ sao? Tớ cảm thấy cô ấy
cho tới bây giờ không có yêu tớ, dù cho có yêu một chút, cũng không cần phải
làm như vậy!”.
“Cô ấy không thương cậu sao lại chờ nhiều năm như vậy?”
“Cô ấy chỉ là muốn gả cho một người nghiêm túc trong chuyện
tình cảm”.
Kỳ thật cô ấy nói với tớ không ít lần, cậu rất biết cách làm
cho phụ nữ vui vẻ, biết lãng mạn, lại thú vị, nếu cậu có thể một lòng một dạ,
tuyệt đối là người mà mọi phụ nữ tha thiết ước mơ!”
“Vậy sao!”
“Tình yêu của cậu với Nhĩ Tích, không phải không có cơ hội.
Anh yêu cô?! Đây quả thực là một sự châm chọc rất lớn. Âu
Dương Y Phàm chua xót cười cười.
Anh tự xưng là đọc được ý nghĩ tất cả mọi người, tự xưng là
không có người phụ nào anh nhìn không thấu, lại hoá ra năm năm chưa nhìn thấu
lòng một người…Anh đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên tay. Yêu, không thể thu hồi.
Nhưng những hành động tùy tiện cô đã làm, anh không có cách
nào tha thứ được…