Tưởng Thỏa 17 tuổi có một quả tim không sợ trời không sợ đất tâm
Tưởng Thỏa khi còn nhỏ cùng em trai ở lớn lên bên người ông bà, không có bố bảo hộ, cũng không có mẹ dạy dỗ cẩn thận. Khi đó bọn nhóc lớn một chút trong thôn thường thích trêu trọc bọn họ, nói mẹ bọn họ chạy theo người đàn ông khác, nói bọn họ không biết xấu hổ.
Nhân tính rốt cuộc có thể có xấu đến mức nào, không chỉ có những đứa nhóc đó, ngay cả người nhà của những đứa nhóc kia cũng sẽ trêu chọc, cười nhạo Tưởng Thỏa: “Mẹ mày đi cùng chú có tiền rồi phải không, mày cũng đừng học theo mẹ mày như thế.”
Thậm chí có người nói, không chừng Tưởng Thiếp và Tưởng Thỏa đều là con hoang.
Tưởng Thiếp tuổi còn nhỏ, luôn bị người khác ném đá, có một lần, cục đá ném trúng đầu Tưởng Thiếp, làm cậu chảy rất nhiều máu. Nhưng Tưởng Thiếp ngoan ngoãn rất sợ gây chuyện, ngẩn người không dám khóc. Lúc ấy Tưởng Thiếp cùng lắm mới ba tuổi, cậu làm gì sai mà phải chịu những điều này?
Đó là lần đầu tiên Tưởng Thỏa đánh người, cô cầm lấy tảng đá kia điên cuồng đập lên người đứa nhóc đối phương, bọn họ đối xử như thế nào với Tưởng Thiếp, cô liền trả lại gấp mười lần.
Từ đó về sau, những kẻ dám mắng người kia, không còn dám tiến lên ra tay. Về sau, bọn chúng ngay cả mắng chửi cũng không dám.
Mấy năm sống cùng ông bà kia, Tưởng Thỏa đúc kết được một đạo lý: Biện pháp tốt nhất để đối phó với người xấu là vén tay áo cho đối phương một đấm.
Người không động đến mình, mình không động đến người, đừng tưởng cô dễ bị khi dễ.
Nhìn mẹ kế Trịnh Thục Phân giống như chó điên sủa trước mặt, Tưởng Thỏa hít một hơi thật sâu: “Bố tôi năm đó chết như thế nào, bà hẳn là rất rõ đi. Bà còn mặt mũi nhắc về ông ấy?”
Trịnh Thục Phân bị bảo vệ gông cổ ngẩn ra, vội vàng giảo biện: “Là do ông ta ngu ngốc, tự ông ta muốn nhảy lầu, không liên quan gì tới tôi! Các cô hẳn nên cảm ơn tôi, là tôi khiến ông ta giải thoát!”
5 năm trước Tưởng Tài Phú nhảy lầu, cũng là bởi vì Trịnh Thục Phân ở bên tai hắn quạt gió.
Trịnh Thục Phân không chịu ly hôn, la hét Tưởng Tài Phú sớm chết sớm siêu sinh không cần liên lụy người khác.
Hóa trị ung thư phổi ba năm, tâm lí Tưởng Tài Phú đã sớm yếu ớt không chịu nổi kích động.
Sau ngày gặp Trịnh Thục Phân, ông lựa chọn nhảy lầu.
Tưởng Thỏa không biết mấy năm không mất trí nhớ kia vì sao mình không đi tìm Trịnh Thục Phân tính sổ, với loại tính cách tính toán chi li này của cô, sao có thể còn sẽ để Trịnh Thục Phân tu hú chiếm tổ chim khách 5 năm. Vương Bồi Phàm nói với cô, có lẽ là cô thật sự quá mệt mỏi, cũng có lẽ là bố ra đi rồi cô không còn hi vọng nữa, cho nên căn bản không muốn đến nơi thương tâm này.
Ba năm chăm sóc Tưởng Tài Phú sinh bệnh kia, Tưởng Thỏa dường như lớn lên sau một đêm.
Không có tiền, cô đi khắp nơi góp, khắp nơi đi mượn, cuối cùng bất đắc dĩ tìm tới cho vay nặng lãi.
Chi phí tại bệnh viện giống như một cái hố không đáy, sau mỗi lần Tưởng Tài Phú tiếp nhận hóa trị đều sẽ thừa nhận tác dụng phụ không ít độc hại: Buồn nôn, ức chế xương tủy, rụng tóc. Ngoại trừ thân thể, về mặt tâm lý càng đau khổ hơn.
Một bệnh viện không được, Tưởng Thỏa liền đưa Tưởng Tài Phú đi bệnh viện khác, từ Thượng Hải đến Bắc Kinh rồi ra nước ngoài.
Tưởng Thỏa cũng từng khóc lóc cầu xin mẹ kế Trịnh Thục Phân trợ giúp, cô cùng đường, kém chút nữa quỳ gối trước mặt mẹ kế.
Nhưng Trịnh Thục Phân lại một phen đẩy Tưởng Thỏa ra, để cô xa bao nhiêu đi bấy xa.
Bây giờ, Tưởng Thỏa đem những lời trả lại cho Trịnh Thục Phân: “Bà có bao xa cút đi bấy xa, đời này tôi không muốn gặp lại bà.”
Bảo vệ ngay sau đó mang Trịnh Thục Phân đi.
Cái gọi là có mẫu tất có nữ (có mẹ tất có con gái), Tưởng Thỏa đi vào nhà liền nhìn thấy Đằng Giai Giai ngã trên bậc thang la hét: “Tôi xem các người ai dám đụng một chút đến tôi!"
Đằng Giai Giai nguyên bản lớn lên có vài phần giống Trịnh Thục Phân, khi nhỏ còn tính là thanh tú, nhưng hiện tại không biết nguyên nhân có phải do mang thai không, sắc mặt mười phần khó coi.
Ra tay đối với thai phụ đương nhiên là không đúng, nhưng cũng phải xem là loại thai phụ nào.
Tưởng Thỏa đi tới, lạnh giọng cười một tiếng: “Tại sao không dám?”
Đằng Giai Giai lập tức nhìn qua: “Tưởng Thỏa! Cô đồ tâm địa rắn rết, cô thế mà dám ra tay với một thai phụ!”
Tưởng Thỏa dứt khoát dọn ra một cái ghế ngồi xuống: “Đằng Giai Giai, một chiêu không dùng được hai lần đâu, a, tất cả đều đã được quay lại rồi.”
Vương Bồi Phàm vội vàng đi tới: “Đừng cùng cô ta nói nhảm nữa, tớ trực tiếp kêu bảo vệ khiêng cô ta ra ngoài.”
Tưởng Thỏa lắc đầu: “Già yếu tàn tật mang thai, chúng ta phải đối xử với họ bằng tình yêu.”
Đằng Giai Giai vịn theo bậc thang ngồi dậy, cô ta vỗ vỗ bẩn trên tay mình: “Tưởng Thỏa, cô tốt xấu gì cũng phải gọi tôi một tiếng chị gái.”
“Đây là đang chuẩn bị đánh bài tình thân sao?” Vương Bồi Phàm nhịn không được trợn trắng, tại sao có thể có người phụ nữ không biết xấu hổ như vậy?
Đằng Giai Giai nói: “Hai chị em chúng ta nháo loạn đánh nhau không phải không có, cô có thể hận tôi, nhưng đứa trẻ trong bụng tôi vô tội. Ok, cô luôn không thích trẻ con, tôi biết, nhưng mẹ tôi cô tốt xấu gì cũng gọi một tiếng mẹ.”
Tưởng Thỏa lẳng lặng mà lạnh mặt xem cô ta nói lung tung.
Có đôi khi Tưởng Thỏa nghĩ, cô thật sự nên học tập bộ dáng da mặt dày này của mẹ con Đằng Giai Giai, có thể không biết xấu hổ như vậy có lẽ là vô địch thiên hạ.
Thế nhưng thực bất hạnh, cô có lẽ vĩnh viễn cũng không học được, sau khi nghe Đằng Giai Giai nói năm phút đồng hồ, Tưởng Thỏa liền nhịn không được nhíu mày.
“Cô câm miệng đi.” Tưởng Thỏa lạnh lùng mở miệng, “Đằng Giai Giai, cô là một người mẹ, tích đức cho con mình đi.”
Dứt lời Tưởng Thỏa phất phất tay, để bảo vệ lôi Đằng Giai Giai xuống.
Đằng Giai Giai thực sự rất tức giận, tuy nhiên, ỷ vào bảo vệ không dám dùng sức đối vơid với thai phụ như mình, vì thế khi đi đến cạnh người Tưởng Thỏa nháy mắt tránh thoát.
Trong nháy mắt, trên sườn mặt của Tưởng Thỏa bị móng tay Đằng Giai Giai cào ra ba vệt máu, từ hàm dưới cho đến cổ. Cũng may là Tưởng Thỏa ý thức được nguy hiểm tránh ra một chút, nếu không sợ là tròng mắt đều phải bị móc ra.
Lần này còn không đợi Tưởng Thỏa đánh trả, Vương Bồi một bên Phàm liền khẩn trương mà giữ chặt Đằng Giai Giai, “Đồ đàn bà điên rồ!"
Đằng Giai Giai dường như chắc chắn không ai dám ra tay với mình, ngửa mặt lên trời cười to: “Ha ha ha ha, ha ha ha ha, Tưởng Thỏa, cô thật xấu xí!”
Nếu như có thể, Vương Bồi Phàm sớm thật sự rất muốn đánh Đằng Giai Giai, đáng tiếc đối phương là một thai phụ.
Nhưng Vương Bồi Phàm cũng rất nóng nảy, mặc kệ Đằng Giai Giai có phải thai phụ không, hai bàn tay liền hướng tới mặt Đằng Giai Giai: “Con mẹ nó, tôi hôm nay phải đánh cô, coi như cô là thai phụ tôi cũng đánh!"
Vương Bồi Phàm chưa từng tức giận như vậy, tích cách của cô luôn là nhút nhát ấm áp, từ nhỏ đến lớn luôn bị người khác khi dễ.
Đây là lần đầu tiên, cô ray tay đánh người.
Tưởng Thỏa cũng bị hành động của Vương Bồi Phàm dọa sợ ngây người, thậm chí đã quên trên mặt mình bị thương, cười nói: “Lão Vương ngươi có thể, lại dám đánh thai phụ!”
Vương Bồi Phàm tức đến run cả người, hét bảo vệ: “Đồ vô dụng! Lôi người đàn bà điên này ra ngoài!”
Nói xong Vương Bồi Phàm vội vàng xem má bị thương của Tưởng Thỏa.
Thật đúng là họa vô đơn chí, lần trước ở đoàn phim tay Tưởng Thỏa bị bỏng còn chưa khỏe, lúc này trên mặt lại thêm thương tổn mới.
Vương Bồi Phàm thật sự hận bản thân vô dụng.
“Đi! Chúng ta lập tức đi bệnh viện.” Vương Bồi Phàm lôi kéo Tưởng Thỏa muốn đi ra ngoài.
Tưởng Thỏa lại không để bụng, “Vết thương nhỏ mà, không sao.”
“Nhỏ chỗ nào.” Vương Bồi Phàm nhìn lòng liền đau. Đối với một nữ diễn viên khuôn mặt quan trọng quan trọng cỡ nào! Hơn nữa Tưởng Thỏa tự kiêu như vậy, mặt mình so với mạng còn quan trọng hơn.
Tưởng Thỏa tìm gương nhìn một chút, quả thật không tính là vết thương lớn gì.
Là một vết cào thông thường, còn không nặng bằng cô hôm qua cài ba vết lên mặt Phó Úy Tư
Nhưng Vương Bồi Phàm kiên trì, khăng khăng muốn đưa Tưởng Thỏa đi bệnh viện kiểm tra vết thương.
= = =
Buổi chiều, Phó Úy Tư mới vừa tan họp trở về văn phòng, Triệu Minh liền gõ cửa đi vào.
Triệu Minh đi đến phía trước Phó Úy Tư, thấp giọng nói: “Tưởng tiểu thư bị thương nhẹ, đi bệnh viện.”
Tay đang ký của Phó Úy Tư dừng lại.
Triệu Minh nói: “Cũng là cào xước."
Phó Úy Tư nghe vậy nâng mày, vừa nâng mày, vết xước bên xương chân mày liền bắt mắt dị thường.
Triệu Minh nói "cũng", là chỉ tương tự như vết thương như xương mày của hắn.
Hôm nay vết thương trên mặt Phó Úy Tư này cũng coi như khiến cho quy mô thảo luôn không nhỏ, ai cũng nhìn ra đây là vết cào của phụ nữ.
“Nhìn cô ấy cho kĩ.” Phó Úy Tư lạnh lùng mở miệng.
Triệu Minh gật gật đầu, ngay sau đó lui ra.
Phó Úy Tư buông bút, theo bản năng sờ sờ xương lông mày của mình, cười lắc lắc đầu.
Dường như là Triệu Minh mới vừa đi, Tôn Châu liền đẩy cửa văn phòng Phó Úy Tư.
Thấy dáng vẻ Tiểu Tứ gia tâm tình dường như cũng không tệ lắm, Tôn Châu lười nhác đi tới ngồi đối diện hắn: “Hey, thật đúng là bị cào thành mặt mèo rồi?”
Việc mặt Phó Úy Tư bị cào thương có thể nói một truyền mười mười truyền trăm, Tôn Châu đã sớm muốn đến xem náo nhiệt một chút.
Quả nhiên vừa thấy, danh bất hư truyền.
Phó Úy Tư lười cùng Tôn Châu pha trò, lại lần nữa cầm lấy bút ký mấy chữ.
Tôn Châu lại càng thêm ngồi không yên.
Hắn đặc biệt tới cũng tuyệt đối không chỉ là xem trò cười, mà vì trong lòng giấu việc.
Việc này liên quan đến Phó Úy Tư, hắn thật sự là kìm nén đến hoảng.
“Được rồi, đừng ký nữa.” Tôn Châu một phen lấy đi bút trên tay Phó Úy Tư.
Phó Úy Tư cũng nổi giận với hắn, không quan tâm: “Phát điên cái gì?”
Tôn Châu đổi cái tư thế ngồi thẳng: “Cậu không phát hiện bạn học nhỏ Tưởng gần đây có chút khác sao?"
“Tại sao khác?” Trên mặt Phó Úy Tư nhìn như không chút để ý, kỳ thật trong lòng lại nhớ tới Tưởng Thỏa gần đây.
Cô khác, rất khác.
Tôn Châu tức giận: “Cử chỉ! Hành động! Cậu không cảm thấy cô ấy thay đổi sao?”
Phó Úy Tư trầm mặc, nhấp môi nhìn Tôn Châu.
Như gì Tôn Châu nói, đều giống với lòng hắn.
Thấy Phó Úy Tư không nói lời nào, Tôn Châu càng sốt ruột.
Hắn thở dài gãi gãi đầu, nghiêm túc hỏi Phó Úy Tư: “Nếu đổi thành cậu, cậu nguyện ý vì anh em đoạn tử tuyệt tôn sao?”