Edit: cơm trắng chan cà phê
Trò chơi mà Ôn Ân thiết kế có tên 《 Thành phố lí tưởng 》.
Mỗi người chơi có thể tạo dựng một thành phố ảo của riêng mình trong trò chơi, để nó diệt vong hoặc ngày càng thịnh vượng, từ dân số đến tổng tài sản của thành phố, chỉ số hạnh phúc của người dân,...!đều là thước đo xem xét người chơi có đủ tư cách làm thị trưởng hay không.
Lúc trước, Ôn Ân nói với Ân Tửu Tửu rằng ——
Thứ nhất, trò chơi này rất đơn giản; Cẩm tộc không thích chơi vì nó chỉ phù hợp với chỉ số thông minh của người ngoại tộc.
Thứ hai, mục đích của trò chơi rất đơn giản, là kiếm tiền.
Trò chơi này là một hạng mục thi đấu thêm vào dành cho người ngoại tộc.
Ngoại trừ thi đấu kiếm thuật, họ cũng có thể tham gia thi đấu bằng trò chơi.
Đương nhiên nội dung thi đấu rất đơn giản, chỉ cần so tài thành phố của ai phát triển hơn, tồn tại lâu hơn.
Cẩm tộc nuôi dưỡng người ngoại tộc để thi đấu, khi tổ chức thi đấu bằng trò chơi, Cẩm tộc sẽ mua trò chơi này.
Thứ ba, hiện tại trò chơi vẫn trong giai đoạn thử nghiệm.
Khi đó Ân Tửu Tửu còn nghĩ rằng mình là một người ngoại tộc vô tình được Ôn Ân cứu giúp, cô ngẫu nhiên được chơi một trò chơi trong giai đoạn thử nghiệm.
Bây giờ cô mới nhận ra rằng trò chơi đã được phân phối cho một số bộ phận.
Nói cách khác, có một số người ngoại tộc khác đã bắt đầu chơi trò chơi này.
Nếu điều thứ ba của Ôn Ân là nối dối hẳn là để ứng phó với máy theo dõi.
Như vậy mục đích thật sự của việc thiết kế trò chơi này là gì?
—— Ôn Ân che giấu thứ gì ở trong trò chơi?
Suy nghĩ đến đây, Ân Tửu Tửu nhấp vào thư mời, quyết định lựa chọn gia nhập đội.
Sau khi vào đội, trong các hạng mục trên giao diện hệ thống của cô xuất hiện kênh chat của đội, mọi người trong đội có thể trò chuyện với nhau ở đây.
Ân Tửu Tửu nhẩm đếm, số lượng thành viên trong đội cũng không nhiều lắm, tính cả cô thì có tất cả 8 người.
Đội trưởng tên là A Mễ, người này chủ động nói với Ân Tửu Tửu: "Cô từ bên ngoài tới à?"
Ân Tửu Tửu suy nghĩ một lát, trả lời: "Tôi sinh ra đã tràn ngập tội lỗi, quê hương của tôi không đáng để nhắc đến.
Tôi chỉ muốn cam tâm tình nguyện sống vì Cẩm tộc."
Sau đó A Mễ gửi liên tục ba dấu chấm.
Ân Tửu Tửu hỏi: "Sao vậy?"
A Mễ gửi tin: "Không có gì.
Tôi cũng từng có suy nghĩ giống cô.
Nhưng bây giờ thì tôi không nghĩ như vậy nữa.
Tôi nói nhiều cũng vô ích, cô tự mình trải nghiệm đi đã..."
A Mễ không nói thêm gì nữa, chỉ dặn: "Tiếp tục chơi đi, có vấn đề gì cứ nhắn tin hỏi đồng đội."
A Mễ đã cung cấp một lượng lớn thông tin cho Ân Tửu Tửu.
Đầu tiên, người này rõ ràng giống như Ân Tửu Tửu, là người ở bên ngoài đến đây.
Thứ hai, người này không hề lo sợ lời nói trong trò chơi sẽ gây ảnh hưởng gì đến mình, cho nên quang minh chính đại trình bày suy nghĩ của mình.
Ân Tửu Tửu suy nghĩ một lát, hỏi: "Bây giờ tôi nên làm gì?"
A Mễ hỏi: "Nếu cô là con mèo đó thì sao? Tùy ý bị giết, cô không được quyền nói gì à? Chủ nhân của cô luôn nói dối, cô cũng không quan tâm sao?"
Ân Tửu Tửu: "Vì sao lại quan tâm? Mèo cũng là súc vật, giống như heo nuôi trong chuồng, chúng có gì khác nhau? Súc vật luôn kém một bậc.
Nếu tôi là con mèo của chủ nhân thì mọi thứ đều phải thuận theo chủ nhân.
Chủ nhân muốn làm gì thì là như thế."
A Mễ: "Những thứ này là ai nói cho cô? Chủ nhân của cô? Cô có bao giờ nghĩ rằng chủ nhân của mình đã sai rồi không?"
Đối với tình huống không thể lí giải, Ân Tửu Tửu lo lắng A Mễ là một mồi nhử, vì vậy cô tiếp tục giả ngu: "Tôi hoàn toàn không hiểu anh nói gì.
Anh không đủ tiêu chuẩn! Anh nên tiếp tục học tập thêm!"
Một lúc sau, A Mễ mới hồi âm: "Cô tùy tiện chọn đi, dựa theo suy nghĩ của cô mà chọn."
Ân Tửu Tửu: "Nhưng nếu tôi chọn sai, tôi thất bại, tôi lại phải chơi lại từ đầu.
Tôi sẽ tốn rất nhiều thời gian, chủ nhân sẽ tức giận! Tuy tôi rất ngu ngốc...!Nhưng tôi không muốn làm người ngu ngốc nhất!"
A Mễ: "Có một số việc cô cần phải tự mình trải nghiệm.
Cô tự mình chơi trước đi, tôi cũng cần phải làm nhiệm vụ của mình.
Tôi còn rất nhiều thứ chưa thể nhận thức được, tôi cần trò chơi này nói cho tôi biết!"
Tạm thời rời khỏi kênh chat của đội nhóm, Ân Tửu Tửu tiếp tục chơi trò chơi.
Trong khi chờ đợi thị trưởng đưa ra quyết định, hai luồng ý kiến vẫn tiếp tục tranh luận với nhau ——
"Chúng tôi chỉ thấy sống quá mệt mỏi, buồn chán, tìm kiếm niềm vui từ sinh vật cấp thấp hơn thì có gì sai?"
"Suy nghĩ này hoàn toàn sai lầm! Chuyện mình không muốn thì đừng có bắt người khác làm.
Con người đau khổ cũng chỉ có thể tự mình vượt qua!"
...
Suy nghĩ một lát, cô đưa ra lựa chọn —— người ngược đãi mèo vô tội.
Điều này không có nghĩa rằng cô tán thành hành vi này, cô chỉ muốn quan sát trò chơi sẽ phát triển như thế nào.
Ân Tửu Tửu đã thấy được.
Khi chuyện này chưa xảy ra, nhiều người chưa từng nghĩ đến chuyện ngược đãi mèo.
Nhưng một khi đã có làn sóng đầu tiên bắt đầu thì ngày càng nhiều người phát hiện ra hành vi này có thể giúp mình vui vẻ hơn, đặc biệt đây không phải là hành vi phạm tội trong thành phố này.
Từ đó, số lượng mèo bị ngược đãi tăng cao, cuối cùng loài mèo tuyệt chủng.
Ngay sau đó có nạn chuột, sau đó lại xuất hiện bệnh truyền nhiễm lây lan từ loài chuột.
Hệ thống y tế sụp đổ, từng người từng người bỏ mạng vì bệnh tật, cuối cùng thành phố tiêu vong.
Trò chơi này không có chức năng lưu trữ.
Ân Tửu Tửu chỉ có thể chơi lại từ đầu.
Trải qua trăm ngàn cay đắng, cô mới đi tiếp đến nhiệm vụ phán định người ngược đãi mèo có tội hay không.
Nhưng lần này Ân Tửu Tửu chưa thay đổi lựa chọn ngay.
Cô sửa chữa lại hệ thống y tế, tăng số lượng bệnh viện, gia tăng chiến lược xây dựng dân cư, tiêu tốn nhiều tiền của vào việc phát triển y học.
Lần này, người dân nhanh chóng nghiên cứu ra được vắc-xin phòng bệnh, cũng kịp thời chấm dứt bệnh dịch, thành phố tổn thất nặng nhưng chưa đến mức diệt vong.
Những người dân còn sống đã rút kinh nghiệm xương máu, bắt đầu nghĩ lại hành vi trước đây của mình, sau đó quy kết mọi tội lỗi đều thuộc về thị trưởng.
Nếu không phải thị trưởng là người cho rằng ngược đãi mèo không có tội thì làm gì có hậu quả này?
Thị trưởng Ân Tửu Tửu khiến nhiều người dân ai oán, than trách, thành phố chưa kịp phục hồi sau đại dịch lại tiếp tục tràn ngập trong đau khổ, cuối cùng, thành phố lại bị sụp đổ.
...
Sau vài lần thử nghiệm, Ân Tửu Tửu nhận ra được một điều rằng dù cô có cố gắng thay đổi như thế nào đi nữa, chỉ cần cô cho rằng người ngược đãi mèo có tội thì sẽ nảy sinh ra hiệu ứng cánh bướm, tạo ra một trận sóng thần tiêu diệt toàn bộ thành phố của mình.
Trong lần thử nghiệm cuối cùng, Ân Tửu Tửu lựa chọn quyết định còn lại.
Người ngược đãi mèo bị phán có tội, sau đó nhờ nỗ lực của những người luận tội, khắp ngóc ngách của thành phố dán đầy khẩu hiệu ——
"Con người đau khổ chỉ có thể tự mình vượt qua!"
"Vạn vật bình đẳng, tôn trọng lẫn nhau!"
Những biểu ngữ đơn giản, dễ hiểu còn có ——
"Không một ai sinh ra cần phải dựa vào người khác để sống, mỗi người đều là một cá thể độc lập!"
"Mỗi người đều có một giá trị riêng, mỗi người nên tự tin, nỗ lực, tin tưởng vào giá trị của bản thân!"
"Không quan trọng giá trị của mỗi người lớn hay nhỏ, chỉ cần cố gắng, chúng ta sẽ trở thành những ngôi sao tỏa sáng!"
"Không có ai sinh ra là hạ đẳng."
"Không có ai sinh ra là thú vui tiêu khiển của người khác."
...
Mỗi một câu nói đều mạnh mẽ, ấn tượng.
Trong một khắc, Ân Tửu Tửu chợt hiểu ra ——
Trò chơi này có chức năng đánh thức người ngoại tộc bị thuần hóa!
Người ở bên ngoài bị thuần hóa, tiềm thức đã bị những tiết học thiền định thôi miên, trở thành những con rối vô tri trong tay Cẩm tộc.
Nhưng Ôn Ân thiết kế trò chơi này là để...!giúp họ thức tỉnh!
...
Trong nhà cô bé Khải Đặc.
Khải Đặc bị nghi ngờ đã uống một chất kích thích kì lạ khiến cô bé có suy nghĩ muốn ngược đãi Bạch Trụ, một người ở bên ngoài.
Sau khi bị cha mẹ ngăn cản hành vi của mình, Khải Đặc đã tức giận bỏ chạy ra ngoài.
Theo chỉ thị của cha mẹ cô bé, Bạch Trụ tìm được một loại thuốc có tên "Mơ mộng".
Sau khi biết chuyện, cha mẹ Khải Đặc thở dài một hơi.
Bạch Trụ hỏi: "Khải Đặc một mình chạy ra ngoài liệu có nguy hiểm không? Có cần tôi đi tìm không?"
Người mẹ thở dài: "Không được.
Cậu không thể đi ra ngoài."
Người cha lo lắng nói: "Người ngoại tộc này chỉ cảm thấy một cô bé chạy ra ngoài dễ gặp nguy hiểm nhưng cậu ta nói không sai! Khải Đặc đã sử dụng loại thuốc này! Ai biết con bé sẽ làm ra chuyện gì chứ?!"
Người mẹ nghiêm túc nói: "Chờ em một lát, để em xin phép có thể chặn những máy theo dõi liên quan đến Khải Đặc hay không."
Hai vợ chồng tiếp tục thương lượng, cắt đứt đường truyền liên lạc với Bạch Trụ nữa.
Thông qua thần thức của mình, Bạch Trụ đã dặn dò đồng đội cần phải bảo vệ "Người tốt" ở bên cạnh mình.
Nhiệm vụ của Bạch Trụ là bảo vệ cha mẹ Khải Đặc.
Trò chơi luôn có giải pháp.
Nếu y không thể ra ngoài thì có khả năng nguy hiểm ẩn giấu trong nhà; hoặc nguy hiểm xảy ra ở bên ngoài nhưng tạm thời nó chưa xảy ra, chờ đến khi y có thể ra khỏi nhà thì y sẽ có cơ hội đến cứu hai vợ chồng.
Bạch Trụ đã đi một vòng kiểm tra hai tầng của căn biệt thự.
Dù có thân hình cao lớn nhưng khi di chuyển, Bạch Trụ không hề phát ra âm thanh nào.
Y như một ẩn sĩ có thể dễ dàng hòa mình vào dòng người, không bị một ai chú ý.
Y cũng giống như một sát thủ lợi hại nhất, có thể âm thầm tiếp cận mục tiêu, một khắc y vung kiếm, đó là lúc sinh mệnh sắc bén lộ ra, chói mắt hơn ánh mặt trời, nhưng y lại giấu nó đi ngay trong khoảnh khắc.
Một sự hiện diện thoáng qua còn nhanh hơn cả tia chớp, nở rộ rồi lụi tàn còn nhanh hơn cả đóa phù dung.
Khi nhìn thấy được y, phần lớn họ đều đã là người sắp chết.
Máu tươi bắn ra từ cổ, đôi mắt họ mở to nhìn thấy đóa hoa nở rộ trên thanh kiếm đầy sát ý.
Trước khi nỗi sợ hãi bao trùm, họ đã nhắm mắt, tắt thở.
Trong lúc này, người máy luôn đi theo sau Bạch Trụ, giống như có thể thỏa mãn mọi yêu cầu của y bất kì lúc nào, đôi khi nó sẽ hỏi: "Cậu có đói bụng không? Có khát nước không?"
Bạch Trụ lắc đầu, sau đó hỏi: "Anh đến đây ở bao lâu rồi?"
Người máy: "Cũng không lâu lắm, khoảng 1 tháng."
"Tôi rất ngưỡng mộ Cẩm tộc, cũng muốn chăm sóc cho họ.
Chủ nhân thường sẽ về nhà khi nào?"
Người máy: "Họ thường về nhà mỗi tháng một lần.
Thứ bảy về nhà, chủ nhật rời đi."
"Hôm nay mới là thứ năm."
"À, đúng vậy, nhưng hôm nay nhóm người ngoại tộc bên phía Khôi Na biến mất, bây giờ phải chờ một thời gian, cho nên chủ nhân xin nghỉ.
Nếu không sau khi dẫn cậu về đây, họ đã rời đi ngay."
"Tôi hiểu rồi." Bạch Trụ hỏi lại: "Tôi sùng bái Cẩm tộc, sùng bái Thần.
Tôi rất tò mò trông Thần như thế nào? Anh đã gặp Thần chưa?"
Người máy lắc đầu: "Tôi chưa từng gặp Thần.
Nhưng tôi có nghe nói...!Bề ngoài của Thần khác với chúng ta.
Thần là sự tập hợp các đặc tính của vạn vật, không phải là tạo hình như một con người."
"Có khả năng là nửa người nửa rắn không?" Bạch Trụ tiếp tục hỏi.
"Có khả năng như vậy.
Tôi chỉ là một người máy, tôi không có tư cách gặp Thần." Người máy đáp.
"Nhưng anh rất thông minh, chắc chắn anh biết rất nhiều chuyện xưa, anh có thể kể cho tôi nghe không?" Bạch Trụ hỏi.
Người máy: "Được.
Tôi có thể vừa kể chuyện cho cậu, vừa đi dạo cùng cậu...!Cậu muốn hỏi gì? Cậu tò mò nhà của người Cẩm tộc trông như thế nào?"
Lúc này, hai người đã đi đến thư phòng.
Cửa thư phòng không đóng, cho nên Bạch Trụ dễ dàng nhìn thấy một tấm ảnh trên bàn sách ở bên trong.
Đó là bức ảnh chụp cha mẹ Khải Đặc mặc trang phục nghiên cứu màu xanh lam.
Bạch Trục chợt nghĩ đến, họ làm nghiên cứu về giền, nhưng là phương diện nào của gien?
Lúc trước, một nhân viên công tác ở chung cư vỏ trứng đã nói rằng cô được sinh ra từ thụ tinh nhân tạo trong ống nghiệm.
Như vậy cha mẹ Khải Đặc có khả năng nghiên cứu về gien của người ngoại tộc.
Đi theo ý tưởng này, nếu họ có thể sử dụng mã gien đã được chỉnh sửa một cách đơn giản và tàn bạo để khiến người ngoại tộc quy phục Cẩm tộc cả về thể chất và tinh thần thì chắc chắn sẽ tiết kiệm được rất nhiều phiền phức, không cần đến cả quá trình thuần hóa, tẩy não.
Nhưng bây giờ nhóm quản lý của Khôi Na lại thực hiện quá trình thuần hóa, chứng tỏ việc nghiên cứu biên tập gien của người ngoại tộc khiến họ thờ phụng Cẩm tộc không hề tồn tại.
Vậy thì có khả năng cha mẹ Khải Đặc nghiên cứu cách thức khiến cho sự chân thành, tâm phục khẩu phục của người ngoại tộc khắc sâu vào trong mã gien.
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Khiêm: Anh Trụ rất là tốt tính!
(Anh Trụ nhà anh chỉ tốt trước mặt anh thôi~)