Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Quyển 2 - Chương 94: Triển lãm án mạng (22)




Khoảng 40 phút trước.

Nhóm người chơi vừa quay về khách sạn từ cửa hàng xăm hình nghệ thuật.

Bạch Trụ đi tắm, Chu Khiêm vừa cầm máy sấy để sấy tóc thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Người đến là Ẩn Đao.

Nhìn thấy Chu Khiêm mở cửa, Ẩn Đao nói ngay: “Bạch Trụ đâu rồi?”

“Đang tắm.” Chu Khiêm híp mắt nhìn hắn: “Anh tìm anh ấy?”

Điều khiến Chu Khiêm kinh ngạc là câu trả lời của Ẩn Đao: “Cũng không hẳn. Chuyện này ba người chúng ta nói với nhau sẽ tốt hơn. Nhưng tôi phải làm nhiệm vụ trong trò chơi, tôi có thiên phú liên quan đến trực giác, thường rất đúng.”

“Cho nên… không thể chậm trễ hơn nữa, nếu bây giờ anh ấy đang tắm thì tôi sẽ nói trước cậu biết.”

【 Hệ thống nhắc nhở: Thông qua giám sát và dự báo về thời gian hiện thực, người chơi cấp Thần chuẩn bị đề cập đến nội dung bảo mật của trò chơi, con bạc cấp thấp/cao cấp không có quyền hạn được biết, cuộc hội thoại sẽ được xử lý làm mờ âm thanh 】

Nhìn thấy biểu tình của Ẩn Đao, lại nhìn thấy thông báo từ hệ thống, Chu Khiêm liền hiểu ra ngay.

Anh hỏi Ẩn Đao: “Lúc trước ở khu nghỉ ngơi, một mình anh tìm anh Trụ là để nói chuyện này?”

“Đúng vậy.” Ẩn Đao nói: “Chúng tôi thương lượng với nhau một chút, tìm thời điểm để nói với cậu. Tôi sẽ nói ngắn gọn ——“

“Tinh thần lực của Bạch Trụ đã đạt ngưỡng giới hạn, sắp phát điên. “Hóa rồng” là cách thức thứ nhất của anh ấy, có CD. Trong thời gian phát điên, anh ấy có thể thay đổi thành… một bộ dạng kỳ quái, có lẽ trong mắt các cậu chẳng khác gì quái vật.”

“Tóm lại, đến lúc anh ấy có biểu hiện thần trí bất thường, trong quá trình biến thân, tròng mắt sẽ đổi thành màu đỏ.”

“Đến khi màu đỏ trở nên đậm nhất, tròng mắt lại chuyển thành màu xanh dương. Nhưng lúc này lại là lúc nguy hiểm nhất, bởi vì khi đó anh ấy đã hoàn toàn trở thành quái vật mất đi lý trí. À đúng rồi ——”

Ẩn Đao lại hỏi: “Anh ấy có đưa thứ gì cho cậu không?”

Chu Khiêm gật đầu: “Có. Một chiếc vảy.”

Lấy chiếc vảy ra, Chu Khiêm cẩn thận lắng nghe cách thức sử dụng từ Ẩn Đao.

Ngoài ra, anh cũng hỏi thêm nhiều chi tiết khác về trạng thái phát điên và hóa thành quái vật của Bạch Trụ.

Vừa nãy, khi Chu Khiêm nhận thấy “Hà Tiểu Vĩ” là giả, anh cũng nhận ra Bạch Trụ có dấu hiệu phát điên, sắp biến thành quái vật thì chợt nghĩ có thể lợi dụng chuyện này để bắt được con cá lớn, thuận tiện bóc trần thân phận của Hà Tiểu Vĩ.

Chu Khiêm làm bộ như không biết gì về việc người chơi cấp Thần như Bạch Trụ sẽ xuất hiện trạng thái phát điên, còn cho rằng đối phương là “quỷ” của phó bản, khiến “Hà Tiểu Vĩ” trúng kế.

Kế hoạch là như vậy.

Nhưng Chu Khiêm lại không hay biết Bạch Trụ đã phát điên.

Thời gian y phát điên lên không giống như lời nhắc nhở của Ẩn Đao, còn nhanh hơn cả những gì mà Chu Khiêm dự đoán trước.

Bây giờ, Chu Khiêm nằm giữa căn phòng hỗn loạn, hành lang bên ngoài chỉ còn một nửa ngọn đèn phát sáng, ánh đèn chớp tắt lúc sáng túc tối, chẳng khác gì địa bàn của ma quỷ.

Càng quỷ dị hơn là Chu Khiêm đang cảm thấy từ phần đùi trở xuống của mình có một thứ gì đó lành lạnh quấn lấy.

Anh đoán rằng đó là cái đuôi do hai chân của Bạch Trụ biến thành.

Cái đuôi không ngừng biến to hơn, sức lực cũng mạnh hơn, quấn chặt lấy anh.

Cả người Chu Khiêm bị quấn lấy không còn kẽ hở, gần như không thể di chuyển. Anh không dám ngẩng đầu, không thể nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Bạch Trụ đã thay đổi như thế nào.

Trong tình huống quỷ dị hỗn loạn như thế này, thần sắc của Chu Khiêm vẫn vô cùng tự nhiên và bình thường.

Anh nhớ lại những sự kiện đã trải qua ở trong đầu một lần, sau đó nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ rực của Bạch Trụ, tự trả lời cho câu hỏi của mình.

“Em biết rồi. Là vì em nói “chúng ta phải tách nhau ra.”.”

“Có phải những lời này đã k1ch thích anh không?”

“Anh Trụ, trong lúc lý trí không rõ ràng, có phải anh nghĩ rằng… em sẽ bỏ anh đi, cho nên anh mới muốn trói em lại không?”

Hai từ “tách ra”, “bỏ đi” dường như lại k1ch thích Bạch Trụ.

Y cúi người, há miệng, trực tiếp cắn lên tai Chu Khiêm.

Hàm răng của y đã sắc nhọn hơn.

Chu Khiêm biết lỗ tai mình đã chảy máu.

Anh đau đến mức nhíu mày, “a” lên một tiếng, sau đó hàm răng trên lỗ tai chợt thả lỏng lực đạo, nhưng vẫn không rời đi.

Chu Khiêm vẫn không thể nhìn thấy rõ gương mặt của Bạch Trụ.

Anh thử đẩy Bạch Trụ một phen, không thể đẩy ra, cũng chỉ có thể từ bỏ.

“Tuy muốn chờ thêm một chút để nhìn rõ bộ dạng của anh, nhưng mà anh có khó chịu hay không?”

Chu Khiêm nâng tay phải lên, vòng qua phía sau Bạch Trụ, lòng bàn tay chạm vào một lớp vảy trơn nhẵn, lạnh lẽo.

Dịu dàng vỗ vỗ lên tấm lưng phủ đầy vảy của Bạch Trụ, Chu Khiêm bình tĩnh, thấp giọng thủ thỉ bên tai y: “Anh Trụ, vậy thì bây giờ để em trấn an anh đi.”

Rũ mắt, Chu Khiêm nhìn thấy bả vai Bạch Trụ, anh giơ tay dùng sức kéo xuống lớp áo ướt đẫm máu, lộ ra bả vai lõa lồ của đối phương.

Dựa vào ánh đèn lập lòe từ bên ngoài hành lang, Chu Khiêm có thể nhìn thấy những vết thương đầm đìa máu chảy trên vai Bạch Trụ, và những chiếc vảy mọc ra từ miệng vết thương đó.

Đặt chiếc vảy lúc trước Bạch Trụ đưa cho mình lên trán của bản thân, Chu Khiêm lại tựa trán lên bờ vai tr@n trụi lạnh lẽo của đối phương.

Chiếc vảy này trở thành vật môi giới liên kết thế giới tinh thần của hai người.

Chu Khiêm mở mắt, nhìn thấy thế giới xung quanh mình là một màu đen đặc.

—— Đây là thế giới tinh thần của Bạch Trụ. Nhưng không biết Bạch Trụ đang ẩn nấp ở đâu.

Đi được vài bước, Chu Khiêm dẫm lên một thứ gì đó.

Anh không biết đó là gì, muốn nhìn thấy rõ hơn nhưng tạm thời không thể làm được.

Trong thế giới tinh thần, không thể mở túi hành lý, anh không thể lấy đạo cụ đèn pin.

Chu Khiêm chỉ có thể tiếp tục đi tiếp về phía trước.

Đi qua một thế giới đỏ như máu, anh không nhìn thấy rõ điều gì, còn bất ngờ lảo đảo ngã xuống.

Nghiêng ngả một lát, nghe thấy trước mặt “lạch cạch” một tiếng, Chu Khiêm ngồi xổm xuống, thử soạng một phen, tìm thấy một chiếc đèn pin.

Bật đèn pin lên, Chu Khiêm nhìn thấy được vài thứ trong tầm mắt, đó là một cái đầu lâu còn dính máu.

Có vẻ như đây là một thế giới được tạo nên từ máu và xương.

Hơi hít một hơi, Chu Khiêm cúi đầu nhìn đèn pin trong tay, khóe môi cong lên.

Sao đó anh cao giọng lên tiếng, giọng điệu đầy mê hoặc: “Anh Trụ, chiếc vảy anh tặng em là chìa khóa. Bây giờ em cầm chìa khóa mở cửa, bước vào thế giới của anh. Sao anh lại trốn đi đâu mất rồi?”

“Anh có thể cảm giác được em đi vào thế giới của anh, đúng không?”

“Anh Trụ là tốt nhất, đến lúc này vẫn còn nhớ đến em, đưa đèn pin cho em. Vậy thì ——”

“Anh đừng trốn nữa được không?”

“Anh Trụ, em là Chu Khiêm, em đến tìm anh.”

“Anh có muốn gặp em không?”

Chu Khiêm vừa thăm dò trong thế giới tinh thần của Bạch Trụ, vừa không ngừng trò chuyện với đối phương, muốn dẫn y xuất đầu lộ diện.

Không biết qua bao lâu, anh nghe thấy một vài âm thanh.

Tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, Chu Khiêm nhìn thấy một quầng sáng.

—— Đó là phòng học lớp 3 thời tiểu học của hai người.

Chu Khiêm nhẹ nhàng bước chân đi qua, nhìn vào trong ô cửa sổ.

Bạch Trụ học lớp 3 đang ngồi trong lớp học, Chu Khiêm cũng vậy.

Trong lớp có rất nhiều bánh kem cắm nến.

Nhìn chằm chằm tình hình một lát, Chu Khiêm hơi mỉm cười, cuối cùng nhớ lại phần ký ức này.

Mọi chuyện phải kể lại từ đợt kiểm tra giữa kỳ vào nửa đầu học kỳ trước đó.

Kiểm tra kết thúc, chủ nhiệm lớp tổ chức họp lớp.

Cuộc họp được tổ chức trong một khán phòng nhỏ, có sự tham gia của phụ huynh và học sinh.

Phụ huynh của Chu Khiêm là thư ký của Chu Sùng Sơn.

Khi đó Chu Khiêm chú ý thấy lớp trưởng Bạch Trụ chỉ đến có một mình.

Cho đến khi cuộc họp chỉ còn 20 phút nữa là kết thúc thì mẹ của Bạch Trụ mới vội vàng đến nơi.

Mẹ của Bạch Trụ mặc trang phục công sở, áo sơ mi trắng cao cấp, có vẻ vô cùng bận rộn cho nên mới đến muộn như vậy.

Cuộc họp kết thúc, thư ký dẫn Chu Khiêm đứng chờ ngay trước cổng trường, dặn dò Chu Khiêm phải đứng ở đây chờ, còn thư ký sẽ đi lấy xe đến đón.

Chu Khiêm gật gật đầu, ôm balo đứng trên con đường trồng cây ngô đồng trước cổng trường, ngoan ngoãn chờ đợi.

Ngay lúc đó, Chu Khiêm nhìn thấy mẹ của Bạch Trụ và Bạch Trụ bước ra từ cổng trường.

Không biết vì sao, Chu Khiêm lại không đứng chờ thư ký như lời dặn nữa mà đi theo sau Bạch Trụ.

Vì buổi họp phụ huynh nên cổng trường có rất nhiều xe hơi đang đỗ, người đến người đi ồn ào tấp nập.

Chu Khiêm đi theo mẹ Bạch Trụ và Bạch Trụ một lúc lâu, đến một nơi hơi vắng người.

Xe của mẹ Bạch Trụ đỗ ở bên đường, cô vội vội vàng vàng đi giày cao gót băng qua đường, nhìn thấy tờ giấy phạt đỗ xe, sắc mặt tệ vô cùng.

Vòng ra sau xe, mở cốp xe, cô lại vội vội vàng vàng cầm một thứ đưa cho Bạch Trụ.

Cô quá gấp, cho nên Bạch Trụ còn chưa kịp đưa tay lên nhận, cô đã buông tay ra.

Đó là một chiếc bánh sinh nhật.

Vì mẹ Bạch Trụ thả tay, bánh sinh nhật rơi xuống đất, vỡ tan nát.

Mẹ Bạch Trụ sửng sốt một chút, ngay sau đó lại không có việc gì, rút tiền ra đưa cho Bạch Trụ: “Con tự gọi xe về nhà đi. Mẹ phải chạy về công ty họp gấp. Ra ngoài lâu như vậy mà chưa kịp xin phép ——”

Khi mẹ chuẩn bị rời đi, Chu Khiêm mới giữ lấy tay mẹ: “Không phải mẹ nói nếu con thi đứng nhất thì năm nay mẹ sẽ ăn bánh sinh nhật con ư? Chúng ta chưa ăn bánh sinh nhật mà.”

“Không có, con nghe ai nói tới sinh nhật là phải ăn bánh kem vậy? Chẳng phải đó chỉ là bánh ngọt thôi sao? Bình thường mẹ cũng hay mua nhiều đồ ăn ngon cho con mà! Nếu không thì để ngày nào rảnh, mẹ lại mua bánh kem cho con nhé?”

Nói xong, thấy Bạch Trụ không cười, trông như đang giận dỗi, cô lại hơi tức giận: “Bạch Trụ. Con nên nghe lời đi. Mẹ làm việc không thảnh thơi chút nào cả. Lúc trước vì sinh con nên mẹ không thể thăng chức, bị người khác chèn ép quá nhiều! Vụ án lần này rất quan trọng, mẹ không thể thua nữa. Con ngoan đi, về nhà ăn cơm rồi làm bài tập. Cùng lắm thì ——”

“Để mẹ gọi cha về ăn bánh sinh nhật với con!”

À. Thì ra hôm nay là sinh nhật của Bạch Trụ.

Ngày hôm sau là cuối tuần.

Cha không có ở nhà. Mẹ lại nằm trên sô pha uể oải xem TV.

Chu Khiêm chán muốn chết, chỉ nghĩ đến Bạch Trụ.

Bỗng nhiên cậu bé cảm thấy hôm qua tan học, mẹ của Bạch Trụ lái xe rời đi, chỉ còn một mình Bạch Trụ ở lại cúi đầu nhìn bánh nhật sinh nhật rơi xuống mặt đất, trông có vẻ vô cùng đáng thương.

Khi đó Chu Khiêm chưa gặp chuyện liên quan đến Trương Ngạn Quân, tâm lý vẫn chưa có gì thay đổi.

Trong lòng cậu bé, mình vẫn là một đứa trẻ nhà giàu, vì vậy luôn sẵn lòng giúp đỡ bạn học nghèo khó.

Cho nên Chu Khiêm hẹn Bạch Trụ gặp nhau ở lớp học, nói rằng có bài làm không hiểu nên nhờ Bạch Trụ giảng bài giúp.

Bạch Trụ đến lớp theo lời hẹn thì nhìn thấy trong lớp có đến 9 chiếc bánh kem được cắm nến sẵn.

Bạch Trụ ngơ ngác.

Chờ đến khi cậu bé phản ứng lại, Chu Khiêm đã nâng một hộp quà đến trước mặt Bạch Trụ, tươi cười rạng rỡ, nóng lòng nói: “Mau mở ra đi!”

Bạch Trụ không giơ tay lên, Chu Khiêm liền nắm tay đối phương, đặt hộp quà vào lòng bàn tay bạn mình, sau đó nói: “Chúc lớp trưởng sinh nhật chín tuổi vui vẻ! Trước đây không có ai ăn bánh sinh nhật với anh hả? Vậy em mua cho anh chín chiếc bánh kem, mỗi năm một chiếc!”

“Anh thấy em rất là tốt bụng đúng không?”

Vừa nghe Chu Khiêm nói, Bạch Trụ vừa mở hộp quà.

Mở hộp quà, bên trong là một chiếc đồng hồ điện tử thời thượng nhất thời đó, bên trên biểu thị bây giờ là 13 giờ 7 phút.

Nghe thấy động tĩnh, Bạch Trụ dời mắt khỏi chiếc đồng hồ, nhìn về phía đối diện ——

Chu Khiêm bưng một chiếc bánh kem đến trước mặt cậu bé, thổi tắt một cây nến, sau đó cười toe với Bạch Trụ.

Nắng chiều xuyên qua kẽ lá, soi rọi vào lớp học, đong đưa đong đưa như một tấm kính huyền ảo.

Dưới tấm kính, Chu Khiêm tươi cười bưng bánh kem là hình ảnh sáng ngời nhất mà Bạch Trụ từng nhìn thấy.

Sau này Chu Khiêm gần như không còn cười như vậy nữa, đặc biệt là sau sự kiện liên quan đến Trương Ngạn Quân.

Từ đó về sau, Bạch Trụ thường xuyên nhớ về buổi chiều ngày hôm ấy.

Nếu có thể ngưng đọng thời gian, y muốn nhấn nút tạm dừng vào lúc 13 giờ 7 phút đó, để khoảnh khắc này ở lại đây lâu hơn, lâu hơn một chút.



Bây giờ, nhìn qua ô cửa sổ, Chu Khiêm nhìn thấy hai đứa trẻ đã thổi nến xong, bắt đầu ăn bánh kem.

Lớp học cuối tuần không có một ai đã trở thành nơi tổ chức tiệc sinh nhật của hai đứa trẻ, hai cậu bé ngồi trên bục giảng, một người bưng một dĩa bánh kem, bé Chu Khiêm bất ngờ quệt kem lên ngón tay, quẹt lên mũi, trán của bé Bạch Trụ.

Bạch Trụ tùy ý để bạn làm bậy, hoàn toàn không so đo.

Chu Khiêm ngày đó không hề cảm thấy bản thân ấu trĩ, ngờ nghệch như thế nào.

Tóm lại, anh càng ngày càng không vừa mắt với chính mình khi còn nhỏ.

Bất chợt, Chu Khiêm cảm thấy mặt đất dưới chân bắt đầu rung chuyển.

Nghiêng đầu nhìn qua, thế giới đỏ máu ở phía xa như đang chuyển động, vô số âm thanh sột soạt, ầm ầm vang lên như là vô số máu thịt từ trên trời rơi xuống, lan tràn đến đây.

Không gian lung lay, thế giới tinh thần sắp sụp đổ.

Cứ cứ tiếp tục thế này, ánh sáng duy nhất phát ra từ lớp học sẽ bị bóng đêm hoàn toàn nuốt chửng.

Chu Khiêm không chần chờ nữa, đập vỡ cửa kính, leo cửa sổ vào trong lớp học.

Nghe tiếng động, hai cậu bé ngồi trên bục giảng đồng loạt ngẩng đầu, vẻ mặt ngây ngốc nhìn qua.

Chu Khiêm đi đến, không hề khách khí bế bản thân lúc nhỏ đặt qua một bên, sau đó như tu hú chiếm chỗ ngồi xuống bên cạnh bé Bạch Trụ.

Bé Bạch Trụ dường như không quen biết anh, cho rằng anh bắt nạt Chu Khiêm, ánh mắt sắc bén, nắm tay hung hăng đánh qua.

Chu Khiêm giữ lấy cổ tay đối phương: “Anh nhìn cho rõ, em là ai?”

Nhìn thẳng vào mắt đối phương, Chu Khiêm nặng nề lặp lại: “Ai là Chu Khiêm thật, ai là giả, anh có phân biệt được không?”

Một lúc lâu sau, bé Chu Khiêm đột ngột biến mất, dường như hòa quyện cùng với Chu Khiêm trưởng thành.

Cơn địa chấn ngày một lớn hơn.

Bóng tối nuốt chửng từng tia sáng còn lại, cơn dông kéo đến, tiếng nổ lớn ầm ào, nóc nhà bị sấm sét đánh trúng, trong chớp mắt đã nổ tung, từng tảng đá to lớn ồ ạt rơi xuống chỗ Bạch Trụ.

Chu Khiêm liền ôm lấy Bạch Trụ chín tuổi, bảo vệ đối phương ở trong lòng rồi nhảy xuống bục giảng.

Từng khối đá vỡ liên tiếp rơi xuống vai Chu Khiêm, trên tay anh bị vụn đá rơi trúng trầy hết da thịt. Đau đến nhíu mày, nhưng Chu Khiêm không hề chậm trễ, ôm Bạch Trụ chạy ra ngoài hành lang.

Đá vỡ rơi xuống như mưa, Chu Khiêm bảo vệ bé Bạch Trụ né tránh, khi tình huống ngày một nguy nan hơn, anh tăng tốc độ, bỗng nhiên thoáng thấy điều gì, dừng chân lại, chưa kịp thụt thế thì đã ngã nhào xuống —— trước mắt họ, mặt đất tách ra làm đôi, phía dưới là vực sâu vô tận, không biết là nơi đâu.

Khi ngã xuống đất, Chu Khiêm ôm chặt Bạch Trụ trong lồ ng ngực, không để đối phương bị thương.

Mặt mũi, bả vai Chu Khiêm bị đá rơi trúng đến tóe máu, anh không kịp thở ra hơi đã nghe thấy phía sau có khác thường. Vừa quay đầu, anh nhìn thấy từng cột sấm từ trên cao giáng xuống, từng bước từng bước đến gần mình hơn.

Quay đầu là sấm chớp, bên dưới là vực sâu.

Khi một cột sấm lại đánh đến, Chu Khiêm không còn lựa chọn nào khác, ôm chặt Bạch Trụ rơi xuống vực.

Trong lúc rơi xuống, hai tay Chu Khiêm ôm chặt eo bé Bạch Trụ, nâng đối phương lên, nhìn thẳng vào mắt y: “Anh Trụ, tỉnh lại!”

Tròng mắt của Bạch Trụ lóe lên một tia màu xanh, một tia màu đỏ, cuối cùng khôi phục lại thành một màu đen sâu không thấy đáy.

Y không chớp mắt nhìn Chu Khiêm, giống như đang khắc sâu gương mặt của đối phương vào lòng.

Lúc này, y là một đứa trẻ chín tuổi trong thế giới tinh thần của mình, nhưng lại như mang theo dáng dấp của bản thân khi trưởng thành, sau đó hòa vào cùng với thân thể bé nhỏ này.

Nhìn chăm chú vào đôi mắt thâm sâu kia, Chu Khiêm bừng tỉnh nhận ra anh đang bị hút sâu vào thế giới tối tăm nào đó trong lòng Bạch Trụ.

Sau đó anh nghe thấy Bạch Trụ hỏi: “Em không sợ?”

“Sợ cái gì?” Chu Khiêm nghiến răng nghiến lợi hỏi lại.

“Cùng anh rơi xuống sẽ tan xương nát thịt.”

Chu Khiêm cười.

Nhìn thẳng vào mắt Bạch Trụ, giọng điệu của Chu Khiêm tràn ngập sức mê hoặc như khi đang lừa gạt đồng đội của mình, nhưng khi nghe kỹ lại nhận ra sự nghiêm túc và tin cậy tuyệt đối.

“Em không sợ. Anh Trụ, em biết anh sẽ không làm như vậy.”

“Em đến để dẫn anh quay về. Anh sẽ cùng em ra khỏi chỗ này.”

“Bây giờ anh phải đi cùng em!”

Nói đến đay, Chu Khiêm ôm lấy phần gáy của bé Bạch Trụ, để trán của cả hai tựa vào nhau.

Trong khoảng cách gần như vậy, Chu Khiêm nhìn chằm chằm vào đôi mắt của đối phương, giống như đang ở trong thế giằng co vô hình. Rồi Chu Khiêm trầm thấp lặp lại: “Anh sẽ dẫn em ra khỏi đây.”

Đột nhiên, ánh sáng lóa lên, một tia chớp âm thầm giáng xuống, kéo theo vô số khối đá to lớn.

Chu Khiêm nhìn thấy bé Bạch Trụ trong lòng mình dần biến hóa, y trở nên to hơn, cuối cùng hóa thành một con rồng.

Chiếc đuôi xanh biển lấp lánh quấn lấy Chu Khiêm, bảo vệ chặt chẽ ở trung tâm. Sau đó con rồng dùng tốc độ cực nhanh đâm thẳng vào giữa tia chớp, bay xuyên qua, bao trùm cả bầu trời —— nó mới chính là chúa tể chân chính ở thế giới này.

Đuôi rồng thả lỏng, nâng người Chu Khiêm lên, phần thân cong xuống, giúp Chu Khiêm ngồi trên sống lưng nó.

Mây đen quần vũ, một cơn dông khác lại kéo đến.

Nhưng con rồng vẫn nghênh ngang bay lượn giữa trời, đuôi rồng hung hăng quất thẳng về phía bầu trời, khiến cho mây đen tan ra trong chớp mắt.

Chu Khiêm dùng hai tay ôm lấy thân rồng, cảm thấy nó đang chở mình với tốc độ cực nhanh khiến anh đầu váng mắt hoa, cùng lúc đó, ánh sáng chói rọi sau mây mù khiến anh phải nhắm mắt lại mới có thể chịu đựng được.

Một lát sau, ánh sáng vụt tắt, cảm giác bay lượn không còn nữa, Chu Khiêm mở mắt ra, nhìn thấy mình đã quay về căn phòng 1107 đổ nát.

Chiếc vảy đã quay về lòng bàn tay anh, bây giờ trán anh lại dính sát vào trán của Bạch Trụ.

Cái sừng trên đầu của y đã biến mất, vảy trên mặt cũng từ từ rút đi, đôi mắt vẫn còn một màu xanh biển nhưng cũng đã chậm rãi biến về màu đen. Khi nhìn chúng, Chu Khiêm cảm thấy mình như đang chìm trong một đại dương sâu thẳm.

Giữa trán của cả hai có chút ướt át, không biết là mồ hôi của ai, hoặc có lẽ là của cả hai.

Chu Khiêm đi một vòng trong thế giới tinh thần của người chơi cấp Thần, hết chạy rồi lại trốn, rồi lại bị thương, mọi thứ đều chân chân thật thật, anh thở một hơi, cả người muốn lùi về sau theo bản năng.

Ngay sau đó, cánh tay chưa biến về nhân hình hoàn toàn của Bạch Trụ nhanh chóng vươn đến, đè gáy của Chu Khiêm lại..

Cho nên trán của hai người lại tựa vào nhau.

Với tư thế này, Chu Khiêm nghe thấy Bạch Trụ khàn giọng hỏi: “Sử dụng chiếc vảy kia có nghĩa rằng em chấp nhận trở thành người chăn chiên của anh. Chu Khiêm, vậy em… em có đồng ý không?”

“Nếu không thì sao, em còn sự lựa chọn nào khác không?” Chu Khiêm suy yếu đáp, nhưng vẫn tươi cười chọc Bạch Trụ: “Chẳng lẽ em lại để cho anh phát điên lên? Thật ra em cũng đang suy xét đến việc bảo vệ tính mạng của mình. Lỡ như sau khi anh phát điên thì ăn thịt em luôn thì sao bây giờ?”

Bàn tay ôm lấy gáy Chu Khiêm chậm rãi di chuyển về phía trước, cẩn thận, khắc chế mà đầy dịu dàng vuốt v e gương mặt của đối phương, Chu Khiêm lại hỏi: “Em chưa bao giờ nghi ngờ anh là giả sao?”

“Anh đã vào thang máy một mình, cho nên về lý thì đúng là có khả năng đó. Biểu hiện của anh cũng không có sơ hở gì. Em cảm thấy, có lẽ… tệ nhất thì sẽ có nhiều chiều không gian khác nhau.”

“Nhưng anh ở chiều không gian khác vẫn sẽ là anh. Dù sao thì chỉ cần là anh, anh sẽ không hại em. Có lẽ đến phút cuối, các chiều không gian song song sẽ kết hợp lại, đến lúc đó ——”

Bạch Trụ ngắt lời Chu Khiêm: “Không phải anh.”

“Ừm.” Một lúc lâu sau, Chu Khiêm gật gật đầu, lặp lại theo đối phương: “Không phải anh.”

Sau đó Bạch Trụ không nói gì nữa.

Y không nói, Chu Khiêm liền nói: “Ẩn Đao miêu tả bộ dạng của anh sau khi phát điên rất đáng sợ. Nhưng em thấy… Cũng không đến nỗi nào.”

“Thật sự không đáng sợ?” Bạch Trụ hỏi.

“Không đáng sợ.” Chu Khiêm đáp.

Im lặng trong chốc lát, giọng của Bạch Trụ lại trầm khàn hơn: “Em không cảm thấy… anh đã thay đổi rồi ư?”

Chu Khiêm chợt nhận ra một vấn đề quan trọng từ Bạch Trụ.

Khi hai người còn nhỏ, anh đã từng nói với Bạch Trụ rất nhiều lần ——

“Anh Trụ, em cảm thấy anh rất đẹp.”

“Đúng vậy, rất là đẹp.”

“Anh Trụ, anh là người đẹp nhất trong lòng em.”



“Thay đổi? Ý anh là anh biến thành rồng, trên mặt mọc vảy hả? Tiếc quá ——” Chu Khiêm hờ hững đáp: “Em chưa nhìn thấy rõ.”

“Chu Khiêm ——”

“Như thế này đi, sau này em sẽ nhìn anh kỹ hơn. Em sẽ nhìn anh thật kỹ, bộ dạng ch ân thật nhất của anh là gì.” Chu Khiêm nói xong, cảm giác cả người Bạch Trụ hơi nhướng lên, có vẻ như đang muốn tiến gần đến mình.

Hai người vốn đã dựa vào nhau thật gần, động tác này của y càng khiến cho thân thể của cả hai dính sát vào nhau.

Chẳng lẽ Bạch Trụ muốn…

Chu Khiêm sửng sốt, sau đó liền nhắm tịt mắt.

Một lát sau, anh cảm thấy Bạch Trụ nhướng người lên trên cao, vòng qua người mình, thò tay lên trên đầu giường.

Thì ra, y đang… giúp Chu Khiêm cởi trói tay trái.

Chu Khiêm: “…”

Hai phút sau.

Chu Khiêm ngồi trên đầu giường, Bạch Trụ dùng một tay giơ đèn pin, một tay cầm bông băng giúp Chu Khiêm sát trùng vết thương sau lỗ tai, hỏi trên người Chu Khiêm còn đau không.

“Anh cắn có mạnh quá không?” Bạch Trụ hỏi.

Chu Khiêm không trả lời.

Bạch Trụ soi đèn pin đến mặt đối phương, nhìn thật kỹ, vươn tay sờ trán Chu Khiêm: “Mặt em đỏ quá, em sốt à?”

Chu Khiêm: “…”

Giúp Chu Khiêm xử lý xong vết thương, Bạch Trụ nâng tay trái giúp anh xoa cổ tay, lấy một bộ quần áo sạch sẽ từ trong túi hành lý của mình: “Quần áo của em dính máu hết rồi, khó chịu lắm đúng không? Em đi thay quần áo đi, anh cũng đi rửa mặt một chút.”

Đặt quần áo bên cạnh Chu Khiêm, Bạch Trụ đứng dậy đi vào phòng tắm.

Khi y vừa đẩy cửa, chợt nghe Chu Khiêm hỏi: “Này, anh Trụ.”

Bạch Trụ quay đầu: “Hửm?”

Chu Khiêm chớp mắt: “Anh xem em là… em trai nhỏ, anh em thân thiết, bạn thân này nọ hả?”

Bạch Trụ: “?”

“Thôi, không có gì.” Chu Khiêm hỏi: “Vết thương của anh…”

Bạch Trụ: “Ổn rồi. Sau khi thoát khỏi hình thái quái vật đều đã khép miệng.”

“Chà, vậy tốt rồi. Chúng ta chậm tiến độ, mau tiếp tục thăm dò cốt truyện thôi. Em đoán rằng dưới tầng 1 sẽ có kịch vui.”

Nói xong, Chu Khiêm cầm bộ quần áo trên giường, ném trả cho Bạch Trụ.

“Chu Khiêm ——?” Bạch Trụ không né tránh, bị quần áo ném vào đầu.

Chu Khiêm căm giận đáp: “Không có gì. Em tự mua đồ trên hệ thống giao dịch.”