Phòng 1112 lại có thêm hai người chết.
Một người bà và một cô cháu gái qua đời ở đây, tử trạng của cả hai cũng tương tự như những nạn nhân trước, đầu bị tròng bao nilon, bị đánh đến biến dạng, tứ chi bị buộc chặt tạo thành những hình thù quái dị.
Từ mặt đất đến trên tường ở trong phòng đều vẽ đầy những ngôi sao năm cánh đảo ngược bằng máu.
Hùng Phi và Lý Viên tựa như hóa thành nô lệ của Satan, không ngừng lấy mạng người ở trần gian, đưa họ xuống địa ngục hầu hạ cho ma quỷ.
Giết người xong, bọn họ rời khỏi phòng 1112, đi về phía thang máy.
Khi đang chờ thang máy, cổ Hùng Phi lại xuất hiện vết cắt, máu tươi liền b ắn ra.
Hùng Phi kịp thời đè đầu mình lại, muốn giúp nó không rơi xuống đất.
Hai người vào trong thang máy rồi rời đi.
Sau khi hai người rời đi, cửa phòng 1104 mở, người phụ nữ mặc váy đỏ bước ra.
Người phụ nữ rống giận với người ở trong cửa: “Đúng thế, tôi chưa bao giờ muốn những gì mà anh đưa!”
Có lẽ vì quá tức giận, sau khi ra ngoài người phụ nữ đấm đá một chút, giày cao gót mất thăng bằng, cô lại ngã xuống đất.
Cửa phòng 1103 đối diện lại mở ra, người đàn ông anh tuấn xuất hiện.
Khi người đàn ông nhìn người phụ nữ trên mặt đất, ánh mắt lộ vẻ thương tiếc.
Chạm phải ánh mắt của người đàn ông, người phụ nữ cúi đầu, cảm, thấy bộ dạng nan kham của mình không nên bị đối phương nhìn thấy.
Người đàn ông không hề kiêng kỵ điều gì, tiến lên đỡ người phụ nữ dậy, thấy cô đi không nổi thì dứt khoát bế lên đi về phía thang máy.
Dùng giọng điệu tràn ngập mê hoặc, người đàn ông nói: “Gặp người không tốt không phải là lỗi sai của em. Em xứng đáng với điều tốt hơn.”
Người phụ nữ đỏ mặt, chôn đầu trong ngực người đàn ông.
Cửa thang máy mở, người đàn ông ôm người phụ nữ bước vào, một lát sau hai người biến mất.
“Má ơi, mọi thứ… rốt cuộc là sao chứ?” Hà Tiểu Vĩ nhịn không được mà hỏi.
“Tôi có suy đoán. Chúng ta vào thang máy trước đi.”
Nói xong, Chu Khiêm nắm tay Bạch Trụ đi về phía trước, muốn nhấn nút trong thang máy.
Sau khi vào thang máy, con số trên giao diện hiển thị bây giờ họ đang ở tầng 9.
Chu Khiêm nhìn chằm chằm con số kia một lát, anh nhấn số 11.
Thang máy đến nơi thật nhanh.
Rời khỏi thang máy, Chu Khiêm liền đi về cuối hành lang bên trái.
Cuối hành lang tầng 11, chỉ còn một căn phòng 1107.
Phòng 1108 có ba người chết lại xuất hiện trong trạng thái bị xi măng bịt kín.
Thấy thế, Chu Khiêm tiến lên trước cửa phòng 1107, lấy thẻ phòng mở cửa.
Trong phòng vẫn trống không.
Nhưng nơi này không còn đồ trang trí có chụp đèn làm bằng da người, cũng không có khăn lông bọc đá lạnh của Bạch Trụ. Hiển nhiên, căn phòng này không phải căn phòng ban đầu mà họ vào.
Nhanh chóng đánh giá căn phòng một phen, xác định được điều gì đó, Chu Khiêm rời khỏi phòng 1107.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, họ sẽ chứng kiến vụ án thứ ba.
Vụ án đó xảy ra ở phòng 1113.
Nạn nhân vẫn là một đôi vợ chồng. Nhưng hiện trường không còn đứa trẻ nào.
Vụ án này cũng tương tự như vụ án gia đình ba người, nhưng nhân vật thì ngược lại.
Lần này, người vợ không ở trong phòng từ đầu, mà người chồng ở trong phòng 1113 bị Lý Viên đánh đến chết.
Sau đó, người vợ đi cùng Phi Hùng đến hiện trường.
Người vợ này không vào phòng ngay mà lôi kéo Hùng Phi, lưu luyến không rời.
“Đừng về… Em còn nhiều chuyện phiền muộn lắm.”
Cô thở dài nói: “Chồng em đang nghỉ phép, muốn bồi dưỡng tình cảm vợ chồng. Lúc trước vì luôn có con đi theo, bây giờ vợ chồng em đi một mình thử… Quả nhiên, vẫn không được.”
“Anh ta không giống anh. Anh thật biết chăm sóc người khác, anh mới tốt nhất. Haiz…”
“Em chỉ cần nghĩ đến việc lát nữa phải nhìn thấy mặt anh ta liền cảm thấy khó chịu rồi.”
Sắc mặt Hùng Phi có chút thay đổi, nhưng đó chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Sau đó gã khôi phục dáng vẻ bình thường, khuyên bảo: “Em không muốn về? Nhưng nếu anh ta phát hiện ra… Thôi, em cứ về trước đi. Tương lai của chúng ta còn dài.”
“Dạ dạ dạ, em về ngay đây.”
Người vợ thở dài, đi đến trước cửa phòng 1113.
Có lẽ do không còn tình cảm với người chồng, không giống như nạn nhân của hai vụ án trước, khi nhìn thấy máu chảy ra từ khe cửa, phản ứng đầu tiên của người phụ nữ không phải là mở cửa kiểm tra tình huống của chồng mình mà là xoay người bỏ chạy.
Nhưng điều này cũng không thể thay đổi vận mệnh của cô ta.
Khi cô vừa xoay người, Hùng Phi đứng bên cạnh dùng một cây búa đánh cô hôn mê bất tỉnh.
Cửa phòng 1113 bật mở, Lý Viên từ trong bước ra, túm lấy tay chân người phụ nữ, kéo cô ta vào trong.
Giết hai vợ chồng, vẽ lại ngôi sao năm cánh ngược, Hùng Phi và Lý Viên cùng nhau đi đến thang máy rời đi.
Hai tên sát nhân đã rời đi, câu chuyện về người đàn ông anh tuấn ở phòng 1103 và người phụ nữ mặc váy đỏ ở phòng 1104 sẽ tiếp tục diễn ra.
Lúc này hai người dường như đã ước hẹn từ trước, hai căn phòng khác nhau đều mở cửa cùng một lúc.
Vừa mở cửa, hai người nhìn nhau liền cười, ăn ý mười phần, sau đó họ nắm tay nhau đi trên hành lang.
“Sao mỗi lần gặp tôi, em đều mặc váy đỏ?”
“Vì lần đầu tiên em gặp anh, em mặc váy đỏ. Em mua rất nhiều váy đỏ có kiểu dáng giống nhau… Em muốn kỷ niệm lại ngày hôm đó.”
“Tôi hiểu rồi. Mỗi lần chúng ta gặp nhau đều sẽ giống như lần đầu gặp mặt.”
“Đúng vậy. Mỗi lần em nhìn thấy anh… giống như là lần đầu gặp mặt.”
Trò chuyện vài câu, hai người vào trong thang máy rời đi.
…
Sau đó, ba người nhóm Chu Khiêm tạm thời không hành động.
Đi đến khu vực nghỉ ngơi đối diện với thang máy, Chu Khiêm và Bạch Trụ sóng vai nhau ngồi trên sô pha, Hà Tiểu Vĩ ngồi trên ghế đơn ở bên cạnh họ.
Nhìn về phía Chu Khiêm, Hà Tiểu Vĩ hỏi đầu tiên: “Haiz không phải. Sao mà… chúng có nghĩa là gì?”
Chu Khiêm đáp: “Ban đầu thì hơi loạn, nhưng xem thêm vài lần nữa thì cũng không khó lý giải.”
“Tuy nhìn qua hai người một nam một nữ đó có vẻ nhìn thấy chúng ta. Hùng Phi và Lý Viên cũng vậy, thậm chí họ còn nói chuyện với chúng ta. Nhưng bốn người đó với chúng ta không có giao tiếp trực tiếp với nhau.”
Hà Tiểu Vĩ vỗ đầu: “Điều này có nghĩa là… Những gì mà bốn người họ làm thực chất đều là đoạn phim tự động của cốt truyện?”
“Đúng vậy. Tình huống chân thật như thế nào thì khó mà nói. Nhưng ở giai đoạn này thì có thể xem chúng là một đoạn phim tự động.”
Chu Khiêm giải thích: “Khách sạn này có 12 tầng, bây giờ mỗi tầng đều trở thành tầng 11. Như vậy chúng ta cũng có thể suy đoán rằng ——“
“Thật ra tầng 11 mà chúng ta đi đến là những thời-không khác nhau do thang máy làm vật môi giới liên kết.”
“A, cậu nói cũng đúng! Nhưng tôi vẫn không nhận ra được quy luật của nó.”
Hà Tiểu Vĩ nói tiếp: “Tôi gặp hai người ở tầng 9. Nhưng lúc trước tôi đã đi thang máy xuống tầng 9 rất nhiều lần. Mỗi lần tôi ra khỏi thang máy đều thấy tình huống ở tầng 11 thay đổi!”
Hà Tiểu Vĩ nói không sai.
Chu Khiêm quay lại tầng 11 là vì muốn kiểm tra tình hình ở đây lần thứ hai.
Từ góc nhìn của anh, anh đã vào một không-thời gian kỳ quái, đó là lúc anh xuống dưới lầu mua bao cao su, sau đó lại quay về tầng 11.
Đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy Hùng Phi và Lý Viên “chết đi sống lại”, “tính cách thay đổi lớn”.
Anh quay về phòng 1107, trong phòng vẫn còn khăn lông và đá lạnh.
Nhưng bây giờ, khi anh lại đi xuống tầng 9, gặp được Hà Tiểu Vĩ, lại cùng đối phương quay về tầng 11, đồ vật trong phòng 1107 đã thay đổi.
Dù anh đã về lại tầng 11 nhưng tình huống ở đây hoàn toàn khác so với lúc trước.
“Đúng vậy. Con số trong thang máy biểu thị cho những thời-không khác nhau. Nhưng nó không nhất thành bất biến. Quy luật cụ thể như thế nào có lẽ chúng ta cần phải tìm thêm manh mối mới biết được. Nhưng chúng ta vẫn có thể bàn luận thêm một vấn đề ——”
Chu Khiêm nói tiếp: “Dựa theo điều này, có thể tạm thời xem vụ thảm sát của Hùng Phi và Lý Viên, chuyện tình yêu của một nam một nữ đều là thước phim tự động, bốn người này nằm ở hai dòng thời gian khác nhau.
“Như vậy thì từ một góc độ nào đó, thật ra mỗi lần chúng ta ra khỏi thang máy đều sẽ nhìn thấy hai thước phim tự động khác nhau.”
Người phụ nữ mặc váy đỏ cãi nhau với chồng, sinh hoạt vợ chồng có vấn đề là nguyên nhân chủ yếu.
Ngoài ra, không biết xuất phát từ nguyên nhân nào khác, bọn họ không ở trong nhà mà lại thường đến ở khách sạn Saiyan.
Ít nhất thì người phụ nữ mặc váy đỏ này thường ở khách sạn chứ không ở nhà.
Như vậy thì cô ta có nhiều chơ hội để ngoại tình.
Cô ta ngoại tình với người đàn ông ở phòng 1103 đối diện phòng mình.
Bây giờ người chơi đi đến những tầng lầu khác nhau sẽ nhìn thấy được những thước phim ngắn miêu tả quãng thời gian họ từ quen biết, hiểu nhau, rồi yêu nhau.
Sau khi nghe Chu Khiêm giải thích xong, Hà Tiểu Vĩ gật gật đầu nói: “Ừm, tôi hiểu rồi. Chúng ta đi đến những tầng lầu khác nhau thật ra là đang xem những thước phim ngắn với những quãng thời gian khác nhau. Đương nhiên, chúng ta chỉ nhìn thấy những gì liên quan đến tầng 11. Hai người họ ở chỗ nào khác của Lam Cảng thì chúng ta không biết được.”
“Đúng thế, về phần Hùng Phi và Lý Viên. Thật ra cũng có thể giải thích được.” Chu Khiêm nói: “Khi chúng ta nhìn thấy “thước phim tự động”, thật ra là hệ thống đang cho chúng ta quan sát trực quan phương thức giết người của sát nhân.”
“Vừa nãy, chúng ta nhìn thấy vụ án thứ ba, thủ pháp giết người của hai người này luôn giữ nguyên từ trước đến sau, phối hợp ăn ý mà phạm tội. Bọn họ không giết một người riêng lẻ, mục tiêu luôn là hai nạn nhân cùng một lúc.”
“Muốn gi ết chết hai người cùng một lúc, nếu dùng cách chuốc thuốc thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Nhưng trước khi Hùng Phi và Lý Viên giết người còn muốn tiến hành nghi thức tôn giáo, bọn họ không chỉ muốn đánh chết người đang sống mà còn bắt nạn nhân phải thề nguyện trung thành với Satan.”
“Cho nên họ không thể chọn cách chuốc thuốc, chỉ có thể lấy sức mà giết người.”
“Trong trường hợp này, nếu hai người sống vẫn ở trong phòng thì họ không thể ra tay.”
“Cho nên, mỗi lần gây án sẽ có một người dẫn một nạn nhân rời đi, một người còn lại ở trong phòng giết một nạn nhân.”
Ở vụ án thứ nhất, nạn nhân là một nhà ba người.
Lý Viên là người câu dẫn người chồng, hẹn người chồng ra ngoài.
Như vậy thì một mình Hùng Phi có thể dễ dàng đối phó với người vợ và đứa con.
Chờ đến khi Hùng Phi giết người xong, Lý Viên nắm bắt thời gian, dẫn người chồng quay về.
Người chồng bước vào cửa thì trúng mai phục, sau đó bị giết hại.
Vụ án thứ hai, nạn nhân là một người bà và một cô cháu gái.
Người cháu là một nữ vận động viên quyền anh. Cô luôn ở bên cạnh bà, sát nhân không dám nắm chắc cơ hội thành công.
Cho nên Hùng Phi thông đồng với cháu gái, dẫn cô ra ngoài hẹn hò. Lý Viên ở lại giết bà cụ ở trong phòng.
Cuối cùng cô cháu gái theo Hùng Phi quay về phòng, bị giết hại.
Vụ án thú ba cũng tương tự như vậy.
Hùng Phi câu dẫn một người vợ.
Lý Viên ở lại trong phòng gi ết chết người chồng.
Cuối cùng, Hùng Phi dẫn người vợ về, giế t chết người vợ ở hiện trường vụ án.
Tạm dừng một chút, Chu Khiêm nói tiếp: “Bây giờ tôi đang nghĩ —— nạn nhân trong ba vụ án này có quy luật nào hay không.”
Bạch Trụ lại lên tiếng: “Vụ án thứ nhất là người chồng ngoại tình, vụ án thứ ba là người vợ ngoại tình, còn vụ án thứ hai…”
Hà Tiểu Vĩ chợt nói: “Vụ án thứ hai có lẽ cũng có liên quan đến việc ngoại tình!”
Chu Khiêm hỏi: “Ý anh là sao?”
Hà Tiểu Vĩ nói: “Không phải tôi đã kể rồi hả, hệ thống cho tôi nhiệm vụ là phải giúp đỡ một bà cụ đó? Bà cụ đó là nạn nhân khi nãy. Bà ấy bị đánh đến biến dạng nhưng tôi vẫn có thể nhận ra thông qua quần áo.”
“Tóm lại, khi tôi đỡ bà ấy xuống lầu, tôi có nói chuyện phiếm với bà ấy, bà ấy nói bà ấy đi theo cô cháu gái đến Lam Cảng để thi đấu. Bà ấy nói tôi là người tốt, nếu không phải cháu gái bà ấy đã kết hôn rồi thì muốn giới thiệu cho chúng tôi làm quen.”
“Cho nên, cháu gái của bà ấy đã kết hôn. Nếu là như vậy thì cô ta hẹn hò cùng Hùng Phi, cấu kết với nhau làm bậy, chẳng phải là ngoại tình hay sao?”
“Ừm… Như vậy thì mục tiêu mà sát nhân muốn ra tay có liên quan đến việc ngoại tình.”
Chu Khiêm nói đến đây, lắc lắc đầu, tự mình sửa lại: “Không, nếu nói như vậy thì quan hệ nhân quả lại không đúng. Sát nhân phải nhốt một nạn nhân trước, sau đó câu dẫn nạn nhân còn lại ngoại tình. Đây là một cách nói khác ——“
“Nạn nhân hơn phân nửa là những người không chung thủy với bạn đời của mình, là người “ngoại tình”.”
Lấy ví dụ từ vụ án thứ nhất.
Người chồng có thói trăng hoa, dễ dàng bị người khác câu dẫn.
Mục tiêu của hung thủ là loại người như thế.
Dựa theo tính cách của loại người này, nạn nhân hiển nhiên dễ bị đưa vào tròng.
Nhóm sát nhân hai người sẽ chia ra, một người câu dẫn người chồng, sau khi thành công, tìm cơ hội để người còn lại giết người vợ và đứa con; cuối cùng mới giết người chồng.
Những vụ án còn lại cũng có cùng kịch bản, mục tiêu có tính chất “dễ ngoại tình”, kể cả nam hay nữ.
Nghe thấy Chu Khiêm giải thích thêm, Hà Tiểu Vĩ nói: “Chậc… Tôi cảm thấy hai tuyến truyện này có liên quan đến nhau! Người phụ nữ mặc váy đỏ cũng ngoại tình! Cô ta có thể là nạn nhân đầu tiên!”
Chu Khiêm không tỏ ý kiến, không gật đầu cũng không lắc đầu.
Hà Tiểu Vĩ lại hỏi: “Khoan đã. Còn một chút nữa, tôi không hiểu… Nếu hung thủ hận những người ngoại tình, hung thủ chỉ cần giết người ngoại tình là được rồi, vì sao lại giết hết cả nhà?”
“Chuyện này thì phải tìm hiểu động cơ cụ thể của hung thủ.” Chu Khiêm đáp: “Đây là vấn đề mà chúng ta vẫn chưa rõ.”
“Động cơ của hung thủ… Vậy vì sao hung thủ lại là Lý Viên và Hùng Phi?”
Hà Tiểu Vĩ hoàn toàn không nghĩ ra: “Động cơ của hai người họ là gì? À đúng rồi, còn có ——“
“Có hai hung thủ, một người câu dẫn một nạn nhân ngoại tình, hẹn nạn nhân ra ngoài; một người ra tay với một nạn nhân còn lại, tôi đã hiểu được. Nhưng mà, vì sao Lý Viên… Tôi không có kỳ thị người béo hay gì, tôi cũng béo mà. Nhưng sao cậu ta lại câu dẫn được ông chồng kia vậy, thật sự làm được hả?”
“Còn tên Hùng Phi kia, nói thật, mặt mũi cũng không khác gì. Sao cậu ta có thể thu hút một người phụ nữ, còn dụ dỗ người ta ngoại tình được?”
Im lặng một lúc, Chu Khiêm đáp: “Hùng Phi không đẹp. Nhưng… Người đàn ông ở phòng 1103 rất tuấn tú, có sức hấp dẫn lớn.”
“Lý Viên là một người mập mạp, còn là nam, đồng tính luyến ái cũng chỉ là thiểu số, theo lý thì anh ta cũng khó lòng câu dẫn được người chồng. Nhưng người phụ nữ mặc váy đỏ thì vô cùng xinh đẹp.”
Hà Tiểu Vĩ: “Đm… Cái này… Chẳng lẽ…”
Chu Khiêm nhìn cửa thang máy đóng chặt, đứng dậy kéo Bạch Trụ đến trước cửa thang máy, nhấn nút đi lên: “Đi thôi, chân tướng có đúng như em đoán hay không thì có lẽ xem thêm một “thước phim tự động” nữa là được.”
Một phút sau.
Chu Khiêm, Bạch Trụ và Hà Tiểu Vĩ cùng lên tầng 12.
Đương nhiên, đây chỉ là con số “12” biểu thị trên giao diện thang máy mà thôi.
Bọn họ rời khỏi thang máy, tiến vào tầng 11 như cũ.
Phòng 1108 ở cuối hành lang bên trái đã bị xi măng lấp kín.
Vụ án lần này xảy ra ở phòng 1112.
Nạn nhân vẫn là một đôi vợ chồng.
Người chồng bị Lý Viên câu dẫn, hẹn hò với Lý Viên ở bên ngoài, không ở nhà.
Nhân cơ hội này, Hùng Phi lẻn vào trong phòng, giế t chết người vợ.
Sau đó người đàn ông nắm tay Lý Viên quay về, nhìn thấy máu chảy ra từ khe cửa, tiến vào trong xem xét tình huống thì bị Hùng Phi dùng bao nilon tròng lên đầu.
Giết người xong, vẽ ngôi sao năm cánh đảo ngược, Hùng Phi và Lý Viên dùng thang máy rời đi.
Sau đó hai người một nam một nữ xuất hiện.
Vẫn mặn nồng với nhau như trước, lần này hai người đều cùng nhau đi ra từ phòng 1103 của người đàn ông.
Gương mặt anh tuấn của người đàn ông âm trầm, đi nhanh phía trước, trông vô cùng tức giận.
Người phụ nữ vẫn mặc một chiếc váy đỏ, cô chạy nhanh đuổi theo, còn quỳ trên mặt đất ôm chặt đùi người đàn ông.
“Xin anh, đừng đi! Đừng bỏ em! Hôm nay… chuyện hôm nay là ngoài ý muốn. Em cũng không biết vì sao anh ta lại tìm đến em! Em đã ly hôn rồi!”
“Không. Thật ra ngẫm lại thì chúng ta đều sai. Em sai. Tôi cũng sai.”
“Em, em không…”
“Không. Chúng ta đều là người đã có gia đình. Chúng ta đã phản bội người mình yêu.”
“Không phải như thế. Anh ta ——”
“Tôi nghe thấy, chồng của em xin em quay về. Anh ta cũng thật là… Vì sao chứ? Vì sao anh ta lại muốn dung túng cho sai lầm của em? Em là tội đồ. Tôi là tội đồ. Anh ta dẫn đường khiến em sai lầm, dung túng cho sai lầm của em, anh ta cũng là tội đồ.”
“Tất cả đều là tội đồ. Vậy thì chúng ta phải xuống địa ngục xin chuộc tội.”
Nói xong, người đàn ông dùng một chân muốn đá người phụ nữ đi.
Người phụ nữ lại quỳ xuống mặt đất, hai đầu gối đập xuống đất phát ra tiếng vang lớn, chắc chắn cô đã bị thương không nhẹ.
Nhưng người đàn ông lại không hề tỏ ra thương tiếc: “Chúng ta cần phải chuộc tội. Chúng ta đã sai rồi.”
Người phụ nữ suy sụp nói: “Em, em sẽ cùng anh chuộc tội. Chỉ cần anh đừng bỏ em, em làm gì cũng được!”
Nghe xong, người đàn ông lấy một chiếc huy hiệu trên tay áo đưa cho người phụ nữ.
Lần này, Chu Khiêm đã có thể nhìn thấy rõ ràng, ký hiệu trên chiếc huy hiệu đó là một ngôi sao năm cánh đảo ngược.
Người đàn ông nói: “Vậy em hãy cùng tôi chuộc tội đi. Chúng ta cần phải trả lại mọi thứ.”
Dứt lời, người đàn ông nắm lấy tay người phụ nữ mặc váy đỏ, dẫn cô đi đến thang máy rời đi.
Nhìn cửa thang máy khép lại, Chu Khiêm nói: “Ừm. Bây giờ có khẳng định rằng suy đoán của tôi chính xác rồi.”
“Khi nãy Hà Tiểu Vĩ có nói người phụ nữ mặc váy đỏ ngoại tình, cho nên cô ta có thể là nạn nhân đầu tiên, là mối liên hệ giữa hai câu chuyện.”
“Người phụ nữ mặc váy đỏ đó có lẽ không phải là nạn nhân. Thật ra là ngược lại, cô ta là hung thủ đầu tiên. Đây mới là sự liên hệ giữa hai câu chuyện. Cho nên ——”
“Sửa lại một chút, sát nhân giết người liên hoàn ở gian triển lãm C không chỉ có hai người.”
“Hung thủ liên quan đến ký hiệu chữ “Vạn” và hình xăm, trong tình huống không có thêm manh mối khác, thì chúng ta có thể tạm thời xem đây là một hung thủ.”
“Nhưng vụ án giết người liên quan liên quan đến túi nilon và ngôi sao năm cánh đảo ngược, hung thủ lại là một cặp đôi nam và nữ. Sát nhân nam sẽ câu dẫn nạn nhân nữ, sát nhân nữ sẽ câu dẫn nạn nhân nam, hợp tác với nhau giết người.”
“Tôi nghĩ rằng bọn họ làm như vậy là vì thứ nhất, để thử nghiệm, xem nạn nhân có thật sự ngoại tình hay không; thứ hai, đương nhiên là để dễ dàng hành động; thứ ba, sau khi giết người nhiều lần bằng cách thức này, họ đã xem đây như là một lại nghi thức đặc biệt.”
Chu Khiêm kết luận: “Vì vậy… Thước phim tự động về một người nam và một người nữ thật ra đã cho chúng ta thấy vì sao từ hai người bình thường lại trở thành hung thủ giết người. Hiển nhiên, người phụ nữ bị đối tượng ngoại tình tẩy não, gia nhập tà giáo như Satan.”
“Bọn họ ở trong khách sạn Saiyan, trở thành thợ săn, chuyên rình rập, theo dõi những kẻ phong lưu đa tình, hoặc là người có mâu thuẫn gia đình để ra tay.”
“Tôi đoán rằn cuối cùng hai người họ cũng đã chết. Bọn họ giết hết những người có thể giết trong phạm vi của mình. Trước khi bị cảnh sát bắt, họ tự sát. Vì vừa rồi người đàn ông có nói —— muốn xuống địa ngục chuộc tội.”
“Hung thủ tôn thờ Satan, cho rằng tử vong không đáng sợ. Bọn họ không những muốn xuống địa ngục mà trước khi xuống địa ngục, cố gắng đưa xuống đó thêm nhiều nô lệ cho Satan.”
“Nếu nói theo hướng tà môn, bọn họ còn cảm thấy giết người là một thành tựu. Sau khi xuống địa ngục, họ sẽ được Satan khen ngợi.”
“Tóm lại.. Tôi cho rằng hai người này đã chết.”
“Sự tồn tại của họ, cùng với thước phim tự động kia, là gợi ý của hệ thống giúp chúng ta qua màn.”
“Giả dụ ở đây là một không-thời gian đặc biệt, sau khi chết, hai người có thể trở thành quỷ. Sau khi biến thành quỷ, họ mượn thân phận của người khác, tái diễn lại câu chuyện giết người năm xưa. Có lẽ đây cũng là gợi ý của hệ thống.”
“Trong đó có một gợi ý mấu chốt là…”
“Quỷ có thể biến thành đồng đội của chúng ta, ví dụ như Hùng Phi và Lý Viên mà chúng ta đã nhìn thấy.”
“Sát nhân một nam một nữ đã chết, sau khi biến thành quỷ, lấy bộ dạng của Hùng Phi và Lý Viên để xuất hiện, tái hiện lại hiện trường vụ án năm xưa ở những tầng lầu khác nhau.”
“Đương nhiên, tôi vẫn chưa hiểu được rốt cuộc đây là chiều không gian gì. Tình huống thực tế có lẽ còn phức tạp hơn nữa. Vì sau khi Hùng Phi và Lý Viên giết người xong còn chào hỏi chúng ta. Bọn họ có ký ức của người chơi.”
“Nhưng tạm thời tôi không tìm thấy khái niệm nào khác để gọi sinh vật này, cho nên tạm thời cứ gọi chúng là “quỷ”.”
“Vì sao quỷ có thể biến thành người chơi, vì sao lại có ký ức của họ. Tôi vẫn chưa nghĩ thông suốt chuyện này. Nhưng mà ——”
Nói đến đây, Chu Khiêm thâm sâu khó dò nhìn về phía Hà Tiểu Vĩ giữa ánh đèn tù mù của hành lang.
“Nhưng mà vẫn có thể chắc chắn một điều. Không gian này có lẽ có rất nhiều “quỷ”, bọn họ có thể biến thành bộ dạng của người chơi, xuất hiện bên cạnh chúng ta, sau đó tìm cơ hội giế t chết chúng ta.”
Anh nói: “Như vậy thì, tôi nói nhiều với anh như thế, giải thích tỉ mỉ như vậy… là để thử xem, anh có phải “quỷ” hay không.”
Hà Tiểu Vĩ sửng sốt, sau đó “ha ha” nói: “Khiêm ơi đừng có giỡn như vậy. Sao tôi có thể…”
“Đúng vậy, Tiểu Vĩ sao có thể là Vĩ được. Nói chuyện lâu như thế, tôi cảm thấy anh vẫn là anh. “Quỷ” không thể bắt chước giống như đúc như vậy được. Cho nên, không đúng.”
Chu Khiêm cười cười, giơ cánh tay của Bạch Trụ đứng bên cạnh lên, quay đầu nhìn y, nói: “Anh Trụ cũng thế. Ba chúng ta đều hành động cùng nhau, không cho “quỷ” có cơ hội chen chân vào. Tôi đoán rằng ——”
Dừng một chút, Chu Khiêm nói: “Người thiết kế phó bản nhỏ trong nhà triển lãm đã tường thuật lại động cơ của hung thủ cho chúng ta biết. Nếu cặp đôi một nam một nữ này tôn thờ Satan… có thể gian triển lãm cũng sẽ cấu tạo một địa ngục trong trò chơi.”
“Như vậy thì không-thời gian này có thể cùng một không gian với địa ngục.”
“Bây giờ đã có nhiều người chết như vậy, lỡ như họ đều trở thành quỷ, muốn cướp đoạt thân phận của người chơi, vậy thì rắc rối to rồi.”
Chu Khiêm nói xong, phát hiện thấy ánh mắt Bạch Trụ có chút ngây ra, nhưng lại không có phản ứng gì với những lời anh nói.
Hà Tiểu Vĩ ở bên cạnh cũng không nói gì, có vẻ đang suy nghĩ.
Chu Khiêm híp mắt, cọ lòng bàn tay Bạch Trụ, nhìn thấy sâu trong đôi mắt của y có một tia màu đỏ lóe lên.
Nhưng thứ đó chỉ lóe qua trong chốc lát, dường như chỉ là ảo giác của Chu Khiêm.
Sau đó, Hà Tiểu Vĩ cuối cùng mới nói: “Khoan đã, không đúng ——“
“Sao chúng lại muốn cướp đoạt thân phận của người chơi?” Hà Tiểu Vĩ khó hiểu hỏi: “Lý Viên và Hùng Phi là hai người chơi vào gian triển lãm D, bị hung thủ liên quan đến ký hiệu chữ “Vạn” gi ết chết, chết ở trong hiện thực. Bọn họ còn bị “quỷ” cướp thân phận, “quỷ” bám vào người, tôi lý giải như vậy được không?”
“Vậy thì còn một khả năng.” Chu Khiêm nói: “Ừm… Suy nghĩ này của anh khá đáng tin. Nếu quỷ có thể thay đổi ngoại hình, biến thành hình người, vậy thì không thể giải thích được việc vì sao quỷ lại có ký ức của người chơi.”
“Quỷ biến thành Lý Viên và Hùng Phi lại có thể nhận thức được chúng ta, gọi tên của chúng ta… Khả năng bị quỷ bám lại giảm đi một chút. Vậy thì phải là bọn họ chiếm xác người chơi, từ đó mới có được ký ức của họ.”
Nghe đến đây, Hà Tiểu Vĩ vỗ vỗ ngực: “Vậy thì sẽ không thể xuất hiện được tôi thứ hai, hoặc là cậu thứ hai. Nếu tôi chết ở hiện thực thì quỷ mới bám vào tôi được, đúng không?”
“Ừ. Cũng có lý.” Chu Khiêm suy nghĩ: “Nếu không tồn tại chiều không gian song song mà chỉ là quỷ bám vào người, khiến xác chết sống lại. Cũng có thể là vậy.”
“Vậy thì tiếp theo chúng ta không phải lo âu phòng bị không phải ai cũng là dồng đội! Thật ra thứ chúng ta phải phòng bị là Lý Viên và Hùng Phi đã chết! Không cẩn thận thì họ sẽ gi ết chết chúng ta. Nhưng mà…”
“Chúng ta làm gì có ai có khả năng “ngoại tình”?!”
Hà Tiểu Vĩ gãi gãi đầu: “Thậm chí còn chẳng có ai có đôi có cặp. Sao mà kích hoạt được điều kiện tử vong?”
Nghe đến đây, Chu Khiêm mỉm cười nhìn Bạch Trụ, buông lỏng nắm tay đang nắm tay y.
Lúc này, ánh mắt Bạch Trụ nhìn Chu Khiêm chợt tối tăm hơn, thần thái đã thay đổi lớn so với bình thường.
Chu Khiêm dường như cũng không phát hiện ra.
Anh chỉ nói: “Suy nghĩ này của Hà Tiểu Vĩ khá đúng. Một nam một nữ là hung thủ giết người liên hoàn. Bây giờ họ đang bám lên thân xác của Lý Viên và Hùng Phi, diễn xong thước phim tự động, hoàn thành chức năng gợi ý từ hệ thống thì sẽ ra tay với chúng ta. Như vậy thì theo những gì chúng ta phân tích ——“
“Mục tiêu của họ luôn là hai người. Chúng ta không thể đi cùng nhau nữa.”
“Cho nên anh Trụ à ——”
Nhìn thẳng vào đôi mắt Bạch Trụ, Chu Khiêm cường điệu nhấn mạnh, gằn từng chữ một: “Anh Trụ, chúng ta phải tách nhau ra.”
Bây giờ, ba người đang đứng trước cửa phòng 1107.
Phòng 1108 đối diện là một bức tường.
Chưa một ai biết rõ tình huống ở trong phòng 1107.
Nhưng sắc mặt của Bạch Trụ lại thay đổi, chưa từng âm trầm và nghiêm túc như thế này.
Y không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm Chu Khiêm, tay siết chặt thành quyền, dùng sức gõ cửa phòng 1107, bên trong không có ai, y nhấc chân đá mạnh, trực tiếp đá văng cửa phòng 1107.
Bỗng nhiên nhận thấy có gì đó không đúng, Chu Khiêm cũng biến sắc.
Đồng tử anh co rút lại, cảnh giác nhìn Bạch Trụ xa lạ trước mắt.
Lùi về sau vài bước, anh lạnh lùng nói với Hà Tiểu Vĩ: “Hà Tiểu Vĩ, anh ấy có gì đó không đúng. Chạy! Chúng ta chạy nhanh, vào thang máy!”
“Hả, à, à, đi ngay…” Hà Tiểu Vĩ nhanh chân chạy về phía thang máy.
Chu Khiêm lùi về sau vài bước, cấp tốc xoay người đuổi theo Hà Tiểu Vĩ.
Ngay sau đó, cổ tay anh bị túm chặt.
Chu Khiêm kinh ngạc: “Anh, anh làm sao vậy? Rốt cuộc anh là ai?”
Bạch Trụ lại ngoảnh mặt làm ngơ.
Một tay siết chặt lấy tay Chu Khiêm, một tay còn lại ôm lấy eo đối phương, nhanh chóng kéo Chu Khiêm vào trong phòng.
Vừa vào trong, Bạch Trụ không chần chờ mà đá hai chân, lần thứ nhất đá cánh cửa để đóng lại. Cánh cửa đập vào khung cửa vang lên tiếng chát chúa ầm ĩ.
Lần thứ hai, Bạch Trụ đá bàn trà, sô pha nhắm thẳng về phía cửa phòng, chặn kín cánh cửa.
Cố gắng giãy giụa, Chu Khiêm nắm chắc cơ hội, rút tay ra, xoay người bỏ chạy.
Nhưng trong tình huống không thể sử dụng kỹ năng, Chu Khiêm không phải là đối thủ của Bạch Trụ.
Bạch Trụ lại dùng một tay ôm lấy eo Chu Khiêm, trực tiếp quăng ngã Chu Khiêm lên giường.
Gáy và lưng bị đập mạnh lên giường, Chu Khiêm không bận tâm đến đau đớn, bụng và eo dùng sức, cố bật người dậy, sau đó lại nghe thấy tiếng vải bị xé rách.
Ngay sau đó, cổ tay phải Chu Khiêm bị đối phương túm lấy, cả người lại đổ ập xuống giường, hai tay bị một tấm vải trói lại, bị buộc chặt, đè ở trên đầu giường.
Bạch Trụ vừa khống chế Chu Khiêm, vừa lấy một tay cầm khăn trải giường, đầu gối tì xuống giường, nhanh chóng xé rách tấm vải.
Tốc độ và sức mạnh này nhanh và mạnh đến mức không thể tin nổi!
Cố gắng ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng, biểu tình hiện tại của Chu Khiêm hoàn toàn khác so với sự lạnh lùng khi nhìn Hà Tiểu Vĩ ở ngoài hành lang.
Hít sâu một hơi, Chu Khiêm nhìn Bạch Trụ, thấp giọng nói: “Anh Trụ, anh Trụ? Có nghe thấy em nói gì không? Anh ——”
Bạch Trụ không đáp lời, chỉ nằm nghiêng xuống giường, một tay vòng qua ôm chặt Chu Khiêm, kéo vào trong lòng mình, hai mắt lại nhìn chằm chằm hai mắt của đối phương.
Bạch Trụ nhìn Chu Khiêm.
Chu Khiêm cũng chăm chú nhìn y.
Chu Khiêm rõ ràng nhìn thấy một tia màu đỏ ở sâu trong đôi mắt đen nhánh của Bạch Trụ, trông như là tia máu.
“Anh Trụ?” Chu Khiêm lại thử gọi.
Sau đó Chu Khiêm thấy Bạch Trụ lại siết chặt lấy tay mình, sức lực mạnh đến mức khiến anh nhói đau.
Chu Khiêm nhíu mi, cảm giác được Bạch Trụ đang tiến sát lại gần mình hơn.
Khi nhìn thẳng vào đôi mắt của Chu Khiêm, Bạch Trụ không nói gì, hô hấp nặng nề, lồ ng ngực phập phồng kịch liệt, có thể nghe được tiếng tim đập dội vang, truyền đến bên Chu Khiêm gần trong gang tấc.
Ôm Chu Khiêm càng chặt hơn, Bạch Trụ nâng một tay lên, ôm lấy phần gáy của đối phương, kéo Chu Khiêm lại gần mình hơn, Bạch Trụ nâng người, nhẹ nhàng hôn lên khuyên tai của người trong lòng.
Một lúc lâu sau, tiếng tông cửa mạnh mẽ vang lên.
“Chu Khiêm? Em có ở đó không?”
Chu Khiêm không nhúc nhích, chỉ ngước mắt nhìn chằm chằm Bạch Trụ có dáng vẻ lạ kỳ trước mặt.
Sau đó, cửa phòng, kể cả sô pha, bàn trà bị một người dùng sức đá tung ra.
Một ánh kiếm chợt lóe, Chu Khiêm nhìn thấy một thanh kiếm đời Đường quen thuộc mang theo sát ý ngùn ngụt bay tới đây!
Tác giả có lời muốn nói:
Đừng hoảng hốt nha~ Chúng ta phải tin tưởng vào chỉ số thông minh của anh Khiêm đó~