Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Quyển 2 - Chương 90: Triển lãm án mạng (18)




Bây giờ, trong đại sảnh trò chơi.

Những người tụ tập ở đây đều là con bạc của Chu Khiêm, ai nấy đều ngây ngẩn cả người.

Một lát sau ——

“Đm, tôi thấy người này nói đúng!”

“Con bạc đó là ai vậy? Sao mà giỏi thế! Cậu ta không có mặt ở đây à?”

“Không có ở đại sảnh này thì có lẽ là con bạc từ trước của anh Khiêm.”

Mọi người thảo luận với nhau, cũng sôi nổi gửi tin nhắn qua cho Chu Khiêm.

【 Tôi cảm thấy cậu ta nói có lý, càng nghĩ càng thấy ớn, thật đáng sợ! 】

【 Tôi cũng thấy vậy. Ngoài ra, xin chào anh Khiêm, tôi là con bạc của cậu, lúc trước chưa kịp giới thiệu  】

【 Vì chúng tôi cảm thấy chúng tôi không xứng  】

【 Đúng vậy, không phải là chúng tôi không muốn giúp, mà là chúng tôi khó lòng theo kịp suy nghĩ của cậu! 】



Từng tin nhắn gửi tới như bông tuyết rải rác trước mặt Chu Khiêm.

Chu Khiêm đọc vài tin, cũng không thèm để ý, lại nhìn về phía Bạch Trụ bên cạnh.

Bạch Trụ đối diện với ánh mắt của Chu Khiêm, nhạy cảm nắm bắt được điều gì, hỏi: “Sao thế?”

“Không có gì. Nhận được nhắc nhở từ con bạc.” Chu Khiêm đáp: “Người chơi cấp Thần như các anh không có con bạc à?”

“Không có.” Bạch Trụ lắc đầu, hỏi Chu Khiêm: “Con bạc của em nói gì?”

“Không có gì. Những gì họ nói em đều đã nghĩ đến rồi.”

Chu Khiêm nhìn Bạch Trụ một lúc lâu, cười cười: “Nhưng có một con bạc luôn đi theo em, vô cùng đáng tin cậy, đôi khi sẽ gửi nhắc nhở hữu dụng cho em.”

“Là ai?”

“Người quen trong hiện thực. Trong hiện thực anh ấy cũng chăm sóc em khá nhiều. Đôi khi em cảm thấy…” Chu Khiêm thì thầm bên tai Bạch Trụ: “Anh ấy hơi giống anh.”

Nghe xong, Bạch Trụ cũng không nói gì, biểu tình nhàn nhạt không thay đổi, nhưng Chu Khiêm có thể cảm nhận được y đang gắt gao siết chặt tay mình, đường cong cơ bắp trên cánh tay căng lên.

Nhìn gương mặt của Bạch Trụ, Chu Khiêm nhìn thấy quai hàm của y đang siết chặt, có lẽ răng hàm sau đang lặng lẽ cắn xuống.

Suy tư nhìn chằm chằm Bạch Trụ trong chốc lát, Chu Khiêm mỉm cười, lại nhìn về phía trước, Hà Tiểu Vĩ đang chạy đến đây.

Hà Tiểu Vĩ chạy đến trước mặt Chu Khiêm, thở dài một hơi: “Đm Khiêm ơi, cuối cùng tôi cũng gặp được người quen. Tôi thật sự muốn khóc lắm luôn rồi. Cậu có phát hiện ra gì không? Tầng lầu này thật đáng sợ!”

“Tôi không thể thoát khỏi dây, cậu biết không! Dù tôi có nhấn tầng nào đi nữa, thang máy đều chạy đến tầng 11.”

“Trời ơi… Cái này có phải là quỷ đả tường trong truyền thuyết không?!”

Chu Khiêm nhìn hắn: “Thật không? Từ nãy đến giờ tôi luôn ở tầng 11, nhưng tôi không hề nhìn thấy anh.”

Hà Tiểu Vĩ nói: “Vì ở đây có vô số tầng 11! Mẹ nó, cái quỷ gì đây hu hu hu… Đúng rồi, tôi còn nhìn thấy hai người một nam một nữ, người nữ mặc váy đỏ, hai người họ trông như đang diễn kịch vậy.”

Chu Khiêm không đáp lời,  chỉ hỏi: “Ẩn Đao đâu rồi?”

“Không biết. Chúng tôi bị tách ra rồi!” Hà Tiểu Vĩ đáp.

“Sao lại bị tách ra?” Chu Khiêm hỏi.

Hà Tiểu Vĩ: “Vừa nãy quay về phòng không lâu, tôi liền đi tắm trước. Chờ đến khi tôi tắm ra thì không thấy Ẩn Đao đâu nữa. Tôi muốn nhắn tin với thầy nhưng giao diện hệ thống lại không cho gửi tin nhắn. Giống như ở đây hoàn toàn không có tín hiệu.”

“Sau đó tôi nhận được thông báo từ hệ thống, tôi phải làm nhiệm vụ bắt buộc. Tôi đi ra ngoài hành lang, gặp một bà cụ bị té trên hành lang. Bà ấy nhờ tôi đỡ bà ấy xuống lầu, tôi phải làm theo.”

“Tôi đã bà cụ xuống tầng một, đi thang máy quay về đây thì… Bắt đầu có chỗ không đúng rồi.”

“Tôi còn tới phòng 1107 gõ cửa phòng cậu. Nhưng mà không có ai ở đó!”

Hà Tiểu Vĩ giải thích rõ ràng những chuyện mình đã trải qua.

Như vậy thì có lẽ hệ thống yêu cầu riêng từng người, làm theo nhiệm vụ bắt buộc.

Dù nhiệm vụ đó là gì, mọi người đều có một điểm chung —— đó là khi họ xuống tầng 1, dùng thang máy quay về phòng của mình thì lại bị rơi vào không chiều không gian khác.

Chu Khiêm suy nghĩ một lát, còn muốn hỏi Hà Tiểu Vĩ thêm nhiều chi tiết thì cửa phòng 1112 chợt phát ra động tĩnh.

Thấy thế, Chu Khiêm, Bạch Trụ, Hà Tiểu Vĩ nhanh chóng chạy đến gần phòng 1112 quan sát tình hình.

Sau đó họ nghe thấy âm thanh quen thuộc.

Giọng nói đó là của Lý Viên mập mạp.

Cách một cánh cửa, hắn hung tợn hỏi: “Tôi muốn bà phải thề trung thành với Satan!”

“Tôi không quen biết cái gì Satan cả!”

Một giọng nói già nua vang lên: “Tôi, tôi không hiểu gì hết!”

Lý Viên: “Không cần bà phải hiểu. Bà chỉ cần lặp lại lời tôi nói, nếu không tôi sẽ gi ết chết bà ngay lập tức!”

Bà lão có lẽ đang bị tra tấn, thật sự không chịu nổi, ho khan vài tiếng, miễn cưỡng nói: “Được rồi… Tôi… Tôi sẽ thờ phụng Satan, trung thành với Satan!”

“Hay lắm! Vậy thì bây giờ bà hãy xuống địa ngục gặp ngài ấy đi!”

Lý Viên vừa dứt lời, tiếng gậy đánh đập lại vang lên.

Không bao lâu sau, bà lão liền không còn phát ra được âm thanh nào nữa.

Một vụ án mạng tàn bạo vừa diễn ra dưới mí mắt mọi người.

Sau đó, Lý Viên cũng không ra khỏi phòng ngay.

Chu Khiêm đoán không biết có phải hắn đang ở trong phòng vẽ sao năm cánh đảo ngược hay không, bỗng nhiên cửa thang máy mở ra.

Hai người một nam một nữ bước ra ngoài.

Người phụ nữ là một NPC Chu Khiêm chưa từng gặp qua, gương mặt hồng hào khỏe khoắn, thân hình hơi vạm vỡ, cơ bắp rõ ràng, có lẽ là một vận động viên.

Người phụ nữ thân mật lôi kéo người đàn ông bên cạnh, người đàn ông đó hiển nhiên lại là Hùng Phi.

Hùng Phi vừa đi vừa nói chuyện với người phụ nữ: “Bà em có thể chấp nhận anh không?”

“Đương nhiên rồi. Không có vấn đề gì cả.” Người phụ nữ đáp.

“Vậy được rồi. Anh có hơi lo lắng. Đúng rồi, em liên tục thi đấu nhiều ngày như vậy, có mệt mỏi lắm không?” Hùng Phi hỏi.

Người phụ nữ rung rung bả vai, cười đáp: “Mệt. Mệt thì mệt, nhưng nếu không đến Lam Cảng thi đấu quyền anh, không ở khách sạn Saiyan thì em cũng không thể gặp được anh! Đây là duyên phận của chúng ta!”

Nói xong, người phụ nữ đi đến trước cửa phòng 1112.

Máu từ trong phòng tràn ra khe cửa, người phụ nữ nhận ra có gì đó không đúng.

Cô kinh hoảng xông lên, quét thẻ phòng, mở cửa, động tác liền mạch lưu loát.

“Bà ơi! Bà ơi bà có sao không? Bà ——”

Chưa nói xong, Lý Viên mai phục trong cánh cửa nhanh chóng lao tới, dùng bao nilon tròng lên đầu người phụ nữ!