Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Quyển 2 - Chương 86: Triển lãm án mạng (14)




Nhìn từ bên ngoài, khách sạn Saiyan hướng theo phong cách nghệ thuật, nơi đây có vẻ từng là một khách sạn cao cấp, tuy nhiên, nó cũng không thể nằm ngoài sự băng hoại của thời gian, bây giờ tràn ngập hơi thở cũ kỹ, cổ xưa.

Cách đó không xa là một công viên có đài phun nước, xa hơn là những tòa nhà cao tầng sáng trưng, nhưng thành phố lại chìm ngập trong một màn sương mơ hồ, những ánh đèn trở nên nhập nhoạng, mông lung khi tỏ khi mờ, dường như đang ở ngay trước mắt nhưng lại xa xăm không thể với tới.

Đây là một thành phố lớn, có lẽ chính là thành phố Lam Cảng ở một chiều không-thời gian khác.

Chu Khiêm nghĩ như vậy, những người chơi khác thử nghiệm, nhận ra không một ai có thể rời khỏi khu vực khách sạn Saiyan. Khi đi xa cửa ra vào khách sạn, họ nhận được thông báo từ hệ thống —— sắp rời khỏi khu vực hạn định của cốt truyện.

Mọi người đành phải quay về khách sạn.

Con đường trước khách sạn rộng lớn, nhưng dưới ánh đèn tối tăm, nơi đây âm u, tù mù.

Đôi khi sẽ có vài người khách ra ra vào vào, trông vô cùng thất vọng, não nề, bọn họ đều là NPC.

Trước quầy lễ tân là một người đàn ông cao ráo, gương mặt tái nhợt gầy yếu.

Nhìn thấy 11 người chơi tiến vào, người đàn ông tươi cười chào hỏi: “Mọi người là khách du lịch đến thành phố Lam Cảng? Chào mừng đến với khách sạn Saiyan. Tôi họ Vương, mọi người có thể gọi tôi là Tiểu Vương.”

Theo lời của họ Vương ở quầy lễ tân, người chơi đã xác định được thân phận của mình —— du khách.

Lời nói này chắc chắn là một loại ám chỉ.

Sự ám chỉ này tiết lộ thông tin, giống như đúc với suy nghĩ trước đó của Chu Khiêm —— cốt truyện ở gian triển lãm C vẫn ở thành phố Lam Cảng, nhưng không phải là ở Lam Cảng “hiện tại” mà là ở một chiều không-thời gian khác.

Chu Khiêm tiến lên hỏi: “Cho hỏi, hướng dẫn viên du lịch của chúng tôi đâu?”

“Hướng dẫn viên du lịch hả, à, anh ấy nói đang kẹt xe, lát nữa sẽ đến ngay. Nếu các anh đã đến trước thì cứ chọn phòng vào nghỉ ngơi.” Lễ tân cười cười, lấy sáu thẻ phòng.

“Bây giờ là mùa du lịch cao điểm, khách sạn Saiyan cũng có nhiều khách, bây giờ chỉ còn 6 phòng. Các anh tự mình chọn.”

Nghe xong, biểu tình của nhóm người chơi chợt trở nên ngưng trọng.

—— Khách sạn có 12 tầng, có khoảng vài trăm phòng, nếu ở đây thật sự đã kín phòng, trong đó còn có một sát nhân liên hoàn… Làm sao để điều tra được nghi phạm?

“Xin hãy mau chóng chọn phòng. Tuy hướng dẫn viên du lịch của các anh đã đánh tiếng trước nhưng chỗ chúng tôi rất hot, nếu có khách khác muốn vào ở, tôi sẽ nhường phòng của các anh cho người ta!”

Một khi người chơi không thể vào ở trong khách sạn, lỡ như bị nhân viên hoặc bảo vệ đuổi ra ngoài, thoát ly khỏi khu vực hạn định của cốt truyện thì có thể tử vong ngay lập tức, vì vậy mọi người đành phải nhận thẻ phòng trước, sau đó xử lý sau.

Chu Khiêm lấy thẻ phòng trước, nhìn thoáng qua Bạch Trụ.

Dáng người y dong dỏng, thẳng tắp đứng một mình, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Chu Khiêm không thể không thừa nhận rằng khi ở gian triển lãm A, anh và Bạch Trụ đã biến trở thành trẻ con, Chu Khiêm vô cùng quen thuộc với bộ dạng ấy của Bạch Trụ cho nên mới luôn ở chung và trêu ghẹo đối phương, giống như cả hai chưa từng lớn lên.

Nhưng khi ra khỏi gian triển lãm A, biểu hiện giả dối đã tự động vỡ nát, hai người quay về hiện thực —— bọn họ đã chia tách nhau suốt bảy năm, cho nên cũng cảm thấy nhau thật xa lạ.

Lúc này, Chu Khiêm nhìn chằm chằm Bạch Trụ một giây, suy nghĩ vừa lóe lên, tiến lên nhận lấy thẻ phòng của lễ tân, bá vai Hà Tiểu Vĩ đi về phía thang máy: “Tôi ở chung với anh Tiểu Vĩ.”

Bảy người chơi khác cũng đã lấy thẻ phòng, vào trong một chiếc thang máy khác rời đi.

Một lát sau, trong thang máy chỉ có bốn người Chu Khiêm, Hà Tiểu Vĩ, Bạch Trụ và Ẩn Đao.

Bạch Trụ lẳng lặng nhìn Chu Khiêm không nói gì, Ẩn Đao ho khan một tiếng, nói: “Chúng tôi ở phòng 1109. Hai người ở phòng nào?”

Chu Khiêm nhấn số “11” trên giao diện thang máy, đáp: “Cũng ở tầng 11. Cùng nhau lên đi.”

Bố cục của tầng 11 vô cùng đơn giản.

Thang máy ở trung tâm, ở bên trái thang máy ở 6 phòng, hai bên hành lang có phòng số 8 đối diện phòng số 9, phòng số 10 đối diện với phòng số 11, cuối dãy bên trái là phòng số 12 đối diện với phòng số 13.

Bên phải thì hơi khác, bố cục từ phòng 1101 đến phòng 1106 giống bên trái, chỉ có phòng 1107 ở cuối cùng thì khác, đối diện nó không có căn phòng nào mà chỉ có một bức tường.

Ba phút sau, Bạch Trụ và Ẩn Đao đi sang bên trái thang máy, Chu Khiêm và Hà Tiểu Vĩ đi sang bên phải, đi thẳng đến phòng 1107.

Nhìn thấy đối diện phòng 1107 không có phòng nào mà chỉ có một bức tường, Hà Tiểu Vĩ rơi lộp bộp trong lòng.

Cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi, hắn đi theo Chu Khiêm vào trong phòng 1107.

Sau khi vào phòng, Hà Tiểu Vĩ bèn nói: “Khiêm ơi, tôi phải nói là chỉ có cậu tốt với tôi thôi. Thầy của tôi á, lạnh lùng lắm. Ở với cậu vẫn vui hơn. Có người nói chuyện mới không sợ!”

Hà Tiểu Vĩ lại không ngờ rằng sau khi vào phòng, Chu Khiêm lại nói: “Chà, bây giờ anh tới phòng 1109, nói anh muốn ở chung với thầy mình, đổi phòng với 137 đi! Sau đó anh bảo 137 mau qua đây!”

“?” Hà Tiểu Vĩ ngơ ngác: “Tại sao chứ? Khoan, không phải, tôi không hiểu? Khi chia phòng, không phải cậu kéo tôi lên đây sao? Khiêm, không phải cậu muốn ở chung phòng với tôi hả?”

Chu Khiêm: “Anh cứ đi đi. Sao mà hỏi nhiều thế?”

Chu Khiêm tới gần Hà Tiểu Vĩ, chằm chằm nhìn vào mắt hắn, nghiêm túc nói: “Tôi chỉ cảm thấy anh mà ở căn phòng này thì không an toàn. Anh chưa từng nghe hả? Không được ở căn phòng lẻ cuối cùng của hành lang khách sạn. Vì có ma!”

“Cho nên Tiểu Vĩ à, tôi chỉ muốn tốt cho anh thôi.”

Hà Tiểu Vĩ: “…”

Chu Khiêm tiếp tục nói: “Chúng ta phải thăm quan toàn án giết người liên hoàn, có lẽ khách sạn này có không ít người chết. Có khi ở đây còn có một người ——”

Chu Khiêm vừa nói vừa giơ hai tay lên với Hà Tiểu Vĩ.

“Đm Khiêm ơi cậu đừng làm tôi sợ. Đừng nói nữa, tôi đi đổi phòng ngay!”

Hà Tiểu Vĩ sợ mai co giò bỏ chạy, một mình chạy đến phòng 1109 thì mới hậu tri hậu giác mà nghĩ —— Đợi chút? Nếu Khiêm thật sự lo lắng mình sợ ma thì sao cậu ấy không cùng mình đến đổi phòng 1109?

Chậc, Chu Khiêm tính làm gì thế?

Cậu ấy không phải không muốn ngủ chung với mình đâu đúng không?

Nhưng mình cũng đã làm gì đắc tôi cậu ấy đâu?

Thôi quên đi, mình không bao giờ hiểu nổi tâm tư của cậu ta.



Hà Tiểu Vĩ rời đi một lúc, Chu Khiêm bắt đầu đánh giá căn phòng này.

Khách sạn nghèo nàn, tồi tàn như thế này chắc chắn là nơi Chu Khiêm không bao giờ có thể chịu nổi ở trong thế giới hiện thực.

Các vật trang trí trong phòng theo phong cách cổ điển, thiết kế trang nhã, có vẻ như chủ nhân của khách sạn đã tỉ mỉ tìm hiểu thiết kế và trang trí, và dường như khách sạn này cũng từng có một dáng vẻ tráng lệ, huy hoàng, dùng để đón tiếp những nhân vật quan trọng.

Song đó đã là chuyện của vài chục năm trước.

Thời gian đằng đẵng trôi, mọi thứ phủ một lớp bụi cũ kỹ, tường nhà không sửa chữa, căn phòng cũ nát, xập xệ.

Đi vào phòng tắm xem xét một vòng rồi ra ngoài, Chu Khiêm tiến đến mép giường.

Anh chăm chú nhìn cây đèn trên đầu giường.

Khi vừa vào phòng, Chu Khiêm đã bị chiếc đèn này thu hút sự chú ý, vì vỏ chụp đèn của nó mỹ lệ, tinh xảo, có vài phần tương tự với chiếc đèn ở phòng C-1 của nhà triển lãm.

Điểm khác biệt là chiếc đèn ở phòng C-1 có hoa văn của một con khổng tước, còn chiếc đèn này lại là một con bướm.

Con bướm có đôi cánh màu xanh biển, sống động như thật, dường như có thể bay ra ngoài bất cứ lúc nào. Điểm giống nhau là ánh đèn âm trầm, tù mù, tỏa ra luồng sáng tăm tối, tịch mịch.

Thấy thế, Chu Khiêm cầm chiếc đèn lên, nhìn thấy một ký hiệu “卐” ở dưới chân đèn.

Suy nghĩ một lát, dời mắt khỏi chiếc đèn, Chu Khiêm nhìn chiếc gối ở trên giường.

So với bộ chăn nệm cũ kỹ thì chiếc gối này trông vô cùng tinh mỹ.

Chu Khiêm chú ý thấy chất liệu của nó giống như phần chụp đèn, hoa văn mỹ lệ, sắc màu rực rỡ.

Hoa văn mỹ thuật cổ điển Trung Quốc, là một đôi chim uyên ương.

Dưới đôi chim uyên ương có hai dòng chữ, là câu thơ nổi tiếng trong “Kinh thi”: “Tử sinh cách trở đôi nơi. Cùng em anh đã nặng lời thề xưa”.*

*Bài thơ “Kích cổ 4” của Khổng Tử: “Tử sinh khiết thoát / Dữ tử thành thuyết / Chấp tử chi thủ, / Dữ tử giai lão.”: Tạm dịch: Chết sống hay xa cách, / Đã cùng nàng thành lời thề ước. / Ta nắm tay nàng, / (Hẹn ước) sẽ sống chung với nhau đến tuổi già.

Dòng thứ hai là: “Trần & Hoàng”, bên cạnh vẽ một trái tim.

Những người trẻ tuổi khi yêu nhau khi đi du lịch thường thích khắc thơ tình và tên mình lên các di tích.

Hoặc khi đồ vật có ý nghĩa kỷ niệm, họ cũng sẽ làm như vậy.

Nhưng Chu Khiêm chưa từng nhìn thấy ai làm điều này trên một vỏ gối, hơn nữa còn là gối ở khách sạn.

Huống hồ…

Lật chiếc gối lại, Chu Khiêm nhìn thấy ký hiệu “卐” quen thuộc.

Ký hiệu này có sức biểu tượng tôn giáo cao.

Một cặp đôi yêu nhau muốn biểu đạt tình yêu của mình vì sao lại sử dụng ký hiệu này?

Dù như thế nào đi nữa, khi đặt một câu thơ tình bên cạnh một ký hiệu kỳ quái cũng khiến cho người khác có cảm giác bất ổn.

Kiểm tra lại chăn gối một lần, Chu Khiêm mở tủ quần áo, nhìn qua các ngăn kéo, cuối cùng nhìn về phía bức họa đặt đối diện hai chiếc giường đơn trong phòng.

Đó là một bức tranh sơn dầu, nhân vật chính là một người phụ nữ cao quý đang mỉm cười.

Trên vành tai người phụ nữ đeo một chiếc khuyên tai thanh mảnh, tinh tế, nhìn từ xa như là một con chim nhỏ vút bay, lủng lẳng dưới đôi tai của người phụ nữ.

Khi nhìn từ xa sẽ không có cảm giác chiếc khuyên tai có điểm gì giống với chụp đèn hay vỏ gối.

Nhưng nhìn kỹ, Chu Khiêm có thể nhìn thấy phần thuốc màu vẽ con chim bay kia rơi rụng xuống, kiểm tra vết rạn nứt kia lại có thể nhìn thấy phần chất liệu bên trong giống với chụp đèn và vỏ gối.

Chu Khiêm mất khoảng 5 phút để kiểm tra kỹ một vòng khắp căn phòng.

Bàn chải biling biling đã bị hỏng sau khi dùng ở phó bản 《 Danh sách ước nguyện cuối cùng 》, anh lấy một bàn chải biling biling khác từ túi hành lý, dọn dẹp căn phòng một lần, sau đó mới hài lòng ngồi lên sô pha.

Anh bắt đầu suy nghĩ vì sao Bạch Trụ lại chưa đến đây.

Mở giao diện hệ thống kiểm tra thời gian, một lát sau, tiếng gõ cửa vang lên.

Chu Khiêm mở cửa, người ở ngoài lại không phải là Bạch Tụ, mà là Hà Tiểu Vĩ.

“Sao vậy?” Chu Khiêm liền nhíu mày.

Hà Tiểu Vĩ: “À, thầy tôi nói 137 không muốn đổi. Tôi cầu xin cũng không có kết quả nên phải quay về. Tôi khuyên cậu này, hai người họ muốn ở cùng nhau, vậy thì hai chúng ta cùng nhau tới đổi phòng với họ thôi! Căn phòng này nguy hiểm, hai người chơi cấp Thần như họ ở là được rồi!”

“Anh ở lại đây.” Chu Khiêm mở cửa, đen mặt đi ra hành lang.

Hà Tiểu Vĩ: “Cậu làm gì vậy?”

“Tôi nói thầy của anh đến đây đổi phòng. Hoặc là ——” Chu Khiêm cắn răng nói: “Tôi bảo 137 đến đây.”

Hà Tiểu Vĩ ngơ ngác: “Rốt cuộc cậu muốn làm gì? Cậu muốn ở chung phòng với thầy của tôi hả?”

Chu Khiêm: “Đúng thế. Có lẽ tôi nên tâm sự với thầy của anh một chút. Chẳng phải bây giờ chúng ta là đồng đội của nhau sao, phải thân thiết với nhau. Anh chờ tôi, tôi tìm anh ấy một chút.”

Hà Tiểu Vĩ sửng sốt, cảm thấy không yên tâm nên nhanh chóng đi theo.

Chu Khiêm không quay đầu lại, nói: “Nhớ mang thẻ phòng theo!”

Nói xong, Chu Khiêm hùng hùng hổ hổ cùng Hà Tiểu Vĩ đi về phía phòng 1109.

Nhưng sau sự hùng hổ kia, Chu Khiêm lại cảm nhận được niềm hưng phấn khó tả.

Sau khi vào phó bản, ở một phương diện nào đó, trạng thái tinh thần của Chu Khiêm đã từ từ tiến triển tốt đẹp hơn, nhưng phần lớn thời gian anh vẫn không thể khơi gợi được cảm xúc của mình.

Nhưng vẫn có ngoại lệ ——

Khi anh gặp những chuyện liên quan đến Bạch Trụ, sóng cảm xúc của Chu Khiêm sẽ lay động.

Cho nên có đôi khi, Chu Khiêm khá hưởng thụ cảm giác được tức giận.

Cuối cùng, Chu Khiêm cũng không thể đi đến phòng 1109.

—— Khi anh vừa đi đến cửa thang máy, cửa thang máy liền mở ra.

Một người đàn ông ăn mặc diêm dúa từ trong thang máy bước ra ngoài.

Hắn mang giày da, quần jean sáng đính đá sáng lấp lánh, hai bên tai lủng lẳng hoa tai, áo sơ mi sặc sỡ, hơn một nửa cúc áo banh rộng, lộ ra phần cổ và một mảng lớn da thịt.

Da thịt của hắn cũng có màu sắc rực rỡ, không nhìn kỹ sẽ tưởng lầm là quần áo. Chu Khiêm cách đối phương khá gần nên chỉ cần liếc mắt đã nhận ra đó là hình xăm.

“Ôi chao mọi người ra ngoài rồi? Có phải đón tôi không? Sao cậu lại biết tôi sẽ xuất hiện ngay lúc này vậy ha ha ha.” Người đàn ông đánh giá Chu Khiêm từ trên xuống dưới, ánh mắt tràn ngập ái muội: “Chàng trai này xinh trai thật đấy!”

Chu Khiêm hỏi: “Anh là ai?”

“Này, tôi là hướng dẫn viên du lịch của cậu chứ ai. Chào mừng các cậu đến với thành phố Lam Cảng.” Người đàn ông tươi cười, lấy một cái loa, rống lên với hành lang: “Quý vị du khách, đi thôi! Chúng ta xuất phát đến địa điểm đầu tiên!”

Thông báo của người hướng dẫn du lịch vừa vang lên, những người chơi còn lại lục tục từ trong phòng đi ra.

Lúc này, Chu Khiêm nhìn thấy tất cả người chơi đều ở tầng 11.

Tên đầu trọc, Ba Đồ Phi của quân đoàn không gì cản được cùng với Lưu Vạn Tam “Kha Tứ”, hai người ở phòng 1105, là phòng ở bên cạnh phòng của Chu Khiêm.

Giản Nhị Đản “Kha Thập” ở cùng với tên đàn em theo sau tên đầu trọc là Trần Đại Mễ, hai người ở phòng 1106 đối diện với phòng 1105. Chu Khiêm ghi nhớ hai người này là “Nhóm cơm chiên trứng*”.

*简二蛋 (Giản Nhị Đản: “Đản” là trứng) + 陈大米 (Trần Đại Mễ: “Đại Mễ” là gạo) = Cơm chiên trứng

Cuối cùng là ba người vừa ra khỏi gian triển lãm D, một người ở phòng 1102, hai người ở phòng 1101.

Khi những người chơi còn lại ra ngoài hành lang, Chu Khiêm nhìn hướng dẫn viên du lịch, hỏi vấn đề mấu chốt: “Địa điểm đầu tiên là ở đâu?”

Chu Khiêm hỏi như vậy là vì khi nhìn thấy hình xăm cánh hoa xanh trên ngực của hướng dẫn viên du lịch, anh chợ có một cảm giác bất an.

“Địa điểm thứ nhất là cửa hàng xăm hình nghệ thuật nổi tiếng nhất “Mộng Bay”. Ai đến Lam Cảng cũng muốn đến cửa hàng này xăm mình!”

Nói đến đây, hướng dẫn viên du lịch nháy mắt với Chu Khiêm, cởi một bên áo sơ mi, tư thế hờ hững đầy dụ dỗ.

Chu Khiêm tiến tới gần hắn.

Anh không bị mê hoặc, anh chỉ muốn quan sát hình xăm trên người đối phương. Đó là một con hồ ly nhỏ ngây thơ chất phác.

Híp mắt nhìn hình ảnh kia, Chu Khiêm nghe thấy Hà Tiểu Vĩ lên tiếng ở phía sau: “Thầy.”

Trong lòng biết Bạch Trụ và Ẩn Đao đến đây, Chu Khiêm cũng không còn thời gian tức giận như khi nãy.

Tâm trí lướt qua nhiều hình ảnh, phân biệt từng đồ vật như chụp đèn, vỏ gối, khổng tước, bướm, đôi uyên ương, chim bay… Cuối cùng là con hồ ly trước mắt.

Sau khi những hoa văn tinh xảo ấy hợp nhất với nhau, chúng bị Chu Khiêm phá bỏ toàn bộ, trong đầu anh chỉ còn lại một thứ có màu vàng tối tăm ——

Những hoa văn mỹ lệ đó được vẽ ở trên thứ này.

Thứ đó là gì?

Chu Khiêm nhìn làn da của hướng dẫn viên du lịch, trong lòng đã có đáp án.

—— Chụp đèn, vỏ gối, bức tranh đều được vẽ ở trên da người.

Hoa văn uyên ương, thơ tình Kinh thi, còn có tên của một cặp đôi cũng không phải thêu trên vải.

Sự thật có lẽ là có một đôi tình nhân đã xăm chúng lên da thịt mình, ở sau lưng, trên cánh tay, hoặc ở trên đùi, sau đó lại bị người khác giết hại, lột phần da có hình xăm này xuống, may thành vỏ gối.

“Cửa hàng đó… Khi chúng tôi tới có phải xăm mình không?” Chu Khiêm hỏi hướng dẫn viên du lịch.

“Đương nhiên là không rồi!” Hướng dẫn viên du lịch nói: “Giá cả của cửa hàng rất đắt đỏ. Các cậu phải có tiền mới đặt lịch được! À không ——”

“Có tiền cũng vô dụng. Thầy xăm còn phải xem duyên phận. Không có duyên phận thì ông ấy sẽ không xăm.”

Nói đến đây, hướng dẫn viên du lịch che miệng khẽ cười nhìn mọi người: “Tới khách sạn Saiyan thì phần lớn đều là người nghèo khó. Đây là khách sạn có giá rẻ nhất ở Lam Cảng. Cho nên mỗi năm ở đây có rất nhiều khách du lịch muốn đến đặt phòng!”

“Người giàu có hả… Ha ha, trừ khi là muốn trải nghiệm cuộc sống mới, nếu không thì không bao giờ đến đây! Tôi thấy các cậu có lẽ cũng không có đủ tiền để chi trả nổi hình xăm ở đó đâu, cứ đi thăm quan cho biết thôi!”

Chu Khiêm nhạy bén nắm bắt được mấu chốt, hỏi: “Trỉa nghiệm cuộc sống mới? Người giàu trải nghiệm cuộc sống gì? Cuộc sống nghèo khổ?”

Từ trước đến nay, Chu Khiêm không thể nào hiểu nổi điều này.

Chu Khiêm sống trong gia đình có điều kiện khá giả, yêu cầu đặc biệt nhiều, cho nên không bao giờ muốn đến những nơi như thế này, càng không cần nói đến việc trải nghiệm cuộc sống.

Đặc biệt trong tình huống cha mẹ không đối xử tốt với anh, anh càng cảm thấy bản thân không cố gắng tiêu xài hết tài sản của họ thì quả thực đúng là cố lỗi với mình.

Đối với câu hỏi của Chu Khiêm, hướng dẫn viên du lịch chỉ nháy mắt, thần bí đáp: “Vì ở đây có nhiều người chết, có ma! Người giàu tới đây là vì muốn xem thử có sự kiện thần quái nào hay không! Tôi thấy họ đã rảnh rỗi đến điên người rồi.”

Nghe xong, Hà Tiểu Vĩ nhịn không được mà xen mồm hỏi: “Vậy, vậy bức tường đối diện căn phòng 1107 kia, là, là sao? Ở đó từng có phòng đúng không? Chẳng lẽ có liên quan đến ma quỷ?”

Hướng dẫn viên du lịch nhìn Hà Tiểu Vĩ: “Chứ sao nữa. Ở đó từng có một gia đình ba người đến ở, sau đó bị giết ở trong phòng! Sau đó, ai đến ở phòng đó cũng tự sát, có người nhảy lầu, có người dùng súng bắn vào đầu, có người còn tự cắt cổ mình… Rất là đa dạng luôn ——”

Nhìn thấy bộ dạng run rẩy của Hà Tiểu Vĩ, hướng dẫn viên du lịch tiến lên vỗ vỗ vai hắn: “Anh trai đừng sợ mà. Sau đó ông chủ khách sạn có mời thầy đến làm phép rồi, còn lấy xi măng bít thành tường, cửa phòng cũng bỏ, sẽ không có chuyện gì nữa!”

Gương mặt Hà Tiểu Vĩ một lời khó nói hết, nhích đến gần Chu Khiêm hơn.

Chu Khiêm lại hỏi hướng dẫn viên du lịch: “Phòng đó đã xảy ra chuyện, còn những phòng khác thì sao? Theo lời anh, toàn bộ khách sạn này vẫn còn ma quỷ. Vì sao anh lại dẫn chúng tôi đến đây?”

“Vì rẻ. Với số tiền của mấy cậu thì chỉ có thể ở đây.” Hướng dẫn viên du lịch mỉm cười với Chu Khiêm: “Cậu đẹp trai đừng tức giận nha!”

Chu Khiêm hỏi: “Vậy anh không sợ sao?”

“Tôi không sợ.” Hướng dẫn viên du lịch xắn ống tay áo bên phải lên, lộ ra một đoạn cánh tay.

Chu Khiêm nhìn thấy hình xăm ký hiệu chữ “卐”.

Hướng dẫn viên du lịch cười nói: “Đây là bùa hộ mệnh, có nó, thần quỷ không dám lại gần! Đây cũng là hình xăm do thầy xăm cho tôi. Ông ấy xăm hình này miễn phí cho tôi vì có duyên.”

“Mấy cậu có thể xin thầy ấy, nếu ông ấy vui thì có thể xăm cho các cậu, mọi người sẽ không cần sợ quỷ nữa!”

“Rồi rồi ——” Hướng dẫn viên du lịch nâng tay trái xem thời gian: “Đến giờ rồi! Mọi người đi theo tôi mau!”

Nghe đến đây, một người đàn ông tóc ngắn nhìn hướng dẫn viên du lịch hỏi: “Anh… Anh đi xuống dưới trước đi. Tôi muốn đi WC. Chỉ tốn 3 đến 5 phút thôi, rồi chúng ta đi, được không? Anh cứ xuống dưới sảnh chờ chúng tôi?”

Người đàn ông tóc ngắn này là một trong ba người ra khỏi gian triển lãm D.

Nghe xong, hướng dẫn viên du lịch cũng không khó xử, sảng khoái xoay người vào trong thang máy rời đi.

Trước khi đi, hắn nói: “Được rồi. Mọi người nhanh chóng lên. Năm phút nữa đó.”

Sau khi nhìn thấy hướng dẫn viên du lịch rời đi, người đàn ông tóc ngắn nhìn mọi người, hỏi: “Đi đến cửa hàng xăm mình, mọi người thấy sao?”

Thấy không ai trả lời, người đàn ông lại đi đến trước mặt Chu Khiêm, hỏi: “Vừa rồi cậu hỏi anh ta rất nhiều thứ, có vẻ cậu có ý tưởng gì đó, hay là chia sẻ một chút đi. Tôi cảm thấy phó bản này quá tà ma, mọi người cần phải hợp tác với nhau mới thắng được!”

“Thật ra cũng không có gì đặc biệt.” Chu Khiêm tóm lược suy nghĩ của mình, nói thẳng: “Có một chút suy đoán.”

“Suy đoán như thế nào?” Người đàn ông hỏi.

Chu Khiêm đáp: “Có sáu phòng triển lãm, bên trong không có thi thể nào. Mọi người đều cho rằng là như vậy đúng không?”

“Đúng vậy. Có gì sai ư?” Người đàn ông tóc ngắn hỏi.

Chu Khiêm nói: “Bây giờ tôi thấy ở đó vẫn có thi thể, hoặc nói đúng hơn là một bộ phận của thi thể. Chẳng qua là chúng ta không nhận ra mà thôi. Những món đồ thủ công mỹ nghệ trong phòng đó có phủ da người. Hoa văn trang trí bên trên là hình xăm trên da người.”

Chu Khiêm nói tiếp: “Tôi đoán rằng… Có lẽ hung thủ của vụ án giết người liên hoàn này sẽ ra tay với những người có hình xăm đẹp, cho nên vừa rồi tôi mới hỏi, chúng ta có phải xăm mình hay không. Hướng dẫn viên trả lời như thế nào, mọi người đều nghe rõ đúng không?”

“Nghe rõ.”

Một lúc sau, người đàn ông tóc ngắn suy nghĩ, nói: “Hướng dẫn viên du lịch đó cũng không nói chúng ta không thể thăm quan. Cho nên, tôi sẽ không đi.”

“Mọi người nghĩ lại xem, bây giờ nói không xăm mình, đến lúc đó lại có người ép chúng ta xăm mình. Một khi có hình xăm, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm. Sát nhân nếu nổi sát tâm thì chúng ta không thể tránh né!”

“Mọi người cũng đã đi những gian triển lãm khác rồi đúng không? Mọi người đều hiểu rõ quy luật này?”

Nói xong, không nhìn những người khác nữa, người đàn ông tóc ngăn xoay người quay về phòng mình: “Dù sao đi nữa tôi cũng nghĩ kỹ rồi. Tôi không đi. Phó bản trước là tôi trời xui đất khiến mới ra ngoài được. Ẩn sau phó bản đều có một nguyên tắc quan trọng —— hung thủ chưa nhìn thấy mình thì người đó làm sao mà nổi sát tâm được?”

Không chỉ có người đàn ông tóc ngắn quay về phòng 1102 mà một người béo mập khác từ gian triển lãm D cũng về phòng 1102, có lẽ có cùng lựa chọn với người đàn ông tóc ngắn —— không đến cửa hàng xăm, ở lại đây xem diễn biến, lấy bất biến ứng vạn biến.

Một người gầy yếu còn lại không chắc chắn mà hỏi nhóm Chu Khiêm: “Vậy, vậy các cậu thì sao?”

“Đương nhiên là đi.” Chu Khiêm nói: “Bất động chờ qua cửa không bao giờ là lựa chọn của tôi. Nếu sát nhân giết những người có hình xăm thì có lẽ người đó sẽ ở gần tiệm xăm. Không đi đến cửa hàng xăm thì sao xác đinh được nghi phạm?”

Nói xong, Chu Khiêm nhấn nút đi xuống của thang máy, chờ thang máy mở cửa rồi đi vào.

Bạch Trụ, Ẩn Đao, Hà Tiểu Vĩ cũng nhanh chân đuổi kịp.

Trong đó, Hà Tiểu Vĩ tuy rất muốn ở lại nhưng hắn hiển nhiên không muốn ở lại trong phòng khách sạn có ma một mình.

Ngoại trừ bốn người họ ra ngoài thì những người còn lại vẫn chưa vào thang máy.

Chu Khiêm đợi một lát, không kiên nhẫn nhấn nút đóng cửa thang máy.

Khi cửa thang máy chuẩn bị đóng lại thì có người nhanh chóng đẩy ra.

Sau đó bốn người trong quân đoàn không gì cản được và một người gầy yếu từ gian triển lãm D cũng tiến bào.

Chu Khiêm nhàn nhạt liếc mắt nhìn họ rồi dời mắt đi.

Thang máy bắt đầu chuyển động, đầu óc anh tạm thời không suy nghĩ về những thông tin phức tạp của phó bản nữa.

Nghĩ đến chuyện khác, anh nghiêng đầu nâng mắt, đối diện với ánh mắt của Bạch Trụ đang nhìn mình.

Chu Khiêm chớp mắt, dùng đạo cụ để trò chuyện riêng: “Vì sao khi nãy anh không đổi phòng với Hà Tiểu Vĩ?”

Ánh mắt Bạch Trụ thoáng kinh ngạc.

Chu Khiêm liền nhận ra —— ừm, Bạch Trụ không hề biết mình giật dây Hà Tiểu Vĩ.

Nhưng mà, dù là như vậy… Vẫn phải hỏi cho rõ ràng.

Chu Khiêm tiếp tục hỏi thẳng: “Có phải anh không muốn gặp em không?”

Bạch Trụ lắc đầu, giọng nói nhẹ nhàng, chân thành đáng tin: “Đương nhiên là không.”

Chu Khiêm: “Vậy thì vì sao?”

Im lặng một chút, Bạch Trụ đáp: “Anh nghĩ em giận anh.”

Chu Khiêm: “?”

Bạch Trụ: “Hình như là từ lúc ở khu nghỉ ngơi.”

Chu Khiêm: “?? Khoan đã, anh nói cụ thể một chút.”

Bạch Trụ: “Ừm, khi em hỏi đồ Hà Tiểu Vĩ mà không phải anh, sau đó lại muốn ở chung một phòng với anh ta, anh nghĩ em không muốn nhìn mặt anh, có lẽ là giận anh. Cho nên ——”

“Anh nghĩ là phải chờ em bình tĩnh một đêm, sáng mai đến tìm em.”

Chu Khiêm: “…”

Hơn mười giây trôi qua, khi tiếng “Tinh” vang lên, thang máy đã đến tầng một.

Cửa mở, Chu Khiêm cúi đầu đi trước, không nói một lời, Bạch Trụ hơi nhíu mày, đi theo sau: “Chu Khiêm à?”

“Em đây.”

“Vậy em…”

Chu Khiêm bật cười.

Chu Khiêm quay đầu nhìn Bạch Trụ, ánh mắt ban đầu có chút hung dữ nhưng dần dần không tự chủ được mà mềm mại hẳn khi thấy Bạch Trụ chăm chú nhìn mình.

Sau đó Chu Khiêm cảm thán: “Bảy năm không gặp, có lẽ chúng ta cần thêm thời gian để thích ứng với nhau.”

Nghe xong, không biết nghĩ đến điều gì, biểu tình của Bạch Trụ chợt nghiêm túc.

Dời mắt khỏi Chu Khiêm, y nhìn ra con phố ở ngoài khách sạn, không biết là đang nhìn điều gì ở nơi vô định.

Một lúc lâu sau, y nói: “Chu Khiêm, từ đó đến nay, anh không tiếp xúc với… cuộc sống hiện thực bình thường. Anh không có hiểu biết gì về xã hội, cơ hội nói chuyện với em cũng rất ít, cho nên… Đôi khi anh đã quên mất khi ở bên cạnh em nên làm gì.”

“Cho nên có nhiều thời điểm anh sẽ không ý thức được mình nói sai điều gì, nếu anh khiến em thất vọng, hoặc là ——”

Bạch Trụ không thể nói tiếp câu tiếp theo, vì y đang ngây ngẩn cả người.

Dừng lại, cúi đầu, y nhận ra Chu Khiêm đang nắm lấy tay mình.

“Chu Khiêm…?”

Chu Khiêm mỉm cười, nắm tay Bạch Trụ đi về phía trước.

“Là em sơ sót, em quên mất anh đã không ở trần thế bảy năm…”

“May thay, em là người thế tục nhất, em thích vinh hoa phú quý, thích âm mưu quỷ kế, còn thích đùa giỡn nhân tâm, em rất hiểu biết về thế giới này, cũng hiểu rõ về xã hội hiện thực.”

“Bây giờ, anh hãy làm quen lại với con người của em.”

“Đến khi rời khỏi trò chơi, em sẽ giúp anh làm quen với thế giới bên ngoài một lần nữa.”



Phía sau hai người, Hà Tiểu Vĩ thu hết mọi hành động của Chu Khiêm vào đáy mắt.

Hà Tiểu Vĩ nổi da gà khắp người, nhịn không được mà cảm thán với Ẩn Đao ở bên cạnh: “Khiêm sao mà sến sẩm thế, thật sự. Nhưng mà không biết sự sến sẩm này của cậu ấy là thật hay giả đây.”

Ẩn Đao: “… Không, anh thật sự không nhìn ra?”

Hà Tiểu Vĩ: “Nhìn ra gì cơ?”

Ẩn Đao: “Không có gì. Khi tới cửa hàng xăm nhớ chú ý một chút.”

“Hà Tiễu Vĩ: “Rõ, thưa thầy!”

Trước đại sảnh, ngay cửa ra vào khách sạn, hướng dẫn viên du lịch tươi cười vẫy một lá cờ nhỏ với nhóm người chơi: “Nào, xuất phát tới cửa hàng xăm hình thôi!”