Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Quyển 1 - Chương 52: Những bông hoa ác (9)




Mây mù quần vũ, sơn cốc trống trải tĩnh mịch, vắng lặng đến mức không có cả tiếng chim hót, trại doanh của phù thủy được dựng lên giữa chốn hoang vu, tách biệt với thế giới bên ngoài.

Những mái nhà trệt san sát nối tiếp nhau, trái cây, lương thực tươi tốt.

Nhóm phù thủy đã từ bỏ những thiết bị hiện đại, dùng vai gánh nước, tự mình cuốc đất, vô cùng bận rộn. Nhưng họ đều cảm thấy mình đang làm một việc đúng đắn, gương mặt ai nấy cũng nở nụ cười tươi hạnh phúc.

Hành động của các phù thủy ở đây đều nhất trí theo khẩu hiệu —— “Sự phát triển của khoa học kỹ thuật là nguồn căn tội lỗi”, “Loại bỏ khoa học kỹ thuật, quay về với tự nhiên”, “Tránh xa thiết bị điện tử, hòa mình với đất trời”…

Đánh giá một vòng xung quanh, Chu Khiêm lại nhìn về phía bãi nghĩa trang trước mặt.

Anh nhanh chóng tìm thấy ngôi mộ thuộc về Lily.

Người mẹ Eva của cô bé nói rằng bên dưới ngôi mộ chỉ có chiếc kẹp tóc mà cô bé thích nhất khi còn sống.

Khi nhìn tấm bia mộ, Chu Khiêm nhớ lại biểu tình khi nãy của Eva.

Anh nhận ra mình không tìm ra được sơ hở của Eva.

Khi bị nghi ngờ là hung thủ giết con gái mình, Eva một lòng phản bác, la khóc, vô cùng đau đớn trước cái chết của con gái, nếu như ngược lại thì không đúng, có lẽ cô ta đang che giấu cảm xúc thật của mình.

Nhưng Eva lại không như thế. Trong lúc đau thương, Eva vẫn biểu lộ ánh mắt kiêu ngạo, cô cảm thấy hành động gi3t chết ác ma của mình là một điều đúng đắn, vì cô đang thực hiện theo tín ngưỡng của mình.

Như vậy thì chân tướng sự thật của cốt truyện trong phó bản này là như thế nào, theo như lời Eva, ít nhất trong mắt cô đó là sự thật.

Cũng có nghĩa rằng trong phạm vi nhận thức của cô, cô không nói sai.

Bây giờ trước mắt Chu Khiêm lại hiện ra trang nhật ký của Lily.

Trong nhật ký một đoạn văn quan trọng, miêu tả cảnh tượng pháo hoa đêm lễ hội.

Lily nói rằng sau khi pháo hoa bắn lên cao, giống như có vô vàn sao băng rơi xuống.

Sao băng là hình ảnh liên kết với ước mơ. Cho nên cô bé mới ước mong rằng tâm nguyện của mình có thể thành hiện thực.

Xét từ góc độ logic hay thời gian, đoạn văn này được cô bé viết sau khi quay về từ lễ hội âm nhạc.

Với cơ sở là giọng điệu, chữ viết mà cô bé đã viết những trang nhật ký ở phía trước, đoạn văn đó đúng là do Lily viết.

Trước lễ hội âm nhạc, cô bé thường ghi chép lại những chuyện vụn vặt hằng ngày, đôi khi sẽ than vãn về việc học; sau lễ hội âm nhạc, cô bé càng ngày càng tức giận. Thông qua các trang nhật ký, cách dùng từ, câu từ cú pháp đều có thói quen của Lily.

Thậm chí ở phía sau, khi Lily oán hận mẹ mình, hay là lời nguyền rủa cô bé viết sau tấm ảnh cũng hoàn toàn phù hợp logic.

Cô bé sống trong một thị trấn căm thù phù thủy, sau khi bị người mẹ phù thủy của mình giam giữ, không thể trốn thoát, trong đầu cô bé liên tục có suy nghĩ “phù thủy là ác ma, phù thủy nên bị lửa thiêu chết”…

Cho nên, có lẽ trước đây cô bé rất ngoan ngoãn, vô cùng yêu mẹ, nhưng sau khi bị giam cầm, thậm chí bị mẹ mình xem là “ác ma”, có lẽ còn bị khổ hình, cô bé bắt đầu sợ hãi mẹ mình, thậm chí còn muốn nói cho mọi người biết mẹ mình là phù thủy, những điều này hoàn toàn hợp lý.

Đọc nhật ký, Chu Khiêm chưa bao giờ tin rằng —— Lily bị ác ma đeo bám.

Nếu cô bé thật sự bị ác ma đeo bám, hay là chiếm xác, ác ma có cần phải ghi chép những thứ đó không? Mục đích của nó là gì?

Không xét đến mức độ logic của hành vi này, còn có thêm một bằng chứng khác —— trong quyển nhật ký dày cộm, ghi chép những việc lặt vặt, câu chữ xiêu vẹo, dần dần trở nên ngay hàng thẳng lối, không khó để phát hiện ra chỉ có một người duy nhất viết từ đầu tới cuối.

Nếu Lily bị “chiếm xác” từ lễ hội âm nhạc, sau khi viết vài câu về lễ hội âm nhạc, vì sao chữ viết không có gì thay đổi so với trước khi tham gia lễ hội âm nhạc?

Ác ma có cần phải giả dạng chữ viết của cô bé không?

Hoặc là, Lily vốn dĩ không hề bị ác ma bám vào người?

Như vậy mấu chốt vấn đề nằm ở đây.

Nếu Lily không bị ác ma chiếm xác…

Nếu Eva, mẹ của cô bé, không nói sai…

Trong tình huống này, Lily “biến thành quái vật”, dùng tay không móc tim của người bạn thân Lina có thể giải thích như thế nào?

Bên tai là tiếng Eva thúc giục mọi người đi đến chỗ ở, ánh mắt Chu Khiêm dời từ ngôi mộ sang phía cô: “Có thể hỏi cô thêm một việc không?”

“Cô cứ việc hỏi.” Eva đáp.

Chu Khiêm hỏi: “Cô đã bao giờ đọc nhật ký của con gái mình chưa?”

“Chưa từng. Việc riêng tư của con gái mình, tôi muốn tôn trọng nó.” Eva trả lời: “Từ trước đến nay tôi chưa từng đọc nhật ký của con bé.”

Từ trước Eva đã không đọc nhật ký của Lily, sau khi nhốt cô bé, có lẽ cũng chưa từng xem qua quyển nhật ký trên bàn.

“Sao thế?” Eva hỏi.

Quyển nhật ký đang nằm trong túi hành lý của Chu Khiêm.

Nhưng anh không nói thêm gì, chỉ lắc đầu: “Đi thôi.”



Khi người chơi vừa vào phó bản này, họ xuất hiện trong một thư phòng, hoàn toàn không biết thời gian.

Bây giờ họ mới biết họ đến đây vào khoảng 9 giờ sáng, bây giờ là 12 giờ trưa. Eva sắp xếp cho họ hai phòng, dặn dò mọi người có thể nghỉ ngơi một lát, đến giờ sẽ dẫn họ xuống nhà ăn ăn cơm.

Nhóm phù thủy làm việc thống nhất với nhau, tuân theo quy củ, dù là ai cũng không làm việc riêng, ba bữa một ngày đều đến nhà ăn ăn cơm. Nhà ăn chuẩn bị mỗi người một phần thức ăn, mỗi người chỉ có thể ăn một phần có sẵn, cũng có quy định nghiêm khắc rằng không thể nhiều hơn cũng không thể ít hơn.

“Mọi người mới đến, nhà ăn chưa chuẩn bị sẵn phần ăn cho các bạn, tôi sẽ nói với họ một chút, chuẩn bị thêm bảy phần ăn nữa.”

Nói xong, Eva chuẩn bị rời đi.

Chu Khiêm theo cô ra ngoài cửa, thấp giọng nói với cô hai câu gì đó, sau đó quay về phòng, đóng cửa lại.

Phòng của Chu Khiêm có Chu Khiêm, Tề Lưu Hành và Ngô Nhân.

Dưới yêu cầu của Chu Khiêm, Kha Vũ Tiêu đành phải ở chung với Tư Đồ Tình, Ân Tửu Tửu và Lý Bất Hối ở phòng bên cạnh.

Eva đã rời đi, Tề Lưu Hành nhìn Chu Khiêm: “Lát nữa ăn cơm là phải ăn chung với họ. Họ không đeo mặt nạ, chúng ta phải làm sao đây? Chúng ta chỉ có thể đeo mặt nạ mới ăn chung được.”

Cậu vừa nói xong thì cảm thấy bản thân xây xẩm mặt mày.

Cậu nhíu mày nhìn Chu Khiêm: “Sao anh lại mua máy đổi giọng loại này cho tôi? Chu Khiêm à anh thật sự…”

“Cách thứ nhất, giống như hội trưởng Sarah nói, để phòng ngừa vạn nhất, chúng ta nên mặc thứ này thêm một thời gian… Quần áo này có thể bảo vệ chúng ta, còn mặt nạ, đương nhiên cũng không thể tháo ra. Còn cách thứ hai…”

Chu Khiêm tươi cười nhìn Tề Lưu Hành, cổ vũ khích lệ: “Bây giờ chúng ta chỉ cần mua thêm tóc giả và đồ trang điểm nữa thôi?”

Tề Lưu Hành quyết đoán: “Không được. Tôi cảm thấy cách thứ nhất khá tốt!”

Chu Khiêm không trả lời.

Quay đầu đẩy cửa sổ, anh nhìn thấy một tòa nhà khá lớn cách đó không xa.

Đó hẳn là phòng bếp và nhà ăn.

Ống khói to bốc khói, có người đang nấu cơm.

“Thật ra so với chuyện này…”

Chu Khiêm thấp giọng nói: “Mọi người có cảm thấy diễn biến cốt truyện đến bây giờ có gì đó rất lạ và bí ẩn không?”

Ngô Nhân đáp: “Đúng là kỳ lạ. Không phải phù thủy thường cưỡi chổi bay hả? Sao tôi vẫn chưa thấy?”

“Đúng vậy. Ở thị trấn Lệ Hoa, nơi bị nói có “ác ma” xâm chiếm, chúng ta nhìn thấy con bướm kỳ quái, kỳ hoa dị thảo như những nơi có phép thuật.”

“Nhưng nếu là một nơi có phép thuật, phù thủy đã có thể gọi hồn, cũng có thể thiết lập lá chắn khắp thị trấn… Theo lý mà nói, họ cũng có thể bay.”

Chu Khiêm lắc đầu: “Nhưng cũng không có. Câu chuyện chồng của phù thủy Luna bị người khác moi tim, chặt xác chỉ do Sarah kể lại, hơn nữa còn là hành vi do con người làm ra. Người nọ xử lý thi thể một cách tàn bạo như vậy nhằm mục đích che giấu sự thật, khiến người ngoài nghĩ rằng tất cả là do phù thủy.”

“Sarah kể nhiều sự kiện quái dị nhưng mọi người muốn thoát khỏi tội danh của mình nên mới bịa đặt ra “phép thuật”, “bùa chú”, cuối cùng đổ tội cho phù thủy. Ngoài ra ——”

“Phù thủy ở đây dùng tay không trồng trọt, nấu ăn, kể cả cách đưa chúng ta đến đây là bằng xe buýt…”

“Mọi người có nghĩ đến khả năng… thế giới trong phó bản vốn không hề có phép thuật không?”

Con đường đi từ khu dân cư đến sơn cốc vô cùng nguy hiểm, tài xế cần có kỹ thuật điều khiển tốt.

Nếu vừa rồi phù thủy gọi chim, thậm chí là rồng, hoặc họ có thể cưỡi chổi bay dẫn người chơi đến đây thì Chu Khiêm sẽ không nghi ngờ thế giới này có vấn đề.

Nhưng bây giờ quan sát hết thảy, anh thật sự có cảm giác nơi này có vấn đề.

Một thế giới hợp lý thì các thế lực ở bên trong sẽ có sự cân bằng tương đối.

Cũng có nghĩa rằng nếu “kẻ xấu” ở thế giới này là ác ma tàn sát nhân loại, là quái vật bướm có chân người, là nhụy h0a có gương mặt người…

Vậy thì tương ứng sẽ có “người tốt” ở phe đối đầu có thể “tiêu diệt thế lực hắc ám”, ví dụ như phù thủy, không cần họ có thể khống chế được chim bay cá nhảy, nhưng ít nhất họ vẫn có thể cưỡi chổi bay, hoặc dùng đũa phép thi triển phép thuật trồng rau nuôi cá… Nếu không thì làm sao họ có thể đối đầu với cái ác được?

Nhưng có vẻ đũa phép của nhóm phù thủy dường như chỉ được dùng để trang trí.

Chu Khiêm không thấy chúng có tác dụng gì.

Tề Lưu Hành suy nghĩ chốc lát, hỏi: “Nếu phù thủy không có phép thuật… chẳng lẽ đây chỉ là một thế giới bình thường?”

“Đúng vậy, tôi cảm thấy thế giới này không khác gì mấy so với thế giới hiện thực của chúng ta. Không tính đến những sinh vật kỳ lạ mà chúng ta nhìn thấy, người dân ở đây có cuộc sống rất bình thường, không có liên quan gì đến phép thuật huyền học.”

Chu Khiêm nói: “Trong thế giới của người bình thường, sự phát triển của khoa học kỹ thuật mang đến những tiện ích trong cuộc sống. Điện thoại, máy tính, máy bay,… đây là những thứ bình thường mà con người cần. Trong thế giới bình thường sẽ không có thực vật hay động vật quái dị, cũng không có phù thủy thật. Nếu là trong trường hợp này, hội trưởng Sarah kia…”

Đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ hơi híp lại, Chu Khiêm nhếch miệng, nói tiếp: “Cô ta giống như một “bà đồng” đang tuyên truyền tà giáo.”

“Mọi người có thấy khẩu hiệu trong trại doanh này giống với lá thư Sarah gửi cho Eva không, trong đó đều nhấn mạnh “vứt bỏ khoa học kỹ thuật, hòa mình cùng thiên nhiên”. Cô ta không hề nói vứt bỏ khoa học kỹ thuật, quay về với phép thuật, phép thuật có thể giúp cho cuộc sống của chúng ta tốt đẹp hơn. Cho nên ——”

Chu Khiêm kết luận: “Chúng ta hoàn toàn có cơ sở đặt ra giả thuyết, thế giới này không có phép thuật. Cái gọi là “phép thuật” chỉ là một lời bịa đặt cho âm mưu của Sarah.”

“Muốn ghép tội mà không có lý do, một số chuyện không thể dùng lẽ thường giải thích, hoặc là án giết người kinh sợ, mọi người có thể đổ hết những thứ này lên đầu phù thủy. Kết quả là sẽ có nhiều người căm ghét phù thủy.”

“Nhưng thật ra, những sự việc như “bệnh của này đột nhiên hết rồi”, hoặc “đứa trẻ mất tích đã được tìm thấy” vẫn có thể gán ghép cho phù thủy, vì phù thủy có thể dùng phép thuật chữa bệnh, dùng quả cầu thủy tinh tìm người…”

“Nói trắng ra, dư luận có thể bị thao túng. Vì hiệu ứng tâm lý đi theo số đông, con người càng dễ bị tẩy não.”

“Người của thị trấn có thể dễ dàng tin rằng phù thủy tà ác có thể dùng phép thuật giết người. Tham gia vào Hiệp hội Phù thủy, dưới sự ảnh hưởng của nhau cũng dễ dàng bị Sarah tẩy não, cho rằng bọn họ thật sự có thể trò chuyện với trời đất, nắm trong tay phép thuật vô biên.”

Chu Khiêm nói đến đây thì có người gõ cửa phòng.

Một giọng nữ uy nghiêm truyền đến: “Mọi người hãy đến nhà ăn trong vòng một phút. Thời gian có hạn, hãy tập trung nhanh chóng. Mỗi người cần ăn hết phần ăn của mình, không được lãng phí. Mỗi người sẽ có một phần ăn riêng, không được xin thêm.”

Nghe xong, Chu Khiêm trầm giọng bổ sung: “Hiệp hội Phù thủy còn có những phương thức quản lý và quân sự. Sarah chẳng khác gì kẻ thống lĩnh. Trong tình huống này, mọi người sống ở đây càng dễ bị tẩy não hơn.”

Ngô Nhân bèn hỏi: “Nếu thế giới này không có phép thuật thì chúng ta cũng không bị phép thuật kéo đến đây. Sao chúng ta tới đây được? Hơn nữa vì sao những đứa trẻ kia biến thành quái vật? Chúng ta đều nhìn thấy rõ mà? Vì sao hoa cỏ trong thị trấn lại biến hóa như vậy? Cuối cùng… Phù thủy, trong phó bản này, rốt cuộc là xấu hay tốt?”

Chu Khiêm chỉ đáp: “Những câu hỏi của anh tôi đã có một số suy đoán. Nhưng vẫn chưa thể xác nhận. Tìm cơ hội đến nơi tổ chức lễ hội âm nhạc Strawberry, có lẽ chúng ta sẽ biết chân tướng.”

Ngô Nhân im lặng một lát, sau đó nói: “Được rồi. Mấu chốt bây giờ là phải đến nhà ăn, bọn họ yêu cầu chúng ta trong vòng một phút phải có mặt, còn nói không được lãng phí thức ăn, chúng ta, chúng ta không tránh khỏi ——”

“Trốn đi.” Chu Khiêm cười nói: “Vừa rồi tôi có nói với Eva ở bên ngoài rằng đừng chuẩn bị cơm cho chúng ta. Cho nên ở nhà ăn sẽ không phần ăn của chúng ta.”

Ba giây sau, Tề Lưu Hành hậu tri hậu giác nghĩ đến điều gì, nhìn Chu Khiêm: “Vậy sao khi nãy anh còn đòi mua tóc giả với đồ trang điểm!”

Chu Khiêm tủm tỉm cười nghiêng đầu nhìn Tề Lưu Hành: “Bé Tề, bây giờ giọng của em đáng yêu quá đi.”

Tề Lưu Hành: “…”



Chu Khiêm dùng hệ thống gửi tin nhắn cho Kha Vũ Tiêu và Tư Đồ Tình, một là không cần ra ngoài ăn cơm, hai là tiếp tục chú ý Lý Bất Hối và Ân Tửu Tửu.

Sau đó Chu Khiêm đứng ở trước cửa sổ quan sát tình huống.

Khoảng 15 phút sau, toàn bộ phù thủy đã có mặt ở nhà ăn ăn xong bữa trưa.

Chu Khiêm nhẩm đếm, phù thủy ở đây chỉ có khoảng 20 người.

Sau đó, Chu Khiêm tiếp tục theo dõi tình huống bên ngoài, anh chú ý thấy Sarah lại dẫn thêm vài người rời đi, không biết có phải lại đến thị trấn Lệ Hoa hay không.

Trái ngược với thái độ bình thản của Chu Khiêm, Ngô Nhân có chút nóng vội: “Bây giờ là sao? Không có nhiệm vụ phụ hay cốt truyện cho chúng ta. Tôi, tôi chỉ còn 5 tiếng để sống thôi! Khoan đã ——”

Giọng điệu thay đổi, Ngô Nhân nói: “Lạ quá… Mọi người có thấy thời gian đếm ngược bị chậm lại không?!”

Thời gian đếm ngược đã chậm lại.

Chu Khiêm lấy lá bài điểm sinh tồn của mình ra nhìn, theo lý, anh còn 22 điểm, thời gian đếm ngược sắp kết thúc, anh sẽ còn 21 điểm.

Nhưng bây giờ anh vẫn còn tới 23 điểm.

Hệ thống đếm ngược vẫn còn tiếp tục, nhưng số giây đã có tốc độ chậm hơn.

Một giây bình thường bị kéo dài thành ba giây.

Sau một lúc lâu, Chu Khiêm cất lá bài, suy tư điều gì mà đặt tay lên trên bề mặt áo choàng đen, nhìn nó nhiều lần.

Ngô Nhân thở dài một hơi, giọng nói đã bình tĩnh hơn nhưng vẫn có chút buồn bã: “Tuy thời gian chậm hơn, điểm cũng không giảm nhanh nhưng tôi vẫn lo… Tôi sẽ không xui xẻo đến mức đó đúng không? Dù còn 6 điểm nhưng tôi vẫn đứng chót? Tôi thấy những người khác không có ai nóng nảy cả… Chúng ta không thể ngồi ở đây chờ được, phải đi tìm cốt truyện thôi.”

Ngô Nhân cũng không ngờ hắn vừa nói xong thì thật sự có cốt truyện xảy ra.

Bên ngoài đột nhiên vang lên những âm thanh ồn ào.

“Năm đó nhiều phù thủy bị phát giác là do nhóm pháp sư gây ra!”

“Để tránh ác ma, họ dám giả thành nữ để trà trộn vào đay! May mà chúng ta phát hiện ra!”

“Cần phải xử tử hắn!”

“Lôi hắn ra “quảng trường nghị sự”, thiêu sống hắn!”

“Đúng thế! Phải thiêu sống hắn!”

“Mọi người dừng nhiệm vụ, tập trung ở quảng trường!”

“Nhanh lên! Tập hợp!”

Nghe thấy, ba người đàn ông đứng trong phòng không khỏi nhìn nhau.

Có lẽ có một người đàn ông đã giả thành nữ trà trộn vào đây, rồi bị phát hiện.

Dù có Sarah ở đây cũng không thể ngăn cản —— nhóm phù thủy muốn thiêu sống pháp sư nam.

Cho nên, lúc trước Sarah mới nói nếu là nam giả thành nữ mà bị phát hiện thì sẽ bị phù thủy gi3t chết. Mâu thuẫn giữa hai bên đã không thể cứu vãn từ lâu.

Chuyện này cũng đã kiểm chứng được suy đoán của Chu Khiêm.

Nếu họ có phép thuật, hẳn có thể dùng nhiều cách để hành hạ, tra tấn pháp sư, vì sao cứ phải dùng phương thức nguyên thủy là thiêu sống?

Hơn nữa, lúc trước Eva từng nói chính cô dùng thuốc mê tiêm vào người con gái mình.

Nếu cô có thể dùng phép thuật khống chế người khác, cần gì phải sử dụng thuốc mê?

Còn việc cắt tóc, cắt ngón tay để gọi hồn… Cô không thể dẫn hồn con gái mình quay về, việc cô có phép thuật hay không cũng không thể chắc chắn.

Đi đến bên cửa sổ, hướng ra ngoài nhìn chăm chú, Ngô Nhân hỏi: “Đây là cốt truyện đúng không? Chúng ta phải đến quảng trường nghị sự xem à?”

“Không được đi.” Chu Khiêm quả quyết: “Bây giờ chúng ta đã biết rằng một khi thân phận của chúng ta bị bại lộ, hậu quả thật không dám tưởng tượng nổi.”

Lúc này, nhìn qua cửa sổ, Chu Khiêm nhìn thấy bốn người ở phòng bên cạnh đã ra ngoài cửa, có vẻ muốn đi xem náo nhiệt.

Ánh mắt anh tối sầm, lộ rõ hàn ý.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Anh trầm giọng nói: “Chúng ta ở đây, một khi xảy ra chuyện gì còn có thể chạy trốn kịp. Chờ đến khi sự kiện ở “quảng trường nghị sự” xảy ra thật, muốn chạy trốn thì hoàn toàn không có biện pháp.”

Nói xong, Chu Khiêm híp mắt, đẩy cửa ra ngoài, muốn cản bốn người chơi kia lại.

Tề Lưu Hành và Ngô Nhân liếc nhìn nhau, chạy nhanh đuổi theo.

Sau đó họ bất ngờ gặp Eva dẫn năm phù thủy khác đi đến.

Eva gặp bảy người chơi, hỏi: “Mọi người muốn đến quảng trường nghị sự? Mọi người đã nghe nói chuyện gì chưa?”

“Đã nghe.” Chu Khiêm tiến lên hỏi: “Các cô thì sao? Đi đâu thế?”

“Chúng tôi muốn lên núi Neville kiểm tra.” Eva đáp: “Nơi đó là nơi bắt đầu ô nhiễm. Có lẽ ở đó chúng tôi có thể làm rõ mọi chuyện. Mọi người có muốn đi không? Chúng tôi đang thiếu nhân lực. Tôi có thể dạy các cô cách tìm ác ma.”

Người chơi gặp khó khăn.

Bây giờ có hai cốt truyện để lựa chọn, một bên là đến quảng trường nghị sự xem pháp sư bị thiêu sống; một bên là đến núi Neville, nơi tổ chức lễ hội âm nhạc Strawberry. Mà lựa chọn phía sau hiển nhiên là cốt truyện có tầm quan trọng đặc biệt trong phó bản.

Chu Khiêm tạm thời không trả lời, nhìn những người còn lại, có vẻ chờ đợi một ai đó phản ứng.

Nhưng mọi người đều đưa ra đáp án của mình, họ đều muốn đi Neville, kể cả Ân Tửu Tửu mà anh nghi ngờ nhất.

Thấy thế, dưới tấm mặt nạ đen, Chu Khiêm nhướng mày, nhưng tạm thời không nói gì.

Có vẻ quân đoàn Đào Hồng vẫn muốn tiếp tục phái người quan sát anh.

Nếu người đó không phải Ngô Nhân, khả năng lớn nhất chính là Ân Tửu Tửu.

Cốt truyện “pháp sư bị thiêu sống” có lẽ không giúp người chơi tăng thêm điểm sinh tồn, mà là một cái bẫy để người chơi hãm hại nhau. Trò chơi này luôn ẩn giấu những bẫy rập để đồng đội quay lưng tàn sát nhau. Bây giờ người chơi đã có thể sử dụng giả thuyết “phù thủy có địch ý với pháp sư”.

Trước đó, bên ngoài vừa truyền đến tiếng hô hào thiêu chết pháp sư, bốn người cách vách đã không hề trao đổi gì với bên phòng còn lại đã đi ra ngoài ngay, Chu Khiêm nghĩ có ai đã cố tình dẫn đường đi trước.

Mà người đó có thể là Ân Tửu Tửu.

—— Chờ đến khi đồng đội bị nhóm phù thủy vây quanh ở quảng trường nghị sự, Ân Tửu Tửu sẽ vạch trần thân phận của Chu Khiêm, đến lúc đó không cần cô tự mình ra tay, Chu Khiêm sẽ bị nhiều phù thủy cấp S tấn công.

Anh sẽ bị thiêu sống, không có đường thoát.

Trong góc nhìn của Ân Tửu Tửu, nơi này không có oán khí để Chu Khiêm sử dụng. Vì những ngôi mộ chỉ chôn đồ vật và quần áo. Còn thị trấn Lệ Hoa, tuy ở đó có nhiều người chết nhưng khoảng cách quá xa, nằm ngoài phạm vi kỹ năng của Chu Khiêm.

Suy xét đến đây, khi Eva hỏi người chơi có muốn đi cùng cô đến núi Neville không, Chu Khiêm không trả lời mà đợi phản ứng của Ân Tửu Tửu.

Nhưng Ân Tửu Tửu trả lời rất nhanh, cô muốn đi núi Neville.

Lý Bất Hối ôm đùi cô cũng gật đầu hưởng ứng.

Nếu như vậy thì là do anh suy nghĩ nhiều, hay bọn họ cảm thấy đi đến núi Nevill để làm nhiệm vụ chính trước?

Trong đầu có nhiều suy nghĩ thoáng qua. Nhưng giọng điệu của Chu Khiêm vẫn không có gì thay đổi, bây giờ ai cũng dùng mặt nạ che mặt, anh cũng không cần giả trang làm gì.

Anh dùng giọng nữ nói với Eva: “Cô có thể dạy chúng tôi cách tìm ác ma? Vậy thì tốt quá. Chúng tôi không muốn ăn ở miễn phí ở đây. Chúng tôi cũng sẽ tham gia Hiệp hội Phù thủy, cống hiến vì dân chúng!”



Một tiếng sau.

Bảy người chơi cùng năm phù thủy dùng xe buýt đi đến núi Neville.

Phù thủy lái xe nói phía trước không có đường cho xe buýt chạy, mọi người cần phải đi bộ, cho nên mọi người xuống xe, bắt đầu leo núi.

Sau khi leo núi hai mươi phút, Chu Khiêm hỏi Eva: “Lúc trước các cô cũng phái người tới đây?”

Eva cũng mặc đầy đủ quân trang, bọc chính mình kín mít. Cô trả lời: “Đúng vậy. Sáng hôm nay có 6 người đến đây, khi về chỉ còn 4 người. Không biết hai người còn lại như thế nào… Chúng tôi đến kiểm tra. Hy vọng họ không xảy ra chuyện gì.”

“À đúng rồi, lát nữa tôi sẽ đưa quả cầu thủy tinh cho các bạn. Bây giờ các bạn chưa học được phép thuật cao thâm, tôi sẽ chỉ mọi người cách kiểm tra ác ma trước… Thật ra khá đơn giản, nhìn quả cầu thủy tinh có đổi màu không là được. Thấy nơi nào có ác ma, hãy gọi tôi, tôi sẽ đến xử lý.”

Chu Khiêm nghiêm túc gật đầu.

Ngay lúc này, anh nghe thấy một tiếng nấc rõ ràng.

Dừng bước chân, quay đầu nhìn, là Ngô Nhân.

Im lặng đi đến bên cạnh hắn, Chu Khiêm hỏi: “Anh bị sao vậy?”

Ngô Nhân lấy lá bài của mình ra, tái mét mặt đáp: “Nó, nó đếm ngược nhanh hơn! Tôi, ức…”

“Thân thể anh có bị gì không?” Chu Khiêm nhận ra hắn bắt đầu trở nên lảo đảo cả người.

Năm phù thủy đi trước dẫn đường, Ngô Nhân nhìn thoáng qua, xoay người lại, kéo áo đen lên, lộ ra ống tay áo.

Chu Khiêm và hắn nhận ra điểm dị thường —— trên làn da của hắn nổi lên những đốm nhỏ dày đặc như bệnh thủy đậu, dưới lớp da ẩn hiện màu tím xanh.

“Con mẹ nó, mẹ nó cái đéo gì…” Vì hoảng sợ, giọng điệu của Ngô Nhân cũng thay đổi theo.

Khí chất tối tăm quanh người hắn không còn, cả người phát run.

Mà ở phía sau bọn họ, Ân Tửu Tửu gửi tin nhắn cho Lý Bất Hối: “Chuẩn bị cùng tôi hành động.”

Gửi tin nhắn xong, Ân Tửu Tửu nhìn về phía Chu Khiêm.

Chu Khiêm, Ngô Nhân, Tề Lưu Hành, Kha Vũ Tiêu và Tư Đồ Tình đang đứng chung một chỗ.

Tư Đồ Tình đi sau họ một chút, canh chừng ở phía sau cho họ.

Nhìn kỹ ánh mắt của Ân Tửu Tửu sẽ nhận ra người này không hề nhìn Chu Khiêm, mà nhìn Tư Đồ Tình.

Nhìn về phía người phụ nữ còn lại trong đội ngũ, ánh mắt Ân Tửu Tửu lần đầu tiên hiện rõ sát ý.