Thoát Khỏi Bệnh Viện Tâm Thần

Quyển 1 - Chương 51: Những bông hoa ác (8)




“Nhiều năm về trước, có một cô gái tên là Luna, chồng của cô bị sát hại, trái tim bị móc ra, tứ chi bị chặt đứt. Sau đó lại có lời đồn rằng Luna là phù thủy, cô đã móc tim chồng mình, lấy tứ chi của anh ta, tu luyện tà thuật.”

“Nhưng thật ra chồng của Luna đã ngoại tình. Gã chẳng những yêu đương vụng trộm với người khác mà còn thường xuyên bạo hành Luna. Trong một lần bị chồng đánh đập, Luna đã gi3t chết người chồng tệ bạc. Luna là phù thủy, nhưng những gì cô làm chỉ là để bảo vệ mình.”

“Còn trái tim của gã đàn ông kia là do người thứ ba trộm lấy, thi thể cũng do ả phanh thây. Ả chỉ muốn giấu giếm sự thật mình và người tình gian díu yêu đương vụng trộm, mượn thân phận phù thủy của Luna, bịa đặt Luna luyện tà thuật để che giấu hành vi xấu xa của mình.”

Sarah trả lời vấn đề của Chu Khiêm, thở dài rồi nói tiếp: “Các thị trấn gần đó chưa bao giờ xảy ra một vụ án mạng nghiêm trọng như vậy, kẻ thứ ba đó vốn là một nhà báo, văn hay chữ tốt, sau những lần bịa đặt của cô ả thì bản chất của phù thủy đã bị bóp méo.”

“Sao mà hiểu cho thấu… Người nào đã chết, ai đến lấy trộm, thậm chí là cả chuyện vợ chồng nhà ai di tình biệt luyến… Những tội danh đó đều bị đổ lên đầu phù thủy. Cho nên ——”

“Khi mọi người muốn che giấu hành vi xấu xa của mình, họ đều đổ lỗi lên đầu phù thủy. Khiến ai cũng chán ghét phù thủy.”

Sarah nói tiếp: “Tóm lại, phù thủy bị người khác chán ghét là do bị hiểu lầm. Bây giờ chúng tôi vẫn còn ẩn náu trong trại doanh, không thể bị người khác phát hiện. Nhưng chỉ cần chúng tôi giải cứu thị trấn Lệ Hoa, mọi người sẽ nhận ra giá trị của chúng tôi.”

Nói đến đây, giọng điệu của Sarah tràn đầy cảm hứng, đồng thời cũng có chút thổi phồng lên.

“Chúng tôi sẽ rửa oan cho tội danh của mình! Chúng tôi không phải là ác ma hại người! Chúng tôi là chúa cứu thế! Chúng tôi sẽ loại trừ các ác ma, thay đổi ánh nhìn của mọi người về chúng tôi!”

“Chúng tôi sẽ không cần phải trốn tránh cả đời trong bóng tối, một ngày nào đó, chúng tôi sẽ đường đường chính chính đi dưới ánh mặt trời!”

Nói xong, hai nữ phù thủy phía sau cũng gật đầu hưởng ứng ——

“Hội trưởng nói rất đúng!”

“Hội trưởng nghẹn ngào rồi. Cô đã quá vất vả.”

“Mấy năm nay, chúng ta đều quá khổ.”

“Chúng tôi sẽ luôn theo cô!”



Một lát sau, ba nữ phù thủy đã bước ra ngoài cửa, chờ đợi nhóm người chơi thay đổi quần áo để rời đi cùng mình.

Liếc mắt nhìn bóng dáng của ba người, Tề Lưu Hành nhịn không được mà nói khẽ với Chu Khiêm: “Lời nói và cử chỉ của cô ta… Y hệt mấy người bán hàng đa cấp.”

Tư Đồ Tình hiếm khi nói chuyện cũng lên tiếng: “Chẳng lẽ cậu không thấy nhiều lúc Chu Khiêm cũng giống như vậy à?”

Tề Lưu Hành: “…?”

Tư Đồ Tình nhướng mày: “Thì ra cậu còn không nhận ra mình bị Chu Khiêm lừa bán hàng đa cấp.”

Tề Lưu Hành chớp mắt hai cái, thấy Tư Đồ Tình đã thay váy áo xong từ lúc nào, cậu nhíu mày nhìn Chu Khiêm, lại nhìn Kha Vũ Tiêu: “Không thể nào, không thể nào. Chúng ta thật sự phải mặc váy hả? Chúng ta phải đấu tranh chứ!”

Thấy Kha Vũ Tiêu và Chu Khiêm không hề có phản ứng gì, Tề Lưu Hành bất giác run lập cập: “Không được, tôi đường đường là một đấng nam nhi ——”

“Cậu bao nhiêu tuổi? Đại nam nhi.” Chu Khiêm bác bỏ, tự nhiên nâng chiếc váy lên đánh giá một chút: “Cũng không tệ lắm. Áo choàng phù thủy cũng na ná như thế này, không quá nữ tính.”

“Không được ——” Tề Lưu Hành nhíu chặt mày: “Có chết cũng không chịu nhục được, sao mà được?! Hệ thống điên rồi hả?!”

Chu Khiêm kinh ngạc hỏi: “Cậu không cảm thấy chúng ta giả trang thành nữ rồi trà trộn vào bản doanh của các phù thủy để điều tra manh mối là một chuyện k ích thích lắm hả?”

Tề Lưu Hành quăng trả một ánh mắt “Anh cũng là đồ điên.” nhìn Chu Khiêm.

Lúc này, Kha Vũ Tiêu chợt nói: “Tiểu Tề, khi chúng ta vừa vào phó bản, hệ thống có nói phải cố gắng thích nghi, trên người chúng ta sẽ có sự thay đổi. Sự thay đổi này có lẽ ám chỉ việc “hóa thành quái vật”.”

“Nhưng bây giờ phù thủy lại nói rằng tất cả mọi chuyện đều do ác ma quấy phá, như vậy thì vấn đề lại bị đảo ngược. Chúng ta dùng thân phận là nam giới vào trong trại doanh sẽ bị phù thủy chân chính công kích, thế nên trước tiên nên giả trang đã, vào trong tra xét rồi tính tiếp.”

Tuy Tề Lưu Hành vẫn xụ mặt nhưng đã không còn phản bác nữa, ngoan ngoãn lấy váy mặc vào.

Chu Khiêm thấy thế thì cầm váy đen áo đen vào trong thư phòng, vừa đi vừa đau đớn nói: “Tư Đồ Tình không biết xấu hổ nói tôi bán hàng đa cấp. Trông kìa, dù tôi có bán hàng đa cấp thì chỉ lừa dối một cậu em trai, bây giờ thì sao? Không phải người ta vẫy tay một cái thì cậu nhóc đó chạy theo luôn rồi à. Ai mới là bán hàng đa cấp thật? Chắc chắn không phải là tôi.”

Tề Lưu Hành không hiểu: “Chu Khiêm, anh nói cái gì vậy?”

“Tôi nói nếu cả hai rơi xuống nước, chắc chắn cậu sẽ không cứu tôi.” Chu Khiêm dùng sức đóng mạnh cửa.

Tề Lưu Hành:?

Kha Vũ Tiêu:?

Tư Đồ Tình: …

Một mình vào trong thư phòng thay quần áo phù thủy, ánh mắt Chu Khiêm nhìn về phía những manh mối họ tìm được.

Trong đầu lóe lên một suy nghĩ, anh tiến lên, lấy những thứ đó bỏ vào trong túi hành lý rồi mới mở cửa, quay về phòng khách.



Mười phút sau.

Bảy người chơi đã thay xong quần áo phù thủy màu đen, bên ngoài khoác áo choàng đen, đầu quấn khăn choàng, trên mặt còn đeo một tấm mặt nạ bảo vệ màu đen bằng vải, họ rời khỏi nhà của Eva, tiến sâu vào thị trấn nhỏ bị một loại thực vật quái dị chiếm đóng.

Ba nữ phù thủy quen thuộc dẫn mọi người đi về phía trước, đúng như lời họ nói, các cô thường xuyên đến nơi này để tìm kiếm những người may mắn còn sống, hoặc là giết và phong ấn ác ma, vì con đường mà họ đi có rất ít hoa cỏ mọc.

Với tốc độ này, mọi người nhanh chóng rời khỏi thị trấn.

Nếu không, trong tình huống không có ai dẫn đường, tìm một con đường trong cả thị trấn toàn là thực vật quỷ dị quả thực không dễ dàng.

Sau đó, nhóm người chơi nối gót theo ba nữ phù thủy vào một nơi biên giới, giáp ranh với thị trấn, rồi họ băng qua một cây cầu nhỏ, cuối cùng vào trong một khu rừng.

Cây cối trong rừng cũng quái dị lạ thường, những loài cây chỉ cao bình thường lại cao lớn vượt trội, không có một thân cây nào thẳng tắp mà chúng đều xiêu xiêu vẹo vẹo, trên thân cây còn ngưng kết những khối u to ghê tởm như những khối thịt thừa.

Cuối khu rừng là một trạm xe buýt.

Nhóm phù thủy dẫn mọi người lên xe buýt, Chu Khiêm không bước lên ngay mà quay đầu nhìn phía bên kia khu rừng —— cách đó không xa cũng có một thị trấn.

Bất ngờ, Chu Khiêm lại nhìn thấy con bướm kỳ lạ kia, trên người nó có một nửa là cánh bướm bình thường, một nửa còn lại là một khối thịt lớn, đáng sợ ghê tởm.

Khi con bướm chuẩn bị bay ra khỏi khu rừng, vào trong thị trấn đối diện, dường như nó đụng phải một thứ gì đó giữa không trung, hoặc bị một thế lực vô hình nào đó cản lại, cho nên không thể bay tiếp, chỉ có thể vòng lại, bay ngược về đây.

Nhóm người chơi lại có một bóng ma tâm lý lần thứ hai, một lúc lâu sau mới biến mất.

Vì con bướm kỳ dị đó đang bay đến đây, lướt ngang qua đỉnh đầu họ.

Một lát sau, mọi người đều đã lên xe buýt, tài xế bắt đầu lái xe.

Cả người tài xế cũng quấn kín mít, hẳn là nữ phù thủy đã chờ sẵn ở đây.

Còn ba nữ phù thủy kia, sau khi lên xe, hai nữ phù thủy đi ra hàng cuối cùng của xe, hội trưởng Sarah thì ngồi đằng trước.

Nhóm người chơi ngồi ở giữa.

Chu Khiêm trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Sarah.

Có lẽ xe buýt cũng đã được hạ chú phòng ngự ác ma, cho nên bây giờ Sarah cũng đã cởi áo choàng và mặt nạ bảo vệ.

Nhìn qua, Chu Khiêm có thể nhìn thấy sóng mũi cao thẳng và hàng mi dài màu vàng của cô.

Anh không khỏi cảm thán lần thứ hai, Sarah thật sự rất đẹp, hơn nữa còn là một vẻ đẹp trung tính hấp dẫn khó tả.

Không biết cô có trang điểm hay không, cũng không biết có phải do bản thân cô nắm giữ một chức vị quan trọng hay không, là một người đứng đầu của một hiệp hội, cho nên cả người cô không hề có khí chất nhu hòa nữ tính.

Nhìn lướt qua vẻ đẹp của đối phương, Chu Khiêm có thể nhìn thấy mỗi lần chuyển hướng, tài xế đều cố ý né tránh đường lớn, cố ý đi vào đường nhỏ.

Chu Khiêm đặc biệt chú ý thấy vừa rồi trên đường núi có một nhãn hiệu đặc biệt.

Bên trên viết: “Nếu bạn lạc đường trên núi, hoặc gặp bất cứ khó khăn gì, có thể gọi qua đường dây nóng của trưởng thị trấn: 26-111.”

Trưởng thị trấn? Hình như hệ thống có nói qua… người thích chơi trò chơi “24” điểm là trưởng thị trấn?

Chu Khiêm híp mắt, làm bộ như chưa nhìn thấy gì.

Sau đó anh quay đầu, lại nhìn về phía Sarah, hỏi: “Vừa rồi… chuyện xảy ra ở thị trấn đối diện khu rừng là gì vậy?”

Sarah quay đầu, không hề e dè mà nhìn thẳng vào mắt anh.

Đôi mắt cả hai một đen một xanh, nồng đậm cảm giác quái dị quỷ quyệt.

Sarah dùng giọng nói êm ái của mình trả lời: “Đó là thị trấn Lệ Hoa mới, mới xây dựng cách đây không lâu, là nhóm cư dân của thị trấn cũ dời đến. Trước khi vào rừng có một con sông, gọi là sông Tiểu Bạch. Phía bắc con sông là khu vực bị ác ma xâm chiếm. Phía nam con sông tạm thời an toàn.”

“Đúng vậy.” Phía sau có nữ phù thủy bổ sung: “Nhờ hội trưởng của chúng tôi đã thiết lập một tấm chắn ở cuối khu rừng. Vừa rồi các bạn cũng đã thấy, con bướm không thể bay qua được.”

“Như vậy à… Vậy thì hội trưởng của các cô giỏi thật đó.” Chu Khiêm nhìn Sarah, thành tâm khen một câu, hỏi tiếp: “Vậy các cô có biết chuyện về “lễ hội âm nhạc Strawberry” không? Mỗi năm nó đều được tổ chức ư?”

“Đúng vậy.” Sarah đáp: “Đó là ngày hội mà các bạn nhỏ thích nhất. Trên núi Neville có rất nhiều vườn dâu. Ngày 31 tháng 3 hằng năm, trưởng thị trấn sẽ tổ chức cho các bạn nhỏ đến đó hái dâu. Năm nay trưởng thị trấn còn mời rất nhiều ca sĩ, ban nhạc đến biểu diễn cho các bạn nhỏ xem, tăng sự vui vẻ cho ngày hội. Ừm… Ban ngày họ sẽ lên núi Neville hái dâu, buổi tối nghe ca nhạc, xem pháo hoa… Bạn nhỏ nào cũng bảo đó là một trải nghiệm khó quên.”

“Núi Neville ở đâu?” Chu Khiêm hỏi.

Sarah đáp: “Phía bắc thị trấn Lệ Hoa.”

“Vậy là…” Chu Khiêm hỏi: “Chỗ đó cũng đã bị ô nhiễm?”

“Đúng vậy. Đó là nơi ô nhiễm nặng nhất.” Sarah đáp.

“Thực vật ở đây cũng thật kỳ lạ… Là vì ác ma quấy phá?” Chu Khiêm hỏi.

“Hẳn là vậy.” Sarah đáp: “Chỉ có thể giải thích như vậy mà thôi. Người bị ác ma xâm chiếm, biến thành quái vật giết người. Thực vật không giết người nhưng hình thù lại trở nên quái dị.”

Chu Khiêm vẫn còn muốn hỏi tiếp, Sarah quay đầu nhìn anh, nghiêm túc làm ra tư thế im lặng: “Sắp đến trại doanh rồi. Mọi người đừng nói gì cả, tránh việc bại lộ. Những người ngồi trên xe buýt không có khúc mắc gì với pháp sư, nhưng những người khác thì tôi không chắc. Nếu bị khi dễ một chút thì mọi người nên bỏ qua. Còn nếu nghiêm trọng… những người đó có lẽ sẽ giết mọi người.”

Chu Khiêm nghe xong, im lặng không nói một lời, âm thầm vào trong hệ thống giao dịch để mua đạo cụ.

Anh nhớ từng thấy có người bán máy đổi giọng nói.

Bây giờ anh thấy nó vẫn còn được rao bán, hơn nữa còn có nhiều loại giọng nói khác nhau.

Chu Khiêm tủm tỉm cười mua một máy đổi giọng 【 giọng lo li đáng yêu 】, còn miễn phí gửi tặng cho Tề Lưu Hành.

Đương nhiên, anh nhếch mép cười ác ý mua cho mình một máy đổi giọng 【 giọng nữ phát thanh viên quyến rũ giữa đêm khuya 】.



Trên núi Neville ở phía Bắc thị trấn Lệ Hoa, lễ hội âm nhạc Strawberry sẽ được tổ chức hằng năm vào ngày 31 tháng 3.

Không biết lễ hội năm nay xảy ra vấn đề gì khiến cho những người trên núi Neville và cả thị trấn đều bị biến dạng, thực vật thay đổi hình dáng, nhiều bạn nhỏ cũng biến thành quái vật, thậm chí còn ra tay giết người.

Mọi người rời khỏi thị trấn ban đầu, xây dựng một thị trấn mới ở phía nam.

Biến cố chỉ mới xảy ra gần đây, cách thị trấn nhỏ ở phía bắc một khu rừng nhưng thị trấn ở phía nam vẫn sinh hoạt như bình thường.

Đây là điều mà Chu Khiêm thu hoạch được suốt quãng đường đi.

Từ nhà Eva đến trại doanh mất khoảng 1 tiếng.

Điểm sinh tồn của mọi người đã giảm xuống một chút.

Điểm sinh tồn của Chu Khiêm hiện tại là “22”.

Trại doanh của phù thủy nằm sâu trong núi, xe buýt đi trên con đường núi nhỏ chật hẹp đầy nguy hiểm, thành công chở mọi người đến nơi.

Trên núi là mây mù che phủ, nhìn từ trên cao xuống chỉ thấy những vực thẳm sâu hun hút, không một ai nghĩ lại có một trại doanh dành riêng cho phù thủy ở nơi đây.

Trại doanh được xây dựng như một thôn xóm bình thường, có nhiều nhà trệt xếp san sát nhau, bên cạnh đó cũng có những khu vực trồng rau dưa trái cây để nhóm phù thủy có thể tự cung tự cấp.

Sau khi xuống xe buýt không lâu, Chu Khiêm gặp được một người phụ nữ.

Cô có một mái tóc nâu dài uốn lượn, bây giờ đang ngồi xổm bên đường, sắc mặt cô tái nhợt, vẻ mặt bi thương, dùng từng viên đá sắp xếp thành một cấu trúc nào đó, giống như là một cái tháp.

Khi nhìn thấy Sarah, cô đứng lên, gật gật đầu: “Hội trưởng đã quay về. Đây là…”

Nhìn ra phía sau hội trưởng, dù gương mặt tái nhợt yếu ớt nhưng cô vẫn nở nụ cười tươi đầy chân thành: “Quả nhiên là tìm thấy người sống sót. Vất vả rồi. Chiều nay mọi người muốn thăm quan nơi này một chuyến đúng không? Có thể gọi tôi. Hôm nay đến lượt tôi giúp đỡ.”

“Những người sống sót này được tìm thấy ở nhà của cô.” Sarah nói với Eva, sau đó quay đầu giới thiệu với mọi người: “Đây là Eva. Cũng không biết vì sao mọi người lại bị nhốt ở trong nhà cô ấy. Mọi người có thể tìm cô ấy để trò chuyện. Tôi còn có việc. Eva, bây giờ cô hãy sắp xếp chỗ ở cho họ.”

Nói xong, Sarah cùng hai nữ phù thủy khác nhanh chân rời đi.

Eva có hơi kích động nhìn về phía nhóm Chu Khiêm.

Hiển nhiên cô không thể nhìn thấy rõ mặt của họ.

Sarah cố ý dặn dò, để không bại lộ thân phận nam giới của họ, dù nơi này không bị ô nhiễm nhưng bọn họ vẫn phải đeo mặt nạ để nói chuyện. Cho nên bảy người chơi vẫn còn quấn kín mít cả người.

“Mọi, mọi người, sao mọi người lại xuất hiện ở nhà của tôi? Chẳng lẽ mọi người đã xuất hiện ở thư phòng?” Eva hỏi.

“Đúng vậy.” Chu Khiêm nói: “Vì sao… Chúng tôi sẽ xuất hiện ở thư phòng của cô?”

Eva thở dài: “Tôi đã sử dụng chú thuật triệu hoán, có thể liên kết nói chuyện với người của thế giới khác. Tôi vốn muốn tìm linh hồn của con gái mình. Không ngờ đã nhiều ngày trôi qua… Lại khiến mọi người bị kéo đến đây. Vô cùng xin lỗi, đã khiến mọi người phải đến thị trấn Lệ Hoa. Ở đó đã bị ác ma xâm chiếm. Cũng may… may là hội trưởng Sarah đã tìm thấy mọi người.”

Lời của Eva đã giải thích lý do vì sao người chơi lại xuất hiện trong thế giới này.

Nghe xong, Chu Khiêm hỏi: “Con gái của cô…?”

Eva rơi nước mắt, có lẽ đã đau lòng đến mất khống chế.

Cô ngồi xổm xuống, tiếp tục dùng đá bày trận pháp ven đường, thấp giọng trả lời: “Con bé đã chết, tôi ở đây lập trận, muốn… có lẽ tìm linh hồn của nó trên đời này. Tôi muốn nói chuyện với nó. Trận pháp này có thể dẫn đường cho linh hồn của nó đến đây tìm tôi.”

“Trên người cô bé xảy ra chuyện gì, có thể nói rõ cho chúng tôi biết được không? Nếu không…”

Chu Khiêm trao đổi ánh mắt với nhóm người chơi ở phía sau, hạ thấp giọng, ra vẻ uy hiếp: “Chúng tôi sẽ cho rằng cô là hung thủ giết người. Vì chúng tôi tìm thấy tới hai thi thể ở nhà cô. Tuy chúng tôi đến từ “thế giới khác” nhưng chúng tôi vẫn có thể báo án, đưa cô ra công lý.”

—— Đến trại doanh của phù thủy, bất ngờ gặp Eva, đây thật sự là một thu hoạch ngoài ý muốn. Chu Khiêm cần phải nắm bắt cơ hội này để hỏi cặn kẽ sự việc đã xảy ra.

Khi Chu Khiêm nói, biểu tình tự nhiên, hoàn toàn không thấy có gì bất bình thường.

Tề Lưu Hành đứng phía sau anh càng nghe càng nhíu mày.

Thật sự cậu cảm thấy giọng nói nữ phát thanh viên quyến rũ lúc đêm khuya của Chu Khiêm có hơi… có hơi khó diễn tả cảm xúc của cậu lúc này.

“Tôi không giết con bé… Nó bị ác ma giết!” Eva đỏ bừng hai mắt đáp: “Mấy người tìm thấy hai thi thể… một cái ở trong tủ đông đúng không? Đó là thi thể của Lina, bạn thân của con gái tôi.”

“Con gái tôi Lily bị ác ma bám vào người, ác ma mượn tay nó gi3t chết Lina. Rạng sáng hôm đó tôi quay về đã nhìn thấy hết thảy… Nhìn thấy trái tim của Lina bị móc ra, tôi đã thấy không đúng!”

“Khi đó con gái tôi đã chết. Thân xác nó bị ác ma chiếm, linh hồn của nó đã sớm biến mất không còn tìm thấy…”

Eva tiếp tục nói, không khác lắm với phỏng đoán trước đó của Chu Khiêm, chẳng qua đã được bổ sung thêm nhiều chi tiết.

Theo lời kể của Eva, rạng sáng cô về nhà, ngoại hình của Lily vẫn chưa biến thành quái vật.

Cô phản ứng lại ngay, con gái cô chắc chắn đã bị ác ma xâm chiếm. Lily và Lina không phải chị em ruột nhưng tình cảm rất tốt, Lily chắc chắn không thể giết Lina. Huống hồ cô bé chỉ là một đứa trẻ, lấy đâu ra sức mạnh mà moi tim của người khác?

Sau khi giết Lina, thân thể của Lily không thể chịu đựng nổi sức mạnh hắc ám. Cho nên khi Eva về đến nhà, Lily đã ngất xỉu.

Cô bé té xỉu trên thảm, trên tay có một ngón tay vừa sơn đỏ. Có lẽ trước khi thảm án xảy ra, hai cô bé vẫn còn ngồi sơn móng tay cho nhau. Nhưng biến cố lại bất ngờ xảy đến không kịp phòng bị.

Eva biết con gái mình xảy ra chuyện, cô là y tá nên đã lấy thuốc mê tiêm cho con gái mình, cuối cùng cắt phần tóc và một ngón tay của cô bé, muốn dùng phép thuật kéo linh hồn của cô bé quay về.

Nhưng không làm được.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Cô không cảm nhận được linh hồn của con gái mình.

Nghe đến đây, Chu Khiêm cũng đã có đáp án cho nhúm tóc và ngón tay cất giấu trong tủ.

Hơn nữa, ngón tay của Lily bị chặt đứt trước khi thân xác của cô bé biến thành quái vật. Đây là lý do khiến cho ngón tay này hoàn toàn khác biệt so với cả thân thể.

Eva nói tiếp: “Ngay từ đầu, tôi cũng không trực tiếp xuống tay với quái vật. Vì tôi còn muốn ảo tưởng rằng… Có lẽ nếu tôi tiếp tục tìm cách, một ngày nào đó tôi có thể gọi linh hồn của con gái mình quay về. Tôi phải bảo đảm cho thể xác của con gái mình nguyên vẹn, như vậy thì khi linh hồn của con bé quay về, nó có thể sống lại một lần nữa. Cho nên ngay từ đầu, tôi chỉ nhốt ác ma trong phòng.”

Thở dài một hơi, Eva lau nước mắt mà nói: “Nhưng sự việc đã dần vượt tầm kiểm soát của tôi. Gương mặt nó thay đổi đầu tiên, trên mặt mọc ra một khối thịt dài, đầu lưỡi chẻ làm hai. Đến phần trán của nó, còn mọc ra… một thứ giống như vảy xanh…”

“Sau đó, đến tay chân của nó, cả người nó, tất cả đều bị hủy hoại, không thể hình dung nổi, không thể dùng hai chữ “quái vật” để hình dung nổi.”

“Cuối cùng tôi nhận được chỉ thị của hội trưởng Sarah… Đứa trẻ hàng xóm của cô ấy cũng biến thành quái vật, ăn thịt cả nhà. Chuyện này, chuyện này thật sự rất đáng sợ. Tôi không thể mặc kệ ác ma hoành hành trong nhà tôi. Một khi nó mạnh hơn, tôi không thể khống chế nổi… nó sẽ giết nhiều người hơn. Tôi chỉ có thể giết nó, cũng chặt đứt thân thể của con gái tôi ra, đặt ở những vị trí khác nhau, phong ấn ác ma lại. Bây giờ mọi người…”

“Nếu mọi người lấy những phần thi thể đó ra sẽ phá hư trận pháp của tôi. Tôi sợ mọi người sẽ thả con ác ma đó ra… Hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi. Nhưng Sarah chắc chắn sẽ dùng quả cầu thủy tinh kiểm tra. Cô ấy có thể dẫn mọi người đến đây thì hẳn mọi người không sao. Đúng là may mắn…”

Con gái bị ác ma bám vào người, để ngăn nó thương tổn người khác, người mẹ này đành phải phanh thay chính con gái mình.

Dù đối với ai đi chăng nữa, đây là một chuyện vô cùng tàn nhẫn. Nhưng đây cũng là một hành động vô cùng vĩ đại, vì đại nghĩa quên mình.

Cho nên biểu tình lúc này của Eva có hơi mâu thuẫn.

Khi nói đến việc phanh thây, đầu tiên cô sẽ có hơi mất khóc chế mà khóc lớn, nhưng khi nghĩ lại con gái mình sớm đã bị ác ma gi3t chết, cô chỉ chặt xác nó ra, đặt vào trận pháp, phong ấn ác ma, cô lại cảm thấy mình đang cống hiến cho thị trấn, cho nên ánh mắt hơi tỏa sáng.

Với thân phận là một người mẹ, cô rất đau lòng.

Nhưng là một phù thủy, còn là một phù thủy cống hiến bản thân cho thị trấn, cô lại cảm thấy vô cùng kiêu ngạo.

Có thể thấy rằng người phụ nữ này bị hội trưởng Sarah tác động rất sâu.

Mỗi phù thủy ở nơi này có vẻ đều bị hội trưởng Sarah ảnh hưởng.

Lau khô nước mắt, lại cầm những viên đá lên, sau khi bày xong trận pháp, Eva đứng lên, nói với nhóm người chơi: “Thị trấn nhỏ đã trở nên như thế nào, mọi người cũng đã thấy. Chúng tôi đang làm việc vì thị trấn. Tôi chắc chắn không giết người. Đi thôi, tôi sẽ sắp xếp chỗ ở cho các bạn.”

Việc đã đến nước này, nhóm người chơi cũng chỉ có thể đi theo Eva, thâm nhập vào trại doanh của phù thủy.

Trên đường đi, Chu Khiêm chú ý thấy có một bên đường cái đều là những trận pháp dùng đá xây nên.

Giống như một chiêu hồn trận.

Chúng sắp xếp chỉnh tề, lộ ra vẻ quỷ dị, dường như có thể kéo đến nhiều linh hồn lạc lối quay về đây.

Vì sao lại bày nhiều chiêu hồn trận như vậy?

Rốt cuộc đã có bao nhiêu người chết?

Chu Khiêm đi một đường, sau đó rời khỏi đường cái, vào một ngôi nhà ở tạm đã được dựng lên không quá tệ.

Bất ngờ, Chu Khiêm chợt nhìn thấy thứ gì đó, quay đầu nhìn phía bên trái ở đằng sau, anh nhìn thấy một bãi nghĩa trang to lớn đặt bên cạnh một mảnh đất trồng rau tươi tốt.

Bãi nghĩa trang không hề nhỏ, có ít nhất mấy chục tấm bia.

Anh dừng chân nhìn về phía Eva, nghiêm túc hỏi: “Bãi nghĩa trang đó… Chẳng lẽ đều là của những đứa trẻ?”

Eva đáp: “Đúng vậy. Nhưng dưới mộ không có hài cốt, vì chúng vẫn còn ở lại thị trấn. Nơi đây được xem như là mộ phần chôn các di vật, cũng được dùng để làm kỷ niệm. Tôi vì con gái Lily của mình mà lập mộ… dưới mộ chôn kẹp tóc mà nó thích nhất.”

Ở phía sau Chu Khiêm, Kha Vũ Tiêu hiển nhiên cũng nghĩ đến vấn đề đáng sợ như anh.

Hắn mở miệng hỏi: “Chẳng lẽ những đứa trẻ ở thị trấn Lệ Hoa… đều đã không còn?”

“Đúng vậy. Không còn một ai.” Gương mặt của Eva trắng bệch, dưới ánh mặt trời không hề có một tia huyết sắc.

Cô nói: “Những đứa trẻ tham gia lễ hội âm nhạc Strawberry, sau khi trở về thì đều bị ác ma bám vào người. Những đứa trẻ như Lina thì bị phát sốt, không thể đến tham gia, sẽ bị ác ma bám trên người bạn bè của mình gi3t chết rồi móc tim hoặc là nội tạng.”



Bên kia. Cổ tay trái Lý Bất Hối rung lên, cúi đầu nhìn, y nhìn thấy tin nhắn của Ân Tửu Tửu.

“Chuẩn bị hành động, tôi có ý tưởng. Nhớ rõ sẵn sàng. Nghe theo mệnh lệnh của tôi. Tôi có thể ra tay bất kỳ lúc nào.”