Khi học lớp của ThẩmMạc, Giang Tiểu Tư ngồi giữa đám người đông nghìn nghịt giữa hội trường, vóc dáng thật bé nhỏ. Nhà trường cử trợ lý giúp anh làm giáo trình điện tử. Giang Tiểu Tư lúc thì nhìn anh giảng bài, lúc lại nhìn màn hình máy chiếu, lúc lại vùi đầu tốc ký.
Thẩm Mạc biết mình giao cho cômột lượng công việc vượt quá sức chịu đựng của người thường, cũng biếtGiang Tiểu Tư thầm bất bình, nhưng không ngờ cô không tức giận tới ýkiến với anh, việc này đúng là ngoài dự kiến của Thẩm Mạc. Cơ thể nhonhỏ kia dường như ẩn chứa nguồn năng lượng kinh người, lần nào cũng hoàn thành bài tập anh giao đúng hạn, hơn nữa còn làm rất tốt.
Bâygiờ Thẩm Mạc đã cảm thấy lời nói của hiệu trưởng cũng có lý, đứa trẻ này còn nhỏ, nếu bồi dường tốt không chừng có thể tạo ra thành tựu lớn cống hiến cho xã hội, tài năng này nếu để lãng phí để đầu cơ trục lợi đồ cổthì thật đáng tiếc. Anh hướng dẫn cho không ít sinh viên, người thôngminh cũng rất nhiều, nhưng Giang Tiểu Tư là người có nền móng và trìnhđộ tốt nhất, đặc biệt trên phương diện phân loại và phục hồi đồ cổ.
Nhìn cô ngáp lên ngáp xuống mấy ngày nay, lại cố gắng tỉnh táo nghiêm túcnghe giảng, anh đoán chắc tối hôm qua cô đã viết luận văn tới tận khuya.
Tan học, Giang Tiểu Tư lại tới văn phòng anh như thường lệ để báo cáo, nộpluận văn, chuẩn bị sẵn tâm lý bị giao bài tập mới, không ngờ Thẩm Mạcnhận bài tập xong chỉ xua tay bảo cô đi về. Điều này làm Giang Tiểu Tưthật nghi ngờ, có phải ngày mai sẽ có nhiệm vụ cực kỳ gian khổ đang chờcô không?
Học xong ca tối, Giang Tiểu Tư phấn chấn đi nhanh ra khỏi lớp, bỗng điện thoại di động vang lên, là Tiểu Đường.
“Tiểu Tư, em vẫn đang ở trường chứ?”
“Vâng, em vừa tan học.”
“Phiền em giúp anh tìm giáo sư Thẩm một chút được không, có một việc quantrọng trong vụ án gần đây anh cần báo với anh ấy, nhưng anh ấy khôngnghe điện thoại.”
“Anh ta không có điện thoại cố định ở nhà sao?”
“Anh ấy không thích tiếng điện thoại, nếu lắp một cái không phải nhà trườngcó việc gì sẽ liên tục gọi tới sao. Di động là anh ép anh ấy cầm, chỉ có vài người biết số thôi.”
Giang Tiểu Tư bất lực thở dài đi đếnnhà Thẩm Mạc, rõ ràng trong nhà vẫn sáng đèn nhưng gõ mãi cửa cũng không được mở. Giang Tiểu Tư luôn thích đối nghich với anh nên càng gõ mãikhông dứt.
Thẩm Mạc nổi giận đùng đùng ra mở cửa, Giang Tiểu Tư thấy anh đang đeo tạp dề, hai tay dính đầy bùn.
“Giáo sư, sao lại không nghe điện thoại, Tiểu Đường có việc tìm thầy đó.”
Giang Tiểu Tư xua tay trước mũi, mỗi lần đến đây ngửi phải Thương Cảm Hương cô đều rất khó chịu.
“Không nghe thấy.” Thẩm Mạc lạnh lùng trả lời, lại tiếp tục chui vào phòng làm việc.
Giang Tiểu Tư gọi vào số Thẩm Mạc, đi theo âm thanh tìm được chiếc di động ởtrong ngăn kéo, vừa nhìn đã thấy rất nhiều cuộc gọi nhỡ. Đột nhiên nghĩra một cách, cô lấy từ trong túi ra một thứ gì đó dán lên di động.
Đẩy cửa vào phòng làm việc, Thẩm Mạc đang làm gốm, động tác nặn gốm rấtthành thạo. Đĩa quay chầm chậm xoay tròn, Giang Tiểu Tư nhìn những đường nét nhu hòa trên khuôn mặt nghiêng của Thẩm Mạc, hơi xuất thần.
Gọi lại cho Tiểu Đường rồi đưa điện thoại cho anh, Thẩm Mạc trừng mắt nhìncô, Giang Tiểu Tư nhìn hai tay Thẩm Mạc dính đầy đất sét trắng, cườigượng áp di động vào tai anh.
Thẩm Mạc hầu như không nói gì, chỉ nghe, Tiểu Đường đã lải nhải rất lâu ở đầu dây bên kia, tay Giang Tiểu Tư cũng đã mỏi nhừ.
Kết thúc cuộc điện thoại, Giang Tiểu Tư ngồi lên một chiếc ghế nhỏ bêncạnh, chống cằm nhìn Thẩm Mạc tiếp tục làm việc. Dáng vẻ nghiêm túc làmviệc của anh thật đẹp mắt. Trừ ba ra, trong nghìn năm nay, lần đầu tiêncô gặp được một nam nhân dễ nhìn như vậy, nhưng sao lại là đạo sĩ chứ?
“Sao còn chưa về?” Thẩm Mạc không thích có người quấy rầy, lại càng không thích có người nhìn chằm chằm anh như vậy.
“Khuya rồi, hôm nay em có thể ở lại đây không?”
“Không được.” Thẩm Mạc từ chối thẳng thừng.
“Em sợ bóng tối, dù gì cũng không phải lần đầu ở lại.”
“Gọi điện thoại bảo ba em tới đón đi.”
“Quỷ hẹp hòi.”
Giang Tiểu Tư nhăn nhăn mũi đứng dậy, đưa điện thoại di động ra trước mặt anh: “Đây, trả thầy.”
Bây giờ Thẩm Mạc mới phát hiện ra trên bàn phím dán một trái tim nhỏ màu hồng nhạt: “Đây là cái gì?”
“Sticker, có cái này thì khi điện thoại kêu lên, thầy không cần phải nhớ xem phím nào là phím nghe nữa, chỉ cần bấm vào chỗ này là được, có tin nhắn cũng ấn nút này. Những phím khác thầy không cần quan tâm, chỉ cần nhớ phímcó dán cái này là được.”
Trên di động màu đen tự nhiên có một hình đáng yêu, trông thật kì quái, Thẩm Mạc không khỏi nhíu mày.
“Em biết tiếng chuông kêu lên sẽ làm thầy nóng nảy, suy nghĩ không rõ ràngcho nên đã chuyển sang chế độ rung rồi, sau này thầy không cần ném linhtinh nữa, chỉ cần mang theo bên người, lúc nào có điện thoại thì ấnxuống trái tim màu hồng này là được. Em không biết trước đây đã xảy rachuyện gì làm thầy có phản cảm với di động như vậy, thực ra mấy thứ nàychỉ là đồ vật mà thôi, là vật chết, thầy không cần phải cố sức tránh nénó, rồi thầy sẽ thấy thực ra nó cũng không đáng ghét như vậy.”
Đột nhiên, Giang Tiểu Tư tiến đến phía sau anh, tay vòng qua hông anh, cảngười dựa vào lưng anh, Thẩm Mạc giật mình, tim bỗng dưng chậm nửa nhịp, theo phản xạ tiến lên phía trước một chút để tránh né. Mà lúc này,Giang Tiểu Tư cũng đã vén lên tạp dề của anh, nhét điện thoại vào trongtúi quần, sau đó lui lại phía sau giữ khoảng cách, sau đó bước nhanh racửa.
“Em về nhà đây, sau này gọi điện thoại cho thầy thầy nhớ nghe đó.”
Thẩm Mạc không đáp, nhìn cô chạy ra cửa, mày nhăn càng sâu. Đường đời ngàndặm chông gai, có một số việc không thể nghoảnh mặt làm ngơ.
Ngày hôm sau, bầu trời quang đãng, Giang Tiểu Tư mua đồ ăn ở căng tin, sau đó ngồi một mình trên bãi cỏ ven hồ ăn cơm.
“Tiểu Tư, bây giờ mới ăn cơm sao?” Hồ Tuệ thấy cô, đi tới chào hỏi.
“Đúng vậy, em vừa đi thư viện, sư tỷ cũng ăn muộn vậy?”
“Ừ.” Hồ Tuệ vuốt vuốt mái tóc ngắn bị gió thổi bay, nói: “Dạo này em rất cố gắng đó.”
“Đành chịu, buộc phải vậy mà.” Giang Tiểu Tư phồng má và cơm vào miệng, dạo này sức ăn của cô tăng lên rất nhiều.
“Chắc chị và Trần sư huynh làm trợ lý cho giáo sư Thẩm rất vất vả đúngkhông?” Người bình thường chỉ cần một trợ lý, anh ta lại phải cần tớihai người, việc vặt gì cũng đến tay bọn họ.
“Cũng rất tốt mà, cóthể trau dồi năng lực, đi theo giáo sư Thẩm có thể học được rất nhiềuthứ, chị cũng vì sùng bái thầy ấy mới dự tuyển làm trợ lý của thầy. Tiểu Tư, em đang uống gì vậy?”
Hồ Tuệ tò mò nhìn cái chai trong tay Giang Tiểu Tư, bên trong đó là một chất lỏng màu đỏ.
“Cái này hả, nước cà chua.” Giang Tiểu Tư lắp bắp nói, sáng nay đi vội quá,không tìm thấy bình nước mọi khi vẫn dùng, cô liền lấy một cái vỏ chainước cà chua đổ máu vào mang đi.
“Màu sắc không giống lắm a, cóphải bị quá hạn không? Em đừng uống nữa, sẽ bị đau bụng đó.” Hồ Tuệ nheo mắt nhìn, nghiêng người sang định cầm lấy để xem ngày sản xuất. GiangTiểu Tư vội vàng giơ tay phải lên chỉ về hướng xa xa.
“Đó là gì vậy?”
Hồ Tuệ quay đầu, vừa nhìn thấy cũng buồn cười.
“Hòa thượng từ đâu tới vậy?”
“Hòa thượng?” Giang Tiểu Tư nhìn kĩ lại, đúng là một hòa thượng, mặc áo càsa, đầu đội nón tre, trong tay còn cầm pháp trượng. Mỗi bước đi, thứ đóđều phát ra những tiếng đinh đang.
Sát khí?
Từ khoảng cách rất xa Giang Tiểu Tư đã cảm thấy hơi lạnh, khí thế của hòa thượng kiacũng không khác Thẩm Mạc là mấy. Sinh viên trên đường đều tò mò nhìnlại, cũng nhanh chóng né sang nhường đường cho ông.
“Sao hòathượng lại chạy tới trường chúng ta làm gì?” Giang Tiểu Tư nép xuống bãi cỏ, ngẩng cổ lên nhìn, muốn nhìn rõ mặt của hòa thượng này, xem có đẹpnhư Thẩm Mạc hay không.
Đột nhiên bước chân của hòa thượng ngừnglại, hào quang trong mắt như mũi tên nhọn hoắc xuyên thấu qua xương cốtGiang Tiểu Tư. Nét nghi hoặc chợt lóe lên trên khuôn mặt cương nghị, sát khí càng nồng đậm. Đôi môi khẽ mở, lạnh lùng phun ra hai chữ.
“Yêu nghiệt.”
Giang Tiểu Tư sợ tới mức suýt nữa lăn đi trên cỏ, lưng vã mồ hôi lạnh, xách túi lên, ôm khay đồ ăn vội vội vàng vàng chạy đi.
“Sư tỷ, em đi trước đây, hẹn chiều nay gặp ở văn phòng.”
Hòa thượng cũng không đuổi theo, nhìn bóng lưng cô xa dần, khẽ hừ lạnh, tiếp tục đi về phía sau núi.
Tan học buổi chiều, không thấy Thẩm Mạc ở văn Phòng, Giang Tiểu Tư thật vui vẻ, hôm nay cũng không có bài tập gì. Cô chạy tới nhà văn hóa củatrường, tham gia hoạt động của câu lạc bộ trượt patin.
Trước đâyTiểu Tư đã từng chơi ván trượt một thời gian nên học trượt patin rất dễdàng, đã có thể tự mình trượt. Câu lạc bộ ít nữ sinh tham gia, các sinhviên nam rất thích Tiểu Tư, đối xử với cô rất tốt. Chắc do tuổi tác cách biệt, Giang Tiểu Tư phát hiện mình rất thích hợp chơi với các thanhniên, sau khi vào đại học đã có thêm rất nhiều bạn bè. Trước đây, côluôn phải nhường nhịn chăm sóc mọi người xung quanh, ví dụ như Lí Nguyệt Y. Nhưng ở đây, mọi người xung quanh đều cưng chiều Tiểu Tư như em gáinhỏ.
Trên mặt đất có đặt vài chướng ngại vật, Giang Tiểu Tư cẩnthận trượt qua, vẫn bị đụng đổ vài cái. Vài nam sinh khác vừa giảng giải vừa làm mẫu một lần, Tiểu Tư tiếp tục luyện tập lại vài lần nữa, khônghề mệt mỏi.
Vào đại học thì không phải mặc đồng phục, mỗi ngàyGiang Tiểu Tư lại đổi một bộ quần áo khác nhau, phong cách nào cũng thửqua. Bên cạnh luôn có nhiều sư huynh điều kiện tốt, nhưng không hiểu tại sao, tuy mọi người đối xử với cô rất tốt nhưng không hề chủ động hẹnhò, chẳng lẽ vì cô không có ngực?
Nhìn những nữ sinh viên thỉnhthoảng đi qua, họ đầy nhiệt huyết thanh xuân, mềm mại mê người, GiangTiểu Tư ủ rũ cúi đầu. Hôm nay Tiểu Tư đi giày da, mặc quần thô, áo phông trắng, khoác áo véc ngắn, còn đội một chiếc mũ màu đen, nhìn qua thậtgiống tiểu nam sinh.
Chơi được một lúc, Tiểu Tư bỗng nhớ ra hômnay có người hẹn trước đến tiệm lấy hàng, phải về sớm, bèn tạm biệt mọingười, đi giày patin ra khỏi sân trượt. Vừa xuống tới cuối dốc, độtnhiên Tiểu Tư lại nghe thấy những tiếng chuông bạc đinh đang, nhớ tới vị hòa thượng gặp buổi chưa, lòng chột dạ, nghĩ bất ổn liền quay ngoắt vào ngã rẽ, lại đập phải người nào đó đúng lúc này đang đi ra.
Bởi vì cô quay người quá mạnh, người đó lập tức bị Tiểu Tư xô ngã xuống đất.
“Giang Tiểu Tư. Em không có mắt nhìn đường sao?”
Nghe thấy tiếng gầm giận dữ, mặt Giang Tiểu Tư như bị xé toạc, sao mệnh cô lại khổ như vậy, lại đụng vào đúng Thẩm Mạc.
Đè lên người người ta thật bất lịch sự, Giang Tiểu Tư chật vật định đứngdậy, không ngờ lại trượt chân, làm cho Thẩm Mạc vừa hơi ngồi dậy lại bịđè ép xuống, mặt cô áp vào ngực anh, nghe thấy trong ngực đang vang lênnhững tiếng thình thịch không ngừng.
Thẩm Mạc lạnh lùng đỡ côcùng đừng dậy, nghiêm khắc khiển trách: “Sao đi xuống dốc lại đi nhanhnhư vậy, nếu gặp phải xe ô tô đang đi ra thì sao?”
Giang Tiểu Tưtội nghiệp chớp mắt, lén nhặt mấy cọng cỏ dính trên áo anh. Thẩm Mạcnhíu mày tránh, bàn tay to sờ sờ mắt cá chân cô.
“A, đau đau đau.”
Lại bắt đầu trả thù, nước mắt Giang Tiểu Tư chảy nhòe nhoẹt. Người ta đã lắc rồi, không biết thương hương tiếc ngọc sao.
Lúc này, có một người đi ra tới từ phía khác, pháp trượng chống mạnh xuốngđất, đằng đằng sát khí, Giang Tiểu Tư và Thẩm Mạc không hẹn mà cùngngẩng đầu lên.
“Thẩm Mạc. Đưa cho tôi Tử Âm Văn Chương.”