Thoát Bắc Giả

Chương 3: Lee Jung Ho




Quay trở lại Wajima lần nữa, thành phố ven biển giờ đây đang chìm trong khí hậu đầu thu.

Nơi này không ồn ào sầm uất như Tokyo, nhưng lại bảo tồn được nhiều nét văn hóa cùng nhà cũ của truyền thống Kaga. Gió biển mang theo vị tanh mặn thổi đến, cuốn đi những chiếc lá khô ở nơi đầu tường, báo hiệu mùa màng tàn khốc đã đến.

Bệnh viện Trung ương tỉnh là bệnh viện công lập điển hình, nằm ở trung tâm thành phố. Trong khuôn viên bệnh viện chỉ có hai tòa cao ốc đổ nát, bệnh nhân ra vào còn nhiều hơn bác sĩ y tá.

Người sống sót sau tai nạn trên biển chưa được xác minh rõ thân phận, lại không thể bảo đảm chi phí y tế, dĩ nhiên xe cứu thương sẽ đưa người đến nơi thuận tiện nhất.

Tuy nhiên khi thù lao điều trị y tế đang giảm dần qua các năm, các bệnh viện công ở Nhật Bản gặp khó khăn trong việc thu chi, rất nhiều bệnh viện phải đóng cửa hoặc sáp nhập – hẳn bệnh viện Trung ương tỉnh cũng không khá hơn được, cô nghĩ.

Ở đầu dây điện thoại, giọng của người phụ trách tài chính nghe chừng rất ngạc nhiên: “Cô Suzuki đến nhanh thế sao?”

“Đúng lúc có chuyến tàu.” Ngay khi nhận được cuộc gọi ở trường dạy lái, cô lập tức xin nghỉ rời đi, lúc đến thành phố Wajima thì cũng vừa đúng bốn giờ chiều.

“Xin đợi một lát, tôi sẽ đến ngay.”

Người phụ trách tài chính ở bệnh viện là một người phụ nữ trung niên lùn mập, mắt không to nhưng lại có vẻ khôn khéo.

“Đã làm phiền cô rồi.” Đối phương cúi gập mình, “Thực sự tình hình lần này quá đặc biệt.”

Hệ thống an sinh xã hội của Nhật Bản rất hoàn thiện, toàn thể quốc dân ai ai cũng có bảo hiểm sức khỏe. Về nguyên tắc, tất cả bệnh nhân cấp cứu đều có thể được cứu chữa kịp thời.

“Nhân viên của Cục Cảnh sát biển đã đến mấy lần, nhưng trước sau bệnh nhân không hề chịu trả lời. Cô cũng biết đấy, trên mấy ‘con tàu ma’ ở bến tàu đều treo cờ xanh đỏ, viết chữ Triều  Tiên, có người nghi ngờ anh ta là một ‘thoát bắc giả’.”

Người phụ trách rụt vai, muốn thoát khỏi cảm giác khác thường do cụm từ đó đem đến.

Thoát bắc giả nghĩa đầy đủ là “người muốn thoát khỏi Bắc Hàn”, ám chỉ những công dân không thích ứng được với thể chế chính trị cùng môi trường sinh hoạt ở Triều Tiên, thông qua các tuyến đường không bình thường mà rời khỏi Triều Tiên đến nhưng quốc gia khác.

Cân nhắc tới việc xã hội Nhật Bản hay bài ngoại, người phụ trách sợ hãi cũng không phải là không có lý do.

“Cô Suzuki,” Người phụ trách dừng bước, nghiêm túc nói, “Cô nên liên lạc với Cục Quản lý xuất nhập cảnh kịp thời.”

Rồi cô ta thở dài thườn thượt, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ: “Tôi đã nghe ngóng rồi, Nhật Bản và Triều Tiên không thiết lập quan hệ ngoại giao, người không rõ lai lịch như anh ta thì sẽ không cách nào có được thân phận dân tị nạn.”

Không thể hưởng bảo hiểm sức khỏe, cũng không phải dân tị nạn, không giải quyết được chi phí y tế lớn, thế nên công ty bảo hiểm là cọng rơm cứu mạng sau cùng.

Cô trầm ngâm một hồi, giả vờ cau mày làm ra vẻ khó xử: “Thế này đi, để tôi xem tình hình khôi phục của bệnh nhân thế nào đã. Nếu cần thiết thì sẽ liên hệ với công ty.”

“Cám ơn cô!” người phụ trách cúi người liên tục, cứ như thấy được hy vọng, “Thực sự đã làm phiền cô Suzuki quá rồi.”

“Không sao, chuyện phải làm thôi.”

Trong lúc nói chuyện, hai người đã tới lầu cuối của khu nội trú. Có bảo vệ ngồi cuối hành lang, cửa phòng bệnh sau lưng anh ta bị khóa lại bằng ổ khóa lớn.

Người phụ trách lúng túng nói: “Dịch Mers vừa mới qua, vì để cách lý nên chúng tôi mới…”

“Biết rồi.” Cô không muốn vạch trần lời giải thích dấu đầu hở đuôi, quan sát tình hình bên trong qua lớp kính trên cánh cửa.

Cửa sổ duy nhất trong phòng nằm ở phía Tây, cũng đã bị khóa kín. Rèm cửa sổ nhạt màu che nửa khung cửa, để mặc ánh tà dương rải đầy đất như mạ vàng.

Bày biện trong phòng bệnh rất đơn giản, ngoài một giường một bàn thì ngay đến băng ghế dư thừa cũng không có.

Người đàn ông ngồi thẳng, hai tay đặt trên đầu gối, có vẻ khá cẩn trọng. Bờ vai phẳng vừa dày vừa rộng, mặc đồng phục bệnh nhân vẫn có vẻ rộng, nhưng cũng mơ hồ trông thấy được cơ bắp bên dưới.

Tấm lưng kia đối diện với cửa, cả người đắm chìm dưới trời chiều, bình tĩnh như mặt hồ.

“Để tôi vào xem đi.” Bước lùi ra khỏi cửa, cô nói với người phụ trách, “Nếu đã chắc chắn thể xác và tinh thần bệnh nhân đều khỏe mạnh thì chi phí y tế có thể không tăng, công ty cũng dễ đưa ra quyết định hơn.”

Đối phương chần chừ: “Anh ta không biết nói chuyện, cô có vào cũng vô ích.”

Cô lười nói nhiều, chủ động lùi ra nửa bước, giơ tay lên ý bảo bảo vệ mở khóa.

Chi tiền thì chính là đại gia, người phụ trách không thể không thỏa hiệp.

Tiếng động lách cách truyền vào phòng đã thu hút sự chú ý của bệnh nhân, anh ta chậm rãi xoay đầu lại, trong con ngươi màu xám nhạt vẫn không hề có lấy gợn sóng nào.

Sau khi cạo râu tỉa tóc, người đàn ông nhìn trẻ ra không ít, cùng lắm cũng chỉ mới ba mươi tuổi. Trán rộng, sống mũi cao, môi mỏng mím chặt, gần như không thấy sắc máu.

Ấy vậy mà biểu cảm trên mặt rất bình thản, thậm chí là không có cảm tình, phối cùng đôi mắt khác thường của anh ta càng tăng thêm phần nào sức mạnh, dường như không liên quan gì đến mọi thứ xung quanh.

Bảo vệ đứng giữ cửa, người phụ trách cùng cô một trước một sau vào phòng.

Dù biết rõ bệnh nhân không biết nói chuyện, thế nhưng người phụ trách vẫn chu toàn lễ nghi, vẫn giới thiệu: “Cô đây là nhân viên kiểm tra của công ty bảo hiểm, cô Suzuki Keiko. Chúng tôi đang bàn cách giải quyết vấn đề chi phí y tế của anh.”

Người đàn ông cụp mắt, rồi ngay sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cô bước lên mấy bước, đứng giữa chùm ánh sáng trước giường, khoanh hai tay: “Hồi phục không tệ.”

“Thể chất của bệnh nhân rất tốt, ở trên biển cũng tiến hành tự giải cứu. Sau khi triệu chứng mất nước giai đoạn đầu đã thuyên giảm, giờ anh ta đã có thể nuốt được thức ăn lỏng.” Người phụ trách phá lệ giới thiệu tình hình một cách ân cần, muốn có được sự đồng ý của công ty bảo hiểm.

Thế nhưng hai người trong phòng như không nghe thấy, kẻ nhìn cửa sổ cứ tiếp tục nhìn cửa sổ, kẻ nhìn người vẫn cứ nhìn người.

Đôi mắt màu xám tro ấy không hề có tiêu cự, chỉ trông về điểm hư vô ở nơi đường chân trời xa xăm, không biết là đang nghĩ gì.

Khiến người khác rất muốn gõ nứt lớp mặt ấy.

“Không biết nói chuyện? Hay là không muốn mở miệng?” Câu dò xét ban đầu là dùng tiếng Nhật.

Hai câu rất ngắn, âm cuối giương cao hơi có vẻ khinh miệt. Dù đối phương không hiểu được nội dung thì cũng có thể nghe ra giọng điệu trịch thượng.

“Hay là, anh muốn nói tiếng mẹ đẻ hơn?”

Tiếng Hàn của cô không trôi chảy lắm, phát âm cố nhấn nhá cũng rất không thạo, nhưng ý tứ nói ra lại rất rõ ràng, đủ để người ta hiểu.

Người phụ trách tài chính bệnh viện chớp mắt mấy lần, nhanh chóng đoán ra được ý đồ trong đó: “Cô Suzuki, lúc Cục Cảnh sát trên biển điều tra cũng có mời phiên dịch, nhưng anh ta…”

Còn chưa nói xong thì đã nghe thấy người đàn ông khàn giọng lên tiếng, dùng âm họng rất nặng nói câu gì đó.

Người phụ trách đột ngột ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt còn trừng to hơn cả chuông đồng, thực không dám tin vào tai mình.

Thế nhưng người khiêu khích đã hài lòng, vừa gật đầu vừa đổi qua tiếng Nhật, đề nghị với người phụ trách: “Tôi với chị đi làm thủ tục xuất viện thôi.”

Người phụ nữ trung niên nhìn cô, lại giơ tay chỉ vào người đàn ông, há mồm cứng lưỡi không biết phải nói gì.

Cho tới khi bị “cô Suzuki” đẩy ra khỏi phòng bệnh, người phụ trách mới hoàn hồn vội nói: “Anh ta… anh ta nói chuyện!”

“Bệnh nhân hắng giọng thôi, cô nghe nhầm rồi.” Cô cười tươi chỉnh lại, “Tôi còn phải dẫn anh ta đến Tokyo tiếp nhận kiểm tra, chắc chắn đã khôi phục hoàn toàn thì công ty mới dễ xử lý những thủ tục bổ sung được. Tuy nhiên các chi phí phát sinh vào hôm nay có thể được ứng trước.”

Nói xong nửa câu sau, mọi chất vấn đều biến mất.

Sau khi thanh toán chi phí, bảo vệ trên hành lang cũng rời đi. Lần nửa đẩy cửa phòng ra, nắng chiều đã hoàn toàn biến mất sau đường chân trời. Người đàn ông vẫn duy trì tư thế ngồi lúc trước, không nhúc nhích.

“Đi thôi,” Cô giương mắt nhìn bốn phía, “Chắc anh không có hành lý gì nhỉ.”

Âm thanh như viên đá ném xuống đầm sâu, sau rung động ngắn ngủi lại không có bất cứ lời hồi đáp nào.

“Đừng có giả câm nữa, đi theo tôi.” Cô vỗ lên bờ vai rộng, đợi đối phương ý thức làm ra phản ứng thì hai người đã cách nhau một khoảng an toàn.

Người đàn ông giữ nguyên tư thế sắp sửa đánh nhau, lặp lại câu hỏi lúc trước: “Cô là ai?”

“Đoán thử xem,” Trong màn đêm dần tối, cô nghiêng đầu mỉm cười, như bậc thầy hướng dẫn từng bước một, “Ai muốn anh sống? Ai muốn anh chết?”

“Cô biết thân phận của tôi?”

“Đội bắn tỉa của đoàn quân số 7 thuộc Cục điều tra, thiếu tá Lee Jung Ho, chào anh.” Hai ngón tay đặt lên trán, cô gái hành lễ mà lại như đùa bỡn, thái độ tùy tiện tới mức gần như là làm nhục.

Rốt cuộc ánh mắt của Lee Jung Ho đã không còn mờ mịt nữa, mà như đèn pha nhìn thẳng: “Rốt cuộc cô là ai?”

“Câu hỏi này khó trả lời thật.” Lùi về sau mấy bước, cô đứng dựa vào bệ cửa sổ, một tay chống cằm ra vẻ cố suy nghĩ, “Quốc tịch thì dùng để xin hộ chiếu, còn tên họ cũng chỉ là danh hiệu mà thôi… Có điều thiếu tá Lee không cần lo lắng quá, một trong những nhiệm vụ của tôi là để anh được sống.”

“‘Nhiệm vụ’?” Người nghe nhạy bén nắm chặt trọng điểm.

“Bảo vệ anh an toàn, giúp anh quay về Cộng hòa Dân chủ Nhân dân Triều Tiên.”

Người đàn ông nhướn mày, hiếm khi lộ ra cảm xúc rõ ràng, “‘Bảo vệ’ tôi?”

“Nhiệm vụ này quả thực rất mâu thuẫn.” Cô gái nhún vai, vờ như không hiểu được bản chất của câu hỏi, “Thân là ‘thoát bắc giả’, lại là nhân viên tình báo của quân đội nhân dân, không phải về nước thì sẽ bị bắn chết luôn ư?”

Trong bóng tôi, thân hình cao ráo đột nhiên phát lực, phóng lên trước nhanh như chớp không kịp trở tay, bàn tay giữ chặt lấy cổ họng nhỏ bé.

Anh cao hơn cô nửa cái đầu, cơ bắp đã khôi phục dùng sức rất khéo, dồn con mồi vào thế không giãy giụa được. Tròng mắt màu xám nhìn xuống, giọng khàn khàn nhưng đầy uy hiếp: “Đám phản đồ cặn bã không bằng heo chó, cấm cô đánh đồng tôi với bọn chúng!”

Cô gái ngửa đầu ra sau, sống lưng chạm vào bệ cửa sổ, gần như có thể nghe thấy tiếng xương cốt kêu “rắc” rất vang.

Dù bị động bị người ta khống chế, song trên mặt cô chẳng mảy may có bất cứ hốt hoảng nào, trái lại đôi môi đỏ mọng còn khẽ mở, bắt đầu đếm ngược: “Tám, bảy, sáu…”

“Cô đang nói gì hả?” Lee Jung Ho nheo mắt lại, trong mắt động sát ý.

“… Hai, một.”

Vừa dứt lời, cơ thể cao lớn ngã vật ra sàn, người đàn ông chẳng dám tin.

Cô phủi vạt áo đứng thẳng dậy, từ trên cao nhìn xuống: “Cơ ở cổ anh vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, dây thần kinh cảm giác đã bị ức chế, nên khi bị tiêm thì không phát hiện ra.”

Lee Jung Ho trơ mắt nhìn đối phương rút ống kim tiêm bỏ túi ở sau vai mình ra, nước thuốc ở phần đuôi kim tiêm đã bị đẩy ra hết.

“Nghỉ ngơi cho khỏe đi, thiếu tá.” Cô nở nụ cười hững hờ, “Chúng ta đi xe cấp cứu về Tokyo.”

__