Thoáng Chốc Phải Lòng Em

Chương 59: Thế giới hai người bị phá hỏng




Giản Ngôn Chi và Tân Trinh Vận trò chuyện vui vẻ, Hà Nguyên Gia cứ như bị cho ra rìa rồi vậy.


Cô bạn gái đứng cạnh kéo nhẹ áo anh ta, Hà Nguyên Gia liếc nhìn cô ta, cô bạn gái dẩu môi, mè nheo, "Sao mẹ anh thích bạn gái của em trai anh mà lại không thích bạn gái của anh chứ."


Hà Nguyên Gia nhướng mày, "Em trai anh nghiêm túc với mối quan hệ của nó."


Cô bạn gái cau mày, tỏ vẻ giận dỗi, "Anh nói thế là sao, chẳng lẽ anh không nghiêm túc hả."


Hà Nguyên Gia nhếch môi, nhéo mu bàn tay của cô ta một cái, nhưng trong mắt lại ngập tràn vẻ giễu cợt, "Chẳng lẽ em nghiêm túc à?"


"......"


"Cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi, em lấy phần em, anh chơi phần anh." Ánh mắt của Hà Nguyên Gia lạnh đi, "Nếu không hiểu điều này thì em cũng không cần phải ở lại đây nữa."


Cô bạn gái thoáng sửng sốt, khuôn mặt đang hờn dỗi nhanh chóng thay đổi, chuyển ngay sang vẻ nhõng nhẽo đáng yêu, "Được rồi, người ta chỉ nói bâng quơ thế thôi."


Hà Nguyên Gia kéo lấy eo của cô ta vào sát người mình, cúi mắt cười nhạt, "Ngoan."


Giản Ngôn Chi không biết hai người kia đang nói cái gì, nhưng nhìn thì có vẻ tình cảm giữa Hà Nguyên Gia và cô gái đó rất tốt.


"Bác ơi, đấy là bạn gái của tổng giám đốc Hà ạ."


Tân Trinh Vận, "Bạn gái cái gì, cái thằng đó dễ gì mà bỏ được cái thói trăng hoa."


Giản Ngôn Chi mím môi, Tân Trinh Vận nói tiếp, "Bác có hai thằng con trai mà tính cách chúng nó khác nhau một trời một vực, giờ bác lại thấy may mắn vì lúc trước A Uyên nó mê game, nếu không thì đã bị nhiễm cái thói xấu của thằng anh nó rồi."


"Khụ." Giản Ngôn Chi nghe mà suýt chết sặc, Hà Uyên mà đi theo con đường của ông anh trai...ừ, nếu là thế thì sẽ chẳng thể liên quan gì đến cô rồi.


"Ngôn Chi, khi nãy chú với bố mẹ cháu mới nói đến chuyện cháu cũng đang ở đây, hai anh chị ấy còn bảo cháu đang trả lời phỏng vấn ở bên ngoài." Đúng lúc này, đạo diễn Lý tiến tới.


Đằng sau ông, cách khoảng hai bước chân, là hai vị diễn viên gạo cội của nhà cô.


Giản Ngôn Chi, "......"


Mọi người nhìn nhau một lúc rồi Tân Trinh Vận đưa tay ra trước, "Ông Giản, bà Giản, ngưỡng mộ đã lâu."


Giản Hòa Thư và Quan Mẫn nhìn nhau một cái, cũng——đưa tay ra, "Tổng giám đốc Tân, chúng tôi mới là người nói câu đó mới phải, ngưỡng mộ đã lâu."


"Sao thế được, tôi mê mấy bộ phim của anh chị lắm đấy."


"Tổng giám đốc Tân khách sáo quá."


Giản Ngôn Chi đứng cạnh nhìn hai bên khách sáo với nhau, lặng lẽ lấy điện thoại ra, "Ờm quản lý đang tìm con, bác, bố mẹ, chú Lý, con đi trước nha."


"Ngôn Chi——"


"Lát, lát con quay lại!"


Giản Ngôn Chi chạy còn nhanh hơn thỏ.


Tình huống hai bên gia đình gặp mặt nhau như này lúng túng quá đi mất, vừa nãy vẻ mặt bố mẹ cô nhìn cô đúng kiểu "chưa gả mà đã kề vai khoác tay với mẹ chồng tương lai như thế rồi".


Giản Ngôn Chi trốn vào một góc, gọi điện cho Hà Uyên.


"Xong rồi à."


"Vẫn chưa." Giản Ngôn Chi lại nhìn về phía mọi người ở đằng kia, "Em kể anh nghe, bố mẹ em gặp mẹ anh rồi, đang nói chuyện với nhau đấy."


"Vậy à." Hà Uyên cười, "Nói gì thế."


"Em không muốn biết họ nói cái gì đâu, mình em không ứng phó nổi tình huống như này."


"Ý em là, giờ anh đến đó?"


"Không phải thế, chẳng qua là gặp mặt bất ngờ quá á...nên lúng túng thôi." Giản Ngôn Chi cau mày, "mà anh đang ở trụ sở hả?"


"Không phải."


"Hả? Thế anh đang ở đâu."


"Em ở đâu thì anh ở đó."


"Cái gì?" Giản Ngôn Chi nhìn ngay sang bên cạnh theo phản xạ, "Anh cũng đang ở bữa tiệc này hả."


"Anh đang ở bên ngoài, đã nói hôm nay sẽ đến đón em rồi mà."


Giản Ngôn Chi, "Nhưng tiền đề phải là em đang ở trường..."


"Sao, muốn nuốt lời?"


"Nuốt lời cái gì?"


"Lần trước ở nhà em, em quên em đã hứa gì với anh à? Tìm được đồ giúp em thì cuối tuần này em sẽ theo anh về nhà...ngủ."


Giản Ngôn Chi, "......"


Một lúc sau, Giản Ngôn Chi vẫn phải lặng lẽ quay trở lại buổi "họp phụ huynh", Tân Trinh Vận giỏi giao tiếp, mà Quan Mẫn cũng có nhiều năm tuổi nghề, hai người nói chuyện với nhau mãi không biết chán.


Mọi người đều tự hiểu trong lòng, tại nơi này không thích hợp để nhắc đến chuyện giữa cô và Hà Uyên, chỉ là một nhóm người đứng cùng nhau, luôn dễ thu hút sự chú ý của những người xung quanh.


Khi hoạt động sắp đến hồi kết, Tân Trinh Vận và Quan Mẫn đã bắt đầu gọi nhau là chị em rồi, thậm chí còn quyết định tối nay chơi mạt chược với nhau. Giản Ngôn Chi không biết hai người họ lèo lái kiểu gì mà tới được cả trò chơi quốc hồn quốc túy này luôn...


"Ở đây cũng không tiện nói chuyện, vậy đi, nhà tôi ở gần đây, về nhà tôi ngồi một lát đi." Tân Trinh Vận đề nghị.


Quan Mẫn, "Thế thì sao mà được."


"Có gì đâu," Tân Trinh Vận sáp lại gần, nói, "Chúng ta sớm muộn gì cũng thành người một nhà, không cần phải khách sáo vậy đâu."


"Nhưng——"


"Quyết định thế nhé, hẹn nhau chơi mạt chược rồi mà, về nhà tôi sẵn tiện làm vài ván luôn." Tân Trinh Vận khéo ăn khéo nói, rất nhanh đã thuyết phục được Quan Mẫn.


Mọi người ra khỏi buổi tiệc, tài xế của hai nhà đều đang chờ ở bãi đậu xe.


"Ngôn Chi con cũng sang cùng đi, bác gọi cho A Uyên, bảo nó về nhà." Tân Trinh Vận nói.


"Bác ơi không cần gọi đâu ạ." Giản Ngôn Chi vội nói.


"Sao thế?"


Giản Ngôn Chi hơi ngại ngùng, "Vì, vì anh ấy cũng đang ở đây ạ."


"Ở đây?" Tân Trinh Vận ngạc nhiên, hôm nay cái thằng này lại không chơi game à.


"Ở đâu."


Vào lúc này, một chiếc Bentley màu đen dừng lại cạnh xe của Tân Trinh Vận, Hà Uyên nhìn Giản Ngôn Chi qua cửa sổ xe, sau đó xuống xe trước cái nhìn của mọi người.


"Cháu chào hai bác." Hà Uyên đến chào Giản Hòa Thư và Quan Mẫn trước, sau đó mới nhìn Giản Ngôn Chi, "Cháu đến đón cô ấy."


Hai mắt Tân Trinh Vận sáng lên, khá lắm khá lắm, con trai yêu vào cái là đầu óc thông minh lên hẳn.


"Trùng hợp thế!" Tân Trinh Vận vỗ vai Hà Uyên, "Thế thì hay quá, mình cùng về nhà thôi."


Hà Uyên, "Dạ?"


"Lên xe lên xe, anh chị thông gia này, hay là hai người ngồi chung xe với tôi luôn đi." Tân Trinh Vận quay lại nói với Quan Mẫn và Giản Hòa Thư.


Giản Ngôn Chi co rút khóe miệng, thông...thông gia?


Hà Uyên kéo Giản Ngôn Chi, nhỏ giọng, "Cùng về nhà là sao thế."


Giản Ngôn Chi bẻ ngón tay, "Thì tự nhiên mọi người muốn tâm sự đêm khuya sẵn chơi mạt chược luôn."


Hà Uyên ngớ ra, "Cái gì?"


Giản Ngôn Chi thấy Hà Uyên thay đổi sắc mặt, cố nhịn cười, "Tức là chuyện anh nói gì mà về nhà anh ngủ đấy, ừm...thôi bỏ đi nhớ."


Trên đường về, sắc mặt Hà Uyên không tài nào khá lên nổi. Nghĩ cũng phải, thế giới hai người tự dưng lại bị phá hỏng, mà anh lại còn không được ý kiến gì hết.


Giản Ngôn Chi ngồi ở ghế phụ lái, chống cằm nhìn góc nghiêng của anh.


Nghĩ nghĩ rồi tìm chủ đề, "Anh đổi xe rồi à?"


Hà Uyên mắt nhìn thẳng, đáp, "Hôm qua Hà Nguyên Gia lái đến trụ sở, anh tiện thể lấy dùng luôn."


"Ầu, không hổ danh là Uyên thần, tiện thể lấy dùng mà cũng lấy được đồ cao cấp như này, chẳng bù cho em, mấy thứ em lấy được từ chỗ anh em luôn luôn chỉ là đồ ăn thôi."


Hà Uyên quay sang nhìn cô một cái, vì là tiệc rượu, nên cô mặc bộ lễ phục cúp ngực, dài đến mắt cá chân, nhưng lại được cắt xẻ lên đến ngang đùi, giờ cô ngồi trên ghế, da thịt trắng trẻo như ẩn như hiện.


Đèn trong xe mờ tối, cô gái ấy trong thời khắc này đẹp không lời nào tả siết.


Mắt Hà Uyên hơi tối đi, dời tầm nhìn sang chỗ khác, "Thế thì em sang mà lấy của anh này."


Giản Ngôn Chi nhàn nhã đáp, "Lấy cái gì."


"Em muốn lấy gì cũng được." Hà Uyên thản nhiên, "Em thích chiếc xe này không?"


Giản Ngôn Chi chớp mắt, cười, "Ừm, thích."


Hà Uyên, "Tặng em."


Giản Ngôn Chi, "...Tổng giám đốc Hà mà nghe được câu này chắc sẽ cho anh một trận nhừ tử đấy."


Hà Uyên, "Tặng quà gặp mặt cho em thì đã làm sao, đến giờ anh ấy vẫn chưa tặng quà gặp mặt cho em đúng không?"


Giản Ngôn Chi cười vui vẻ, "Em không cần đâu, nếu thật sự muốn lấy thì chắc chắn em sẽ lấy thứ quý nhất của nhà anh cơ."


Hà Uyên lại quay sang nhìn cô một cái, rõ ràng là đang rất nghiêm túc chờ nghe câu trả lời của cô.


Giản Ngôn Chi cười hì hì, "Em sẽ lấy anh từ nhà họ Hà, những cái khác ấy hả...em cũng chẳng cần đâu. Trong túi em chỉ thiếu mỗi mình anh thôi đấy, đại đội trưởng Hà ạ."


Gương mặt đang khó ở của Hà Uyên được câu nói này dỗ dành thành trời quang mây tạnh, anh nhếch mày, vừa kiêu ngạo lại vừa đắc ý, không hề nhận ra mình bị xem là một món quà, "Xem như em biết điều."


Về đến nhà Hà Uyên, Giản Ngôn Chi nhìn thấy mấy người mặc đồ tây và lễ phục đang ngồi quây lại với nhau...chơi mạt chược.


Mẹ ruột của cô, Quan Mẫn, xưa giờ rất thích chơi mạt chược, chuyện này cô biết, nhưng cô không thể nào ngờ được hai nhà mới gặp nhau lần đầu mà đã tiến được đến bước này rồi!


Phải thừa nhận một điều rằng Tân Trinh Vận quá giỏi khoản kéo ngắn khoảng cách giữa người với người.


Giản Hòa Thư chơi không giỏi lắm nên để Quan Mẫn ngồi cạnh hướng dẫn cho mình một ván, Hà Nguyên Gia và Tân Trinh Vận gia nhập, Hà Uyên cũng bị kéo vào cho đủ người.


Giản Ngôn Chi ngồi cạnh xem bài của Hà Uyên, tiện thể chụp một tấm hình toàn cảnh bàn mạt chược rồi đăng lên Weibo: "Không ngờ hoạt động sau khi kết thúc party lại là...chơi mạt chược tập thể."


Đăng xong, cô bắt đầu nghiêm túc ngồi xem họ chơi, nhìn bài của Hà Uyên, vận may cũng được phết. Nhưng chơi cả hai ván đều không ù được ván nào.


Giản Ngôn Chi không thể tin nổi, không ngờ anh lại chơi tệ đến vậy, "Uyên thần, bài đẹp vào tay anh cũng thành xấu."


Giản Hòa Thư thắng cuộc nên cười không khép được miệng, "Xem ra câu người mới chơi nhiều vận may là thật rồi."


Tân Trinh Vận và Hà Nguyên Gia nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy một chút gì đó khó hiểu trong mắt đối phương. Nhà họ lúc trước thường xuyên chơi mạt chược cùng nhau, Hà Uyên luôn chơi cực kì tốt, giỏi tính toán, biết giăng bẫy, cả nhà họ cũng không ít lần bị lọt vào tròng, vậy mà hôm nay ván nào cũng thua? Đã thế lần nào cũng nhường?


Hà Nguyên Gia thở dài lắc đầu, thằng em trai có bố mẹ vợ một cái là chẳng khác gì bát nước đổ đi...


Chơi được mấy ván người thua thảm nhất là Hà Nguyên Gia.


"Con nghĩ để bác trai với bác gái cùng chơi đi, A Uyên, em đứng dậy cho anh, ra chỗ khác chơi." Hà Nguyên Gia quyết định phải xách cái thằng nội gián này ra ngoài trước.


Hà Uyên "ờ" một tiếng, "Bác trai ngồi vào chơi đi ạ."


"Không sao không sao, cháu cứ chơi tiếp đi."


"Bác chơi đi ạ, cháu với Ngôn Ngôn đi mua ít đồ ăn, chắc mọi người cũng đói cả rồi."


"Ra ngoài mua làm gì, để..." Tân Trinh Vận thấy vẻ mặt lạnh lùng của con trai mình thì kịp thời ngắt câu, "À được được được, con đi đi, con với Ngôn Chi cùng nhau đi đi, à đúng rồi, nhớ chăm sóc cho con bé đấy."


"Con biết rồi."


Hà Uyên đứng dậy, kéo Giản Ngôn Chi đứng lên theo.


Giản Ngôn Chi theo anh ra bãi đậu xe, "Em vẫn đang mặc lễ phục mà, đi đi lại lại bất tiện lắm, hay là anh đi một mình đi, em quay lại đánh mạt chược."


Đang định đi thì bị đè lên cửa xe, "Mặc cái này không thoải mái hả, vậy thì cởi ra đi."


===Dải phân cách===


Tác giả có lời muốn nói:


Đội trưởng: Đệt! Bảo là hai người cùng nhau ngủ mà giờ lại thành sáu người tụ lại chơi mạt chược?


Tác giả hóng chuyện: Ngủ thì lúc nào chả được, nhưng bố mẹ vợ thì không phải lúc nào cũng lấy lòng được đâu nhớ.


Đội trưởng: Ai chả biết chuyện đó! Chút chuyện này tôi tự biết!


Tác giả hóng chuyện: Đã biết rồi còn gào cái gì hả???


Đội trưởng: Tôi...tôi nhịn muốn điên cả người đấy được chưa!


Tác giả hóng chuyện: Anh bạn trẻ, đề nghị hạ hỏa giùm OK???