Thoáng Chốc Phải Lòng Em

Chương 38: Tuổi trẻ sung sức




Từ phim trường đễn chỗ ăn tối cũng mất gần hai mươi phút đi đường, lúc đến nơi, hai người xuống xe rồi đi thẳng vào phòng bao đã đặt trước.


Bên trong phòng bao lúc này, mấy mống đàn ông đang ăn theo một cách hết sức kiềm chế.


"Đừng có động đũa nữa! Đợi Ngôn Chi đến đã!"


"Đậu...tôi chết đói mất thôi." Giản Bác Dịch chống đầu, "hai người đó làm cái gì mà lâu vậy, sao giờ còn chưa đến nữa?"


"Chắc tại bên đoàn phim tan làm muộn á?"


"Tôi đã bảo rồi mà, không cần phải đi đón đâu, méo hiểu các cậu vội cái gì nữa, em gái tôi tôi còn chưa nhớ mà các cậu lại nhớ nhung đến mức đó cơ à?"


Lão Dao, "Cũng đã đến tận đây rồi, ở gần như này sao có thể không gặp mặt tiểu Ngôn Chi của chúng ta được chứ."


Giản Bác Dịch nhìn mấy thằng bạn với ánh mắt xem thường, "à mà tại sao chúng ta phải đến tận đây để ăn cơm nhể, gần trụ sở cũng có một nhà hàng món Trung ngon nghẻ đấy thây?"


Lão Dao, "òm...thì tại lão đại đòi đến đây còn gì."


"Các cậu không lải nhải đòi ăn thì việc gì anh phải đến đây?" vào đúng lúc này, Hà Uyên bước vào, anh tỏ thái độ với mấy người họ, "được ăn lại còn ý kiến."


"Í! Về rồi à!" mọi người nghe thấy tiếng thì quay đầu lại nhìn về phía cửa.


Nhìn thoáng qua một lượt, trông thấy Hà Uyên và một cô gái nhìn giống cảnh sát, Lâm Mậu giật thót, "Đệt! Lão đại anh phạm tội gì rồi hả!"


Vừa dứt lời thì bị Giản Bác Dịch bên cạnh gõ cho một phát vào đầu, "mở to mắt chó của cậu ra."


Lâm Mậu nhìn kĩ lại, "tiểu Ngôn Chi! Sao, sao chị lại mặc bộ đồ này, giời ạ làm em hết cả hồn."


Giản Bác Dịch bình thản đáp, "thế này đã nhằm nhò gì, có lần tôi về nhà nhìn thấy mẹ tôi cả người toàn là máu đang đứng ăn uống trước tủ lạnh nữa kìa, làm tôi suýt thì lên cơn nhồi máu cơ tim, cuối cùng hóa ra là do chưa thay đồ diễn ra thôi."


"......"


Giản Ngôn Chi ngồi xuống, "em vội đến đây gặp các anh nên chưa kịp thay quần áo."


Hai mắt Lâm Mậu lấp la lấp lánh, vô cùng cảm động, "em biết là chị cũng rất nhớ em mà."


Vừa nói vừa giơ hai tay ra nhào về phía cô.


Khổ nỗi còn chưa chạm được vào người cô đã bị Hà Uyên ghét bỏ kéo ra, Lâm Mậu nhìn Hà Uyên với ánh mắt tủi thân, còn Hà Uyên thì lại mặt mày thản nhiên ngồi xuống chỗ giữa hai người họ.


"Đói rồi còn gì, ăn đi." Hà Uyên nói xong thì nhìn Hàng Văn Kiệt, "dập thuốc đi."


Giản Ngôn Chi đang thấy không được thoải mái, vừa nghe thấy câu này thì lập tức quay sang nhìn Hà Uyên.


Hàng Văn Kiệt, "Hả? Ở đây không được hút thuốc à."


Hà Uyên, "Khói thuốc có hại, muốn hút thì ra ngoài mà hút."


Hàng Văn Kiệt, "Lão đại, anh mà cũng để ý chuyện khói thuốc có hại á?! Chẳng phải bình thường anh cũng hút thuốc à."


Hà Uyên khựng lại rồi nói, "Anh cai rồi."


"Có hả!!"


Giản Ngôn Chi chớp chớp mắt, vừa nãy ở bãi đậu xe chỗ phim trường từ xa xa còn thấy anh đang chuẩn bị hút thuốc cơ mà, dù rằng lúc cô đến thì anh đã dập đi.


"Có." Hà Uyên liếc nhìn cô rồi nói với vẻ nghiêm túc, "Thuốc lá có hại cho sức khỏe, anh làm vậy là đang nghĩ cho chú đấy."


Dứt lời, mọi người nhìn anh như thể vừa thấy ma.


"Dạ, dạ dạ." Hàng Văn Kiệt tỏ vẻ 'sống càng lâu thấy càng nhiều', "anh nói chí phải anh nói chí phải, vậy, vậy em dập thuốc nha."


Hà Uyên, "Nhanh lên, đừng có lề mề."


Ăn xong bữa cơm không biết là bữa tối hay bữa khuya này, Hà Uyên đưa Giản Ngôn Chi về khách sạn.


Lúc này đã gần mười hai giờ đêm rồi, xe chạy thẳng vào hầm giữ xe của khách sạn. Giản Ngôn Chi mở cửa xe, "vậy em lên phòng trước đây."


Hà Uyên nhìn cô một cái, đưa tay đẩy cửa xe phía mình ra, "anh tiễn em."


"A...không cần phải vậy đâu, em đi một mình cũng được."


Hà Uyên không đáp mà đi thẳng về phía thang máy, "tầng mấy."


"17..."


Cửa thang máy mở ra, Hà Uyên vào trước, "sao còn đứng đó."


"À, dạ."


Thang máy từ từ đi lên trên, Giản Ngôn Chi ngước mắt nhìn anh, nói, "cảm ơn anh đã đưa em về."


"Anh không đưa em về chẳng lẽ để bọn kia đưa em về." Hà Uyên nhìn thẳng về phía trước, nói đầy vẻ hiển nhiên.


"Thật ra để anh trai em đưa em về cũng được, vừa nãy anh đã qua đón em rồi, các anh xuống máy bay cũng đã muộn vậy rồi còn phải lái xe đi đi về về nữa chắc là mệt lắm đúng không."


"Để người khác đưa em về?" Hà Uyên liếc nhìn cô, nói với vẻ điềm nhiên, "anh không muốn thế."


Giản Ngôn Chi ngớ người.


"Ting."


Cửa thang máy mở ra, Hà Uyên bước ra ngoài, "phòng bao nhiêu."


Giản Ngôn Chi mím môi, "1718."


Hành lang rất yên tĩnh, đi đến trước cửa phòng, Giản Ngôn Chi lấy thẻ ra quét mở cửa phòng. Hà Uyên đứng ở cửa nhìn cô, sau khi xác nhận cô đã vào phòng, anh mới xoay người định về.


"Uyên thần." Giản Ngôn Chi đứng sau cửa, nghĩ nghĩ rồi quyết định gọi anh.


Hà Uyên khựng người, quay đầu lại, "sao vậy."


Giản Ngôn Chi hơi cúi mắt xuống, hai tay để sau người đã bắt đầu rịn mồ hôi, cô đột nhiên hỏi, "có, có phải anh, thích em thật không."


Một câu nói đơn giản khiến hành làng vốn đã rất yên tĩnh lại càng thêm tĩnh lặng, Giản Ngôn Chi nhìn anh không chớp mắt, sợ mình sẽ phải nghe câu trả lời phủ định.


Hà Uyên tiến lại vài bước, sắc mặt hơi sầm xuống, "giống giả lắm à?"


Giản Ngôn Chi gật đầu rồi ngay sau đó lại lắc đầu, "cũng không phải vậy, chỉ là anh mà cũng thích con gái nên em thấy hơi lạ thôi."


Một người trong lòng chỉ có game, suốt ngày bị đồn là gei, à, trừ cái lần bị đồn chung với cô ra...người như vậy tự dưng lại nói thích cô, không có bất kì dấu hiệu báo trước nào, nghĩ kiểu gì cũng thấy giật mình hết.


"Mà cũng thích con gái? Mà cũng?" Hà Uyên mặt không cảm xúc, "Câu này của em sao nghe kiểu gì cũng thấy là đang thèm đòn hết."


Giản Ngôn Chi cười, mặt ửng đỏ.


Hà Uyên cúi xuống nhìn cô, cô gái trước mặt đang chăm chú nhìn anh, trong đối mắt ấy có hoài nghi, có không chắc chắn, và cả một chút xấu hổ thẹn thùng nữa.


Một sự rung động khẽ khàng bắt đầu khuấy động con tim anh, tầm mắt anh thuận theo đó mà trượt xuống dưới. Phía dưới, là đôi môi căng mọng ngọt ngào của cô.


Hà Uyên bỗng nhớ lại lần ở nhà đó, anh cắn lên môi cô, trong lòng tức tối vì nghĩ rằng cô thích người khác.


Cảm giác khi đó như thế nào ấy nhỉ?


Anh không tả rõ được, chỉ cảm thấy đó là một loại cảm giác khác hẳn với khi thi đấu giành được chiến thắng, cảm giác thắng trận khiến anh thỏa mãn và tự hào, ván đã đóng thuyền, thắng cũng đã thắng rồi, vui nấy vui nữa cũng có điểm dừng.


Còn lúc hôn cô thì lại khác, cảm nhận được sự mềm mại, chỉ muốn lại gần thêm nữa, muốn hôn lâu thêm nữa, cơ thể thì căng cứng, nhưng tim lại tan chảy từng chút từng chút một, sự mềm mại này khiến anh không có khả năng kháng cự.


Cảm giác đó tựa như vực thẳm mang tên dục vọng, sâu không thấy đáy.


"Nếu anh thích em, vậy, vậy thì em yên tâm rồi."


"Yên tâm?"


Giản Ngôn Chi nhìn anh, trong mắt là ý cười đơn thuần nhất của con gái mới lớn, "yên tâm để thích anh đó."


Không còn phải sợ sẽ không có được anh, không còn phải sợ cuối cùng mình sẽ phải rút lui với nỗi thất vọng tràn trề nữa.


"Bộp." một tay của Hà Uyên bất thình lình giữ lấy cánh cửa muốn đóng nhưng lại không kịp.


Giản Ngôn Chi giật mình, lùi về sau một bước, Hà Uyên nhân cơ hội lách người đi vào. Giản Ngôn Chi còn đang nghĩ mình nói "thích anh" mà mặt không đỏ tim không loạn thì anh sẽ có cảm giác như thế nào, thì đã bị anh ôm lấy eo áp lên cửa rồi.


Cánh cửa với sức nặng của hai người cũng đóng sầm lại, Giản Ngôn Chi ngây ra, ngửa đầu nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu. Mà Hà Uyên thì lại tận dụng tư thế ngửa đầu này của cô, đưa tay ra đỡ lấy gáy của cô rồi cúi đầu hôn lên môi cô.


Cái hôn của anh hơi gấp gáp càng làm rõ thêm mùi vị của sự xâm lược, vừa cắn vừa liếm, cánh môi bắt đầu tê rần và càng thêm nóng bỏng.


Sau khi phản ứng lại được thì thứ ập đến với Giản Ngôn Chi là cảm giác hồi hộp và kích động, cô bằng này tuổi, từng quay rất nhiều phim rồi, nhưng năm ngoái mới đủ tuổi trưởng thành, đến giờ vẫn chưa từng quay bất kì một cảnh hôn nào.


Giản Hòa Thư nói, ông không muốn con gái nhà mình tiếp xúc với những cảnh quay đó quá sớm, vì nụ hôn đầu vẫn nên trao cho người mình thật sự yêu mới phải. Khi đó cô còn cười bố mình là nghệ sĩ lão làng mà lại còn để ý mấy chuyện này, và từ đó đến giờ cô vẫn luôn giữ một thái độ chẳng buồn để tâm. Mãi cho đến khi Hà Uyên xuất hiện, cô mới hiểu, thì ra hôn là như vậy, thì ra được người mình thích ôm, hôn lại có thể khiến mình rung động đến mức này.


Hơi thở vờn quanh, cuối cùng khi Giản Ngôn Chi sắp đứt hơi thì cả hai mới rời nhau ra được một khoảng ngắn, hai người chỉ cách nhau vài xen-ti-mét, Hà Uyên cúi đầu nhìn gương mặt đỏ bừng đang cố hít thở của cô, giọng anh khàn khàn, nói, "Giản Ngôn Chi, thêm một lần nữa đi."


Giản Ngôn Chi lập tức ngước ngay mắt lên, đôi mắt lóng lánh ánh nước làm cô trông thật đáng thương, "em, em không thở được."


Con ngươi của Hà Uyên tối đi, dùng đầu ngón tay cái nhẹ nhàng miết lên cánh môi cô. Nhưng khi anh lên tiếng thì giọng nói lại mang theo mùi dụ dỗ, "lần này chắc chắn sẽ thở được, thử nhé?"


Giản Ngôn Chi mím môi, cô còn chưa gật đầu thì cái người rõ ràng đang tỏ vẻ hỏi ý kiến trước mặt đã tự ý hành động rồi.


Đúng là anh không hề nói dối, lần này, anh không hôn cô theo cách gấp gáp xâm lược như vừa nãy nữa, thay vào đó, anh như thể đã tìm thấy cách chơi đùa mà mình thích ý, đầu lưỡi nhẹ nhàng chậm rãi lướt trên môi cô, từ tốn phác họa hình dáng cánh môi cô, cọ xát, thăm dò, cuối cùng len qua khe hở tiến vào trong miệng cô.


Đầu lưỡi anh dụ hoặc cô cùng anh quấn quýt, Giản Ngôn Chi chỉ cảm thấy cả người mình mềm oặt đi, cô bắt đầu thấy hơi khó thở, hai tay túm chặt lấy gấu áo anh.


Hà Uyên cũng chả khá khẩm hơn là bao, đang lúc trẻ trung sung sức, môi lưỡi giao nhau rất dễ nhóm lên ngọn lửa khát vọng. Trong lòng là người mình thương, anh biết rõ là không thể tiếp tục được, nhưng lại không tài nào thuyết phục được chính mình dừng lại.


"Tính tong."


Căn phòng yên tĩnh bất ngờ vang lên tiếng chuông, hai người trong phòng đều giật mình ngây người.


"Chị Dạng, chắc là Ngôn Chi vẫn chưa về rồi." loáng thoáng có tiếng trò chuyện ở ngoài cửa.


"Gọi điện chưa?"


"Em gọi rồi, bảo là đang trên đường về, ssss...sao còn chưa về tới nơi nữa vậy ta."


"Bảo là đi cùng Hà Uyên hả?"


"Dạ."


"Đệch, chắc là ở trong xe anh anh em em không dứt ra được đây mà, đợi lát nữa gọi lại cho nó xem sao, nó chưa về thì chị em mình không yên tâm mà ngủ được đâu."


"Dạ."


"Về phòng trước đi, lát quay lại sau."


Tiếp đó lại là sự yên tĩnh kéo dài, có lẽ là người bên ngoài đã đi rồi.


Giản Ngôn Chi nuốt nước bọt, cả cơ thể lẫn tinh thần đều đang trong trạng thái căng thẳng, "Uyên, Uyên thần, lát nữa họ sẽ còn quay lại đó..."


Hà Uyên thả tay ra khỏi gáy cô, chuyển sang chống lên cửa, "Anh biết."


"Vậy anh..."


"Giờ anh đi." Hà Uyên vùi đầu vào vai cô, không để cô nhìn thấy khuôn mặt lúc này của mình, anh lặng lẽ hít sâu một hơi, có một chút gian nan và một chút bất lực, giờ mà để cô phát hiện ra phản ứng của anh thì mất mặt lắm.


Nhưng nếu cứ vậy mà đi ra ngoài, thì cũng xấu hổ không kém...


"Anh, anh ôm em một lát rồi đi."


Giản Ngôn Chi nhẹ nhàng dựa vào vai anh, trong mắt ngập vẻ cảm động của tâm hồn thiếu nữ, "được."


Qua một lúc, Hà Uyên rốt cuộc cũng bình tĩnh lại được phần nào, anh đứng thẳng dậy, thở hắt ra một hơi.


"Anh về đây." Anh đưa tay kéo cửa.


Giản Ngôn Chi tránh đường cho anh, "vâng."


Hà Uyên không mở cửa vội, anh im lặng một lúc rồi đột nhiên quay đầu lại nhìn cô, "Giản Ngôn Chi."


"Dạ?"


"Chúng ta yêu nhau đi."


"......"


Hàng chân mày của Hà Uyên hơi nhướng lên, "trên mạng đồn là anh có quan hệ tình cảm với fan, anh không thể để mình vô duyên vô cớ mang cái danh này được, anh muốn làm thật."


"........."


"Em thấy thế nào."


Giản Ngôn Chi sững ra một chốc rồi đột nhiên cười nhẹ, mở cửa cho anh rồi đẩy anh ra ngoài.


"Này." Hà Uyên bị bất ngờ, cau mày nhìn cô.


Giản Ngôn Chi làm mặt lêu lêu với anh qua khe hở của cửa, "Yêu thì yêu thôi, em có gì phải sợ chứ."


Nói xong, "sầm" một tiếng, đóng cửa lại.


Sau cánh cửa, Giản Ngôn Chi phi thẳng lên giường, cô ôm lấy khuôn mặt nóng bừng của mình, "aaaaa! Chết mất thôi!"


Trước cánh cửa, chân mày của Hà Uyên giãn ra, cúi đầu mỉm cười.


Ừ, yêu thì yêu thôi.


===Dải phân cách===


Tác giả có lời muốn nói:


Đồng chí tác giả: chịu hông nổi? Ờmmmmm.... Thanh niên trai tráng mà, trẻ trung sung sức.
Đội trưởng chong xáng: mọe, suýt nữa thì chết vì nghẹn.