Thoại Hồ

Chương 56: Hồ Phó




Sớm chiều qua đi, Du Thanh từ một người thư sinh bần hàn đã nhảy lên thành đại quan tam phẩm trong triều, tin tức hỏa tốc rơi vào tai Yên huyện, lập tức làm cho mảnh đất vốn bình tĩnh dưới chân Yên sơn nổ tung oa.

Trong nhà Du Thanh không cha không mẹ, sau khi đỗ đạt liền trực tiếp làm quan kinh thành, ngược lại bớt đi phiền toái việc áo gấm về làng, bất quá dù sao đã hoàn thành tâm nguyện ân sư, bởi vậy sau khi dọn vào phủ đệ mới liền ở trong sân dấy lên chậu than xem như an ủi ân sư.

Phủ đệ này là quan viên triều trước để lại, chiếm một khoảng vô cùng rộng lớn, có lẽ vị quan viên kia cũng là người phong nhã, trong đó bố cục, phối trí nếu so với phủ Thừa tướng tinh xảo thì cũng không hề thua kém, này quả nhiên là cực đại thánh sủng.

Ngày đầu tiên dọn vào, dĩ nhiên không thể thiếu việc mở tiệc chiêu đãi đồng liêu, chiêng trống pháo náo nhiệt, đồng liêu cũng sẽ chẳng tay không mà đến, biết tòa nhà này trước đây bị bỏ trống, bởi vậy khi đưa lễ vật đến đây đều thập phần chu đáo, trừ bỏ lăng là tơ lụa, dụng cụ quý giá, còn có nô bộc gia đinh…

Tính tình Du Thanh tuy rằng khó có thể thân thiện, nhưng khi ứng đối thì lễ tiết vẫn chu đáo, thành thạo, về phần những hạ nhân này đó được đưa tới, cũng không hiểu rõ về bọn họ, khó có thể chối từ nhưng cũng sẽ không trọng dụng, tương lai sẽ điều đến một số chỗ không quan trọng lắm làm việc.

Có người hầu, Bạch Lê nháy mắt lại tìm về khí tràng Hồ vương, khi nói với những người này thì nghiễm nhiên làm tư thế như thể mình là chủ nhân, vừa về tới bên người Du Thanh, lại nhu thuận như một chú cừu nhỏ, kề cận hắn vừa ôm vừa cọ.

Du Thanh làm sao lại chịu được hắn trêu chọc thế này, nhịn một lúc lâu đành phải đặt sách trong tay xuống, một tay ôm lấy hắn, ba bước hai bước đi đến bên giường trong phòng, sủng nịch nhéo nhéo lên chóp mũi hắn, nhìn đôi tròng mắt đen láy dưới ánh nến hắt lên những vầng sáng long lanh, trong lòng mềm mại đến rối tinh rối mù, cúi đầu hôn lên môi hắn, đang khi chuẩn bị tiến thêm một bước nữa thì bỗng nhiên cảm nhận được một đám yêu khí dày đặc tới gần.

“A ? ” Bạch Lê chun chun mũi, cùng Du Thanh mắt to trừng mắt nhỏ.

Du Thanh yêu cực kỳ bộ dáng khả ái này của hắn, cố nén cười hôn thân lên môi hắn, làm bộ như không biết : ” Làm sao vậy ? “

Bạch Lê nuốt nuốt nước miếng, trên thần sắc khó nén khẩn trương : ” A Thanh, ngươi thật sự không sợ yêu quái ? Ý ta là, nếu không phải là ta, mà là tên yêu khác… “

Du Thanh nhíu mày : ” Ăn thịt người sẽ sợ, không ăn thịt người không sợ “.

”  Không ăn người không ăn người ! Tuyệt đối không ăn người ! ” Bạch Lê liên tục xua tay, lo lắng nói : ” Đều là ăn gà ! “.

Du Thanh thiếu chút nữa cười ra tiếng, vội vàng dừng lại, nghiêm trang chững chạc nói : ” Vậy cũng không cần phải sợ “.

Bạch Lê nghiễm nhiên làm bộ dáng như trút được gánh nặng, thở ra một hơi thật dài, đảo mắt liền cười rộ lên : ” A Thanh không sợ là tốt rồi “.

Vừa dứt lời, bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ. Du Thanh và Bạch Lê đồng loạt nghiêng đầu, vừa lúc nhìn thấy chỗ bình phong lén lút lộ ra nửa gương mặt thanh tú, hai tròng mắt đen lúng liếng men theo bình phong nhìn sang chung quanh.

Du Thanh liếc thấy một cái liền nhận ra đây là người thiếu niên lúc trước đến quấy rối khi bà mối tới làm mai.

” Ai u ! ” Tiểu Hòa bịt mắt khoa trương mà kêu khẽ một tiếng, nhưng kẽ ngón tay lại hở ra rộng toác, minh mục trương đảm đối diện với hai người đang nằm trên giường, cười gì hì nói : ” Chúc mừng Vương ! Chúc mừng Vương ! Ngài rốt cục đắc thủ nha ! “.

Du Thanh quay đầu rũ mắt nhìn Bạch Lê, thấy khuôn mặt hắn đỏ rực lại tràn đầy thần sắc đắc ý, nhịn không được cười ôm lấy hắn.

Hiện giờ thời tiết dần nóng lên, Bạch Lê không có mang hài, liền trực tiếp để chân trần giẫm trên bục, đứng lên vẫy vẫy tay với tiểu Hòa.

Tiểu Hòa vội vàng vui vẻ chạy vào, chân chó mà hướng Du Thanh quỳ xuống hành lễ : ” Tiểu Hòa bái kiến Vương phi ! A không —– Vương phu ! “.

Du Thanh biết Hồ tộc không có nhiều quy củ như vậy, tên tiểu Hòa này trong mười phần thì có tám, chín phần là cố ý đùa giỡn, đánh giá liếc mắt nhìn hắn một cái, cười nói : ” Mau đứng lên đi “.

” Ai ! ” Tiểu hòa lăn lông lốc một cái từ trên mặt đất đứng lên, thấy Bạch Lê còn đang ngoắc mình, vội vàng cười hì hì bước tới trước hai bước.

Bạch Lê vươn tay một phen nhéo lỗ tai hắn.

” Ai u ai u —- đau ——”  Tiểu Hòa suýt xoa một hơi, mặt đều nhăn thành cái bánh bao, vội vàng xích xích qua bên kia.

Bạch Lê mới vừa rồi bị đánh gãy lúc đang thân thiết, trong lòng thập phần không thoải mái, lúc này cố chết mà nhéo lỗ tai hắn, hầm hừ nói : ” Các trưởng lão ở bên ngoài ? Sao các ngươi lại cùng nhau chạy tới đây ? Tới làm cái gì ? “.

Du Thanh còn chưa từng thấy qua bộ dáng này của Bạch Lê, cảm thấy mới mẽ thú vị, liền ngồi một bên ghế xem náo nhiệt.

Tiểu Hòa buồn khổ hướng hắn liếc mắt một cái, nguyên bản tưởng rằng người đọc sách nhất định tâm địa sẽ mềm mại như muốn nhũn ra, ai ngờ vị này thế nhưng cứ khoanh tay đứng nhìn như vậy, gào khan hai tiếng đành phải ăn ngay nói thật : ” Vương phu làm đại quan, về sau nhất định nổi tiếng hưởng phúc, chúng ta đi… Chúng ta đi…. Đi theo Vương hưởng hưởng phúc… “.

Bạch Lê vừa nghe liền nóng nảy, hắn đang cùng A Thanh hai người một chỗ, ngươi nông ta nông, làm cho một đám bọn họ lại đây, như vậy được à ? Lập tức liền đẩy tên này ra ngoài : ” Không cần ! Các ngươi trở về ! “

Tiểu Hòa vô cùng thông minh, vội vàng chỉ thiên thề : ” Chúng ta tuyệt không quấy rầy Vương và Vương phu, chúng ta chỉ là đến ké ăn ké uống ! Ngài ngẫm lại, tương lai các vị trở về Yên sơn, chúng ta không phải cũng là lờn vờn trước mặt hay sao ? Lờn vờn ở nơi đó với lại lờn vờn nơi này, không có gì khác nhau đi ! “.

Bạch Lê làm sao nghe vào, còn kém chút nữa là lấy cái dĩa ăn quăng hắn ra ngoài.

Du Thanh cười nhìn bọn hắn tranh chấp nửa ngày, đột nhiên mở miệng : ” A Lê, cho bọn họ ở lại đi “.

Hai người đồng thời dừng lại động tác, tiểu Hòa vẻ mặt cảm động, Bạch Lê vẻ mặt oán giận, chạy tới ôm cổ hắn làm nũng : ” Không cần ! Bọn họ sẽ quấy rối ! “.

Du Thanh cưng chìu vỗ vỗ lên lưng hắn, cười nói : ” Ngươi là Vương của bọn họ, tại sao phải sợ bọn họ đến quấy rối ? Vừa lúc tòa nhà này thiếu người, làm cho bọn họ ở lại mới tốt, quét tước, nhóm lửa, chẻ củi, về sau đều có người làm, làm việc mới có cơm ăn, bỏ bê việc thì đuổi về Yên sơn. Quy định chút gia quy, nếu ai phạm vào, ngươi liền đánh hắn. Sai nhỏ đánh ít, sai lớn đánh nhiều, nếu quấy rối giấc ngủ người khác, vậy đánh cho nặng vào “.

Thân mình tiểu Hòa run lên, hai cánh tay ôm lấy chính mình, bỗng nhiên cảm thấy sau lưng âm phong vèo vèo.

Bạch Lê nghe được liên tục gật đầu, lập tức cảm thấy phiền não gì cũng không có, vui sướng ôm cổ hắn rồi ngồi lên đùi hắn, ngoắc ngoắc ngón tay với tiểu Hòa nãy giờ vẫn còn đang run rẩy trước cửa : ” Kêu bọn họ vô đây ! “.

Tiểu Hòa dĩ nhiên biết người có quyền nói chuyện ở đây là Du Thanh, ngẩng đầu đôi mắt trông mong nhìn hắn, thấy hắn mỉm cười gật đầu, lúc này mới xoay người chạy nhanh như chớp.

Chỉ một lát công phu, trong phòng liền đứng đầy người, Bạch Lê bị kích động mà giới thiệu từng người cho Du Thanh.

Du Thanh có phù ấn của sư phụ hộ thân, đã mấy ngày mà thiên giới cũng tìm không được, bởi vậy trong phòng này mặc dù là trưởng lão pháp lực cao nhất cũng nhìn không ra hắn là một vị thượng tiên, chỉ là cảm thấy khí chất hắn không tầm thường mà thôi.

Kéo bốn chiếc ghế cho bốn vị trưởng lão, làm cho bọn họ cảm động đến nỗi một phen nước mắt nước mũi tèm lem, vô cùng khoa trương nói  ” Vương phu thật sự là tâm địa Bồ Tát ” vân vân, làm người ta nghe được dở khóc dở cười.

Kỳ thật trong thâm tâm hắn luôn cảm kích bọn họ, nếu không có bọn họ vẫn luôn che chở chăm sóc thì bé hồ ly ngốc Bạch Lê ngàn năm qua chỉ sống tại thiên giới này, không biết tại thế gian sẽ sống thành cái dạng gì đâu.

Lúc trước nói mấy lời đó cũng chỉ là đùa đùa tiểu Hòa, trêu ghẹo Bạch Lê, lúc này nhìn đầy một phòng cợt nhả, hồ yêu cả nam lẫn nữ, biết bọn họ đều là thật tình, tự nhiên là thập phần thích, cười nói : ” Trong nhà còn có một ít tôi tớ, hôm nào ta đưa bọn họ đi, sau này nơi này không có người ngoài, các ngươi cứ coi như đang ở Yên sơn là được “.

Nhóm hồ yêu vừa nghe thì tất cả đều hưng phấn lên, reo một cái rồi sum xoe quay chung quanh hắn, nhìn xem làm Bạch Lê thấy ghen tuông, tức giận phất tay đá chân đuổi người.

Du Thanh lại bổ sung : ” Bất quá khi có người ngoài thì các ngươi phải thu liễm, nếu như không biết phải làm thế nào, vậy trộm đi theo người khác trong phủ học tập, đừng để lộ ra manh mối làm người ta phát hiện “.

Lũ yêu liên tục gật đầu đáp ứng, vỗ ngực bảo rằng không thành vấn đề.

Mấy ngày qua đi, Hoàng đế lại khâm thưởng cho Du Thanh một ít ruộng tốt, Du Thanh đang lo không có chỗ điều tôi tớ đi, cái này xem như là giải được việc gấp, điều tất cả bọn họ đi qua xử lý đất vườn, trong nhà ngoại trừ hắn ra thì còn lại tất cả đều là hồ yêu.

Bạch Lê rốt cuộc hoàn thành được tâm nguyện ngồi kiệu của mình, tuy rằng Du Thanh vào triều rất sớm, nhưng hắn mỗi ngày đều phải thức dậy đưa Du Thanh.

Du Thanh không có thói quen có người bên cạnh hầu hạ, lúc sáng sớm ngoại trừ cho người đưa nước, bưng cơm, tất cả những sự tình còn lại đều tự thân mình làm, sau khi chuẩn bị cho mình đâu vào đấy, còn phải hầu hạ Bạch Lê đang mơ mơ màng màng, một bên lau mặt cho hắn một bên thở dài : ” Mắt đều mở không được mà ngươi còn muốn đi theo, tội tình gì ? “

Bạch Lê cố sức xốc mi mắt lên, bẹp bẹp miệng : ” Ta thích ! “.

Du Thanh hôn lên môi hắn, đau lòng vô cùng : ” Nếu ngươi còn như vậy, ta sẽ từ quan “.

Bạch Lê cười hắc hắc cọ cọ trên người hắn : ” Trước làm hai năm cho đã ghiền đi, ta muốn ngồi kiệu, còn muốn ngồi xe ngựa, ta muốn hoàn thành tất cả những việc mà đời trước chưa làm được ! A Thanh được không… “

”  Hảo hảo hảo… ” Du Thanh không nghĩ tới càng nói càng đau lòng, vội vàng ngừng câu chuyện của hắn lại, ôm mặt hắn xoa xoa, dắt hắn đến cạnh bàn ngồi xuống ăn cơm.

Cơm nước xong, Bạch Lê rốt cuộc cũng tỉnh táo chút, vui rạo rực cùng Du Thanh tay trong tay đi đến bên cỗ kiệu.

Tám kiệu phu hồ ly nịnh nọt mà hướng bọn họ lắc lắc cái đuôi.

Tiểu Hòa thí điên thí điên vén màn kiệu cho bọn họ.

Du Thanh cười chỉa chỉa phía sau mông kiệu phu : ” Xuất môn thu vào “.

”  Vâng ! ” Đồng loạt lên tiếng trả lời, cái đuôi nháy mắt mất tiêu.

Bạch Lê ngáp một cái, lôi kéo Du Thanh vô ngồi.

Khởi kiệu, hắn liền theo nhịp mà lắc lư lên xuống, mừng rỡ đến miệng không thể khép lại, trực tiếp nhào qua nằm ngang trên đùi Du Thanh, ôm thắt lưng hắn hận không thể lăn lộn, thân mình xoay trái xoay phải, lại nhấc chân đạp đạp nóc kiệu.

Du Thanh cúi đầu nhìn hắn, lòng bàn tay áp lên gò má hắn, nhẹ giọng nói : ” Ngủ tiếp một lát, trên đường về rồi chơi nữa. Dù sao mấy hồ ly này khí lực đều lớn, cỗ kiệu này tùy ý ngươi gây sức ép “.

Vừa dứt lời, bên ngoài tiểu Hòa lại chen vào : ” Vương, cỗ kiệu này nhỏ lắm, ngài muốn lăn lộn còn phải gấp khúc chân lại, không bằng lần tới chúng ta đổi cái lớn hơn ? “

Bạch Lê không nhận tình : ” Ngươi biết cái gì ? Nhỏ mới chơi thật khá ! ” Nhỏ mới có thể chen cùng một chỗ với A Thanh đi !.

Du Thanh day day mi tâm : ” Tiểu hòa, xưng hô này nên sửa lại, đi ở trên đường không thể kêu Vương “.

Tiểu Hòa thè lưỡi : ” Vậy gọi là gì ? A Lê ? “

Bạch Lê vừa nghe nóng nảy : ” Không được ! Chỉ có A Thanh mới có thể gọi ta như vậy ! Các ngươi không được ! “.

Ánh mắt tiểu Hòa sáng lên : ” A, đúng rồi ! Kêu tiểu Bạch ! “.

Bạch Lê nghe vẫn cảm thấy không được lắm, thầm thầm thì thì nói : ” Tiểu Bạch tiểu Bạch, chữ tiểu nghe không uy phong chút nào… “

” Được rồi ! ” Tiểu Hòa phi thường săn sóc mà sửa lại xưng hô cho hắn : ” Tiểu Bạch ! “.

Du Thanh nhịn không được cười rộ lên, nhìn bộ dáng Bạch Lê vẫn không phục, vội vàng trấn an mà nắn nắn lên lưng hắn : ” Tiểu Bạch “

Bạch Lê sửng sốt một chút, cảm thấy cái tên này từ trong miệng A Thanh nói ra, thật sự là cực êm tai dễ nghe, lập tức cười híp mắt, gật gật đầu : ” Hảo, vậy tên này ! “.