Thoại Hồ

Chương 28: Mỹ vị




Bạch Lê lúc trước tập trung hạng nặng tinh thần vào trên người Du Thanh, sớm đã đem mỹ thực mình yêu nhất vứt lên chín tầng mây, lúc này quay đầu nhìn động tác trên tay hắn, mới bỗng nhiên cảm thấy mùi vị nồng đậm chui vào trong mũi, lập tức bắt đầu hứng thú phấn khởi lên, hai mắt thẳng ngoắc ngoắc mà nhìn chằm chằm khối đen tuyền trên mặt đất:” A Thanh, ta chưa từng ăn gà hoa!”.

Du Thanh cười nhìn hắn một cái, động tác trên tay không ngừng, dùng nhánh cây khều gà hoa từ trong lửa than ra, thảy sang bên chân:” Mau chùi chùi nước miếng”.

Bạch Lê nhìn chằm chằm không chuyển mắt động tĩnh của nhánh cây, phi thường nghe lời mà nâng tay áo lên miệng quệt qua quệt lại vài lần.

Du Thanh liếc thấy động tác của hắn, nhịn không được mà run tay làm rớt nhánh cây lên mặt đất, ôm hắn cười rộ lên:” Kêu ngươi lau liền lau? Chính mình có chảy nước miếng hay không cũng không biết sao?”.

“A?” Bạch Lê hướng hắn nháy mắt mấy cái, vội vàng nâng tay áo lên nhìn, nhìn hồi lâu cũng không nhìn ra cái gì, nghĩ nghĩ, lại lần nữa ôm cổ hắn, cười hì hì cọ lên gương mặt hắn:” A Thanh ngươi gạt ta!”.

Du Thanh càng xem càng cảm thấy thú vị, đưa tay búng lên ót hắn một chút, ôm sát hắn cúi người một lần nữa nhặt lên nhánh cây, cười nói:” Không chảy nước miếng thì cũng nhìn ra ngươi có bao nhiêu tham ăn, chờ một chút, rất nhanh là xong rồi”.

Bạch Lê cười mị mắt: “A!”

Lớp bùn bọc bên ngoài gà hoa đã bị lửa thiêu thành lớp vỏ cứng rắn, mùi thịt bên trong nhè nhẹ lan tỏa, cùng với mùi bùn đất bên ngoài hỗn hợp cùng một chỗ, khỏi nói cũng có một phen phong vị.

Dĩ vãng cái ăn của Bạch Lê đều do người hầu chuẩn bị, tinh xảo khéo léo là không cần phải nói, một ngàn năm thời gian đi theo bên người Du Thanh kia, cũng thường thường ăn vụng, dĩ nhiên trộm tới cũng là những món ngon mỹ vị có sẵn.

Bởi vậy mặc dù hắn đã hưởng qua trăm vị thế gian nhưng cũng chưa từng chân chính kiến thức qua cách thực hiện ra mỹ vị, gà hoa cũng chưa từng ăn quá, vậy nên càng cảm thấy ngạc nhiên, lúc này nhìn Du Thanh lăn qua lăn lại cái khối đen tuyền trên mặt đất, không khỏi rất là mê hoặc:” A Thanh, ngươi đang làm cái gì?”.

“ Mới vừa lấy ra, rất nóng, phải đợi nó nguội một chút” Du Thanh nói xong lại duỗi tay ra thử xem độ ấm, thấy không sai biệt lắm liền trực tiếp dùng tay nắm lên, sau đó đập xuống đất một cái, xác bùn nứt ra thành một cái khe.

Bạch Lê càng nhìn càng ngạc nhiên, vội vàng xoay người hai chân chấm đất, khóa ngồi trên đùi hắn, hưng phấn không thôi nói:” Ta tới thử thử!” Nói xong liền khom lưng xuống giành trước nhặt gà hoa lên, học theo hắn mà đập xuống đất, rất nhanh đã đem tầng bùn này đánh đến tứ phân ngũ liệt.

Du Thanh ngồi phía sau nghiêng đầu mỉm cười nhìn hắn, trong lúc lơ đãng rũ mâu đem tầm mắt từ trên người hắn, thấy bộ dáng quệt mông dốc sức của hắn rất là đáng yêu, mà đường cong từ lưng kéo dài tới thắt lưng dưới làn tóc đen trượt xuống như ẩn như hiện, lộ ra mười phần hấp dẫn.

Du Thanh chỉ nhìn thoáng qua liền nhịn không được một trận rung động tự đáy lòng, vội vàng dời tầm mắt, vươn tay đến trước ngực kéo hắn lại, thấp giọng nói:” Tốt lắm, ta đến”.

Trong tay Bạch Lê còn giơ gà hoa đã bị đập rụng hơn một nửa xác bùn, hưng chí dâng trào mà quay đầu cười với hắn:” Thơm quá!”.

“Ân” Du Thanh thần sắc ôn nhu, tại trên mặt hắn hôn thân, tiếp nhận đồ vật trong tay hắn.

Du Thanh lột toàn bộ xác bùn còn lại đi, nắm lấy xác bùn dính lông gà toàn bộ nhổ tận gốc, cuối cùng lộ ra thịt gà ánh vàng rực rỡ thơm ngào ngạt.

Bỏ đi lớp vỏ bùn, mùi thơm càng thêm nồng đậm, hơn nữa chưa từng thêm bất luận gia vị gì, vẫn giữ nguyên nước nguyên vị.

Bạch Lê lúc này đây làm thế nào cũng khống chế không được, hầu kết trượt lên trượt xuống, đôi mắt trông mong mà nhìn mỹ vị mang mùi thơm xông mũi này, giọng nói đều mang theo thanh âm nuốt nước miếng liên tục:” A Thanh, có thể ăn sao?”

Du Thanh bị bộ dáng tham ăn này của hắn chọc cười, vội vàng xé xuống một khối chân gà đưa đến bên miệng hắn: “ Cắn một miếng thử xem”.

Bạch Lê sắc mặt vui vẻ, há miệng chính là một mồm to, kéo xuống một miếng thịt gà thật to, miệng đều không nhét nổi, vội vàng đưa tay cầm, tinh tế nhấm nháp một phen, chỉ cảm thấy da mềm thịt nộn, dị thường ngon miệng, thỏa mãn đến nỗi ánh mắt đều nheo lại:” Thơm quá! Ăn quá ngon!”.

Du Thanh thấy hắn nhảy nhót như thế, đáy lòng giống như tuyết trắng vờn bay bên ngoài, mềm nhẹ ôn nhu, trong mắt tràn đầy sủng nịch, đưa tay tại khóe miệng hắn vê một chút:” Đều ăn dính ra bên ngoài”.

Bạch Lê thấy đầu ngón tay hắn dính một miếng thịt nhỏ, không đợi hắn làm gì liền nhanh chóng bắt lấy tay hắn, vươn đầu lưỡi ra liếm một cái, ăn luôn miếng thịt vụn kia.

Hô hấp Du Thanh cứng lại, dừng một lát, dở khóc dở cười mà lại ôm sát hắn thêm vài phần.

Bạch Lê hoàn toàn chưa từng chú ý đến thần sắc biến hóa của hắn, cười tủm tỉm mà táp chậc lưỡi, đưa khối thịt gà còn lại đưa tới bên miệng hắn:” A Thanh, ngươi cũng ăn a!”.

Du Thanh nhìn hắn một cái, cắn một cái nhai nhai, quả thật mùi vị không tệ, gật gật đầu nói:” Đích xác rất thơm!” Nói xong đem một khối chân gà khác mới kéo xuống, lần thứ hai đưa tới trước mặt hắn.

Bạch Lê vui rạo rực mà vươn tay tiếp nhận, lại cắn một mồm to, hàm hồ nói:” Ta ăn khối chân gà này, ngươi ăn một khối khác”.

Du Thanh cười cười, không nói chuyện, chờ hắn đem khối trong tay ăn kiền mạt tịnh thậm chí đem xương cốt gặm đến sạch sẽ xong, lại kéo khối khác đưa đến cho hắn.

Bạch Lê ăn đến hăng hái, hoàn toàn quên mất những lời mình mới vừa nói, tiếp nhận đến liền nhét vào trong miệng gặm một hơi.

Du Thanh thừa dịp hắn đang ăn ngon, đem một bầu rượu ngọt đặt trên lửa hâm nóng một lát, mở nắp ra nhấp một hơi, cảm thấy độ rượu không cao, liền nghiêng đầu hỏi:” Muốn uống sao?”

Bạch Lê phồng má suy nghĩ một lát rồi gật đầu.

“ Tửu lượng của ngươi không tốt, chỉ có thể uống để ấm áp thân mình” Du Thanh đem bầu rượu đưa tới bên miệng hắn:” Lát nữa ta đi đến dòng suối lấy chút nước nấu cho ngươi uống”.

Bạch Lê lần thứ hai gật đầu, cực kỳ nghe lời mà uống hai ngụm nhỏ, lại tiếp tục gặm chân gà của hắn, đợi sau khi gặm xong mới ý thức được, mình thế nhưng vẫn luôn ăn một mình.

Du Thanh buông bầu rượu, thấy hắn nhìn chằm chằm xương gà ném dưới đất mà ngẩn người, nghi hoặc hỏi:” Làm sao vậy?”.

Bạch Lê giương mắt nhìn hắn, đột nhiên thương tâm không thôi, trong mắt tất cả đều là áy náy, hút hút cái mũi lẩm bẩm:” Ta ăn luôn chân gà của ngươi…”

Du Thanh nhịn không được cười rộ lên:” Nguyên bản chính là làm cho ngươi ăn, ngươi khổ sở cái gì?”

“ Vậy ngươi ăn cái gì?”.

Du Thanh đem phần còn lại giơ lên trước mặt hắn:” Này đó không thể ăn sao?”.

“ Nhưng nào có ngon bằng chân gà…”

“ Cũng giống nhau thôi, ta lại không giống ngươi tham ăn thịt gà như vậy” Du Thanh xé phần thịt gà còn lại, xé khối thịt tiếp theo đưa cho hắn:” Ngươi tận tình ăn, không cần phải xen vào ta”.

Bạch Lê lắc đầu, không nhận:” Ngươi ăn!”.

Du Thanh nhìn ánh mắt hắn bướng bỉnh, biết tính tình bướng bỉnh của hắn lại muốn trỗi dậy, cười cười liền nhét miếng thịt gà vào trong miệng, một lần nữa xé một khối đưa cho hắn, đuôi lông mày nhếch lên, mặt lộ vẻ trêu tức nhìn hắn, mồm miệng không rõ nói:” Như vầy vừa lòng rồi chứ?”.

Bạch Lê lăng lăng nhìn hắn, đột nhiên cong mặt mày cười rộ lên, một đầu đụng vào cần cổ hắn mà bắt đầu cuồng cọ:” A Thanh, ngươi kiểu này thật hảo ngoạn!”.

Du Thanh sửng sốt một chút, rũ mâu nhìn xem chính mình miệng ngậm thịt gà, lại nhìn xem đồ vật đang cầm trên tay, nhìn nhìn Bạch Lê dính nị trên người mình nửa ngày không muốn dậy, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Bạch Lê cười đủ xong liền ngồi thẳng người lên, trong mắt ý cười chưa tan, tiếp nhận miếng thịt hắn mới vừa xé xuống, lần thứ hai hứng thú nồng hậu mà bắt đầu ăn.

Cái loại gọi là gà hoa này tuy nói là chưa thêm bất kỳ gia vị gì, nhưng dù sao chất thịt tươi mới khỏe mạnh, Bạch Lê ăn đến nỗi mỡ chảy đầy ra, trên miệng sáng bóng phiếm quang.

Du Thanh cũng không biết vì sao mỗi lần hắn ăn thịt gà thì lại mang theo cái dạng giống như cái bụng vĩnh viễn đều ăn không no, bình thường thấy lượng cơm hắn ăn cũng không nhiều hơn so với mình, nhưng mà hôm nay lại một hơi gặm hết phân nửa con gà, chỉ sợ hắn ăn chống đỡ, vội vàng đem mấy phần còn lại gom vào, lấy mu bàn tay sạch sẽ sờ sờ trên bụng hắn:” Có no chưa? Nếu no rồi thì chờ một lát lại ăn tiếp”.

Bạch Lê đã sớm ăn đến mỹ mãn, cũng không biết mình no hay chưa no, tùy ý gật đầu thống khoái mà đáp ứng:” Hảo!”.

Du Thanh nhìn hắn cười rộ lên, lấy khăn xoa xoa khóe miệng hắn:” Đi rửa tay”.

“Ân!” Bạch Lê vội vàng tuột khỏi người hắn, chuyển tới phía sau ghé lên lưng hắn, cười hì hì nói:” Ta hiện tại ăn no, so với lúc trước nặng hơn”.

“ Nặng quá thì đem ngươi ném vào trong nước nha, không mang theo ngươi trở lại” Du Thanh cười cõng hắn lên, tuyết rơi đã muốn nhỏ không ít, cũng không bung ô nữa, trực tiếp hứng lấy bông tuyết nhỏ đi ra sơn động, bước sâu bước nông mà đạp lên tuyết đọng hướng dòng suối nhỏ đi đến.

Tuy nói là khách lạ tha hương nơi băng sơn tuyết địa, kỳ thật một ngày này, hai người đều trải qua đến cực kỳ nhàn nhã tự đắc, tùy ý nói chuyện nửa ngày, thời gian liền thấm thoắt trôi qua.

Du Thanh không thích đồ đầy mỡ, giữa trưa chỉ ăn no bảy phần, còn lại tất cả đều cho Bạch Lê gặm đến sạch sẽ, nhìn xem hắn nhịn không được liền lần thứ hai trêu ghẹo:” Ngươi là hồ ly biến thành sao? Răng này mà sắc nhọn thêm một tí, sợ là ngay cả xương cốt cũng ăn luôn vô bụng”.

Bạch Lê không để bụng mà cười cười, hướng hắn nhe răng nhe răng, quay sang hắn triển lãm một hàm răng chỉnh tề xinh đẹp, làm cho hắn xem ý cười càng thêm sâu sắc.

Sắp tới hoàng hôn, tuyết đã muốn ngừng hết, Du Thanh đốt lửa lên, lại một lần nữa làm gà hoa cho hắn.

Một trận bận rộn qua đi, sắc trời đã muốn đen hoàn toàn, Bạch Lê khẩn cấp mà mở cái bao của mình ra, lấy ta một chiếc đèn quả quýt, hưng phấn nói:” A Thanh, có thể đốt!”.

“Hảo” Du Thanh lấy lửa từ đống lửa ra, thắp sáng ngọn nến đặt trong quả quýt.

Vỏ quýt đã sớm được khoét một vòng lỗ lớn lớn nhỏ nhỏ, sau khi châm nến liền có ánh sáng mờ nhạt từ những lỗ nhỏ lộ ra, giống như những con đom đóm ngập trong nước, đem ánh sáng một tia một tia tỏa ra.

Bạch Lê vui sướng mà lấy đèn phủng trong bàn tay, xoay trái xoay phải tinh tế đánh giá, lại từ trên xuống dưới nhìn nửa ngọn nến bên trong, trong đồng tử hắt lên ánh nến, ý cười minh mị: “A Thanh, về sau hằng năm đều làm đèn quả quýt được không?”.

“Hảo” Du Thanh lẳng lặng nhìn hắn, mỉm cười nói:” Ngươi thích dạng gì, đều sẽ làm cho ngươi”.

Bạch Lê nhất thời cười đến càng vui vẻ, nhìn hắn một cái, chồm qua tại trên môi hắn hôn một hơi:” Gà hoa còn chưa có  chín, chúng ta uống chút rượu trước đi!”.

“ Ngươi không biết uống rượu, đừng uống”.

“ Rượu này rất thơm rất ngọt, uống thật ngon a!” Bạch Lê nói xong liền xoay người lấy bầu rượu bên cạnh lại đây, cười hắc hắc bật nắp bình rượu ra, nhấp một ngụm nhỏ, lộ ra thần sắc hoài niệm:” Thật sự là hảo uống! A Thanh ngươi nếm thử một chút!”.

Du Thanh bất đắc dĩ mà cười: “Ngươi quên lần trước uống  cũng là uống rượu ngọt sao?”

Bạch Lê nghĩ nghĩ, gật gật đầu:” Nhớ rõ! Cái này uống còn ngon hơn so với lần trước! Rượu kinh thành chính là không giống!”.

Du Thanh thấy hắn hoàn toàn không thèm để ý lời của mình, dở khóc dở cười:” Chỉ biết là hảo uống, nguyên lai ngươi không chỉ tham thịt mà còn tham rượu”.

“Hắc hắc…”

“Vậy ngươi uống đi, đừng uống nhiều quá” Du Thanh không có biện pháp với hắn, đành phải thỏa hiệp, nghĩ hắn nếu thật sự say rượu liền cõng hắn về vậy.