Thỏa Chí Tiêu Dao

Chương 22




“Hô ~~~ hô ~~~”

Xung quanh quanh quẩn đều là tiếng thở dốc dồn dập.

Sau khi trải qua một màn hôn tỷ thí đầy phấn khích mà kịch liệt, ta ngã vào bên giường, hấp từng ngụm từng ngụm không khí. Nhìn qua khóe mắt, Khúc Vân Triết ngã vào bên kia giường, ngực kịch liệt phập phồng, xem ra tình huống của hắn tuyệt đối không hảo hơn ta chút nào.

Sau một lúc lâu, Khúc Vân Triết giãy giụa đứng lên, cả giận nói. “Ngươi làm cái gì vậy??”

Ta đối hắn cười giả lả “Tư vị của Lê hoa xuân vũ cũng không tồi chứ hả?”

Khúc Vân Triết trừng mắt nhìn ta nửa ngày, tức giận trên mặt cư nhiên dần phai nhạt, qua một lúc, cư nhiên chuyển thành một nụ cười cổ quái, động động miệng cười nói “Hương vị đích xác không tồi, chính là có điểm ngọt…”

Ta vẻ mặt giật mình nhìn hắn “Ngươi…ngươi, dược mạnh như vậy, ngươi như thế nào uống xong một chút phản ứng cũng không có?”

Trong mắt hắn hiện lên thần sắc đắc ý. “Giờ phút này không ngại nói cho ngươi, này dược hiệu của Lê hoa xuân vũ tuy rằng lợi hại, nhưng ta cũng không phải là lần đầu tiên uống phải, nhất thời còn có thể chống giữ được một lúc. Nhưng thật ra ngươi…”

Khóe môi hắn nhếch lên một loại tươi cười cổ quái, hắn đột nhiên sát lại gần ta, nhẹ giọng nói. “Mặt của ngươi rất hồng, có phải hay không dược hiệu bắt đầu phát tác?”

Ta nâng đôi mắt ướt át lên ai oán theo dõi hắn, cắn môi sâu kín một hồi lâu không nói.

Trong căn phòng an tĩnh quanh quẩn tiếng Khúc Vân Triết ha ha cười nhẹ. “Tiểu Nghi, cố nén đối với thân thể cũng không hảo.”

“Không cần ngươi quản!!”

“Lại còn mạnh miệng! Nghe thanh âm của ngươi đã có chút phát run rồi…”

“Dài dòng….”

“Hảo hảo hảo, ta không dài dòng.” Khúc Vân Triết cười tủm tỉm nửa dựa người vào bên kia giường. “Đây là nội hỏa, dựa vào chính mình không thể tiêu tan, ta giúp ngươi bài trừ, có được không?”

“……..”

Hung hăng trừng mắt nhìn hắn một trận, ta đành thở dài buông tha, thấp giọng nói “Hảo.”

“Ngươi đây là đáp ứng rồi?” Khúc Vân Triết đột nhiên ngồi dậy, kinh hỉ hỏi.

“Ân.” Ta thân thủ kéo đầu của hắn, trong ánh mắt kinh ngạc của hắn chủ động hôn tới.

Tiếng thở dốc tán loạn đan vào lửa nóng thân thể dây dưa, dục vọng trong Khúc Vân Triết bỗng dưng bốc lên. Bất quá chỉ trong chốc lát, sắc mặt hắn đã muốn dâng lên một mảnh ửng hồng, ánh mắt dần dần chất đầy dục vọng.

“Đây chính là ngươi đáp ứng ta….” Hắn hô hấp dồn dập, trong miệng thì thào điều gì đó không rõ, hai tay trên người ta dao động sờ soạng. “Xuy” một tiếng vang lên, áo ta cư nhiên bị hắn xé rách, vạch ra tìm tòi.

Sau một khắc, hắn lập tức lấy tư thế của một con lang đói chụp mồi nhào vào vào người ta. Đáng thương cho ta bỗng dưng trở thành khối thịt béo trong mắt Khúc đại thiếu gia kia, bị hắn hết gặm lại cắn, dẫn đến trên da thịt trơn bóng của ta hiện lên vô số dấu răng ứ ngân.

“Tiểu Nghi….ta….” Bên tai mơ hồ truyền đến thanh âm không rõ.

“Ân…” Đáp lại chính là những tiếng thở dốc càng thêm mơ hồ.

“Rốt cuộc cũng đợi được đến giờ phút này…” Trong đôi mắt Khúc Vân Triết tràn đầy dục hỏa. “Từ thời điểm đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta chỉ biết, ngươi khẳng định cam tâm tình nguyện nhào vào ôm ấp của ta…”

Ta không tiếng động thở dài. Đầu tiên là đem người mạnh mẽ bắt về Tứ Hải sơn trang, sau đó là mang theo mấy trăm người đến vây truy chặn đường, cuối cùng cả “Lê Hoa xuân vũ” cũng dùng đến, này 4 chữ “cam tâm tình nguyện” hắn nói xong cũng thực thuận.

“Hiện tại hồi tưởng lại, nếu ta vào thành sớm một ngày, nếu ngươi không hôn mê ở ven đường, nếu ta không nhìn thấy ngươi, chúng ta sao có thể tại ngã tư đường trong đêm khuya ngẫu nhiên gặp? Trùng hợp như thế, ta chỉ có thể nói, quả nhiên là duyên phận ông trời định sẵn!”

“………” Trầm mặc

Khúc Vân Triết kéo tay của ta, trong mắt đong đầy một mảnh thâm tình.

“Tiểu Nghi, hãy nhìn ta! Đối với nhân duyên ông trời trao tặng chúng ta, chẳng lẽ ngươi không có điều gì muốn nói sao?”

Ta mở hai ánh mắt mê mang nhìn hắn, nhìn khuôn mặt hắn tràn đầy nhu tình, nhẹ giọng nói. “Nhìn thấy ngươi, ta chỉ muốn nói một câu.”

Khúc Vân Triết mừng rỡ truy vấn. “Là cái gì??”

“Mặt của ngươi bây giờ hồng giống như mông khỉ vậy.”

“………”

“Rõ ràng dược hiệu đã phát tác, ngươi còn cậy mạnh giả bộ cái gì thánh nhân hả??”

Khúc Vân Triết ngã đầu vào trên người ta.

Hai người không nói gì cùng trừng mắt nhìn nhau một hồi lâu, hắn bất đắc dĩ ngửa mặt lên trời thở dài. “Tốt xấu gì cũng là lần đầu tiên của chúng ta, ngươi không thể nói gì đó hợp với hoàn cảnh một chút sao?”

“Ngươi bảo ta nói hợp với tình hình hiện tại?? Hảo!! Ta nói!” Ta đối hắn hé miệng cười, đột nhiên quay đầu, dùng hết khí lực hét lớn về hướng cửa phòng. “Cứu mạng ~~~ phi lễ a~~~~”

Khúc Vân Triết vội vàng che miệng ta, chật vật không chịu nổi quát lên. “Đừng hét!!”

Ta âm thầm hừ một tiếng, tái nghĩ lại, trong lòng không khỏi vừa động. Này đừng nói sơn trang này là sản nghiệp của Tứ Hải Minh, Khúc Vân Triết thân là Thiếu chủ Tứ Hải Minh, có thể nói là chủ nhân nắm trong tay toàn cục, cho dù là thanh âm của ta khiến cho hạ nhân nghe thấy được, hắn cũng không cần phải khẩn trương như thế chứ… Chẳng lẽ nói, có điều gì đó làm hắn phải kiêng kị bên trong sơn trang?

Ngô, mặc kệ người kia là ai, trước mượn hắn thoát khỏi cái đầu sắc lang này đã rồi tính sau.

Vừa nghĩ đến đó, ta lập tức đẩy tay hắn ra, vận khởi khí lực toàn thân, đối với cửa sổ mở to hô to thanh âm sấm sét.

“Nơi này có hái hoa tặc!!”

Giọng nói còn chưa dứt, chỉ nghe bên ngoài thanh âm rút kiếm xoát xoát vang lên, tiếng hét rất to của mấy người trẻ tuổi từ rất xa truyền vào.

“Hái hoa tặc ở nơi nào?!”

Nhất thời vẻ mặt của Khúc Vân Triết như là bị người ta đánh một quyền, quay về giường lớn tiếng rên rỉ.

Ngay sau đó hắn lại đột nhiên nhảy dựng lên, nhanh chóng vơ đống chăn nệm trên giường trùm vào người ta, thanh thanh yết hầu, đối với bên ngoài cười gượng nói. “Không có việc gì, không có việc gì, mới vừa rồi nha đầu  trong phòng hầu hạ không cẩn thận nhận lầm người, này thuần túy vốn là một hiểu lầm...”

Ta lập tức hét lớn, “Cứu mạng a!”

“Phanh!” một tiếng, hai cánh cửa đại môn bị phá khai, người bên ngoài như gió lốc vọt tiến vào phòng.

“Hoa tặc lớn mật, cũng dám sàm sỡ dân nữ, còn chưa chịu chết!!”

Cùng người nọ đánh một đối mặt, ta đột nhiên cảm giác được da đầu có chút tê dại, như thế nào lại là hắn? Thiếu chủ Tung Hoành sơn trang Tề Chiêu Thần??

Bởi vì chuyện tình Cửu Tuyết đan, Tề Chiêu Thần không phải cũng bị Tứ Hải Minh truy nã rồi sao? Như thế nào hắn lại nghênh ngang xuất hiện ở nơi này??

Tề Chiêu Thần vọt đến vào lúc sau nhưng cũng là kinh ngạc, “Ách, Khúc huynh, như thế nào là ngươi?”

Thấy hắn đi đến gần, ta vội vàng đem thân mình rụt lui đi xuống, còn chưa kịp hoàn toàn lui vào trong chăn mền thì hắn đột nhiên quay đầu, 4 đạo ánh mắt nhất thời đụng vừa vặn.

“Trầm Nghi!!!”

…………………… Người này ánh mắt vì cái gì đều lợi hại như vậy a…

Tề Chiêu Thần nhìn ta rồi cười lạnh 2 tiếng, thời điểm đang định quay đầu nói chuyện với Khúc Vân Triết, đột nhiên kinh dị một tiếng, tiến lên sờ trán hắn. “Khúc huynh, ngươi phát sốt sao? Như thế nào mặt lại đỏ như mông khỉ vậy?”

Khúc Vân Triết khoé miệng một trận run rẩy, từ hàm răng nghiến chặt cố thoát ra vài tiếng so với cười còn khó nghe hơn. “Ha hả… đỏ như vậy thật sao? Kì thật ta không vấn đề…”

“Nhất định đã có việc xảy ra!” Tề Chiêu Thần vẻ mặt khẩn trương. “Khúc huynh, nếu ngươi không lo ta là ngoại nhân thì không cần phải nói dối ta, nói thật cho ta biết!”

“Cũng không phải bởi vì hắn!” Khúc Vấn Triết ánh mắt hung tợn hướng phía ta đảo qua. “Đều không phải hắn!….Ta….Cái kia…… Kì thật không có chuyện gì, làm Tề huynh chê cười, ha hả….”

Đại khái chính hắn cũng hiểu được không thể nói ra, cười gượng hai tiếng, cố gắng đem lời muốn nói nuốt ngược trở lại.

Tề Chiêu Thần ngơ ngác nhìn ta đang lui lui vào trong chăn, lại quay đầu nhìn Khúc Vân Triết quần áo không nghiêm chỉnh, trầm mặc.

Qua thật lâu thật lâu. “Thì ra là thế….. ta đã hiểu.”

Hắn dùng lực đè lại hai vai Khúc Vân Triết, hai tròng mắt hàm chứa lệ quang, nói một cách đau đớn kịch liệt. “Khúc huynh, đều do ta tới chậm, khiến ngươi bị tên hái hoa tặc vô sỉ này cấp… Ai!!…”

“Từ từ!!” Khúc Vân Triết cảm thấy được không đúng, hét lớn lên “Tề huynh! Ngươi đây là cái ý tứ gì?”

“Không thể cười nổi. Ta ở bên ngoài nghe nhất thanh nhị sở…” Tề Chiêu Thần thần tình bi thương vẻ đồng tình “Trong gian phòng chỉ có một hái hoa tặc, vậy trừ ngươi hô cứu mạng ra còn có thể là người nào?”

Khúc Vân Triết khoé miệng run rẩy, phẫn nộ chỉ ngón tay về phía ta “Ngươi quên còn có hắn sao??”

Tề Chiêu Thần giật mình quay đầu nhìn “Trầm Nghi, là ngươi hô phi lễ sao?”

Ta đàng hoàng thành thật gật đầu. Đem thiết liên đang xích trên tay mình từ trong mền ra cho hắn xem.

Tề Chiêu Thần sắc mặt càng thêm giật mình. “Ngươi là người bị hại…. kia… kia hái hoa tặc chẳng phải chính là….”

Ta tiếp tục gật đầu một cách vô tội “Trong phòng chỉ có hai người, một là ta, một là Khúc Vân Triết”

“Buồn cười!!” Tề Chiêu Thần vỗ mạnh cái bàn, “xoẹt” một cái rút kiếm chỉ Khúc Vân Triết. “Họ Khúc kia, vài ngày không thấy, ngươi cư nhiên hạ lưu đến mức đi làm hái hoa tặc.”

Khúc Vân Triết nhìn chằm chằm vào mũi kiếm trước ngực, ngây người sau một lúc lâu, đột nhiên tỉnh ngộ, hét lớn “Tề huynh, Trầm Nghi muốn châm ngòi chia rẽ chúng ta, ngươi không nên nghe hắn nói.”

Tề Chiêu Thần nghe vậy ngẩn ngơ, ánh mắt một trận đảo từ Khúc Vân Triết đến người ta, cuối cùng rốt cuộc hạ quyết tâm. “Khúc huynh, chuyện này khoan hãy đề cập tới! Trầm Nghi mấy ngày hôm trước vu oan Tung Hoành Sơn trang chúng ta ăn trộm Cửu Tuyết Đan của Tứ Hải Minh, hôm nay chúng ta nhất định phải đem sự việc này tra ra manh mối!!”

Khúc Vân Triết cái trán lấm tấm mồ hôi lạnh, hai tay nắm chặt chăn đơn vân vê không ngừng, miễm cưỡng cười nói “Chuyện này cũng không vội, chúng ta ngày mai tái thượng nghị cẩn thận!”

“Sự tình liên quan đến danh dự của Tung hoành sơn trang, cái gì mà không vội?” Tề Chiêu Thần nhảy dựng lên cả giận nói “Ngươi theo ta nhận thức nhiều năm như vậy, tự nhiên biết không phải là ta làm, nhưng lão nhân nhà ngươi nhận định Tung Hoành sơn trang của ta đồng loã với Trầm Nghi, ngay cả lệnh truy nã cũng xuống dưới rồi!!”

“Ta biết, ta biết, bất quá chuyện đối chất cứ để mai hãy nói”

“Không được, nhất định phải hôm nay đối chất!!”

………..

Ta đối với vẻ mặt đỏ bừng của Khúc Vân Triết trát trát nhãn tình, không tiếng động mấp máy môi dùng khẩu ngữ hỏi hắn “Ngươi, chống, giữ, không, nổi, rồi?”

Khúc Vân Triết hung hăng trừng hai mắt nhìn ta, bỗng nhiên đứng dậy, kéo cánh tay Tề Chiêu Thần đẩy hắn ra cửa. “Ta nói ngày mai chính là ngày mai! Chuyện của ngươi và Trầm Nghi sau này nói, chờ hôm nay ta cùng hắn giải quyết đã rồi nói sau.”

“Từ từ… Ta phải hôm nay….”

Khúc Vân Triết “Phanh” một tiếng đóng sầm cánh cửa, xuyên vào then cài, mang theo nụ cười đắc ý xoay người lại…

“Nghi ca, ngươi có ở bên trong không??”

“……………..” Nụ cười trên mặt Khúc Vân Triết nhất thời cứng đờ.

“Vân Thường!” Bên ngoài vang lên tiếng nói đầy kích động của Tề Chiêu Thần “Nguyên lai ngươi ở nơi này. Ta chờ đợi mấy tháng, rút cuộc cũng được gặp lại ngươi!! Ngươi đã đến Nhạc Dương vì cái gì không nói với ta một tiếng, ta đã sớm chuẩn bị tốt chiêu đãi lệnh tôn, lệnh đường, lệnh huynh, lệnh….”

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm thật mạnh rung chuyển cả đất, thanh âm ầm ĩ của Tề Chiêu Thần cũng đình chỉ.

Không gian an tĩnh một cách quỷ dị. Chỉ nghe tiếng nói ôn nhu của Khúc Vân Thường bên ngoài vang lên.

“Nghi ca, người vướng bận đã bị ta thu thập, ngươi nếu ở bên trong liền ứng với ta một tiếng được không?”

Khúc Vân Triết nhất thời che đầu, thanh âm rên rỉ nói “Vân Thường, ngươi ngàn vạn lần đừng đem Tề Chiêu Thần giết chết, hắn dù sao cũng là vị hôn phu của ngươi a…”

“Đại ca, ngươi như thế nào lại ở bên trong?” Khúc Vân Thường trong thanh âm đột nhiên có vài tia kinh hoàng. “Nghi ca, ngươi còn sống không?? Đại ca không đem ngươi làm gì đó chứ??”

Ta thở mạnh thật dài, hữu khí vô lực trả lời. “Còn chưa có chết…. bất quá đại ca ngươi vừa rồi có nói, hôm nay nhất định phải đem ta giải quyết….”

“Không cần! Ngươi không thể chết được a… ô~~~”

“Không được nghe hắn nói bậy!” Khúc Vân Triết hung hăng trừng mắt liếc ta một cái, quay đầu đối diện với của sổ nói. “Vân Thường, ngươi trở về đi! Hôm nay ta sẽ không giết hắn!”

“Hắn hôm nay không giết ta, hắn chuẩn bị nghiêm hình tra tấn ta, ta muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong a~”

“Không cần!! Nếu hắn tra tấn ngươi, hôm nay ta với ngươi cùng chết!!”

Ta ôn nhu khuyên giải an ủi, nói “Vân Thường, ngươi đừng như vậy. Theo đại ca ngươi về nhà hảo hảo sống, cho dù chúng ta về sau thiên nhân vĩnh cách*, ta ở trên trời vẫn sẽ nhớ mãi đến ngươi…” (*trời với người vĩnh viễn cách xa)

“Ô! Nghi ca, ngươi chờ! Ta cũng sẽ ra sau nhà nhảy hồ! Chúng ta không cầu cùng sinh một chỗ, chỉ mong khi chết được chết cùng nhau…”

“Vân Thường!!” Khúc Vân Triết bị doạ cho kinh hách đến nỗi nhảy dựng lên, vội vàng mở cửa “Ngươi ngàn vạn lần đừng làm chuyện điên rồ!!”

“Phanh!” Một cái đầu mộc đón đầu lao xuống.

“Rầm!” Khúc Vân Triết thẳng tắp té trên mặt đất.

Ta cười dài hướng về người phía cửa chào hỏi “Vân Thươngd, Hàn lão Đại, quả nhiên một ngày không thấy, như cách tam thu a~”

Hàn Huyền bình tĩnh vứt bỏ cây mộc côn trong tay sang bên thẳng tắp đi vào.

Khúc Vân Thường đi được 2 bước lại lo lằng quay trở lại xem Khúc Vân Triết đang nằm trên mặt đất.

Một trận gió lạnh thổi qua, Khúc Vân Triết tựa hồ có điểm thanh tỉnh, ngón tay run rẩy run rẩy giơ lên, đối với thiếu nữ giả khóc trước mặt mắng to. “Ngươi, ngươi này xú nha đầu bắt tay với người ngoài…”

Khúc Vân Thường cúi người sờ sờ cái trán của hắn, lo lắng nói “Đại ca, ngươi không sao chứ? Mặt của ngươi thực sự hồng như mông khỉ vậy…”

“Câm miệng!!” Khúc Vân Triết lấy hết khí lực hét lớn một tiếng, rút cục hoàn toàn ngất đi…