Thỏa Chí Tiêu Dao

Chương 16




A!

Ta bỗng nhiên mở to mắt, hô lớn: “Trở mình!”

Hàn Huyền có chút giật mình. “Trở mình cái gì?”

“Nhanh lên!”

“…”

Thấy y nhướng mày, rõ ràng là chẳng hiểu ta nói gì, ta thở dài, đành phi thân đến, nhanh như chớp đoạt lấy con thỏ trên tay y, lật nó lại.

“Nguy hiểm thật, suýt nữa là cháy…”

Ta cẩn thận xoay trở thịt thỏ, cho lửa liếm đều khắp thân mình nó. Chẳng mấy chốc, mỡ bắt đầu nhỏ giọt xèo xèo xuống đống lửa.

Ta hài lòng hít vào một hơi thịt nướng đậm đà, lẩm bẩm: “Đáng tiếc không có muối tiêu bên mình…”

“Không ngờ ngươi lại thành thạo như vậy.” Hàn Huyền mang nụ cười thản nhiên ngồi cạnh quan sát, tư thế thoạt nhìn nhàn nhã vô cùng.

Ta liếc sang. “Ta hành tẩu giang hồ vốn là cô gia quả nhân, nào giống Hàn đại đương gia ngươi tùy tùng vô số, phàm gặp chuyện gì cũng không phải nhấc chân nhấc tay.”

Hàn Huyền đưa tay chống cằm, cười khẽ: “Từ năm mười mấy tuổi, ta đã thường xuyên độc hành rồi.”

“Ô? Vậy tại sao ngay cả nướng thịt ngươi cũng không biết?”

“Rất đơn giản, khoảng thời gian nọ tuy rằng ta kết thù chuốc oán không ít, nhưng vẫn không đến nông nỗi phải ngày ngày chạy lên núi trốn như ai.” Hàn Huyền cười thực nhã nhặn. “Độc hành, nhưng ta luôn ngụ ở khách ***.”

… Ta nghe y nói mà suýt nghẹn chết, không phản bác được câu nào.

Công phu nướng thịt này đích xác là bị cừu gia truy cùng giết tận phải trốn trên núi mà luyện thành.

Ta đây trầm tĩnh không nói một lời, dồn hết tinh thần vào thịt thỏ. Trở mình một cái, rồi lại trở mình cái nữa…

Hàn Huyền đáng chết, chọc tức ta thú vị lắm sao? Còn ta, bị y chọc đến tức chết mà vẫn nướng thịt cho y ăn là nghĩa lý gì!

Thật là, càng nghĩ càng không cam lòng…

“Trầm Nghi…”

“Việc gì!”

“Ngươi còn nướng nữa thì sẽ cháy thật…”

“A!” Ta bất chợt tỉnh hồn lại, vội vàng nhấc que gỗ khỏi đống lửa. Sắc vàng óng ánh, da giòn thịt non, rõ ràng là nướng vừa tới, làm sao cháy được?

Hàn Huyền khẽ thở dài, bỗng nhiên vươn tay, kéo mạnh ta về phía y. Ta mải lo bảo vệ thỏ, cư nhiên bị y lôi ngã nhào. Vì thế, ta thực bi thảm, hai tay cầm thịt vừa nướng chín, nằm trong lòng y.

Bốn phía đều là hơi thở của Hàn Huyền…

Ta nằm ngây người một hồi mới đột nhiên nổi giận đùng đùng: “Ngươi làm gì vậy!”

Hàn Huyền tự tiếu phi tiếu, vén lên một lọn tóc đi lạc của ta. “Tự mình nhìn đi.”

Ta lướt mắt qua. A, đuôi tóc bốc khói! Hóa ra khi nãy y nói cháy là cháy cái này a…

Ta có chút xấu hổ, mi mắt rũ xuống, tâm bất cam tình bất nguyện nhưng vẫn nói: “Cám ơn…”

“…”

Sao lại im lặng? Người bình thường ít nhiều gì cũng biết đáp lại, “Không cần khách khí” này nọ chứ! Ta tức tối ngẩng đầu lên.

A?

Khoảng cách gần thế này, đôi mắt phượng thon dài của Hàn Huyền hiện rõ mồn một, khóe mắt hơi xếch, con ngươi đen láy sâu hun hút…

Nhãn tình tuyệt mỹ…

Ta chầm chậm nhìn xuống, đến sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng mị hoặc, nụ cười hững hờ như có như không nơi khóe miệng…

Chưa từng kề sát bên y như thế này, không ngờ nhìn kỹ mới thấy, tướng mạo của nam tử trưởng thành thế nhưng cũng có thể câu dẫn thần hồn như vậy nha.

Mỹ nhân như thế, có lòng nào bỏ qua…

Xúc cảm mềm mại trên môi truyền đến, toàn thân ta đột nhiên cứng đờ, nhất thời bừng tỉnh. Ta đang làm gì? Hôn Hàn Huyền?? Ta cư nhiên không sợ chết, dám động thủ với tên ác nhân này???

Hàn Huyền nhìn ta, nhãn thần kỳ dị, còn tay ta vẫn ôm lấy thắt lưng y.

Ông trời hỡi! Cha, mẹ, tiểu cô cô, ta bị mười mấy năm giáo dục hái hoa của các người hại thảm rồi…

Bàng hoàng một trận, ta vội vàng buông tay ra, làm như không có việc gì thối lui hai bước, cười khan: “Hàn đại đương gia, ta…”

Mới lắp bắp được vài chữ, tay Hàn Huyền bỗng nhiên phóng đến, tóm chặt lấy hông ta, giật mạnh về phía trước. Ta loạng choạng, lại bổ nhào vào lòng y. Nghiêng ngả đảo điên một trận, chỉ cảm thấy cằm bị người bỗng nhiên nâng lên, trong nháy mắt, đôi môi cuồng dã của Hàn Huyền đã hung hãn áp tới.

Cạnh đống lửa bập bùng tí tách, tiếng thở dốc khẽ khàng nhiễu loạn trời khuya.

Ta ửng đỏ hai gò má, nằm trong vòng tay Hàn Huyền hổn hển nửa ngày, lúc này mới chật vật lôi trở về thần trí còn đang hoảng hốt.

Này… Này là sao đây! Cư nhiên trong vòng hai ngày bị người ta cường bạo hai lần?? Thân là người Trầm gia, thật là sỉ nhục vô biên mà!!

Ta phẫn nộ trừng mắt với kẻ thủ ác. Nếu không phải tại y điểm huyệt đạo của ta, ta sẽ bị Khúc Vân Triết nhặt được sao? Ta sẽ bị tên sắc lang đó hôn trộm sao? Mà bây giờ, chính Hàn Huyền lại…

Hả, kẻ thủ ác ngồi ngơ ngẩn ra đó làm gì?

Hàn Huyền thần sắc cổ quái nhìn ta chằm chằm hồi lâu, tựa hồ rốt cuộc định thần lại, lên tiếng: “Trầm Nghi…”

“Việc gì nữa!” Thật muốn xem y bao biện kiểu nào.

Hàn Huyền chỉ chỉ vào lòng, ngữ khí bình thản như thường. “Thịt thỏ lạnh rồi.”

“…”

Ta hằn học đoạt lại con thỏ nướng từ trong lòng y, hùng hổ cắn một mồm to.

Tức chết ta mà! Chờ ta lấp đầy bụng rồi mới tính sổ với nhà ngươi!