Khuôn viên của Hắc Hổ bang cũng tương đối lớn đi mãi vẫn chưa đến Nội vụ đường, người sinh hoạt trong này cũng tương đối nhiều từ nha hoàn, thị vệ người qua người đi qua kẻ đi lại trông bận rộn lắm. Cũng phải thôi, gia quyến của các nhân vật lớn trong Bang đều ở đây, mỗi nhân vật lại có hai, ba vị phu nhân lại còn các vị thiếu gia,tiểu thư nữa chứ. Bang hội hình thành từ chém giết, đổ máu để dựng nên cơ nghiệp. Con cháu sẽ theo nghề võ mà lớn lên, cũng chính vì vậy nơi đây có xây một khu võ luyện tràng giành cho việc luyện tập. Tất nhiên là giành các thiếu gia, tiểu thư rồi. Ít khi võ giả sẽ luyện tập ở đây. Trừ một số hộ pháp trong bang thi thoảng mới tới.
Qua khu võ luyện sẽ tới Túy Nguyệt Hồ, tại nơi đây các vị phu nhân,thiểu thư thường ra đây chơi đùa,dạo chơi,hóng mát và cũng là nơi diễn ra các buổi yến tiệc hàng tháng, hay tiệc chiêu đãi khách quý. Túy nguyệt lâu xây giữa hồ kiến trúc cổ kính, vào ban đêm thì đây như là một viên ngọc giữa hồ vậy. Một nơi phong cảnh hữu tình như vậy chỉ thuộc về Hắc Hổ Bang mà thôi.
Cuối cùng cũng tới Nội Vụ Đường tồn tại ngay phía sau Nghị Sự Đường khuôn viên nhỏ hơn một chút. Tại đây sẽ phân phát tiền công, chứa vật phẩm hàng ngày, các tài liệu, binh khí, đan dược …đều ở đây. Trông coi nơi này có 3 vị trưởng lão và 2 hộ pháp. Tiểu Thất đi vào sảnh, lúc này trong sảnh vẫn còn một số người đang nói chuyện với trưởng lão có vẻ là các thiếu gia, tiểu thư đang bàn về công pháp với trưởng lão có vẻ sôi nổi lắm. Nhưng hắn nhanh chóng vào việc chính của mình. Mặc dù hắn rất hứng thú với chủ đề này, chỉ là vào thời điểm hiện tại hắn nghe những thông tin đấy chắc chắn không hiểu gì rồi.
Tiểu Thất tiến đến khu dành cho hạ nhân. Cất tiếng chào vị trưởng lão, nom dáng và khuôn mặt rất phúc hậu người này được gọi là Mục trưởng lão tuy tuổi cao nhưng ánh mắt có thần lắm.
-Ngươi đến đây có chuyện gì?
-Bẩm trưởng lão. Ta đến lĩnh 100 bạch kim.
Mục trưởng lão nghi hoặc. Ngó nhìn tên hạ nhân trước mắt.
-Ngươi đã lập công gì cho bang hội sao?
-Dạ! Nhị thiếu gia bảo thuộc hạ có thể đến Nội Vụ lĩnh thưởng.
-À.. Hóa ra ngươi là Tiểu Thất? Thiếu gia có bảo qua việc này rồi. Hạ nhân Tiểu Thất không tiếc tính mạng vì Bang hội Thưởng 100 bạch kim làm qua khích lệ.
Vừa nói lão vừa quay vào trong mang ra một cái túi chứa bạch kim,đưa cho Tiểu Thất lão vuốt râu tỏ vẻ hài lòng.
-Thưởng cho sự trung thành của ngươi. Ngươi có muốn đổi bạch kim lấy thứ gì đó không? Cầm một lúc nhiều tiền như vậy đối với hạ nhân như ngươi có vẻ không an toàn lắm.
-Cảm ơn trưởng lão.Như vậy ta muốn đổi bạch kim lấy một quyển công pháp được không?
Mục Trưởng lão nhăn mặt. tỏ vẻ khó xử, cố ý nói lớn giọng một chút.
-Công pháp trước giờ chỉ giành cho các vị thiếu gia, tiểu thư hoặc những người có tu vi võ giả trở lên. Còn ngươi lại không thuộc hai loại người này cho nên không thể lấy công pháp được. Những thứ khác đều có thể.
Nghe vậy Tiểu Thất có hơi thất vọng. Hiện tại hắn cần tìm hiểu về thế giới này mà công pháp là một phần rất quan trọng xem ra chỉ có thể để sau vậy. Nhìn thấy hắn có chút thất vọng Mục trưởng lão nói tiếp.
-Nếu ngươi muốn học võ đạo có thể hỏi Mục Hộ pháp, hắn là cháu của ta hàng ngày vẫn chỉ điểm cho các vị thiếu gia, tiểu thư đấy. Nếu ngươi kiên trì luyện đến cảnh giới võ giả có thể quay lại đây mua công pháp.
Nghe thấy công pháp đám người thiếu gia và tiểu thư liền di chuyển sang bên này. Nhìn thấy một tên hạ nhân hỏi mua công pháp khiến không ít kẻ phì cười. Thường thì Hắc Hổ Bang chỉ chiêu mộ các nhân vật có tu vi võ giả trở lên mà thôi. Những võ giả này sẽ làm nhiệm vụ áp tiêu bảo vệ người của Hắc Hổ bang. Còn hạ nhân chỉ lo việc chạy vặt, khuân vác hàng hóa. Đấy là sự đối đãi khác nhau giữa người luyện võ và người thường. Tu vi của người càng cao sẽ càng được đối đãi tốt. Việc làm cũng nhàn hơn.
-Một hạ nhân cũng đòi mua công pháp ư? Nực cười… còn không xem bản thân mình là ai đi.
-Đúng vậy a. Ta thấy ngươi hay ngoan ngoãn tiếp tục làm hạ nhân thì tốt hơn
-Ta thấy tên này tấu hài không tệ..mua công pháp ngươi làm ra rụng răng mất! ha ha ha...
Người vừa lên tiếng tên Ngô Lập kẻ hùa theo tên Ngô Hà. Cả hai người đều là con của Đại Trưởng lão Ngô Phàm một kẻ tu vi võ giả sơ cấp một tên là võ gia trung cấp, tu vi như vậy cũng là thuộc dạng khá trong đám thanh niên rồi.
-Từ khi nào các huynh lại có hứng thú đi trêu đùa hạ nhân vậy.
Giọng nói trong trẻo này phát ra làm im lặng cả không gian đại sảnh nội vụ. Đây chính là Tam tiểu thư của bang chủ Tiêu Dật Hồng. Khuôn mặt khả ái ánh mắt luôn tỏ ra lạnh lùng, dáng người thon gọn vận lam sắc đấu y, không có chỗ nào là khuyết điểm. Trong giới lớp trẻ của Hắc Hổ thì nàng tất nhiên xứng đáng danh xưng đệ nhất mỹ nhân. Tu vi võ giả trung kỳ. So với nam nhân thì thuộc dạng khá, nhưng so với nữ nhân vậy có thể kiêu ngạo rồi. Trước mặt tam tiểu thư huynh đệ họ Ngô đâu dám lớn tiếng.
-Nào có trêu đùa đâu, chúng ta chỉ giúp hắn nhận ra bản thân hắn là ai thôi?
-Đúng vậy. Ngô Lập huynh có ý tốt.
-Tam tiểu thư xem… từ khi nào một hạ nhân lại đến nội phủ mua công pháp chứ? Việc ai người đấy làm, hạ nhân làm việc của hạ nhân, còn những việc như thế này chỉ dành cho võ giả như tụi tao mà thôi. Ngươi hiểu chưa?
- Đúng rồi, là vậy đó. Ngươi đã thông não chưa?
Khoanh tay trước ngực ánh mắt tỏ ra là từ trên cao nhìn xuống. Hai huynh đệ có vẻ thích trí lắm mấy khi được hưởng cảm giác như thế này.Mục trưởng lão thấy vậy định cất tiếng nhưng lại thôi. Không xen vào việc của bọ trẻ chỉ lặng ở đó quan sát.
-Là Võ giả tự hào lắm sao? Vậy sao không ai dám đối chiến với Lăng Thiên? Trong vụ xung đột ở Tây Thành sao các ngươi chỉ đứng làm ngơ không xuất chiến mà chỉ biết chờ trưởng lão cứu viện.Một chút dũng khí cũng không có. Hắn ta chỉ có một mình lại co gan hoành hành bá đạo ngay trên địa bàn của Bang mà không ai dám ra đánh với hắn một trận.
-Cái tên này.. Ngươi ăn nói với bổn thiếu gia thế hả..
-Hỗn láo.. ngươi chán sống rồi phải không?. Cho nó một trận mới được! Để yên đấy đừng cản ta.
Tiêu Dật Hồng khẽ phất tay ra hiệu hai gã im lặng;
-Vậy một hạ nhân như ngươi đã ra ứng chiến sao? Ngươi đánh với Lăng Thiên một trận?
Tiểu thất đáp:
-Ít ra những gì ta làm không thẹn với lòng!
Tiêu Dật hồng khẽ cười, nàng rất ít khi cười nhất là khi đối mặt với nam nhân trừ người hai vị ca ca và phụ thân của nàng. Nhưng nụ cười này không giống nụ cười ấm áp đó. Mà chứa một chút trào phúng thì đúng hơn. Vừa đi xung quanh nàng vừa nói
-Vậy ngươi nghĩ lao ra liều chết đối chiến với Lăng Thiên mới là anh hùng, mới đáng tự hào, mới đáng là nam nhân sao?...Đó là ngu ngốc, Ta cũng không hiểu cái tên hạ nhân đầu óc không bình thường ấy chạy ra làm gì chứ. Bang hội có cách làm của Bang hội.Có ai bắt hắn làm như vậy đâu…
Ngừng một lúc thoáng nhìn sắc mặt Tiểu Thất. Nàng tiếp:
-Bản thân hắn không có tu vi lao ra như vậy chính là tự tìm cái chết…Hắc Hổ bang hoạt động mấy chục năm nay đều hành xử cẩn trọng không bao giờ để đổ máu vô ích..Vậy mà cái tên hạ nhân kia, thân là người của Hắc Hổ, lại tự coi rẻ bản thân mình, chỉ vì một hành động khiêu khích của tên Lăng Thiên đã không chịu đả kích. Nếu ai cũng như gã hạ nhân kia thì chẳng phải Bang hội đã sụp từ lâu rồi sao. Thật là làm xấu mặt Bang hội. Nhưng cũng phải, hạ nhân vẫn chỉ là hạ nhân khó trách tầm nhìn hạn hẹp cũng phải thôi.
Mỗi lần nhắc đến hai từ “hạ nhân” Tiêu Dật Hồng lại cố ý nhấn mạnh để quan sát sắc mặt khó coi của Tiểu Thất. Việc này có vẻ rất thích thú.Còn Mục trưởng lão, huynh đệ họ Ngô vài tên thuộc hạ lại im lặng chăm chú nghe một cách kỳ lạ.
-Ây za..Nghe nói tên hạ nhân đấy vẫn chưa chết, không biết đối với như thế là mừng hay là vui nữa. Nhị ca Tiêu Dật Phong bản tính lương thiện thấy vậy không những đến hỏi thăm lại còn ban thưởng … cái gì mà lòng trung thành với bang hội cơ chứ. Thật không hiểu nổi. Không biết cái tên đó có mặt dày đến lĩnh thưởng không nữa.
Thở dài một hồi ngắm nhìn bộ mặt nhăn nhó của Tiểu Thất. nàng nghĩ trêu hắn như vậy là đủ rồi. nên định kết thúc câu truyện sớm ở đây. Vì chẳng còn gì thú vị nữa.
-Ngươi nghĩ xem, một kẻ vừa có tầm nhìn hạn hẹp như vậy lại không phải người tu luyện làm sao hiểu biết về võ giả, không hiểu sự luyện tập vất vả của võ giả, mà lại dám lớn tiếng phán xét trong Nội vụ đường.Ngươi nghĩ hắn có tư cách đó sao?
-Ta…
Nói đoạn, Tiêu Dật Hồng mỉm cười rồi ra hiệu mọi người rời khỏi Nội vụ đường, Thường ngày Nàng ít nói vậy mà lúc giáo huấn tên hạ nhân cũng đanh thép ghê chứ. Cứng họng luôn huynh đệ họ Ngô khen hết lời. xem ra hậu nhân của bang chủ không phải tay vừa kẻ đấm người xoa. Muốn thực lực có thực lực. muốn mưu kế có mưu kế. Tương lai Hắc Hổ không có gì phải lo ngại.Mọi người rời đi còn lại Tiểu Thất đứng ngây ra đó, hắn vẫn chưa hoàn hồn sao? Từng câu từng chữ vẫn vang bên tai hắn. Đây là thực tại không phải mơ, Một nữ nhân giáo huấn hắn ngay chốn đông người. Như vậy hắn đang mặt dày đi lĩnh thưởng sao, một kẻ không có công lao chỉ gây phiền phức mà cũng đi lĩnh thưởng. Ngó nhìn trưởng lão cũng đang có vẻ mặt chờ đợi. Tiểu thất bước tới quầy và định trả lại số bạch kim nhưng dừng một chút hắn bỏ ngay ý nghĩ đó đi. Cảm tạ trưởng lão rồi ra về, có thể mọi người cho la hắn mặt dày, nhưng chỉ hắn mới hiểu 100 Bạch kim này là mạng sống của Tiểu Thất trước đây nên hắn sẽ không trả lại….
Túy nguyệt hồ…
Bóng ảnh một thiếu niên lãng tử tiêu sái phẩy chiếc quạt mắt hướng về phía xa xăm hiện ra sau hàng liễu.
-Bẩm thiếu gia có tin từ Mục trưởng lão ở Nội vụ đường.
Dường như đã đợi tin này từ lâu nhưng phong thái người này vẫn ung dung không có vẻ gì quá chờ mong phải chăng người đã biết trước nội dung. Lạnh nhạt nói
-Nói đi?
-Bẩm. Mục trưởng lão bảo” Bữa này lại đến phiên Nhị thiếu gia “
- Ngươi về chuyển lời của ta”Tối nay Phụng Lai lầu ta mời”
Nhận được câu trả lời chân mày khẽ nhăn, lại có tiếng có chút không can tâm. Vấn đề nằm ở đâu, lên kế hoạch khá kỹ lưỡng vậy mà kết quả vẫn không như dự đoán. Hay là Tam muội để ra sơ hở gì. Khẳ năng này hơi thấp, Tam muội thiên tư thông minh ứng biến không có vấn đề còn có đám người họ Ngô thường ngày hay gây loạn phải giống tự nhiên lắm chứ nhỉ? Tính kế trêu đùa một tên hạ nhân mà còn không thực hiện được. Đến khi nào ta mới tính kế “trêu đùa” được Bạch thành đây?...