Thố Vương Tiên Lộ

Chương 29: Như Ý Lâu




Như ý Lâu nằm ở địa phận Tây Thành, cách Hắc Hổ phủ không gần cũng không có xa. Nơi xây dựng 4 lầu, xung quanh trang trí cờ hoa đủ màu sắc, cả ban ngày hay ban đêm đều ngập màu sắc sặc sỡ, Vào ban đêm cũng coi như là náo nhiệt a, Tiếng mời gọi của nữ nhân trên nghe cũng thật thú vị. Nhị thiếu gia có lòng giúp người, đi qua chắc không thể làm ngơ những nơi thế này

Ngươi vào tỉnh táo, người ra say mèm. Đang nhìn đánh giá nơi này một chút thì một giọng nói cất lên

“Ê Tiểu Thất ca, huynh cũng đến những nơi thế này sao?”

Giọng nói này quen quá, hắn quay sang thì Thấy Tiều Hà đang đi tới. Thôi chết sao lại gặp tiểu Hà ở đây cơ chứ, giờ này muội ấy phải ở cùng Lão Lục mới phải, Vội vàng kéo Tiểu Hà ra xa chỗ này

“Muội không ở cùng Lão lục sao lại ra đây?”

Tiểu Hà nhanh nhảu đáp

“Muội định ra ngoài mua chút đồ, còn huynh sao lại đến chỗ này”

Tiểu Thất ấp úng

“Ta ta có chút việc..”

Tiểu Hà nhìn Tiểu Thất có vẻ tếu

“Có việc gì mà lại đến Như ý Lâu cơ chứ? Có phải trong đấy có vị cô nương nào làm huynh nhung nhớ hả…”

“Làm gì có cô nương nào”

Tiểu Hà giả bộ giận dỗi

“ Không có cô nương nào? vậy mà chẳng chịu đến thăm muội và lão lục”

Thấy Tiểu Thất có vẻ khó xử, lại cứ nhìn vào trong đó, Tiểu Hà có chút tinh nghịch,Vội vàng chạy vào trong Như Ý Lâu

“Muội phải tìm xem người đó là ai mới được”

"không được vào đấy"

Thấy Vậy Tiểu Thất cũng vội lao theo. Nhưng vừa vào cửa đã thấy Tiểu Hà nhắm mắt quay lại ôm lấy gã

“Tiểu Thất ca sao huynh lại đến những nơi như thế này?”

Thấy cảnh nam nữ đang ba chấm, Tiểu Hà ngượng ngùng là phải, Còn Tiểu thất Thì tình thần hắn rất vững không có dễ bị dao động. Hắn đưa Tiều Hà ra ngoài bằng vẻ mặt nghiêm túc hắn nói

“Mọi Việc không có như muội nghĩ đâu? Ta đến đây có chuyện khác. Muội mau về với Lão Lục đi”

Hắn xoa đầu Tiều Hà cười cười

“Ta không vào đây làm những chuyện như vậy đâu”

Tiểu Hà nói một câu rồi vụt chạy đi

“Huynh không được làm chuyện gì đâu đấy, nếu không muội cả đời không có tha thứ cho huynh đâu”

Con nhỏ ngốc này, Tiểu Thất thở dài rồi quay vào trong Như Ý Lâu, đây quả là chốn ăn chơi a, vừa ăn vừa ôm nữ nhân, vừa xem kịch..., Một nữ nhân có vẻ hơi nhiều tuổi nhưng dáng vóng vẫn còn giữ được khúc nào ra khúc đấy, Thấy khách lạ đi vào lại ăn mặc không phải kiểu người có tiền nên mụ vội đi xuống, xem ra là tú bà đây mà.

Không để bà cất lời hắn đưa luôn miếng ngọc cho mụ rồi nói

“Đưa ta đến chỗ Phụng Nghi, “

Xem xong miếng ngọc lệnh bài biết ngay thân phận của nam nhân này a. vội vàng lẻo mép kể hết chuyện này đến chuyện khác

“Im lặng và dẫn đường, những chuyện khác ta không có hứng thú”

Tú bà cũng im lặng và chán nản tên này chẳng biết nói chuyện gì hết, Đi theo tú bà, Tiểu thất lên lầu ba, góc trái phòng cuối, nơi đây có thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài a, góc nhìn cũng được.

Đến nơi, Tú bà trả lại miếng ngọc cho Tiểu Thất và đi ra ngoài, Hắn cũng tiếng vào trong phòng, ngắm nhìn một chút, thầm đánh giá một lượt. Chỗ này… chẳng có gì đặc biệt cả, Sau miếng rèm che là một nữ nhân a, Tóc có màu đen pha lẫn màu xanh rêu, có vẻ độc đáo đấy chứ, nữ nhân vận tử y, hở vai nhưng được che lấp bằng một dải lụa mỏng cũng màu tím, khuôn mặt rất khả ái, không có sắc xảo như những nữ nhân dưới lầu,

“Ngươi nhìn lâu như vậy ta có chút không thoái mái”

Đùa chứ, làm ở đây mà khách nhìn lại nói không thoải mái, quả thật rất biết pha trò. Nhưng hắn cũng nhanh chóng nhìn sang chỗ khác hắng giọng nói

“Nhị Thiếu Gia Tiêu Dật Phong nói ta đến đây gặp cô nương”

Nghe thấy Tiêu Dật Phong, nữ nhân này mới nở nụ cười, không có căng thảng như lúc nãy, xem ra là người quen thật

“ Thì ra là người của Nhị thiếu gia, mau ngồi đi”

Giọng nói nghe có vẻ ấm tai đấy, rất dễ nghe, thấy hắn vừa ngồi xuống nữ nhân vội vàng rót trà, hai tay nhỏ nhắn cầm chén trà mời hắn

“Tiểu Nữ tên Phụng Nghi, không biết nên xưng hô với vị ca ca đây thế nào?”

“Chỉ là một hạ nhân trong Hắc Hổ Bang, Cô nương không cần bận tâm đâu”

Phụng Nghi nhẹ nhàng đưa hai bàn tay nắm lấy tay của Tiểu Thất, nhìn thẳng vào mắt hắn ánh mắt đầy vẻ mê hoặc

“Chỉ là một hạ nhân thôi sao?”

Bệnh nghề nghiệp chăng? đôi tay quả thực mềm mại, nhưng tiến độ tiếp xúc kiểu này hơi bị nhanh a, lần dầu được nữ nhân chủ động nắm tay, Tiểu Thất có chút bối rối, hắn vội thu tay mình lại làm đối phương có chút ngạc nhiên

“Chỉ là một hạ nhân”

Thấy Nam nhân này thu tay như vậy, Phụng Nghi có chút bất ngờ không có tin là tồn tại một kẻ lại rút tay khi bị nắm như vậy, Định lực tên này khá vậy sao?. Nhưng nhìn kỹ lại khuôn mặt có chút ngượng của Tiểu Thất, Nàng thấy có chút buồn cười, từ từ tiến lại gần từ phía sau ôm lấy cổ của Tiểu Thất thì thào vào tai gã

“Ngươi chưa gần gũi với nữ nhân bao giờ sao?”

Cảm giác được nữ nhân ôm từ phía sau thật khó tả, mùi hương tỏa ra cũng dễ chịu lắm chứ, khuôn mặt nàng đang ghé sát vào người hắn a, Nhưng đây là người quen của nhị thiếu gia, bình tĩnh bình tĩnh

“ Cô nương cần mang đồ gì tử Thiên Phổ Thành về đây?”

Định lực tên này cũng khá thật để xem ngươi chịu được bao lâu. Phụng nghi cố gắng tỳ sát thêm chút nữa, chiếc lưỡi nhỏ hồng hồng khẽ chạm vào cổ của Tiểu thất làm hắn giật mình, Nhị thiếu gia dao du vơi loại người này sao, thật khác xa với lúc hắn vừa vào đây. Xem khả năng câu dẫn nam nhân cũng thật ghê gớm

“Tiểu nữ không vội người vội gì chứ, đã đến đây sao không hưởng thụ một chút”

Thôi chết câu dẫn một cách trắng trợn rồi, loại người này ta có nên nhận lời làm giúp không hay từ chối nhiệm vụ lần này

Thấy nam nhân càng lúc càng lạnh nhạt xem ra, cách câu dẫn này không phù hợp với hắn a, phải thay đối phương pháp mới được, Tên này tỏ vẻ trung thành, người cứ như khúc đá vậy, loại nam nhân này thích kiểu dịu dàng, lương thiện, yếu đuối a, khóe miệng Phụng Nghi mỉm cười, bỏ đôi tay ra khỏi người Tiểu Thật vội vàng trở lại ghế đối diện, giả vờ sụt sùi nói

"Tiểu nữ có chút thất lễ xin người bỏ qua cho, chỉ là …"

Ngừng một lúc nữ nhân cố gắng nặn ra giọt nước mắt cúi gục đầu xuống chẳng biết vô tình hay hữu ý để lộ ra vài chỗ có tác dụng bổ mắt

“ Đường đi Thiên Phổ Thành xa xôi, rất nhiều nguy hiểm, vị ca ca đây ra tay giúp đỡ, tiểu nữ không có gì báo đáp nên…”

Thái độ thay đổi nhanh vậy sao? Nhưng cũng không phải không có khả năng… Nữ tử thanh lâu làm gì có cách trả ơn ngoài việc đó.

“Thuộc hạ chỉ làm theo chỉ thị của nhị thiếu gia, cô nương nên cảm ơn thiếu gia thì đúng hơn”

“Nhị thiếu gia bản tính muốn giúp người khác, chỉ nhận lời chứ không có biết những nguy hiểm trên đường, chỉ khổ vị ca ca đây”

Ô, hơi lằng nhằng quá, Tiểu thất hỏi lại

“Đó là thứ đồ gì, ta có thể lấy ở đâu?”

Phụng Nghi uống một hớp trà rồi nói

“Có một cái hộp ngọc bên trong có chứa Thủy Linh Châu, và một cái Miếng Huyền Thiết có khắc văn tự, còn ở đâu thì ta cũng không nhớ rõ”

Chắc không phải thế chứ, Tiểu Thất nghi hoặc

“Không nhớ vị trí làm sao ta biết ở đâu mà lấy, cô nương làm khó cho ta quá”

Phụng nghi giả bộ lấm lép, nhìn xung quanh rồi tiến về phía giường, vẫy tay ra hiệu Cho tiểu Thất qua chỗ của nàng. Hình như có gì bí mật muốn cho hắn biết. Không chút nghi ngờ hắn đi lại chỗ đấy

“Ngồi đi”

Ánh mắt nhìn hắn có vẻ long lanh, chờ đợi, lần thứ hai mời ngồi, lại ngồi trên giường a. Tiểu Thất đắn đo suy nghĩ. Phụng Nghi giả vờ thẹn thùng cúi người cười khúc khích, Hắn bèn ngồi xuống.

Nữ nhân quay lưng từ từ từng mảng y phục được cất sang một bên, trên lưng nữ nhân hiện ra một hình xăm mặt quỷ màu đỏ cỡ lòng bàn tay

“Ngươi nhìn cho rõ hình xăm này, Ở Thiên Phổ Thành nếu thất dấu hiệu này, nơi đó chính là nơi cần tìm”

Mặc lại nội y, nữ nhân quay ngược lại chỗ Tiểu Thất một tay cầm phấn mê phóng lên người hắn. bột phấn chỉ làm hắn vô lực chứ không có bị hôn mê ngay lập tức. Phụng nghi ngồi lên người hắn, bàn tay của nàng cởi y phục của Tiểu Thất ra làm lộ rõ phần ngực lực lưỡng

“Nhục thể Thật săn chắc,tiểu nữ rất thích a”

Không biết từ đâu tay của nữ nhân đã có một mẩu kim loại sắc nhọn

“Xin lỗi vì phải dùng hạ sách này, xin ngươi chịu đau một chút”

Mẩu kim loại nhanh chóng đâm vào da thịt của hắn ở vị trí tâm mạch, Cảm giác này chính là bị róc thịt a, Tay của Nữ nhân đã nhuốm máu đỏ lòm. Cảm giác đau đớn khi bị đâm cũng không còn nữa hình như đã chấm dứt, Lúc này nữ nhân lại dùng một thứ bột màu đen rắc lên vị trí nàng vừa đâm lúc nãy, một tiếng xèo xèo nghe rõ mồn một, theo đó là một lớp khói đen bốc lên Tiểu thất hai mắt lờ mờ chìm vào giấc ngủ



Sáng hôm sau hắn tỉnh dậy, xung quanh có chút khác lạ không vết máu, mọi thứ đều sạch sẽ. Nữ nhân vẫn đang ngủ, thấy Tiểu Thất thúc giấc nàng cũng lồm cồm bò dậy, trên người không cỏ mảnh vải che thân

“Sao chàng dậy sớm vậy… Tối qua chàng thật là hư quá đi đi”

Tối qua hắn có làm cái gì đâu cơ chứ, bị người ta hạ độc,lại bị xẻo thịt như vậy đã sớm vô lực rồi. Hắn mơ hồ nhớ lại, vội cúi xuống xem tâm mạch, thì một hình xăm mặt quỷ lục sắc trông khác dữ tợn đã nằm ở đấy, hắn thở dài

“Ra tay thật tàn độc qua đi”

Phụng Nghi từ phía sau ôm lấy cổ khuôn mặt ghé sát với mặt của hắn

“Tiểu nữ bất đắc dĩ mới phải làm như vậy, Chàng đừng giận? Khi tìm được nơi đó, chỉ cần cho họ thấy hình săm này của chàng thì họ sẽ tự giao ra đồ vật ”

Tiểu Thất gạt tay của nữ nhân ra

“Ta không thích cách làm này của ngươi.”

Hắn mặc lại quần áo rồi đi ra ngoài, Hôm này hình như là đại trưởng lão lên đương đi áp tiêu a. Trông bộ dạng của Tiểu Thất bỏ chạy cứ như sợ nàng sẽ làm thịt hắn vậy, Phụng Nghi nở nụ cười ma mị pha chút nham hiểm, mặc lại y phục, hướng ra phía của sổ

“ Ngươi không có chạy thoát khỏi bọn ta đâu, Tiểu tử ngốc à. Đã có Lục Sắc Quỷ Diện ấn ký, Từ hôm nay ngươi chính là kẻ bị hiến tế của Huyết Diện Hắc Y đường,

Cho đến khi tâm mạch ma thú được cấy lên người của ngươi.

Nhị thiếu gia quả thật tìm được một cơ thể phù hợp a, nhục thể như vậy chỉ cần qua hai lần huyết luyện là có thể sử dụng rồi”