Thố Vương Tiên Lộ

Chương 118: Ma Vực Tầng 10 tranh đấu




Cùng là cái chết, bọn họ sẽ biến thành thức ăn cho kẻ khác, Dù hắn có ra thay hay không thì kết quả vẫn là như vậy đâu có gì khác biệt

“ Tại sao …ta phải giết các ngươi, kết quả cuối cùng cũng là chết, thi thể các ngươi vẫn trở thành thức ăn cho ta và những tên đứng ngoài kia ”

Bọn chúng vẫn kêu khóc tu tu… rõ ràng đã có tuổi đâu phải con nít…xen lẫn trong tiếng gào khóc, một giọng nói khàn đặc vang lên

“ Đó là cách tạo ra ma khí… chúng tôi không muốn điều đó”

Lời nói này có vẻ thần bí. Tiểu thất chìm vào suy nghĩ “Chẳng phải ma khí tự sinh ra sao? Có thể tạo ra ma khí lại là như thế nào?” Tiểu Thất vội hỏi

“ Tòa tháp đó tạo ra ma khí ư?... Trong đó có thứ gì khiến các ngươi sợ hãi đến vậy”

Yêu nhân này là Cơ Nhĩ Lão Lão hình như biết thứ gì đó thì phải

“ bên trong tòa tháp có …”

Đang nói dở thỉ chợt mấy yêu nhân lại lui lại chui vào góc, đưa hai tay ôm lấy đầu làm Tiểu Thất cảm thấy khó hiểu, chợt thất mặt đất rung rung… Quay người trở lại thì thấy một Tử Giác đầu đang tiến lại chỗ hắn, tên đằng sau thì to lớn còn to hơn cả cự nhân của Lãnh U, tên này giống một thao thiết được trang bị giáp rất đầy đủ, miệng không ngừng gầm gừ như hăm dọa hắn

Tiểu Thất nuốt một ngụm khí, đối với tên này hắn có chút không được thoải mái. Một tử giác đầu ở dưới ma vực tầng 10 đã ghê gớm vậy, xuống phía dưới thì như thế nào đây. Hắn quay người đi về khu của Man Huyết Tử, nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía bên đó, chờ đợi cơ hội qua hỏi thêm vài điều

Tiếc là đám yêu nhân đó hắn không thể gặp được nữa, bọn họ bị dây xích trói quanh người và bị dẫn đi không ngừng kêu gào, Nếu đã không còn đường sống vậy thì tự sát đi… nói thì dễ nhưng tự sát là thứ khó nhất. Đã có vài yêu nhân có ý định như vậy, nhưng sợi xích dài đã không cho bọn họ cơ hội

Tòa tháp có tác dụng gì? Hắn cũng chưa biết rõ, nhưng chắc hẳn là thứ gì đó khủng khiếp lắm. Tiếng hò reo vẫn chưa dứt, Tiểu Thất cũng tiến tới quan sát, võ đài tầng 3 và tầng 8 đang có giao tranh, từ trên cao có thể nhìn thấy hết nhưng ở dưới thì không thể nhìn thấy võ đài phía trên.

Nhưng thế lực mới có thể quan sát cách chiến đấu của thế lực cũ, cho nên những kẻ muốn có được sức mạnh từ ma khí sẽ càng tinh ranh hơn và không chỉ là những tên đầu đất. Việc chọn lựa có chủ đích này chắc không phải do một yêu thú hay yêu nhân làm được. Kẻ đứng sau phải là một yêu tinh hoặc một con người

Giao tranh đã khá lâu võ đài đã nhuốm máu, kẻ gục xuống đã nhiều. Thắng thua phân định đã rõ, nhưng Hỗn chiến thế này tổn thất không phải là ít, nêu số lượng của thế lực bị suy giảm chẳng phải sẽ gặp bất lợi sao? Nếu bị khiêu chiến lần nữa thì thua là cái chắc. Thì ra không phải như vậy… những kẻ đó đi xuống tầng dưới sẽ tự tìm và gia nhập một thế lực khác. Và bọn chúng không bao giờ trốn tránh một cuộc chiến,

Những kẻ thua cuộc, dù bị chết hay chưa đều được chuyển tới tòa tháp bí ẩn kia. Khi chúng đi ra thì phần thi thể đã bị phân tách ra hoàn toàn

Giờ ăn lại đến, Như thường lệ hắn không đi vào bên trong mà đứng ở ngoài quan sát, thời điểm này không có ai ở bên ngoài lang thang cả, thời gian này tương đối ít hắn muốn đi tòa tháp một lượt cũng chỉ có một khoảng rất ngắn mà thôi, mà phía cửa vào cũng có hai tên lính gác

“Không thể vào được rồi”

Tiểu thất rất tò mò ở bên trong có gì…Thức ăn từ trong đi ra chắc là một lò mổ, mấy tên phân tách thi thể bọn thua trận mà thôi. Hắn cũng chỉ có thể nghĩ đến như vậy



Cuối cùng cũng đến ngày Tiểu thất và đám Man Huyết Tử phải ra võ đài giao chiến, Ngày hắn không muốn đến một chút nào, và cũng chỉ có hắn là suy nghĩ như vậy. Trừ đám yêu nhân bị bắt thì những kẻ còn lại đều là loại ăn thịt, đối với việc chiến đấu thì vô cùng hưng phấn

Đối thủ vòng đầu tiên trông khá cân sức, thân hình và vóc dánh không quá vượt trội so với Man Huyết Tử, thân hình gầy làn da màu tím ngắt, đầu và mắt rất to, bọn chúng không có tai, chỉ có những lỗ nhỏ ở trên đầu trẳng biết đâu là mũi đâu là tai nữa, bàn tay bốn ngón và cầm mấy cục đá gì đó… vũ khí thật thô sơ ở tầng đầu, xuống tầng dưới thì mới có được vũ khí tốt hơn. Nhưng ít ra bọn chúng còn có mấy hòn đá, trong khi đám Man Huyết Tử chỉ dùng tay có vuốt nhọn mà thôi, bọn chúng không có vũ khí mà có cũng không cầm được

Mộ tiếng tù và được cất lên… Hai bên nhanh chóng chạy theo từng sợi xích to bản dẫn tới võ đài ở giữa. Bên nào đến trước thì có lợi thế hơn có thể ngăn phe đối phương lên võ đài, Nhưng muốn nhanh cũng đồng nghĩa mạo hiểm, phía bên dưới đáy vực và dòng nham thạch, một mình rơi xuống không đáng nói chỉ sợ kéo theo mấy người đi sau thì tổn thất rất lớn

Hỗn chiến thì có chiến thuật gì cơ chứ mà Tiểu Thất cũng đâu giao tiếp được với bọn thuộc hạ, Băng Yêu đã bị hắn đuổi đi rồi. Đúng là giận quá mất khôn “ đối phương đưa hắn tới đây” vậy mà hắn không nhờ vả chút nào đã đuổi người ta đi. Nghĩ mà thấy dại dột

Nhưng tình thế này hỗn loạn, hắn cũng chẳng nghĩ ra chiến thuật gì… Muốn thắng thì phải đổ máu thôi. Chỉ sợ chút nữa mất kiểm soát với thân thể thì sẽ thế nào. Nghĩ mấy ngày mà chẳng có phương pháp, Đám Man Huyết tử đã xông lên trước, không phải là bọn chúng chờ thủ lĩnh đi đầu sao? Lần này dường như hơi khác, mà thôi cho bọn chúng lên trước mình đỡ phải tốn sức. Tỉnh táo lúc nào hay lúc đấy

Mấy tên màu tím được gọi là Huyễn Tử Đầu, ngoài làn da màu tím đặc trưng thì mấy lỗ nhỏ trên đầu không phải là trang trí, nó tỏa ra một làn khói màu tím trông rất quỷ dị thật khó mà nhìn ra được vị trí của bọn chúng, lẫn trong làn khói bọn chúng đã quen thuộc nên rất có lợi thế, liên tiếp giáng mấy hòn đá vào Man Huyết Tử, hòn đá của bọn chúng đâu phải tầm thường, tuy không giết được địch thủ tức thời nhưng đối phó với mấy thân thể gầy nhom trơ xương như Man Huyết Tử thì rất có tác dụng.

Đã là hỗn chiến nên rất hỗn loạn, bất cứ thứ gì có thể gây được tổn hại cho đối phương đều có thể sử dụng, Man Huyết Tử dùng hàm răng của mình cắn lấy đối thủ, đầy là chiêu kém hiệu quả nhất vì thân thể cũng gầy nhom y hệt Man Huyết Tử, phần cắn được cũng chỉ là xương cứng nhắc, Móng vuốt của Man Huyết Tử đấu với Huyễn Tử Đầu không mấy hiệu quả

Nên nhớ là Man Huyết Tử với chiến lực bản thân không đi xuống được Ma Vực, lần này dựa vào Tiểu Thất trên người có chiến tích đánh được Tử Giác Đầu mới có thể đi xuống. Bọn chúng sẽ không đánh lại được tộc nào ở dưới này, chỉ có thể dựa vào Tiểu Thất mà đánh một trận thôi, mà lúc này hắn còn đang đứng ở ngoài chưa có đi ra tham chiến.

Giờ hắn mới để ý, ở tầng 10 không có thế lực nào quá cường hãn, chỉ là có nhiều thủ đoạn lạ mắt mà thôi tuyệt chiêu” Xả bom qua đầu” của Huyễn Tử Đầu cũng khá ấn tượng đấy chứ, nhưng không biết có độc tố ở trong đấy hay không? đối với hắn thì độc không có tác dụng rồi

Hỗn chiến kéo dài một khắc, ưu thế đã nghiêng về bên của Huyễn Tử Đầu đây là điều hiển nhiên. Man Huyết Tử một số đã gục xuống. Mới đầu có hơn năm chục, đi theo hắn vài ngày còn bốn chục, giờ chiến đấu đã còn hơn ba chục

Ánh mắt nhíu lại, hắn không thể đứng im được nữa rồi phải ngồi xuống thôi, mỏi chân quá!

Nhưng sau lưng tên phó thủ lĩnh và mấy tên nữa vẫn còn đứng đấy? Gì đây còn đợi hắn ra tay trước sao, thành quả để cho mấy tên này hưởng à? Tiểu Thất đưa tay ra hiệu bọn chúng ra trận trước nhưng dường như tên phó thủ lĩnh còn quái hơn cả hắn, vẫn không có động tĩnh

Tiểu Thất chưa thu tay về thì cây thiết phủ bằng Huyền Thiết đặc biệt được, cán rìu được làm từ xương tay của tên thủ lĩnh cũ được phó thủ lĩnh đặt vào tay hắn

“ Gì đây… ta là thủ lĩnh hay ngươi là thủ lĩnh…Ta mà phải nghe lệnh của ngươi ư”

Từ lúc gặp tên phó thủ lĩnh, Tiểu Thất đã không ưa rồi. Thấy hắn gặp nạn toàn bỏ chạy, giờ còn bảo hắn ra trận cho mấy tên này à… Đừng có mơ. Ánh mắt hai bên nhìn nhau trừng trừng, Tiểu Thất không hề nhượng bộ. Ngay từ đầu cũng là muốn mượn sức hắn đi xuống ma vực, giờ còn muốn mượn sức hắn lấy được ma khí…Làm gì có chuyện đó chứ… ta đâu nhàn rỗi đến thế… giúp ngươi thì ta được cái gì một khối huyền thiết ư? Thôi bỏ đi ta không cần

Tuy nghĩ vậy nhưng hắn vẫn cầm lầy Thiết phủ hùng hăng dọa đánh tên phó thủ lĩnh. Đồng thời chỉ tay vào gã rồi chỉ lên võ đài. Thấy vẫn đứng trơ trơ ra đấy, Tiểu Thất hung hắn đá vào mông gã một cái. Mấy tên Man Huyết tử đứng xung quanh cũng không thoát khỏi số phận

“Đúng là thân lừa ưa nặng, nói không hiểu thì phải ăn đòn thôi… Đang nóng trong người mà cứ làm hắn phải phát tiết ra “

Tên phó thủ lĩnh hắng giọng một cái rồi lao theo mấy sợi dây xích đi lên võ đài. Hốc đá của hắn giờ chỉ còn lại một mình, tiếp tục nhìn về phía lôi đài