Thơ Tình Trong Gió

Chương 68: Dấu hôn




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lại tập hợp ngay tại đại sảnh như trước, bốn chàng trai đang cùng đợi hai cô gái, tất cả mọi người đều nhất trí với nhau vẫn sẽ ăn lẩu. Trong khi chờ xe trước cửa khách sạn, Tống Kiểu Kiểu vô tình ngoảnh đầu nhìn và trông thấy Từ Cám cùng Sở Nhập Ngô bị tụt lại phía sau. Cả hai hình như đang nói chuyện gì đó, rồi cô bắt gặp Sở Nhập Ngô kéo khóa áo khoác lông lên giúp Từ Cám.

"Nhìn gì vậy?" Giọng Lục Kinh Tả vang lên.

"Hả?" Tống Kiểu Kiểu bừng tỉnh rồi lắc đầu: "Không có gì."

Ăn lẩu xong mọi người không vội vã quay về mà cùng nhau ghé qua khu phố ẩm thực nổi tiếng tại Vân Thành. Bên trong phố ẩm thực không chỉ bán thức ăn mà còn có cả trung tâm thương mại nữa, nơi này chính xác là tụ điểm ăn chơi. Khi cả bọn đến đây du lịch đã đặc biệt chấm chỗ này.

Mua sắm là một việc vô cùng lý tưởng. Sau khi từ tầng trệt nhà hàng ẩm thực lên lầu, Tống Kiểu Kiểu lập tức kéo Từ Cám chui vào cửa hàng mua sắm. Cả hai dạo chơi cực kỳ vui vẻ, cuối cùng hai người nhìn thấy một cửa hàng bán Hán phục*, Từ Cám cảm thấy rất có hứng thú: "Kiểu Kiểu, bọn mình vào xem Hán phục không?"

"Được chứ."

(* Từ dùng chung để chỉ những bộ trang phục cổ trang Trung Quốc.)

Trong cửa hàng bật điều hòa rất cao, vừa bước vào đã lập tức cảm nhận được sự ấm áp, hơi ấm này khiến người ta có chút hầm nóng, vì vậy Tống Kiểu Kiểu không mảy may do dự mà cởi áo khoác ra. Lục Kinh Tả bước đến rồi vươn tay nhận áo khoác từ cô, Tống Kiểu Kiểu quay qua nở nụ cười với cậu.

Bấy giờ trong cửa hàng cũng có không ít cô gái đang thử Hán phục. Thật ra khi bốn chàng trai bước vào cửa hàng đã có kha khá ánh mắt chiếu vào bọn họ rồi, dù sao vừa mới vào cũng là những anh chàng đẹp trai cao to, khó lòng nào khiến người ta không chú ý.

Bởi vì bốn chàng trai và hai cô gái phía trước vào cách nhau một khoảng thời gian ngắn nên không ai nghĩ rằng sáu người họ đi cùng nhau. Vào khoảnh khắc Lục Kinh Tả bước về phía cô gái và cầm giúp cô áo khoác thì mấy cô nàng mới nhận ra. Hóa ra sáu người họ đi cùng nhau, hơn nữa trong nhóm còn có một cặp... À không, phải là hai cặp.

Từ Cám ném áo khoác cho Sở Nhập Ngô, Sở Nhập Ngô đang đứng cách cô ấy không xa. Mặc dù trên mặt chẳng lộ rõ tâm tình nhưng ánh mắt vẫn luôn hướng về phía cô gái ấy.

Sau khi bọn họ bước vào, nhân viên tại cửa hàng Hán phục lập tức tiến đến giới thiệu niềm nở. Nhân viên của Tống Kiểu Kiểu và Từ Cám khác nhau, nhưng cuối cùng cả hai lại ưng ý cùng một kiểu Tề hung nhu quần*, kiểu váy này còn có tên gọi vô cùng mỹ miều - Thanh Loan Ngữ.

(* Tên gọi riêng dùng để chỉ những bộ trang phục nữ nhân vào triều đại nhà Tùy, nhà Đường và thời kỳ Ngũ Đại.)

Khi cầm bộ Hán phục chuẩn bị vào thử, cả hai nhìn bộ Hán phục trên tay đối phương mà không khỏi bất ngờ, rồi hai người cùng nhau bật cười.

Sau khi nhân viên bán hàng hướng dẫn bọn cô cách mặc như thế nào xong thì cả hai liền chui vào phòng thử đồ. Không gian tại phòng thử đồ tương đối rộng rãi, hai người vào đứng vẫn vừa.

Cả hai lại ngầm hiểu ý mà chỉ cởi nửa người trên, sau khi cởi đồ ra Từ Cám chợt ré lên hãi hùng, Tống Kiểu Kiểu sợ đến nỗi vội ôm bộ Hán phục trước ngực: "Cậu... cậu bị sao vậy?"

Từ Cám thất thần rồi chỉ vào cổ mình ra hiệu cho cô, còn Tống Kiểu Kiểu cũng sực nhớ ra, cô cúi xuống nhìn nhưng chỉ có thể thấy lốm đốm trên bả vai, nhưng cô biết chắc chắn trên cần cổ mình sẽ còn nhiều hơn nữa.

Tống Kiểu Kiểu tức khắc đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa hối hận, dáng vẻ như sắp khóc đến nơi, trước giờ cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này: "Tớ... tớ không thử nữa."

Từ Cám vội giữ cô lại: "Thử đi, thử đi, không sao đâu."

"Nhưng mà..." Đơn giản là bộ Hán phục này không thể che khuất được dấu hôn trên người cô.

"Không sao cả, các cậu là người yêu, có dấu hôn cũng là chuyện bình thường thôi mà, phải không nào?"

Tống Kiểu Kiểu vẫn không muốn thử, sự mong mỏi cực độ cô dành cho bộ Hán phục nay đã bị những dấu hôn dọa mất vía.

"Vẫn che được chút đỉnh, không lộ nhiều đâu. Hơn nữa đã vào tận đây rồi, không thử tiếc lắm."

Rốt cuộc Tống Kiểu Kiểu cũng bị cô ấy thuyết phục.

Tống Kiểu Kiểu chỉnh sơ phần cổ áo: "Che được không?"

Từ Cám gật đầu: "Che được mà."

Từ Cám ra ngoài trước Tống Kiểu Kiểu: "Tớ đợi cậu bên ngoài nhé."

Tống Kiểu Kiểu khẽ "uhm" một tiếng.

Ánh mắt của Kỷ Vị đầy vẻ đơn thuần tán thưởng: "Từ Cám, không ngờ cậu mặc Hán phục trông đẹp vậy đấy."

Nhìn rồi Kỷ Vị bỗng không nhịn nổi thò tay ra sờ sờ váy của cô ấy: "Chất vải cũng rất thoải mái nữa... á..."

"Bốp" một tiếng, Từ Cám đẩy tay Kỷ Vị ra: "Ai cho phép cậu sờ vào váy tớ, muốn ăn đập à?"

Kỷ Vị mặt uất ức: "Chỉ sờ có chút xíu thôi mà?"

Triệu Thanh Nghiên bật cười: "Chả trách người ta đánh cậu, váy con gái là thứ cậu có thể sờ vào sao?"

Sở Nhập Ngô lạnh lùng nhìn Kỷ Vị: "Còn sờ lần nữa, chặt tay."

Kỷ Vị: "..." Cả thế giới không ai yêu thương.

Ánh mắt Lục Kinh Tả từ đầu đến cuối hoàn toàn dán vào cánh cửa phòng thử đồ, cả hai cùng nhau vào nhưng Kiểu Kiểu vẫn chưa ra.

Từ Cám nương theo tầm mắt của Lục Kinh Tả nhìn qua, sau đó cô ấy nói với ba người kia: "Các cậu qua xem giúp tớ còn bộ nào đẹp nữa không?"

Kỷ Vị: "Kiểu Kiểu còn chưa ra mà."

Từ Cám lườm cậu ta: "Sao? Cậu còn tính sờ váy của Kiểu Kiểu nữa à?"

Sau câu nói này của Từ Cám, Kỷ Vị lập tức cảm nhận được luồng ánh mắt lạnh thấu, nhìn sang chẳng ai khác ngoài Lục Kinh Tả, cậu ta vội vã lắc đầu: "Đâu có đâu có, cậu đừng vu oan giá họa cho tớ chứ."

Mọi người nhìn dáng vẻ kinh hãi vô độ của Kỷ Vị mà bị chọc cười, Từ Cám thẳng thừng lôi cậu ta: "Đi mau."

Hai người còn lại cũng không ngờ EQ của Kỷ Vị lại thấp đến mức này, cả hai theo sau Từ Cám rời đi, nên bây giờ phòng thử đồ chỉ còn mỗi mình Lục Kinh Tả. Lục Kinh Tả tiến về phía phòng thử đồ, đằm giọng nói qua cánh cửa: "Kiểu Kiểu, mọi người đi hết rồi."

Phòng thử đồ vọng ra chút tiếng động, tiếp sau cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, Tống Kiểu Kiểu nhìn cậu, câu đầu tiên chính là: "Tại anh cả."

Lục Kinh Tả cũng chẳng hỏi vì sao mà chỉ đáp theo bản năng: "Uhm, lỗi của anh, tại anh hết."

"Vậy anh biết anh sai chỗ nào không?"

"Không biết."

Tống Kiểu Kiểu: "..."

Tống Kiểu Kiểu vén tóc ra, chỉ vào cần cổ: "Nếu không vì cái này, em có đến mức phải trốn chui trốn nhủi trong phòng thử đồ không?"

Nhưng cô chẳng nhìn thấy chút ăn năn hối lỗi nào trong mắt Lục Kinh Tả, thay vào đó chỉ có sự lặng thinh quen thuộc, giọng cậu hơi khàn: "Em đang quyến rũ anh đấy."

Tống Kiểu Kiểu trừng mắt: "Em không hề, anh mau tránh ra!"

Cô vươn tay đẩy cậu ra rồi bước đến tấm gương thử đồ phía trước ngắm mình trong gương. Chẳng biết có phải do bản thân ảo giác hay không mà cô cảm thấy hình như trong gương mình cao ráo và gầy hơn đôi chút?

Cô bày tỏ nỗi nghi hoặc của mình cho cậu biết, sau khi nghe xong Lục Kinh Tả mỉm cười nói: "Tấm gương thử đồ này không đặt thẳng góc, đặt hơi nghiêng như vậy sẽ khiến người ta trông cao và gầy hơn."

"Vậy có nghĩa thực tế em không được đẹp như trong gương phải không?" Tống Kiểu Kiểu định mua nhưng bây giờ lại hơi ngần ngại.

Lục Kinh Tả bước đến sau lưng cô, dịu dàng nói: "Em trông còn đẹp hơn trong gương nữa."

"Thật không?"

"Thật, rất đẹp." Đẹp đến mức khiến người ta muốn nuốt chửng.

Cuối cùng cả hai mỗi người mua hai bộ Hán phục. Tống Kiểu Kiểu mua một bộ Thanh Loan Ngữ một bộ Linh Diên, còn Từ Cám mua một bộ Thanh Loan Ngữ một bộ Nhuyễn Yên La. Lúc tính tiền, Lục Kinh Tả quẹt thẻ giúp Tống Kiểu Kiểu như lẽ hiển nhiên. Khi Từ Cám chuẩn bị quẹt thẻ của mình thì Sở Nhập Ngô bên cạnh bỗng đưa thẻ của cậu ấy cho nhân viên bán hàng. Từ Cám nhìn cậu ấy: "Không cần cậu trả, tớ tự trả được rồi."

Nhân viên bán hàng nhìn hai tấm thẻ của hai người, cảm thấy không biết phải nhận của ai.

Sở Nhập Ngô nhét thẻ của mình vào tay Từ Cám: "Quẹt của tớ."

Từ Cám: "Tớ đã nói..."

Sở Nhập Ngô liếc nhìn cô ấy, Từ Cám cũng câm lặng trong vô thức. Được, được, được, cậu có tiền cậu trả, dù sao người vớ bở cũng là tôi.

***

Buổi tối sau khi quay về khách sạn Tống Kiểu Kiểu vẫn hí hoáy với bộ Hán phục mới của mình, mặc xong cô chạy ra tấm gương trong phòng tắm ngắm nghía. Gương trong phòng tắm trông không gầy như gương thử đồ ở cửa hàng Hán phục, nhưng rất chân thật. Lục Kinh Tả bước đến, cậu giơ tay ôm cô từ phía sau rồi nhìn ngắm dáng hình cô trong gương. Sắc tím làm tôn lên nước da nõn nà của cô, đã vậy nơi cần cổ trắng trẻo còn điểm xuyến mấy dấu hôn màu hồng nhạt. Đôi mắt cậu sâu xa, giọng nói khàn khàn: "Anh đã bảo trông rất đẹp mà phải không?"

Mặt Tống Kiểu Kiểu thấp thoáng niềm vui, chỉ dốc hết tâm tư vào bộ Hán phục mới: Chất vải thoải mái, mặc vào còn trông rất cao nữa. Cô thật sự không hề chú ý đến điểm bất thường nơi cậu: "Uhm, công nhận nhìn rất đẹp."

Giây sau cô bỗng nhiên bị nhấc bổng, cô hét lên một tiếng rồi ôm chầm cổ cậu theo quán tính: "Anh... anh làm gì vậy?"

Lục Kinh Tả nhìn cô rồi bế cô về phía chiếc giường lớn, đến lúc này nếu Tống Kiểu Kiểu còn không biết cậu muốn làm gì nữa thì cô thật sự đần độn rồi.

"Đừng đừng đừng... Hán phục mới của em sẽ nhăn nheo mất..." Khi bị đè xuống Tống Kiểu Kiểu đã kịp tỉnh táo, cô giơ tay chặn cậu lại, không muốn cậu đến gần.

Lục Kinh Tả quét cô từ đầu xuống chân, ánh mắt toàn vẻ chiếm đoạt, rồi bỗng nhiên cậu kéo cô từ trên giường ngồi dậy.

Tống Kiểu Kiểu nhìn cậu khó hiểu: "Anh..."

Vừa dứt lời, cô lập tức thấy cậu giơ tay cởi phần cạp váy trên ngực mình. Nhưng bộ đồ này không dễ cởi bởi vì cô quấn rất nhiều lớp, song cậu vẫn cởi rất nhẫn nại. Tống Kiểu Kiểu mặt đỏ muốn biến dạng, cô cầm chặt tay cậu: "Chúng ta... chúng ta vẫn chưa tắm đấy."

"Không vội." Giọng cậu vừa trầm vừa khàn, phảng phất nét gợi cảm khó nói.

Cậu tháo hồi lâu mới cởi ra được, cởi ra rồi đột nhiên cậu hỏi: "Chẳng lẽ người xưa muốn cởi quần áo cũng phức tạp vầy sao?"

Tống Kiểu Kiểu không nhịn được bật cười, khi cô cười ánh mắt của cậu càng trở nên u tối, sau khi lột sạch cậu tiếp tục vứt bộ Hán phục xuống dưới giường, cô xót xa gào thét: "Hán phục của em..."

Cô còn định nhặt bộ Hán phục trên mặt đất nhưng lại bị cậu cường bạo kéo về. Cậu tung chăn ra nhét cô vào, chẳng mấy chốc tấm chăn cũng nương theo những động tác mạnh mẽ ấy mà nhấp nhô phập phồng.

Mắt Tống Kiểu Kiểu ngập sương, đuôi mắt hoàn toàn phiếm hồng, cô mệt mỏi véo cậu: "Vẫn... chưa xong sao..."

Lục Kinh Tả chặn cánh môi đỏ thắm của cô lại, chưa xong, chưa thỏa mãn, không bao giờ thỏa mãn.

Cuối cùng khi Lục Kinh Tả bế cô vào phòng tắm rửa ráy, Tống Kiểu Kiểu còn ngỡ rằng đã kết thúc, nhưng chẳng bao lâu sau trong phòng tắm lại vang lên giọng nói không thể tin nổi của Tống Kiểu Kiểu: "Chẳng phải kết thúc rồi sao?"

"Không phải kết thúc, mà chỉ đổi địa điểm khác để tiếp tục bắt đầu."

"Anh... ưm!"

Một loạt âm thanh mới đầy hưng phấn từ phòng tắm lại vọng ra lần nữa.

Khi Tống Kiểu Kiểu hoàn toàn say giấc nồng, cô cảm thấy chắc có lẽ sau này mình sẽ không vì ban ngày ngủ nhiều mà ban đêm phải mất ngủ nữa.

Khi Tống Kiểu Kiểu hoàn toàn say giấc nồng cô cảm thấy chắc có lẽ sau này mình sẽ không vì ban ngày ngủ nhiều mà ban đêm phải mất ngủ nữa

Tề hung nhu quần