Thơ Tình Trong Gió

Chương 58: Nịnh nọt




Tống Kiểu Kiểu liếc nhìn Lục Kinh Tả, Lục Kinh Tả cũng kính cẩn đáp lời ông: "Năm nhất đại học ạ."

Nghe xong câu này, Tống Khánh Quốc và Vương Tuệ Lâm hít một hơi thật sâu: "Năm nhất đại học?!"

Vương Tuệ Lâm hỏi: "Vậy chẳng phải bọn con bên nhau được ba năm rồi sao?"

Lục Kinh Tả gật đầu: "Vâng ạ."

Tống Khánh Quốc cảm thấy huyết áp trong người đang cuồn cuộn như gió lốc. Hai đứa nhỏ này lại có thể qua mắt bọn họ lén lút vụng trộm với nhau tận ba năm trời, mà ba năm ấy ông tuyệt nhiên không chút mảy may phát giác.

"Chú dì, đối với Kiểu Kiểu con rất nghiêm túc. Xin hai người hãy giao cô ấy cho con, con nhất định sẽ đối xử thật tốt với cô ấy." Ánh mắt của Lục Kinh Tả nhìn Tống Khánh Quốc rất kiên định.

Tống Khánh Quốc vẫn im lặng, ông chỉ quan sát lại cậu.

Vương Tuệ Lâm đứng bên cạnh cũng không nói lời nào, bà hiểu rõ ở phương diện này vẫn phải nể mặt chồng mình.

Rất lâu sau, Tống Khánh Quốc mới cất giọng: "Cậu bảo sẽ đối xử tốt với con bé, vậy cậu định đối xử tốt với nó như thế nào?"

Lục Kinh Tả thở phào một hơi, tiếp tục nói: "Hiện tại thành tích chuyên ngành của con đang đứng đầu toàn trường, khi có thời gian rảnh con cũng đi thực tập ở công ty của ba con, học hỏi từng chút một từ chức vụ có cấp bậc thấp nhất. Con tin rằng chỉ cần con chịu khó nỗ lực, tương lai sau này con chắc chắn sẽ cho Kiểu Kiểu một cuộc sống ấm no hạnh phúc. Và con cũng sẽ vì mục tiêu này mà cố gắng phấn đấu, cho dù có đang trăm công nghìn việc cũng tuyệt đối không bỏ bê cô ấy. Chỉ cần là những thứ cô ấy thích con đều thích, chỉ cần là những việc cô ấy muốn làm con đều sẽ ở bên ủng hộ. Sau này con cũng muốn bản thân trở thành một đứa con đúng nghĩa để có thể làm trọn đạo hiếu với chú và dì. Chú Tống, xin chú hãy cho con một cơ hội để con có thể chứng minh năng lực của mình với chú."

Nội tâm Vương Tuệ Lâm đã hơi dao động rồi, thật ra đối với chuyện này bà mừng còn không hết ấy chứ. Đêm hôm nọ bà vẫn đang tiếc hùi hụi vì Kinh Tả có bạn gái, ngờ đâu trong hoàn cảnh khốn khó lại tìm thấy tia hy vọng. Nếu Kinh Tả có thể làm con rể mình, e rằng bà nằm mơ cũng thấy mình đang mỉm cười nữa.

Lục Giản trầm lặng nãy giờ cũng thừa dịp châm một mồi lửa: "Lão Tống, ông đồng ý cho hai đứa nhỏ bên nhau đi. Sau này Kiểu Kiểu làm con dâu tôi, lẽ nào ông nghĩ tôi sẽ để mặc con bé chịu uất ức sao?"

"Vậy ý ông là nếu con bé không làm con dâu ông, ông sẽ trơ mắt nhìn con bé bị ức hiếp mà không thèm đếm xỉa phải không?"

Mồi lửa này châm có vẻ hơi lố, Lục Giản phải vội vã giải thích: "Đương nhiên không phải rồi!"

Tống Khánh Quốc hừ lạnh một tiếng, ông không thèm nhìn Lục Kinh Tả mà nhìn sang phía Tống Kiểu Kiểu: "Con cũng thích nó sao?"

Tống Kiểu Kiểu thấy ông hỏi đến mình, bèn nhanh chóng trả lời: "Ba, con thật sự thích anh ấy."

Tống Khánh Quốc cũng quan sát Tống Kiểu Kiểu hồi lâu, cuối cùng nói: "Hai đứa thậm thụt bên nhau tận ba năm, bây giờ nói ra, nhận được một cái gật đầu của tôi thì cũng có tác dụng gì? Tiền trảm hậu tấu, ai thông cảm nổi?"

Lục Kinh Tả và Tống Kiểu Kiểu liếc nhìn nhau, Tống Khánh Quốc thấy tầm mắt của cậu rơi trên người con gái rượu mình thì lại khó chịu: "Trước mắt không bàn chuyện này nữa!"

"Ba..." Tống Kiểu Kiểu có chút nóng lòng.

Tống Khánh Quốc thấy vậy càng bực mình hơn, như này còn ra thể thống gì nữa? Chưa gì đã bắt đầu xem trọng người ngoài hơn người nhà rồi!!

Lục Kinh Tả thấy sắc mặt Tống Khánh Quốc không vui, tầm mắt của cậu khựng lại trên bàn cờ, ngẫm nghĩ rồi nói: "Chú Tống này, hay con đấu vài ván cờ với chú nhé?"

Tống Khánh Quốc lại hừ lạnh lần nữa: "Đấu với tôi, cậu đấu nổi với tôi à?"

"Chẳng phải có câu trong một cuộc thi đấu, tình hữu nghị mới là trên hết, còn việc thi đấu chỉ là chuyện phụ thôi. Đúng chứ ạ?"

"Ai tình hữu nghị với cậu?" Mặt Tống Khánh Quốc đen thui.

Lục Kinh Tả: "..."

Lục Kinh Tả từ nhỏ luôn được Tống Khánh Quốc yêu quý, hôm nay vẫn là lần đầu tiên cậu bị oán giận đến thương tích đầy mình như thế này. Tuy vậy trong lòng cậu cũng xem như nhẹ nhõm phần nào, chú Tống mặc dù nói rằng tạm thời không đề cập đến chuyện này, nhưng cũng chưa hề nói sẽ không chấp thuận cậu, cho nên sau này cậu chỉ cần dốc sức hơn nữa thì vẫn có hy vọng rất cao.

Tống Khánh Quốc thấy Lục Kinh Tả ngồi nghe mình trách móc, suy nghĩ rồi bảo: "Được rồi, đấu vài ván cờ hẵng nói tiếp."

Nét mặt Lục Kinh Tả lập tức phấn chấn hơn, cậu nịnh nọt nhặt quân cờ mà ban nãy Tống Khánh Quốc làm rơi dưới đất lên.

Lục Giản trao vị trí ngồi của mình lại cho con trai, còn nhớ lúc đầu Tống Khánh Quốc bảo ông ấy dành ván cờ đầu tiên này cho mình, rốt cuộc bây giờ lại biến thành con trai mình. Nếu ông không phải ba ruột của nó thì ông nhất định đã phớt lờ nó rồi. Ông lén ngước mắt nhìn Tống Khánh Quốc, nội tâm mừng rỡ hài lòng. Người anh em này của ông ấy mà, chính là kiểu ngoài miệng thì ăn nói chua ngoa đanh đá, nhưng trong tâm tư lại mềm như miếng đậu phụ vậy. Rồi ông lại đánh mắt nhìn sang cô con gái dịu dàng ngoan ngoãn, lần đầu tiên ông cảm thấy mình nuôi đứa con trai này thật quá đáng giá - nuôi một đứa được tặng thêm một đứa, hahaha.

Dù Tống Khánh Quốc mặt mũi sầm sì với Lục Kinh Tả nhưng khi nhìn về phía Vương Tuệ Lâm nét mặt lại dịu dàng hẳn: "Bà xã, mau nấu cơm đi, lát nữa chúng ta còn phải ăn cơm nữa."

"À, được rồi." Vương Tuệ Lâm đáp.

Khi tầm mắt của ông lia về phía Tống Kiểu Kiểu thì lại trở nên nghiêm túc vài phần: "Kiểu Kiểu, vào bếp phụ mẹ con đi."

Tống Kiểu Kiểu liếc nhìn Lục Kinh Tả, thấy cậu nháy nháy mắt với mình. Cô vội dịu giọng trả lời rồi theo sau Vương Tuệ Lâm đi vào bếp.

Tống Khánh Quốc rất tinh mắt, quả nhiên ông nhìn thấy hết mấy hành động mờ ám mới nãy. Thôi được rồi, tôi nhịn!

***

Sau khi Tống Kiểu Kiểu đi vào bếp, Vương Tuệ Lâm ngay lập tức đóng cửa lại, bà thò tay chọt vào trán cô một cái: "Hai đứa con đấy... thật là..."

Tống Kiểu Kiểu vội ôm lấy cánh tay bà, nũng nịu nói: "Mẹ, thật ra mẹ thích lắm phải không?"

Vương Tuệ Lâm cố tình bày ra vẻ mặt lạnh lùng: "Sao tôi phải thích hả?"

"Chẳng phải mẹ thích Lục Kinh Tả lắm sao? Bây giờ con đã nắm anh ấy trong lòng bàn tay rồi, sau này sẽ là con rể của mẹ, lẽ nào mẹ không thích à?"

Vương Tuệ Lâm nghe cô nói, không nhịn được bật cười: "Con bé này, nói mà không biết ngượng miệng. Nắm trong lòng bàn tay là gì chứ? Con tưởng Kinh Tả là chú gà con à?"

Tống Kiểu Kiểu cũng phì cười: "Mẹ, về phía ba, mẹ có thể giúp bọn con với được không?"

"Con bé này, lẽ nào con không nhìn ra sao?"

"Hửm? Không nhìn ra gì cơ?"

"Ba của con đấy, thật ra trong lòng đang vui không xuể ấy chứ."

"Hả?"

"Con không hiểu tính ba con à? Nếu ba con thật sự ghét bỏ thì đã cầm cây chổi ra đánh từ lâu rồi, còn ngồi đấy mà đánh cờ với nó sao?"

Tống Kiểu Kiểu từ khe cửa lén nhìn ra: "Thật ạ?"

"Chắc chắn." Bây giờ Vương Tuệ Lâm cũng không buồn giấu giếm lòng quý mến của mình đối với Lục Kinh Tả nữa. Con rể tương lai của bà ưu tú như vậy, nghĩ đến đã phấn khích rồi. Lần đầu tiên bà cảm thấy mình sinh đứa con gái này ra thật quá đáng giá.

Vì quá vui nên lúc nấu ăn bà cứ hát nghêu ngao mãi, Tống Kiểu Kiểu đang ở bên cạnh rửa rau: "Mẹ, đừng nói sau này mẹ đối xử với anh ấy còn tốt hơn cả con nữa nhé?"

"Sao thế? Ghen tị à?"

Tống Kiểu Kiểu lắc đầu, cô nói: "Mẹ, sau này mẹ hãy đối xử với Lục Kinh Tả tốt hơn nữa đi, con không ghen đâu."

Động tác xào rau của Vương Tuệ Lâm khựng lại, bà ngoảnh đầu nhìn sang cô: "Con biết chuyện của mẹ Kinh Tả rồi sao?"

"Vâng."

"Thằng bé nói với con à?"

Khóe miệng Tống Kiểu Kiểu giật giật: "Không phải, do đợt trước mẹ nói chuyện điện thoại với ba con nghe được."

Vương Tuệ Lâm: "..."

"Thằng bé Kinh Tả này mẹ thật sự thích nó, vậy nói rồi nhé, sau này nhất định không được ghen đấy."

Tống Kiểu Kiểu gật đầu một cách nặng nề.

Ngày trước mỗi khi Lục Kinh Tả đánh cờ cùng với Tống Khánh Quốc, thắng thua đều tuân theo ý trời. Nhưng hiện tại ngồi đối diện cậu không còn là chú Tống nữa, mà chính là ba vợ tương lai của mình. Đằng sau mỗi nước cờ chính là sự cầu kỳ mà tinh ý, không được thắng mà cũng không thể thua, cứ thế đánh đến khi cả hai bất phân thắng bại.

Tống Khánh Quốc nhìn thế cờ hòa trên bàn, quả nhiên tâm trạng của ông khá hơn rất nhiều, có điều ông vẫn gắng dằn lòng: "Uhm, không tồi."

Lục Kinh Tả nhếch môi, tiếp tục dốc sức: "Vậy chú Tống, chúng ta lại đánh thêm ván nữa chứ ạ?"

Tống Khánh Quốc đã bị Lục Kinh Tả dụ dỗ đến nghiện, ông tỏ vẻ điềm tĩnh nói: "Vậy được, tôi đánh với cậu ván nữa."

Mấy ván sau Lục Kinh Tả đều không thắng ông ván nào, lần nào cậu cũng đi sai một nước cờ dẫn đến đảo ngược tình thế, rốt cuộc bại dưới tay Tống Khánh Quốc. Nhưng chính vì một ván cờ như vậy mà có thể đấu thắng mới dễ khiến tâm tình người khác khoan khoái hơn, như Tống Khánh Quốc khi vừa bắt đầu lâm trận thì mặt mày còn sầm sì nhưng giờ đây đã tươi tắn hơn rồi, ông còn an ủi cậu: "Kỹ thuật đánh cờ của oắt con cậu có chút tiến bộ rồi đấy."

Lục Kinh Tả thở dài, nói: "Chú Tống mới lợi hại ạ, xem ra sau này con cần phải học hỏi từ chú nhiều hơn nữa."

Tống Khánh Quốc vì thắng được cậu mà vui vẻ, nghe thấy câu này liền đồng ý: "Được thôi, đến lúc đó chú sẽ dạy con đàng hoàng."

"Vậy con cám ơn chú."

Quãng thời gian sau này dù đã vào học, nhưng bất luận cuối tuần có bận rộn đến mấy Lục Kinh Tả vẫn sẽ bớt thì giờ để quay về nhà một chuyến. Thật ra cũng chẳng vì chuyện gì khác, chỉ vì để đánh cờ cùng với Tống Khánh Quốc cũng như tích cực tạo hảo cảm với ông, và cũng vì điều này sẽ đặt nền móng vững chắc cho sự nghiệp làm rể trong tương lai của cậu.

***

Vương Tuệ Lâm bảo Tống Kiểu Kiểu bắt đầu sửa soạn bàn chuẩn bị ăn cơm, cũng gọi ba người vẫn còn đang đánh cờ bên ngoài vào: "Lão Tống, lão Lục, Kinh Tả, thu dọn rồi vào ăn cơm thôi."

Đúng lúc cả hai cũng đã đánh xong ván cờ, Tống Khánh Quốc vẫn nhắm vào nước cờ sai mà đánh thắng Lục Kinh Tả, tâm trạng phấn khởi không thôi: "Được rồi, được rồi, ăn cơm, ăn cơm."

"Vâng, chú Tống, để con giúp chú dọn bàn cờ."

"Oh, được."

"Lão Lục, đi vào dọn món với tôi nào."

Lục Giản đứng dậy: "Được thôi."

Khi tạt ngang qua Lục Kinh Tả, Lục Giản đầm giọng xuống nói: "Hồ ly xảo quyệt."

Lục Kinh Tả nhướng mày về phía ông: "Như nhau cả thôi."

Trên bàn cơm Tống Khánh Quốc vẫn còn khó chịu, nhưng thái độ đối với Lục Kinh Tả đã hòa hoãn hơn nhiều rồi. Tất nhiên không thể so với quãng thời gian khi trước được, nhưng so với vẻ mặt u ám hận không thể đánh người như ban nãy thì thái độ này đã khá khẩm lắm rồi.

Sau khi ăn xong, Tống Khánh Quốc vẫn choàng vai Lục Giản ra ngoài lên mạng như mấy ngày trước, vừa xuống dưới lầu ông liền nện cho Lục Giản một quyền.

Lục Giản đau đớn gào lên: "Lão Tống, sao ông lại đánh tôi? Ông định giết người à?"

Tống Khánh Quốc trừng mắt lườm Lục Giản: "Lão già nhà ông biết rõ chuyện này phải không?"

Lục Giản nghe xong không la lối nữa, ông cười cười lấy lòng: "Ông nhìn ra rồi à?"

"Chứ ông nghĩ sao?"

"Lão Tống, không phải tôi khoe khoang về con trai của mình đâu, nhưng mà thằng bé từ nhỏ đã chịu khổ không ít nên chỉ mới tí tuổi nó đã chín chắn và thấu đời rất sớm rồi. Tôi có thể nhìn ra rằng nó thật lòng thích Kiểu Kiểu, nếu là người mà nó không thích thì còn lâu nó mới đeo bám như vậy, tính tình của nó ngoan cố lắm. Sau này nếu nó dám tệ bạc với Kiểu Kiểu, tôi sẽ là người đầu tiên không tha thứ cho nó."

Bờ môi Tống Khánh Quốc giật giật, như đang phản ứng lại câu nói ấy, ông lại vươn tay ra nện một quyền vào Lục Giản: "Lão già nhà ông còn dám mặt dày với tôi! Tôi nói cho ông biết, tôi vẫn chưa bằng lòng tên oắt con ấy đâu, nếu muốn tôi chấp thuận, còn phải xem thêm cách xử sự của nó đã."

Nói rồi ông bỏ mặc Lục Giản ở phía sau, Lục Giản nhanh chân đuổi theo: "Trời ơi lão Tống, con tôi là con tôi, còn tôi là tôi, sao ông nỡ đối xử với tôi vậy chứ?"

"Thằng nhóc ấy cùng lắm cũng chỉ là ranh "con" thôi, còn ông mới chính là ranh "cụ" đấy, cút."

"..."

***

Sau khi hai người đàn ông ra khỏi nhà, Vương Tuệ Lâm rửa sạch dâu tây rồi đặt trên bàn. Tống Kiểu Kiểu và Lục Kinh Tả ngoan ngoãn an tọa trên chiếc ghế sofa. Vừa nãy phải đối mặt với ba vợ, bây giờ đến lượt mẹ vợ rồi.

"Ăn chút dâu tây này."

Lục Kinh Tả: "Cám ơn mẹ."

Tống Kiểu Kiểu: "!!!"

Vương Tuệ Lâm: "!!!"

Vương Tuệ Lâm vui vẻ cười mãi không thôi: "Tiểu tử thối này gọi dì là gì đấy?"

Lục Kinh Tả mỉm cười nhìn về phía bà: "Mẹ."

Vương Tuệ Lâm thích thú vô cùng, bà đẩy đống dâu tây trên bàn về phía cậu. Tục ngữ có câu mẹ vợ mà đã ưng con rể thì càng ngắm càng thích. Huống gì bà đã có cảm mến với cậu ngay từ đầu, thế này chẳng phải càng thích hơn nữa sao: "Kinh Tả này, con thật sự muốn làm con rể của dì à?"

Nét mặt Lục Kinh Tả nghiêm lại: "Con không chỉ muốn làm con rể của mẹ, mà con còn muốn làm con của mẹ luôn."

Vương Tuệ Lâm được Lục Kinh Tả lấy lòng nên mặt mày rạng rỡ, đột nhiên bà nhớ ra trong bữa cơm tất niên hôm trước bà có hỏi cậu: Bạn gái trông có xinh đẹp không? Khi ấy cậu trả lời: Xinh đẹp giống y như dì vậy. Than ôi, đứa con rể này của bà thật sự vượt quá mức mong đợi!!

"Kinh Tả này, dì... à không mẹ chắc chắn sẽ đứng về phía con, con cứ yên tâm. Có mẹ ở đây rồi, con nhất định sẽ là con rể của gia đình họ Tống này."

"Cám ơn mẹ. Mẹ, mẹ ăn dâu đi, trái này vừa to lại vừa ngọt nữa."

Nhìn một loạt hành vi nịnh nọt của Lục Kinh Tả thật khiến Tống Kiểu Kiểu ngỡ ngàng, quả nhiên là cao nhân mà! Bái phục!!