Tống Kiểu Kiểu hỏi một mạch ba câu khiến Tào Nhuế phải cắn chặt môi, nhưng cô ta vẫn biện bạch mệt nghỉ.
"Bài viết đó là tôi đăng thì đã sao? Tôi cũng không hề chỉ đích danh cậu, người khác có nảy sinh nghi ngờ với cậu thì mắc mớ gì đến tôi?"
"Căn cứ Điều 3 trong Những yếu tố khách quan của Tội phỉ báng: Hành vi phỉ báng nhất định phải nhắm vào một cá nhân cụ thể, nhưng không nhất thiết phải chỉ đích danh. Chỉ cần từ nội dung phỉ báng đến người bị hại là ai đều có thể cấu thành tội phỉ báng. Xin hỏi Tào Nhuế tiểu thư, bài viết kia của cậu ngoại trừ việc không nêu tên tôi ra thì những khuôn sáo khác chẳng phải nhắm vào tôi sao? Hơn nữa cho dù trong tình huống xấu nhất cậu bảo rằng người trong bài viết ấy không phải tôi, nhưng bởi vì những lời bàn luận của cậu dẫn đến việc phần lớn các bạn học hiểu lầm rồi đay nghiến tôi. Vậy tôi xin hỏi cậu, với tư cách là người đăng bài viết, có phải làm sáng tỏ với tất cả mọi người là điều cần thiết không? Vì sao không chịu làm sáng tỏ mà thay vào đó còn bỏ mặc cho sự việc khuếch tán? Xin hỏi cậu có ý định gì?"
"Mẹ kiếp, cô gái quá cứng, không nên học Khoa Tiếng Anh mà phải học Khoa Luật."
"Chẳng phải bảo bạn nữ này là bạn gái của Lục Kinh Tả bên Khoa Tài chính sao? Học chuyên ngành tài chính sao có thể không biết chút luật pháp chứ. Tớ đoán là bạn trai chỉ đó, chua xót quá."
"Tớ đau sắp bùng nổ rồi."
"Nói cả tràng dài như vậy mà không líu lưỡi, còn nói mấy câu hợp tình hợp lý nữa, tớ cũng phục sát đất."
"Nhìn bạn nữ ấy cứng thế kia thì bài viết chắc chắn là bậy rồi, bảo sao người ta bực. Bị hắt một xô nước bẩn vào người, ai mà bình tĩnh cho được?"
"..."
Đừng nói những người xung quanh sợ điếng người, mà ngay cả nét mặt ba người đi cùng với cô cũng mông lung. Cô giấu các cô ấy học luật từ bao giờ vậy chứ?
"Nói tới mức này rồi mà cậu vẫn muốn chối cãi sao?" Đôi mắt trong veo của Tống Kiểu Kiểu nhìn thẳng vào cô ta.
Tào Nhuế bị dồn ép đến không dám đối mặt nữa.
Có thể người khác không biết lý do vì sao Tào Nhuế lại làm vậy, nhưng An Thấm sao có thể không biết. Giờ đây trong lòng cô ấy cũng cảm xúc lẫn lộn: "Bạn học Tống, chuyện này đều do tôi gây ra. Chúng tôi chọn điều đầu tiên, sẽ xóa bài đăng rồi xin lỗi. Vẫn hy vọng cậu không tính toán với chúng tôi."
Bởi vì những lời này của An Thấm mà Tống Kiểu Kiểu trái lại có vài phần nể phục cô ấy. Nếu cô ấy rắp tâm thì có thể bỏ mặc Tào Nhuế, cứ nói mình chẳng biết chuyện gì cả, không biết rõ tình hình thì cũng đâu ai nói được cô ấy. Nhưng lúc này chẳng những cô ấy không phủi sạch quan hệ, mà ngược lại còn sẵn lòng chịu trách nhiệm chung với Tào Nhuế. Cô chợt hiểu ra vì sao Tào Nhuế lại thay cô ấy làm những chuyện này.
Nhưng mà!!!
Hai người bọn họ tình chị em sâu sắc, một tiếng chị em nặng hơn trời. Kéo cô vào làm cái gì!!
Cô thu liễm nét mặt, nhìn về phía Tào Nhuế, mục tiêu chính yếu của cô là cô ta: "Cậu ấy chọn thay cậu có được không?"
Phía sau lưng An Thấm giật tay áo của Tào Nhuế một cái, Tào Nhuế khẽ gật đầu: "Được."
Tống Kiểu Kiểu mỉm cười: "Vậy được rồi, tôi hy vọng có thể nhìn thấy Tào Nhuế tiểu thư xin lỗi một cách chân thành nhất, cũng hy vọng sau này đừng đơm đặt gây sự bừa bãi. Một khi đã mở miệng bịa chuyện thì người bị hại có mười cái miệng cũng không thể vãn hồi được. Không phải bạn nữ nào cũng có can đảm để chống chọi với những lời đồn đại vô căn cứ đâu. Xử lý được còn tốt, nhưng trách nhiệm xử lý những chuyện ấy thì ai gánh vác? Ai đảm đương?"
Những lời Tống Kiểu Kiểu nói ra khiến rất nhiều cô gái ở đấy trầm mặc. Bọn họ có lẽ đã từng đặt chuyện qua, hoặc có lẽ đã từng bị người khác đặt chuyện. Rốt cuộc là gì không một ai biết được, nhưng mấy câu ấy đã khiến mọi người đồng cảm.
"Vậy xin hỏi một chút, bạn với bạn trai quen nhau thế nào vậy?" Trong đám đông chợt có người hỏi.
Tống Kiểu Kiểu còn chưa trả lời đã nghe thấy có người rì rầm.
"Lục Kinh Tả tới, Lục Kinh Tả..."
Tống Kiểu Kiểu bất giác xoay người nhìn liền trông thấy sống lưng thẳng tắp của chàng trai ấy, khuôn mặt khẽ cười bước về phía cô. Lục Kinh Tả đi đến cạnh cô, vươn tay kéo bờ vai cô, bày ra dáng vẻ bảo vệ ôm vào lòng.
Trong đám đông phát ra những tiếng "ooh --" ầm ĩ, Lục Kinh Tả trả lời câu hỏi vừa rồi.
"Thanh mai trúc mã, lưỡng tình tương duyệt."
***
Mấy người bọn họ đi một mạch từ Học viện Mỹ thuật ra ngoài, buộc phải chấp nhận đủ loại ánh mắt từ các bạn học. Bởi vì mới ban nãy, nhân vật nữ chính trong bài viết trước đó trên diễn đàn vừa trực tiếp vạch trần người đăng bài, đã được mấy bạn học biết chuyện lan truyền xôn xao.
Cô ôm cánh tay của Lục Kinh Tả, cười dịu dàng: "Sao cậu đến Học viện Mỹ thuật đúng lúc vậy?"
Lục Kinh Tả mỉm cười nhìn cô, giọng điềm đạm: "Sợ vừa nãy cậu không đối phó được."
"Đùa ư, vừa nãy tớ mà không đối phó được?" Tống Kiểu Kiểu khẽ rướn mày, trong đôi mắt xinh đẹp sáng lấp lánh.
Mấy người Phương Du Nhiên vốn từ chối làm nịnh mông tinh*, tâm thái dứt khoát không ăn cẩu lương, giữ vững khoảng cách một mét với hai con người kia, nhưng trong quá trình lại không nhịn được mà lén lút quan sát hai người họ. Lục Kinh Tả mặc một chiếc áo hoodie màu đen, quần jean sẫm màu, vóc dáng cao thẳng, người cao một mét tám mấy thì nhất định chính là mắc áo di động. Mà cô gái đang dựa bên cạnh cậu lại có khung xương nhỏ xinh, thân hình mỏng manh, mái tóc dài đen nhánh buông xõa sau vai. Hai người bất luận nhìn thế nào cũng là trai tài gái sắc.
(* Ý nói cảm giác ghen tị với người khác.)
Đối với sự chênh lệch chiều cao của cả hai, với tư cách là cô nàng cao nhất trong ký túc xá, Thang Viên Viên phải nói rất ngưỡng mộ. Đáng tiếc cô cao một mét bảy sáu, nếu muốn có sự chênh lệch chiều cao hòa hợp thì ít nhất phải tìm bạn trai cao một mét chín trở lên!
Tống Kiểu Kiểu nhìn sang mấy người Phương Du Nhiên bên cạnh, nói với Lục Kinh Tả: "Tớ vẫn chưa chính thức giới thiệu bạn cùng phòng của tớ với cậu phải không."
"Đây là Thang Viên Viên, Phương Du Nhiên, Tần Mẫn. Đều là những người bạn cùng phòng đối xử với tớ tốt vô cùng."
Lục Kinh Tả khẽ gật đầu với ba người họ: "Chào các cậu, tớ là Lục Kinh Tả, bạn trai Kiểu Kiểu."
Sau khi mọi người giới thiệu lẫn nhau xong thì xem như đã quen biết, khi từ Học viện Mỹ thuật tách ra, Lục Kinh Tả hỏi: "Không biết buổi tối các cậu rảnh không, có tiện mời các cậu một bữa tối chứ?"
"Các cô ấy rảnh lắm, rảnh vô cùng." Tống Kiểu Kiểu trực tiếp thay mặt các cô ấy trả lời.
Ba người: "..."
"Vậy tối nay bọn tớ đãi, các cậu có thể bàn bạc với nhau xem buổi tối ăn gì, bàn bạc xong rồi thì bảo Kiểu Kiểu gửi tin nhắn cho tớ."
"Được, không thành vấn đề."
Lục Kinh Tả lại đánh mắt về phía Tống Kiểu Kiểu: "Vậy tớ đi trước."
Tống Kiểu Kiểu gật gật đầu với cậu: "Uhm, bye bye."
"Bye bye."
Sau khi Lục Kinh Tả rời đi, ba người khác lập tức vây quanh cô, Phương Du Nhiên chợt nói: "Sủi cảo nhỏ, tớ thấy đôi mắt của Lục Kinh Tả đặc biệt đẹp. Nhất là khi nhìn về phía cậu, trong mắt cậu ấy như có dòng chảy ngân hà vậy."
Tống Kiểu Kiểu ngơ ngẩn một chút, cảm thấy hơi ngại ngùng: "Có... có sao?"
"Không chỉ vậy, còn cả cậu khi nhìn cậu ấy nữa. Cặp mắt lóng la lóng lánh, lung linh muôn màu." Tần Mẫn bổ sung.
"Thật ra tớ thấy các cậu có thể suy xét chuyển sang Khoa Tiếng Hoa đi."
Thang Viên Viên lắc đầu: "Thật ra bọn tớ cảm thấy cậu có thể chuyển sang Khoa Luật. Nói, mấy đống kiến thức pháp luật kia là ai dạy cho cậu? Lục Kinh Tả à?"
Tống Kiểu Kiểu thành thật gật đầu: "Uhm, đúng vậy."
Tần Mẫn đan hai tay lại: "Haiz... ai có thể ngờ được trong chúng ta Sủi cảo nhỏ ít tuổi nhất lại là người đầu tiên có bạn trai chứ, chua xót."
"Trên cây chanh có quả chanh, dưới gốc chanh có tôi cùng bạn." Phương Du Nhiên và Tần Mẫn ôm nhau giả khóc.
Tống Kiểu Kiểu nhìn hai đứa yêu nghiệt diễn trò, đành nói: "Hay là bọn mình suy nghĩ chút xem tối nay ăn gì đã?"
Phương Du Nhiên thoát vai trong vòng một giây: "Được."
***
Mọi người đang phân vân giữa thịt nướng và lẩu, các trung tâm thương mại quanh Đại học S nổi tiếng nhất là thịt nướng và lẩu, đến cuối cùng vẫn chọn lẩu để chấm dứt màn thảo luận bất tận này. Sau khi gửi tin nhắn cho Lục Kinh Tả xong, cô nói với ba người bọn họ: "OK, bọn mình sửa soạn một chút là có thể đi đến đó rồi."
Mấy người Phương Du Nhiên liếc nhìn nhau rồi khép chặt cửa ký túc xá, hai người đi về phía Tống Kiểu Kiểu, sau khi đóng cửa lại Tần Mẫn cũng đã đến gần, ba người vây quanh cô hằm hè.
Tống Kiểu Kiểu liếc mắt nhìn các cô ấy, ngay lập tức bày ra dáng vẻ run rẩy phối hợp với bọn họ: "Cướp tiền thì không có đâu, cướp sắc ngược lại còn may ra."
Phương Du Nhiên vươn tay nâng cằm cô lên: "Danh xưng tiểu mỹ nhân cũng đích xác, nếu chịu khó ăn diện một chút có lẽ sẽ rất đẹp nhỉ?"
Tống Kiểu Kiểu dùng tay mân mê mép váy không ngừng: "Váy này có ngắn quá không?"
Phương Du Nhiên đánh một phát vào bàn tay đang mân mê mép váy của cô: "Cậu đừng sờ váy mãi nữa, mọi người có thể không để ý đâu, nhưng nếu cậu cứ sờ tới sờ lui như vậy thì tất cả mọi người sẽ nhìn cậu chòng chọc đấy."
Bị Phương Du Nhiên nói thế, Tống Kiểu Kiểu tức khắc không dám sờ váy nữa.
Bộ váy này là của Tần Mẫn. Váy màu đỏ chấm bi, khoét cổ chữ V và chiết eo cao, bầu váy lá sen xòe đến giữa đùi, được thiết kế hở lưng. Nhưng Tống Kiểu Kiểu có mái tóc đen dài, khi buông xuống vai vừa hay che kín được, chỉ là lúc đi lại sẽ thấp thoáng lộ ra một vùng trắng như tuyết.
"Tớ chắc chắn lát nữa Lục Kinh Tả mà trông thấy, bảo đảm sẽ không rời mắt nổi." Phương Du Nhiên nói.
Khi ở ngay cửa phòng, Tống Kiểu Kiểu trái lại không dám bước vào. Phương Du Nhiên thấy cô sợ hãi như vậy, sau khi gõ cửa xong thì đẩy thẳng cửa bước vào.
Lục Kinh Tả vốn dĩ đang cúi xuống nhìn di động, nghe thấy tiếng gõ cửa mới theo bản năng ngẩng đầu lên. Vừa ngẩng đầu đã trông thấy cô bị mấy người bạn cùng phòng đẩy vào. Một sự kinh diễm chợt xuất hiện trong đôi mắt cậu, kinh diễm qua rồi chính là u tối. Ánh mắt lập lòe, cậu đứng dậy bước qua.
"Các cậu đến rồi."
Ba người Phương Du Nhiên thấy cậu trong lúc nói chuyện hai con mắt không rời khỏi người Sủi cảo nhỏ, ngầm hiểu mà cười với nhau một cái.
Tống Kiểu Kiểu cảm thấy chắc chắn mình lại đỏ mặt rồi, các cô ấy không những thay váy cho cô mà còn trang điểm nữa. Đây là lần đầu tiên cô ăn diện chỉn chu thế này để đến gặp cậu, cô ngước mắt nhìn cậu, có chút căng thẳng. Mà Lục Kinh Tả vào lúc cô ngẩng mặt nhìn, trong phút chốc khí huyết đã sôi trào. Đôi bàn tay đặt hai bên người ra sức cuộn chặt, gân xanh trên mu bàn tay lộ ra, nhưng trên mặt vẫn điềm tĩnh như trước: "Hôm nay cậu rất đẹp."
Hai gò má trắng nõn của Tống Kiểu Kiểu nóng râm ran, vì để làm dịu bầu không khí, cô chủ động nắm tay cậu: "Vậy... tụi mình lại đây ngồi đã, còn chưa gọi món phải không?"
Lục Kinh Tả nắm ngược lại bàn tay nhỏ mềm như không xương của cô: "Vẫn chưa, chờ các cậu gọi cùng."
Phương Du Nhiên là một người nhiệt tình, hơn nữa những gì cô ấy hỏi đều có liên quan chút ít đến Tống Kiểu Kiểu. Lục Kinh Tả hiển nhiên đều trả lời, bọn họ cũng biết thêm không ít về những chuyện trước đây của Tống Kiểu Kiểu. Cậu còn có thể vừa trò chuyện với các cô ấy, vừa vớt thịt và lột vỏ tôm cho Tống Kiểu Kiểu. Bầu không khí trong phòng vô cùng thân thiện.
Sự hâm mộ của ba người họ đối với Tống Kiểu Kiểu dần dà càng tăng cao. Một người bạn trai vừa đẹp trai lại lịch sự, đối với Sủi cảo còn săn sóc chu đáo thế này. Trước đây Tổ quốc sao không chia cho bọn cô một người như vậy với chứ?