Thơ Tình Trong Gió

Chương 34: Cưỡng hôn




Thời tiết nóng bức trước đó đã xoay chuyển vào ngày kết thúc kỳ huấn luyện quân sự, bầu trời âm u râm mát, có vẻ như muốn đổ mưa. Đúng như dự đoán, buổi chiều sau khi tiễn các sĩ quan huấn luyện rời đi, những hạt mưa nhỏ bắt đầu rả rích rơi xuống, cuốn theo mùi nước hanh nhàn nhạt trong không khí.

An Thấm lẽo đẽo theo sau Lục Kinh Tả. Trên người cậu vẫn mặc bộ đồng phục huấn luyện quân sự màu xanh quân đội ấy, thân hình cao lớn thanh gầy, trên mặt cũng không có dấu vết mồ hôi như những nam sinh khác, cả người đều nhẹ nhàng khoan khoái. Cô khẽ nhướng mày: "Cậu ghét tớ vậy ư?"

Bước chân Lục Kinh Tả không dừng lại chút nào, cũng chẳng mảy may phản ứng, giống như vừa rồi cô không phải đang nói chuyện với cậu vậy.

"Lục Kinh Tả?"

Vẫn không hồi đáp như cũ.

An Thấm dứt khoát chạy thẳng hai bước lên trước, chặn trước mặt cậu, cậu lúc này mới không thể không khựng lại, chỉ có điều ánh mắt nhìn về phía cô lại bình lặng không chút gợn sóng.

"Chẳng phải tớ thích cậu sao? Cậu trốn tránh tớ đến mức như vậy à?"

"Tớ đang nói chuyện với cậu đấy? Cậu có thể trả lời tớ một chút không?"

"Cái người này cũng thật là."

Một chút bực bội vụt qua trong mắt Lục Kinh Tả, thẳng thừng lách qua cô tiếp tục đi về phía trước.

An Thấm thật sự bị chọc điên, cô xông lên quát với cậu: "Tớ biết người cậu thích, tớ biết người cậu thích chính là Tống Kiểu Kiểu."

Lúc này bước chân của Lục Kinh Tả mới hơi dừng lại, An Thấm hiển nhiên hiểu rõ vì sao cậu phải dừng lại, lập tức bực bội trở mặt khinh khỉnh, cô đuổi theo kịp, nhìn cậu: "Cậu thích cô ấy đúng không, chính là nhỏ ngồi cùng bàn kia?"

Lục Kinh Tả lạnh lùng nhìn cô, không đáp lại bất kỳ lời nào, nhấc chân lên tiếp tục đi về trước.

"Cậu không muốn biết cô ấy có thích cậu hay không sao?" An Thấm phát ngôn lần nữa, cô bước lên trước, mỉm cười nói: "Tớ có cách có thể biết rõ rốt cuộc cô ấy có thích cậu hay không."

Đôi đồng tử Lục Kinh Tả hơi xáo động một chút: "Không cần."

"Eh, cái con người này..."

"Tôi muốn biết rõ rằng cô ấy có thích tôi hay không, nhưng tôi không muốn dùng cách của cậu." Sau khi nói xong những lời này, Lục Kinh Tả thẳng thừng rời khỏi cũng không ngoảnh đầu lại.

An Thấm nhìn bóng lưng thẳng tắp của cậu, tức giận vung nắm đấm nhắm về phía cậu.

***

Tống Kiểu Kiểu hỏi các cô ấy: "Các cậu có muốn đi tự học chung không?"

"Tớ không đi đâu, tự học thì chi bằng tớ về ký túc xá ngắm chồng của tớ."

Tần Mẫn và Thang Viên Viên cũng tỏ ý không đi: "Tớ sẽ đi một mình."

"Được, vậy tớ đi qua đó trước."

Tống Kiểu Kiểu tìm một căn phòng tự học không nhiều người lắm, cô đi thẳng đến chỗ cuối cùng. Sau một lúc học thuộc từ vựng, một cái bóng mờ tự nhiên bao phủ trên đỉnh đầu xuống, cô theo tiềm thức ngẩng đầu nhìn qua, trong lòng chộn rộn: "Lục Kinh Tả?"

Lục Kinh Tả đặt sách trong tay lên bàn, sau đó ngồi xuống ngay đối diện cô, cậu liếc nhìn sách trong tay cô: "Học thuộc từ vựng à?"

Tống Kiểu Kiểu gật đầu: "Uhm."

Lục Kinh Tả tựa lưng ra phía sau, đôi chân dài duỗi ra, nhưng đã lấn sang địa phận của cô, cô cảm nhận được chân cậu chạm vào mình, tuy rằng chỉ chạm khẽ khàng một cái, cô vẫn không thể nhịn được mà cuộn tay thành nắm đấm, cô dồn nén sự căng thẳng và bối rối trong lòng: "Cậu cũng đến đây tự học hả?"

Lục Kinh Tả mỉm cười một chút: "Uhm, không được sao?"

"Đâu có, được." Nói rồi cô lập tức cúi gằm đầu xuống tiếp tục xem từ vựng tiếng Anh. Chỉ có điều lần này cô căn bản xem cái gì cũng không vào, xem cả buổi cũng chẳng nhớ được gì cả.

Bỗng nhiên quyển sách tiếng Anh trong tay bị rút ra, cô ngẩng đầu nhìn về phía cậu: "Cậu làm gì vậy?"

Lục Kinh Tả cầm quyển sách tiếng Anh nhìn lướt qua: "Tớ giúp cậu trích ra học thuộc."

Tống Kiểu Kiểu cắn môi, thật ra khi bọn họ ở cấp hai cấp ba, Lục Kinh Tả cũng hay giúp cô trích từ vựng tiếng Anh ra để học thuộc như thế này, cô của thời điểm ấy có thể thản nhiên đối mặt, nhưng cô của hiện tại vừa mới nhìn thấy cậu đã không ngăn được sự căng thẳng và hoảng loạn, căn bản học thuộc cũng không nổi. Cô vươn tay ra muốn giật lại quyển sách tiếng Anh của mình, nhưng sách còn chưa lấy được, ngược lại cổ tay đã bị lòng bàn tay của cậu cầm chặt.

Lục Kinh Tả cầm cổ tay mảnh mai của cô, từng bước dịch chuyển lên trên, rồi thẳng thừng nắm chặt lấy bàn tay cô, cười nói: "Tay nhỏ thật."

Tống Kiểu Kiểu vốn dĩ đang căng thẳng, vô thức hỏi một câu: "Gì chứ?"

"Tớ nói tay của cậu thật nhỏ, vừa nhỏ nhắn lại mềm mại." Nói rồi cậu dùng ngón cái cọ cọ mu bàn tay cô.

Bị cậu cọ sát như vậy, cô chỉ cảm thấy bàn tay mình cũng bắt đầu nóng lên, cô theo bản năng muốn rút tay của mình về, nhưng cô càng rút về thì cậu lại càng nắm chặt, nắm chặt đến căn bản cô không có cách nào thoát khỏi: "Cậu làm cái gì vậy?"

Nụ cười đong đầy trên khóe miệng Lục Kinh Tả, cậu đặt quyển sách tiếng Anh của cô xuống, chuyển sang nắm chặt bằng cả hai tay, ngón tay thon dài của cậu miết vào gan bàn tay cô: "Mát xa giúp cậu một chút."

"Tớ không cần mát xa."

"Thả lỏng."

Tống Kiểu Kiểu giãy giụa không thoát, chỉ có thể bị bàn tay cậu nắm chặt khống chế tiến hành mát xa. Tầm mắt cô rơi trên ngón tay của cậu, từng đốt ngón tay của cậu đều vô cùng rõ ràng, khớp xương rành rọt, thon dài mạnh mẽ. Lòng bàn tay cô tỏa nhiệt nóng lên, nhưng bàn tay của cậu lại hơi mát lạnh, thế nên khi va chạm lẫn nhau có chút dễ chịu.

Hai tay của cô đều bị cậu mát xa hết lần này đến lần khác. Cuối cùng cô thật sự không chịu nổi bầu không khí này nữa, cô cứ thế ra sức rút tay của mình về, cầm lấy sách tiếng Anh của mình: "Vậy thì, không còn sớm nữa, tớ phải về ký túc xá đây."

Lục Kinh Tả mỉm cười cầm lấy sách của mình, đứng dậy: "Tớ đưa cậu về."

Tống Kiểu Kiểu không nói chuyện, thu dọn xong rồi bèn hướng về phía cửa sau đi ra ngoài, Lục Kinh Tả theo sau cô, ý cười bên khóe miệng dần đậm thêm.

Đã trải qua thời điểm oi bức nhất giữa hè, gió đêm mang theo vài phần thanh mát, thổi tan sự ngột ngạt của ngày thường. Hơn chín giờ nhưng trên sân trường vẫn rất ồn ào náo nhiệt, khắp nơi đều có thể bắt gặp mấy chàng trai cô gái đi đi lại lại, tất cả đèn đường trong khuôn viên trường đều bật mở, nhưng vì cây cối sum suê như nhau, thành ra ánh đèn lại bị những ngọn cây che khuất, không quá sáng choang nhưng cũng không tối mù đến mức không thể bước đi, ngược lại mang theo chút mịt mờ mông lung.

Cả hai đi cạnh nhau, phòng tự học cách ký túc xá cũng không xa, chặng đường chỉ khoảng mười phút thôi nên rất nhanh đã đến lầu dưới ký túc xá. Yêu đương ở đại học thật sự thoải mái, cứ cùng nhau đi như vậy mà cô đã chú ý thấy mấy đôi tình nhân hôn nhau thắm thiết rồi, giờ đây xung quanh ký túc xá nữ lại càng lộng hành hơn, nhiều nơi còn biểu diễn tiết mục nụ hôn biệt ly, kỳ lạ hơn chính là, trong tiềm thức cô lại lần nữa nhớ đến sự mềm mại tối hôm ấy.

Tống Kiểu Kiểu ngượng ngùng, thật sự không biết hiện tại phải làm gì ở đây, cô dừng lại, nói với cậu: "Vậy... cậu đưa đến đây thôi, tớ tự vào là được rồi."

Lục Kinh Tả nhìn cô, không nói gì.

Tống Kiểu Kiểu cũng không dám nhìn ngó lung tung, thấy cậu không nói lời nào nên lùi về sau một bước, vẫy tay: "Đi đây... ah..."

Cô vừa mới dứt lời, nhưng bước chân vẫn còn chưa sải nhịp thì cổ tay liền bị một đôi bàn tay to lớn mạnh mẽ nắm chặt, cậu cường thế không cho phép nói chuyện, kéo cô đến cạnh rừng cây, Tống Kiểu Kiểu bị bức bách đi qua với cậu, chỗ rừng cây này khá rậm rạp, vị trí đèn đường rọi vào tương đối ít, so với phía bên ngoài có vẻ hơi u ám. Cô vùng vẫy cạy mở bàn tay của cậu ra, lay động hạ cổ tay mình xuống: "Cậu làm cái gì vậy hả?"

***

Tống Kiểu Kiểu vừa hỏi xong, đôi cánh tay ấy chợt ngang ngược xông qua, ôm sát lấy vòng eo cô, cô ngang nhiên bị tráo đổi phương hướng, bị áp chế ngay trên gốc cây đại thụ, phía sau là thân cây gồ ghề sần sùi, phía trước là lồng ngực ấm nóng mạnh mẽ của cậu, đầu óc cô lúc này ngây ngốc như bột nhão vậy.

Bờ môi Lục Kinh Tả áp sát nơi vành tai cô, cô nghe thấy thanh âm của cậu: "Còn nhớ đúng chứ?"

Khi cậu nói, hơi thở nóng rẫy phả vào nơi ấy, trong nháy mắt kích thích sóng to sóng nhỏ, còn nhớ? Còn nhớ cái gì? Hỗn độn vài giây cô lúc này mới phản ứng lại, bàn tay cậu khoác bên trên không khỏi bóp chặt, cô nuốt nuốt nước bọt, duỗi tay đẩy cậu: "Cậu đang nói cái gì vậy hả... cậu buông tớ ra trước đã..."

Cơ thể Lục Kinh Tả hơi xa cô ra một chút, đôi đồng tử thâm sâu gấp gáp bấu chặt lấy cô, giọng điệu quả quyết: "Chuyện tối hôm ấy, cậu vẫn còn nhớ."

Tống Kiểu Kiểu phản xạ có điều kiện bặm môi dưới, nghiêng đầu qua: "Chuyện tối nào chứ... tớ không biết cậu đang nói cái gì..."

Lục Kinh Tả nhìn ánh mắt lay động bất định của cô, tầm mắt rơi trên đôi môi đỏ mọng kia, lần nữa sáp lại gần, thanh âm đè thấp: "Thật sự không nhớ?"

Tống Kiểu Kiểu bướng bỉnh quay qua cậu: "Không nhớ."

"Nếu đã không nhớ, vậy để tớ giúp cậu hồi tưởng lại một chút."

Tống Kiểu Kiểu ngay lập tức trừng to mắt, cô theo bản năng muốn ngọ ngoạy, nhưng còn chưa ngọ ngoạy, sau gáy liền bị một đôi bàn tay to lớn bao phủ, mang theo sức mạnh không thể phản kháng đè sát về phía trước, một bờ môi nóng rực rất nhanh áp đến.

Cô cảm nhận được đôi môi của mình đang run rẩy, nhưng hết thảy những run rẩy này đều bị cậu chế ngự, những xúc cảm trong ký ức lại lần nữa bị kích động. Làn môi của cậu có nhiệt độ rất cao, rất nóng, cơ thể cô trong chớp mắt tựa như đã rút sạch xương cốt, tay chân vô lực, mà quyển sách tiếng Anh cầm trên tay cũng không còn sức rớt xuống bãi cỏ mềm.

Thời điểm khi bờ môi áp lên, một tiếng rên khẽ từ cổ họng cậu bật ra. Sau khi chạm vào, cậu gần như bị mất kiểm soát mà bắt đầu mút lấy, cậu cảm nhận được sự run rẩy nơi cô, vô cùng thuần khiết, cô thậm chí còn chẳng biết đáp trả thế nào, cặp mắt cô to tròn, đôi đồng tử sáng ngời, tựa như chú nai con hoảng loạng mang theo chút bất lực. Thế nhưng cô không hề biết rằng, ánh mắt kinh ngạc như vậy chỉ khiến người khác rất muốn hung tàn ức hiếp cô mà thôi.

Cậu cắn môi dưới của cô, dùng thanh âm dịu dàng nhất mị hoặc cô: "Ngoan, nhắm mắt lại."

Mi mắt Tống Kiểu Kiểu khẽ run lên, dường như bị cậu dụ dỗ rồi, cô thật sự chầm chậm nhắm mắt lại, hàng mi dài rậm rũ xuống, hình thành một chiếc quạt nhỏ tinh xảo, bàn tay cậu nâng lấy hai bên thái dương của cô, bờ môi lần nữa phủ lấp toàn bộ.

Ngay tại khoảnh khắc này, cậu giống như xé nát hết thảy lớp ngụy trang, toàn bộ cường thế chiếm hữu trong nội tâm cậu đều bộc phát. Cậu thích người con gái này bao nhiêu năm như vậy, vừa nghĩ đến giờ đây cô ở trong lòng mình, thậm chí còn nhắm mắt ngoan ngoãn, tùy ý để mình hoành hành ngang ngược. Nghĩ đến đây, cậu liền cảm thấy máu nóng khắp người khó mà hạ nhiệt, làn môi của cô quá mức mềm mại, mang theo mùi hương của sự ngọt ngào, khiến người khác không kiềm chế nổi mà sa ngã.

Tống Kiểu Kiểu cảm giác trái tim mình như sắp nhảy ra ngoài đến nơi, cô giữ bình tĩnh không được mà đồng thời cũng chẳng thể nào bình tĩnh. Một Lục Kinh Tả như vậy khiến cô cực kỳ bỡ ngỡ, bỡ ngỡ thế này khiến tâm trạng cô hoang mang, vô cùng lúng túng.

***

Lục Kinh Tả cơ hồ sắp mất kiểm soát, nhưng một giây trước khi mất kiểm soát lại buông lỏng cô ra, cậu kiềm nén rời khỏi môi cô. Môi cô đã bị cậu gặm cắn liếm mút đến không còn hình dạng, dáng môi bắt đầu sưng mọng lên. Cậu vươn tay ra chạm nhẹ một chút, vẫn còn đọng lại sự cuồng nhiệt cháy bỏng.

Tống Kiểu Kiểu cảm thấy mình không nghe được gì nữa, lỗ tai giống như mất đi thính lực vậy, chỉ ngây ngốc nhìn bờ môi cậu cũng sưng mọng y chang mình. Hơi thở cả hai dồn dập lại bất ổn, chặt chẽ mà vương vấn vào nhau, hòa thành những giai điệu mập mờ nhất, khiến đôi gò má của mỗi người trở nên thẹn thùng.

Lục Kinh Tả sát đến gần cô, lần này hôn vào mi tâm cô, cậu vừa hôn như vậy, Tống Kiểu Kiểu như phải bỏng, khẽ co rúm lại một chút. Mà cũng nhờ vậy cô mới kịp phản ứng, não bộ chỉ toàn cảnh tượng hữu tình ban nãy, hai bên má nhuộm từng lớp phấn hồng, cô hoảng hốt đẩy cậu ra.

"Cậu... cậu..." Cô vừa mới thốt ra thì môi trên và môi dưới đã kề cận nhau, ngay lập tức một cảm giác nhoi nhói cuốn đến, cô vô thức giơ tay che đôi môi mình lại.

Lục Kinh Tả thâm trầm nhìn cô, lúc này cậu đang cố gắng bình ổn lại hô hấp, bàn tay khống chế ngay chiếc eo thon của cô, không giảm bớt sức lực chút nào, cậu hỏi cô: "Nhớ lại rồi sao?"

Tống Kiểu Kiểu bối rối chớp mắt mấy cái, cô nghĩ đến trước khi mất kiểm soát cậu đã hỏi mình câu này, cũng bởi vì cô nói không nhớ, cậu liền dùng cách thức như vậy buộc cô nhớ lại. Lẽ ra cô nên tức giận, nhưng không hiểu sao đáy lòng cô lại không hề nảy sinh chút bực tức nào, thay vào đó còn có một dòng ý nghĩ ngọt ngào ẩn nấp. Nhận thức này khiến cô hơi hoảng loạn, luống cuống, cô gần như chẳng biết mình phải làm gì mới ổn.

"Kiểu Kiểu..." Cậu kề sát, bờ môi cọ vào mi mắt cô, thanh âm lộ ra đau khổ triền miên.

Tống Kiểu Kiểu bị cậu gọi như vậy, đáy lòng càng rối ren thêm, trong lúc nhất thời cô cũng không biết sức lực của mình ở đâu đến, liền chặn ngang đẩy cậu ra chạy về phía ký túc xá. Cô ba chân bốn cẳng chạy, thậm chí ngay cả sách tiếng Anh trên mặt đất cũng chưa kịp nhặt lấy, có lẽ đã hoàn toàn quên sạch chuyện sách này rồi.

Lục Kinh Tả ngắm nhìn bóng dáng nhỏ nhắn đang bỏ trốn kia, cậu giơ ngón cái lên sờ nhẹ khóe miệng mình một chút, nhớ đến vừa rồi được trải nghiệm sự mềm mại ấy, trong đôi mắt thâm sâu tràn trề ý cười vui vẻ cùng dịu dàng. Mãi đến sau khi cậu không nhìn thấy hình bóng của cô nữa, lúc này cậu mới thu hồi tầm mắt lại.

Ánh nhìn của cậu lướt qua quyển sách tiếng Anh bị chủ nhân làm rơi kia, cúi xuống nhặt lên, nhẹ nhàng lau chùi sạch sẽ bìa ngoài. Có thứ này ở đây rồi, còn lo sợ cô bé ngốc ấy không chủ động dâng đến sao?

Sau khi quay về ký túc xá, Trương Trì ngó thấy sách tiếng Anh cầm trong tay cậu, sửng sốt hỏi: "Cậu lấy sách tiếng Anh ở đâu ra vậy?"

Lục Kinh Tả mang sách tiếng Anh đặt trên giường mình, mà mấy người kia nhìn thấy hành động này của cậu cũng bị dọa hết hồn. Khai giảng một quãng thời gian dài như vậy, đối với cậu bọn họ vẫn có chút hiểu rõ, giường của cậu thì chỉ có cơ thể cậu và di động là có thể lên, những thứ khác còn lâu mới được đặt lên. Vậy mà hôm nay cậu đặt một quyển sách lên, lại còn đặt bên cạnh gối của mình, điều này không thể không làm người khác suy nghĩ lung tung.

Đúng lúc Lâm Cảnh chú ý đến bờ môi hơi sưng của cậu, lại càng trừng to mắt: "WTF, người anh em, miệng cậu sao vậy?"

Lâm Cảnh vừa nói thế, những người khác cũng đều không hẹn mà cùng nhìn qua bờ môi của cậu. Lúc đầu bước vào không phát giác, bây giờ mới nhìn như vậy, bờ môi của cậu rõ ràng mang theo sưng mọng, hơn nữa vừa nhìn còn thấy lưu lại gì đó.

Lần này, bầu không khí trong ký túc xá nháy mắt đột nhiên mờ ám hẳn: "Uầy uầy, người anh em, thành thật khai báo mau, cậu đã làm gì hả?"

Lục Kinh Tả thấy nét cười dung tục trên mặt bọn họ, cong môi lên: "Đoán."

"Ơ hay, đoán cái gì nha, thật không thành thật mà."

Lục Kinh Tả không đoái hoài đến bọn họ nữa, mà cầm chậu rửa mặt và quần áo để thay của mình: "Tớ đi xuống tắm trước đây."

"Tám tiếp đi chứ?"

"Tám nữa là dưới đó tắt đèn, đi đây."

Sau khi ba người thấy cậu ra ngoài, thì thầm bàn tán: "Các cậu đoán xem ai?"

"Liệu có phải hoa khôi khoa mỹ thuật hội họa không nhỉ? Chẳng phải An Thấm đang cua cậu ấy ư?"

"Ai biết đâu?"

Tầm mắt ba người không hẹn mà cùng nhìn về phía quyển sách tiếng Anh đặt trên đầu giường Lục Kinh Tả, liếc nhìn nhau, từ trong mắt đối phương bọn họ đã hiểu được ý muốn của từng người. Ngay sau đó Trương Trì lặng lẽ đi đến, thò tay lấy quyển sách kia qua, vén mở bìa ngoài.

"Ai vậy hả?" Hai người rộn ràng hỏi.

Trong mắt Trương Trì lóe lên chút ngu muội, y theo mà đọc ra: "Tống Kiểu Kiểu."

***

Phương Du Nhiên dạo gần đây đối với diễn đàn trường đam mê đến không rời, vì trong diễn đàn có thể thường xuyên nhìn thấy rất nhiều trai gái vô cùng đẹp, lại còn có mấy thể loại tin đồn lắt nhắt. Lúc này trên top diễn đàn xuất hiện một bài viết rất hot, bên trong bài viết là ảnh chụp Lục Kinh Tả và An Thấm.

Hai người mặc bộ đồng phục huấn luyện quân sự màu xanh lá, An Thấm hơi ngẩng đầu nhìn Lục Kinh Tả, góc nghiêng xinh đẹp, mà khóe miệng khẽ rướn lên lại càng lộ ra tâm tình của cô nàng vào thời điểm đó, còn Lục Kinh Tả thì cúi đầu nhìn An Thấm, mặt không gợn sóng. Nhưng chỉ một bức ảnh như vậy đã có thể dấy lên cơn sóng không nhỏ rồi, cũng bởi vì cảnh tượng hai người khi đứng cùng nhau tạo cảm giác quá bổ mắt.

"WTF!" Cô bỗng la lên một tiếng, khiến Tần Mẫn vừa mới xé túi mặt nạ ra sợ nảy mình.

"Cậu gào rú hù dọa làm gì vậy chứ?"

"Lại đây mau lại đây mau." Cô quýnh quáng gọi.

Tần Mẫn và Thang Viên Viên nhìn điệu bộ này của cô bèn đi qua: "Sao nào?"

"Đào sâu vào mối quan hệ thật sự giữa hoa khôi khoa mỹ thuật hội họa An Thấm và hot boy khoa tài chính Lục Kinh Tả."

Cả hai nhanh chóng lướt nhìn, tầm mắt dừng trên bức ảnh kia, hơi chau mày.

"Nữ sinh kia xuân tình phơi phới làm chi vậy?"

"Đã sớm nói An Thấm thích Lục Kinh Tả rồi mà, cô ta chắc sẽ không chủ động tấn công đấy chứ? Vậy sủi cảo nhỏ nhà mình phải làm sao đây?"

Bên đây sau khi Tống Kiểu Kiểu đẩy Lục Kinh Tả ra che miệng lại, dọc đường chạy về ký túc xá cũng không dám ngoảnh đầu. Vừa vào cửa liền nghe thấy câu cô phải làm sao đây lúc nãy của Phương Du Nhiên, vậy nên khó hiểu hỏi một tiếng: "Các cậu đang nói cái gì vậy? Gì mà tớ phải làm sao đây?"

Cô vừa phát ra tiếng làm cho ba con người bên trong hết hồn, Phương Du Nhiên vội hướng màn hình di động xuống, cười nói: "Sủi cảo cậu về rồi?"

Tống Kiểu Kiểu bước vào, cô thấy điệu bộ ba người họ, thoạt nhìn hình như có gì đó giấu cô. Ánh mắt cô rơi trên chiếc di động mà Phương Du Nhiên cố tình che giấu, xòe tay ra với cô ấy: "Hm?"

Phương Du Nhiên liếc nhìn Thang Viên Viên và Tần Mẫn, Thang Viên Viên ra hiệu cho cô ấy một cái, cô ấy bèn đưa di động trên tay cho Tống Kiểu Kiểu.

Tầm mắt Tống Kiểu Kiểu dừng trên bức ảnh kia, sau khi mở ra xem càng hiểu rõ hơn, cô lướt nhìn qua loa rồi trả di động lại cho Phương Du Nhiên: "Là cái này sao? Các cậu thần bí như vậy làm gì chứ?"

"Cậu không giận? Cậu không khó chịu ư?"

Tống Kiểu Kiểu nghiêng đầu: "Sao tớ phải giận sao phải khó chịu chứ?"

Ba người: "..."

Tống Kiểu Kiểu đi lại cầm chậu rửa mặt: "Mau tắt đèn đi, tớ đi tắm trước, các cậu đều tắm hết rồi hả?"

"Uhm."

"Vậy tớ đi trước đây."

***

Tối đến nằm trên giường, đầu óc Tống Kiểu Kiểu vô cùng rối bời, giống như đống cỏ dại mọc lang chạ vậy, bất luận có dọn dẹp thế nào cũng không thể dọn dẹp hết. Lục Kinh Tả nói không sai, chuyện tối hôm ấy cô vẫn còn nhớ, nhưng cũng không phải ngay từ đầu đã nhớ, mà là nhớ lại từ từ. Lúc đầu cô cứ ngỡ rằng mình nảy sinh ảo giác, Lục Kinh Tả hôn trộm cô? Đây nghĩ thế nào cũng không thật, nhưng về sau ký ức càng lúc càng rõ nét đã nói cho cô biết, không phải ảo giác, đều là thật cả.

Cô nhớ rõ ràng lúc ấy cậu nói với cô "về nhà rồi, gõ cửa đi", nhưng khi cô còn chưa chạm vào gõ thì cổ tay đã bị cậu nắm chặt lại, giống như hôm nay vậy. Cô còn nhớ rằng bờ môi cậu mang theo hương vị của rượu, cô cũng nhớ rằng cậu chỉ kề nhẹ lên mà thôi. Không ngờ hôm nay lại vừa gặm vừa cắn như vậy, nghĩ đến đây, trong đầu lập tức hiện lên cảnh tượng cậu áp sát mình lên thân cây mà cưỡng hôn, sống mũi cao thẳng của cậu đâm vào cô, bị xé toạc, bị cướp đoạt...

Đang lúc hồi tưởng lại cảm giác rối ren ấy, cô vội cho bản thân một bạt tay, tỉnh lại tỉnh lại.

Mà trong hoàn cảnh yên tĩnh này, một tiếng "bốp" như vậy đã đủ vang dội. Mấy người Thang Viên Viên thấy âm thanh phát ra từ trên giường Tống Kiểu Kiểu, bèn hỏi: "Sủi cảo, sao đấy?"

Tống Kiểu Kiểu cũng đang lúng túng, cô khẽ giải thích: "Có con muỗi, tớ đập con muỗi ấy mà."

"Đập được không?"

"Uhm, đập được rồi."

"Đập được rồi thì ngủ đi, mai bọn mình ghé siêu thị mua nhang muỗi điện về."

"Được."

Tống Kiểu Kiểu trở mình một cái, cô đưa tay cầm chặt di động, vô thức cọ sát, cô vẫn đang nghĩ đến chuyện ban nãy. Lục Kinh Tả, cậu ấy làm như vậy rốt cuộc là có ý gì? Cậu ấy... thích cô sao? Đồng thời cô cũng tự hỏi lòng, rằng tình cảm của cô đối với Lục Kinh Tả là kiểu gì?

Cô suy nghĩ rất nhiều, nhớ đến cô đã từng hỏi Từ Cám một vấn đề như vậy. Cô hỏi cô ấy, thích một người là cảm giác thế nào?

Từ Cám nói với cô rằng: Thích một người chính là khi nhìn thấy người ấy sẽ rất vui vẻ, còn không nhìn thấy người ấy sẽ rất mất mát.

Tống Kiểu Kiểu bao vây câu nói ấy khắp người mình. Cô cho rằng đúng như vậy, cô vừa nhìn thấy Lục Kinh Tả sẽ cảm thấy rất vui vẻ, cậu nói chuyện với cô, cậu đối xử tốt với cô, cô đều sẽ hạnh phúc. Nhưng cũng đúng như vậy, nếu như cô không nhìn thấy cậu, nếu như cậu không đoái hoài đến mình, cô sẽ cảm thấy mất mát, cảm thấy buồn bã.

Nếu nói những lời này chính là thích, vậy thì cô nghĩ rằng mình đúng là thích Lục Kinh Tả rồi.

Sau khi ngẫm nghĩ như thế, thoáng chốc cô thấy thoải mái hơn rất nhiều, cảm giác giống như xua tan mây mù nhìn thấy trời xanh vậy. Cô thích Lục Kinh Tả, chính là kiểu yêu thích giữa nam với nữ kia, chính là kiểu yêu thích muốn ở bên nhau ấy. Thật ra nếu nói thích, bản thân cô cũng không biết mình bắt đầu thích cậu từ khi nào, nhưng cô biết rằng cô không thể thiếu vắng cậu.

Khóe miệng Tống Kiểu Kiểu mang theo niềm vui, nhưng bỗng nhiên có một cảnh tượng phóng qua não bộ. Chính là bức ảnh trước đó trên di động của Phương Du Nhiên, vừa nhớ đến, cô bèn nghĩ tới rất nhiều thứ muôn hình vạn trạng. Cô biết rằng An Thấm thích Lục Kinh Tả, vừa nghĩ như vậy thì cả người cô đã bất ổn rồi, cô cắn môi dưới, âm thầm mắng.

"Khốn nạn, lưu manh..."