Thơ Tình Ngâm Đường

Chương 5: Phải thả diều không?




Nhiễm Dao cuối cùng cũng kết thúc một ngày vất vả, cởi bộ đồ thú bông ra, quay về phòng ngủ chuyện thứ nhất cô làm chính là tắm rửa.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ có tinh thần sảng khoái, cô bị Nghiêm Thanh gọi đi chơi game.

Hiện tại cô đã có đội ngũ cố định, trừ bỏ chỗ trống của Lý Bạch, cùng với bạn cùng phòng của Nghiêm Thanh ra, cô còn có hai người bạn cùng phòng của Lý Bạch nữa.

Một người tên là “Cho ngươi xem chuẩn mực của Mã Siêu”, tên thật hình như là Chương Siêu;

Còn một người khác nữa mọi người đều gọi hắn là “Lão Tam”, mê chơi Tôn Thượng Hương, tên là “Đừng đánh nhân gia nha.”

* Tôn Thượng Hương (AD): hay còn được game thủ Việt gọi với cái tên Jinxayne bởi sự lai tạo giữa tướng Jinx và Vayne của LMHT.

...... Tóm lại đều rất thơ văn lai láng.

Bức tranh phong hòa cao lãnh của vị kia thì hoàn toàn bất đồng, nhưng mọi người ai cũng không tệ lắm. 

Theo lệ cũ cô nhìn ID của ba người kia, lúc trò chơi tiến vào trạng thái chuẩn bị.

Trước khi mỗi trận đấu bắt đầu, đều sẽ xuất hiện thêm một giao diện, ở giao diện này sẽ xem được thông tin của đồng đội và đối thủ, chẳng hạn như ID game, hay là các loại tướng được chọn.

Vào lúc như này thì người chơi bình thường sẽ nhìn vào tướng mà phe địch chọn, để tính toán trước mọi thứ, chẳng hạn như Nghiêm Thanh;

Những người chơi lợi hại hơn sẽ căn cứ vào tình huống của đội hình, để xây dựng chiến lược, ví dụ như Lý Bạch.

Còn những người thuộc loại “cùi bắp” thì rất thích nhìn tướng đối diện có đẹp hay không, hay nhìn ID game có buồn cười hay không – Ví dụ tiêu biểu như là Nhiễm Dao:)

Nhiễm Dao buông mi nhìn một vòng người, sau đó bắt đầu bắt đầu phát biểu cao kiến: “Ừ? Số 1 với số 2 team địch ấy, sao lại có hình trái tim nhỏ ở góc trái bên dưới hay vậy.”

*Số 1 số 2 bản raw để là “Lâu” dùng để ám chỉ người chơi ở vị trí số mấy, với kinh nghiệm chơi game lâu năm nên mình xin phép để số 1 số 2 nha:3

“Biểu tượng cặp đôi*, có thể để quan hệ sau hậu trường.” Nghiêm Thanh nói: “ Chờ chúng ta chơi thêm mấy trận nữa, đủ điểm thân mật, chúng ta cũng có thể để quan hệ chị em nha.”

* Biểu tượng cặp đôi là một mối quan hệ trong tính năng tri kỷ của game, chia làm 4 gồm: cặp đôi, chị em, anh em, bạn bè. Tính năng này cho phép người chơi hiển thị mức thân mật với nhau trong trận đấu.

Vừa rồi trận đấu bắt đầu quá nhanh, các cô còn chưa kịp mở mic, nên những lời này đồng đội không nghe được.

Nhưng rất nhanh, Chương Siêu đã hét lên với mic: “Đm, Lý Bạch ca, team địch bên kia có một đôi tình nhân anh có thấy không?”

—— Đám nam sinh này đã bắt đầu buông thả bản thân, bây giờ không thèm gọi tên khác, toàn tâm toàn ý gọi hắn là Lý Bạch ca.

Nhưng mà, Nhiễm Dao liếc mắt trộm nhìn ID của hắn một cái, thầm nghĩ có cặp đôi thì thôi chứ, vì sao lại cố ý nói với hắn?

Không đợi mấy giây sau, Lão Tam cũng cười hì hì phụ họa: “Đúng lúc, Lý Bạch ca ca của chúng ta thích giết những cặp tình lữ khe sâu đấy.”

Nhiễm Dao nghiêng đầu.

Hắn thích giết mấy cặp đôi yêu nhau sao? Vì sao chứ?

Cô còn đang nghi hoặc, kết quả vừa mới bắt đầu một lát, cô còn chưa lên được cấp bốn, chợt nghe thấy Chương Siêu ở đường trên hô to: “Đmn! Lý Bạch phe địch dẫn Dao muội đến rừng của anh thả diều kìa! Bạch ca, anh vậy mà còn nhịn được à?!”

*Thả diều: “Hit & Run” có nghĩa là “vừa đánh vừa chạy”

Cặp đôi phe địch bên kia cũng cầm tướng Lý Bạch và Dao, giờ phút này, Dao đang cưỡi trên người bạn trai mình, mà bạn trai thì không đánh quái ở rừng nhà mình, chạy sang rừng nhà bọn họ bên này để lắc lư.

Bản đồ khe sâu Vương Giả là hình tứ phương, chia làm hai bên theo đường chéo, chạy tới rừng của địch gọi là cướp rừng, tóm lại là thì đấy là cách làm tương đối kiêu ngạo, nhất là trận đấu còn vừa mới bắt đầu trong vòng mấy phút.

Kiến thức này Nhiễm Dao cũng biết, cơ mà......

Nhiễm Dao: “Thả diều là cái gì vậy?”

Nghiêm Thanh hữu vấn tất đáp: “Lý Bạch có rất nhiều kỹ năng dịch chuyển, chạy rất nhanh, nhưng tốc độ di chuyển của Dao thì khác nó ở một mức độ cố định.”

“Cho nên nếu Lý Bạch chạy quá nhanh, Dao sẽ bị vứt lại phía sau ở sau người, sẽ mất một lúc mới có thể đuổi theo, sau đó thì hoàn toàn có thể đáp xuống đầu hắn.”

“Quá trình này, có phải đặc biệt giống với Lý Bạch đang nắm Dao để thả diều không?”

“Nhưng mà cái diều này là con tướng sao?”

Nói như vậy thì cũng thật dễ hiểu.

Bạn trai, mang theo em gái của mình, muốn tìm kiếm sự kích thích hoặc là muốn khoe khoang một chút, chạy đến khu rừng của địch để hoạt động, chắc muốn thể hiện thao tác xuất sắc của bản thân, kiểu như xâm nhập vào doanh trại bên địch, lấy một địch năm hay gì gì đấy.

Rất nhanh, hiệu ứng âm thanh thông báo có người chết vang lên.

Lý Bạch và Dao team địch đều đã tử vong, họ đều ngã dưới chân của đồng chí Lý Bạch team cô.

Mà thậm chí ngay cả thanh máu của hắn cũng không rút đi được bao nhiêu, thong dong tiêu sái xoay người rời đi.

Nghiêm Thanh cười rồi vỗ thẳng vào đùi: “Lợi hại lợi hại!”

Nhiễm Dao chậc chậc một tiếng.

Nghiêm Thanh: “Làm sao đấy?”

“Tự nhiên cảm thấy trò thả diều này nhìn chơi khá hay —— Nếu đây mà là đương sự, hơn nữa lại còn có cả bạn trai dẫn tôi đi thảm sát tứ phương.” Nhiễm Dao nhún vai: “Đáng tiếc......”

Nghiêm Thanh cười cười: “Đáng tiếc chúng ta lại là địch của team hắn, chỉ cảm thấy hắn yếu xìu đã thế còn thiếu đánh.”

Cô hừ ra cái giọng mũi: “Ừm”

“Nhưng mà nếu ôm đùi đại thần sẽ không như vậy.” Nghiêm Thanh đột nhiên tiến lại gần: “Ài, hay bồ làm cho Lý Bạch ca ca nhà bồ dẫn bồ đi thả diều đi?”

Vừa nghe thấy lời này, Nhiễm Dao đã bị dọa cho giật mình, vội vàng lấy tay che miệng Nghiêm Thanh: “Cái gì vậy?!”

“Sao lại là của mình? Người ta cũng có quen biết gì mình đâu?” Nhiễm Dao thở dài một hơi: “May là không mở mic, nếu không bọn họ mà nghe thấy, chắc chắn sẽ hiểu lầm —”

Lời còn chưa dứt, thì mic đã truyền cái giọng điệu chế nhạo của Chương Siêu: “Eo, Lý Bạch ca ca, anh làm gì đi, trở về đón Dao muội đi chứ.”

Nhiễm Dao miệng đầy lời mà lời thì bị nghẹn: “......”

Nghiêm Thanh nhíu mày: “Thấy không, không cần hiểu lầm, hai người hiện tại không còn trong trắng nữa rồi.”

Nhiễm Dao lười tranh luận với cô, xoa xoa huyệt thái dương, tuỳ cô ấy vậy.

Dù sao Nghiêm Thanh cũng giống với mấy nam sinh này, yêu thích giỡn cợt.

Bất thình lình, Chương Siêu bỗng nhiên gọi cô: “Ài, Dao muội.”

Ở trong Vương Giả, mỗi tướng đều có nickname mà mọi người thích gọi, ví dụ như Mã Siêu còn gọi là Mã Tử Ca, Tôn Thượng Hương còn có tên là Hương Hương công chúa, Dao muội và Dao Dao công chúa là xưng hô dành cho tướng “Dao”.

Cho nên hiện tại bọn họ cũng không biết tên thật của cô là gì, càng không biết trong tên của cô, kỳ thực cũng có một chữ “Dao”

Nhưng mà cũng không có gì không tốt, ít nhất Nhiễm Dao cũng thuận theo trả lời: “Làm sao vậy?”

“Không có gì, thấy hai người còn chưa mở mic, tôi còn tưởng bị rớt mạng.”

Cô cười cười: “Vừa mới bị kiểm tra phòng ký túc xá, có chút ồn ào.”

“Mấy cô cũng bị kiểm tra à?” Chương Siêu cười: “Lát nữa bọn tôi mới có người đến kiểm tra, đây ——  hình như là lần kiểm tra phòng đầu tiên ở trường, không biết có nghiêm ngặt không, không biết có cái gì không cho dùng không nữa.”

“Ấm nước, máy sấy, với mấy thứ có công suất lớn tốt nhất nên cất đi.” Nhiễm Dao nói: “Nếu mà không được nữa thì mấy anh cứ giả vờ không có ở đấy ấy.”

Chương Siêu lập tức sôi nổi: “Ý kiến hay! Chơi xong chuỗi này bọn tôi sẽ ra ngoài ăn cơm, vừa có thể tránh khỏi kiểm tra phòng, bằng không sẽ vô cùng vô cùng phiền phức, tôi không thích thu dọn đồ vật đâu.”

Đối diện đã bị đẩy không ít tháp phòng ngự còn có mấy cái, lập tức có thể đánh vỡ trụ thủy tinh cuối cùng, ván này chắc cũng sắp kết thúc rồi.

Khi tháp phòng ngự cuối cùng bị phá hủy, Chương Siêu hô to: “Ây dô cmnl, cặp tình lữ kia định đi đẩy trộm à?”

Nhiễm Dao: “Đẩy trộm?” 

Nghiêm Thanh nhanh chóng bấm vào màn hình, không quên trả lời giùm cô: “Ý kiểu như bọn họ cảm thấy mình không thắng nổi, thừa dịp chúng ta có mặt đầy đủ ở trụ chính của họ, họ sẽ lặng lẽ mò ra, muốn nhân lúc chúng ta không có người thủ nhà, len lén đẩy trụ chính, như vậy liền thắng.”

Nhiễm Dao: “Vậy......”

Chương Siêu: “Không cần phải lo lắng, Lý Bạch ca ca quay về rồi, giết hai người bọn họ thì không thành vấn đề.”

Lần đầu tiên Nhiễm Dao gặp phải chuyện này, khẩn trương không chịu nổi, ngay cả xưng hô cũng xoắn xuýt, ngay sau khi sống lại ở nước suối, liền chạy nhanh đến bên kia.

Chờ đến khi cô đến nơi, Dao muội team địch đang “thả diều” trên đầu Lý Bạch, cô sửng sốt hai giây, tranh thủ phóng kỹ năng giết lính.

Nhưng cô ở vị trí trợ thủ, khẳng định đánh không lại Lý Bạch thân là thích khách, đang lúc sắp bị giết, cô vẫn còn mơ màng — đợt này chết cũng không lỗ, dù sao lính đã bị cô giết sạch rồi, bọn họ cũng không có cách nào trực tiếp đẩy tháp.

Đột nhiên, một góc áo chợt lóe qua tầm mắt cô, ID trống di chuyển vài cái trên màn hình, rất nhanh bảo vệ cô, hai người kia cũng chết dưới kiếm của hắn.

Dao phe địch nhịn không được gửi một dấu hỏi chấm trên kênh chat chung.

Hình như hắn luôn luôn tới đúng lúc như vậy,

Nhiễm Dao vốn định hỏi hắn tại sao lại ở đây, lại nhớ tới lời nói của bạn bè hắn, lòng dạ có hai phần trêu ghẹo, cô không khỏi nhỏ giọng hỏi: “Vì sao lại thích giết mấy cặp tình lữ vậy?”

Hỏi xong mới nhớ hắn không mở mic, cô mím môi, đang muốn tự mình tiêu hóa xấu hổ, thì mic của hắn chợt lóe lên.

Hắn mở mic rồi.

Cố Tân Bạch định bụng thu hồi cụm từ “Bọn họ nói bừa” bên môi lại, dừng một chút, làm như đang hồi tưởng, lúc này mới miễn cưỡng nở nụ cười, thấp giọng nói: “Thích.”

Ba người còn lại trong đội còn đang đẩy trụ nhà, tuy nói chơi cũng không tốt, nhưng cũng coi như rất chuyên tâm rất kịch liệt.

Mà bọn họ ở nơi nào đó nhỏ giọng nói chuyện, giống như đang thì thầm, như thể họ ở chỗ ồn ào náo nhiệt nhất, lại có một thế giới nho nhỏ bí mật rất an tĩnh.

Nhiễm Dao cũng được âm cuối của hắn, khẽ cong khóe môi cười.

*

Sau khi trận đấu kết thúc, cũng đã đến giờ ăn tối.

Nghiêm Thanh và hai người bạn cùng phòng còn lại chuẩn bị nhích người: “Bọn đây đi ăn mì shin ramyun, Dao Dao bồ thì sao?”

Nhiễm Dao lắc đầu: “Cậu đi cùng bọn họ đi, buổi trưa mình ăn muộn nên hiện tại không thấy đói.”

Sau khi họ rời đi, cô là người duy nhất còn ở ký túc xá.

Làm bài tập nhóm được một lúc, chợt nhớ ra cô chưa nhận thưởng, vì thế lại mở Vương Giả Vinh Diệu lên.

Mới vừa nhận xong phần thưởng nhiệm vụ hàng ngày, lại nhận được lời mời, cư nhiên là Lý Bạch mời cô.

Hai người, cô thì có chút ngượng ngùng nên không mở mic, sau khi vào phòng gõ chữ hỏi hắn: “ 【 Các anh không phải bảo đi ăn cơm sao? 】”

【Tôi ăn xong rồi, đang chờ bọn họ.】Hắn nói, 【 Nơi này khá ồn, không thể mở mic.】

【Không sao đâu ha ha ha, dù sao tôi cũng không mở mic.】

Chỉ có hai người bọn họ, trận đấu bắt đầu rất nhanh, mấy phút đầu tiết tấu của hắn rất đều lại còn vừa phải, chơi rất thoải mái.

Vừa lên cấp 4, chiêu cuối của Nhiễm Dao được mở, có thể cưỡi trên đầu đồng đội.

Cô ở trên đầu hắn hoàn thành một pha combat*, nhớ tới mình sắp hết máu, đang muốn nhảy xuống trở về bổ sung máu, cơ mà hắn đã nhấn nút biến về, dẫn cô cùng nhau trở về.

* Combat: giao tranh. Chia làm 2 loại: Một là giao tranh nhỏ lẻ ít người, thường xảy ra trong giai đoạn đi đường hoặc ai đó đi lẻ. Hai là giao tranh tổng lớn tập trung toàn bộ các thành viên của cả hai đội, thường diễn ở thời điểm giữa hoặc cuối trận đấu.

Hắn rõ ràng còn đầy máu...... 

Nhiễm Dao vốn tự còn đang tự hỏi vì sao hắn lại trở về hồi máu, bản thân vòng vo vài vòng, thanh máu cũng mất vài giây để bổ sung đầy máu, cảm giác hình như hắn có gì muốn nói nhưng lại ngập ngừng không hỏi.

Ngay khi cô định mở miệng, hắn vòng qua bên cạnh cô, một chuỗi từ cũng xuất hiện ở góc dưới bên phải —

[Đội] ( Lý Bạch): Có muốn “thả diều” không?