Ngày kế, Nhiễm Dao lại bị mẹ gọi ra ngoài đi ăn cơm, vâng kết quả là vẫn đi ăn cơm với nhà họ Cố.
Bát tự còn chưa có một nét phẩy[1], hai nhà đã như đôi bên thông gia, mỗi tuần còn gặp nhau vài lần, cô còn oán thầm nói.
Nhìn thấy Cố Tân Bạch, cô mới giật mình phản ứng lại được, ngày hôm qua chính mình còn chưa trả lời tin nhắn của hắn.
—— Về tin nhắn trả lời “Bạn gái”, cô chậm chạp chưa đáp lại hắn.
Chờ người lớn tan hết, cô mới ngồi ở ghế tròn, nhỏ giọng gọi hắn: “Cố Tân Bạch.”
Ôm ấp suy nghĩ hắn không nghe thấy, nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm giác được nó, tháo một bên tai nghe xuống, nghiêng đầu hỏi: “Gọi tôi?”
“Vâng......” Cô nói: “Ngày hôm qua không phải...... Chưa trả lời tin nhắn của anh sao.”
Ánh mắt Nhiễm Dao có chút hoảng, nhìn từ cằm hắn đến bả vai hắn.
“Anh nói hai lần, về phần đáp án kia, bây giờ anh không muốn nghe sao.”
Cô nói vòng vo, nhưng anh thì không né tránh kiêng kị gì cả: “Bạn gái?”
Dừng một chút, lại nở một nụ cười: “Em suy nghĩ kỹ chưa?”
“...... Em chưa nghĩ kỹ.”
Dường như hắn có chút buồn cười, nhíu mày: “Vậy em hỏi tôi có muốn nghe hay không?”
“......”
“Không vội.” Hắn nói: “Em từ từ suy nghĩ.”
Nhiễm Dao mím môi.
“Kỳ hạn hết bao giờ?”
Cô là người có bệnh hay xoắn xuýt rối rắm, vốn định để hắn cho cô một kỳ hạn, như vậy thì bản thân cô có thể chuẩn bị sớm, ai ngờ hắn trịnh trọng suy tư một lúc, sau đó nói ——
“Trước đại học năm tư đi, đừng để cho tôi đợi quá lâu.”
Nhiễm Dao sửng sốt: “Năm tư?”
“Thế nào,” Hắn hơi hơi nghiêng người một chút, nhìn khoảng cách giữa mình và cô đang rút ngắn, nở một nụ cười thật tươi: “Còn ngại bốn năm không đủ à?”
“Không ngại không đủ.”
Chỉ là không nghĩ tới lại lâu như vậy, để cô nghĩ bốn năm, đây chẳng phải là bàn giao thanh xuân mình ở nơi này sao. Nhiễm Dao nghĩ, người này tâm có tâm ý thật.
Không ngờ sau khi mới ăn được nửa bữa cơm, hắn ngồi bên cạnh cô, bỗng nhiên hạ giọng. Nặng nề nói: “Tôi đổi ý rồi.”
Nhiễm Dao: “Cái gì?”
Một đáp án mới nghĩ đến, chắc hẳn là hối hận trêu chọc cô, một đáp án mà phải chờ lâu như vậy, phỏng chừng trước kia chưa bao giờ nếm qua nhì.
Cố Tân Bạch nói: “Năm tư thì quá muộn rồi.”
“Năm ba đi, ít nhất phải cho tôi nói chuyện yêu đương vườn trường 1 năm, nếm thử xem đây là mùi vị như thế nào.”
“......”
Em cũng chưa nói là có đáp ứng anh không mà......
Nhiễm Dao gắp một đũa măng, bỗng nhiên ý thức được cái gì, lòng bàn tay khẽ run rẩy.
“Anh chưa bao giờ yêu đương sao?”
“Chưa yêu.”
Hắn gõ nhẹ đầu ngón tay: “Cho nên nói...... Nếu em đáp ứng tôi, thì em chính là mối tình đầu của tôi.”
......
Trong không khí nhạt nhẽo tràn ngập mùi vị mê hoặc khiêu khích, giống như chiếc bánh Soufflé mới ra lò, cô ngừng thở, bên tai vù vù.
Người này có một cặp mắt đào hoa đa tình, nói cười vui vẻ ở giữa, như tay lão luyện có kinh nghiệm phong phú trên sa trường.
Nói cho nửa này, lại vẫn là mối tình đầu.
*
Nhiễm Dao uống Cocacola rất nhanh, quay đầu tìm nhân viên phục vụ đưa thêm một lon nữa.
Chỗ cô ngồi ở gần bên trong, Cố Tân Bạch thay cô nhận lấy.
Trước khi muốn đưa cho cô, thiếu niên rất tự nhiên rút khăn giấy, giúp cô lau sạch miệng lon, không nghĩ tới hắn lại phát hiện, động tác còn thành thạo như vậy.
Một vài hình ảnh nảy lên trong đầu cô, Nhiễm Dao sửng sốt một chút.
Cố Tân Bạch nhìn cô: “Sao thế?”
“Không,” Cô cúi đầu nhấp một ngụm.
“Đúng rồi,”Hắn dường như lại nhớ đến chuyện gì đó: “Em cùng với Đoàn Thừa An...... Trước đây có quen biết nhau à?”
Chuyện gì đến thì cũng sẽ đến.
Nhiễm Dao cũng không bất ngờ lắm, nắm chặt chiếc lon, nhẹ nhàng thổi mấy cái bong bóng nhỏ bên trong.
“Không hẳn.”
[1] Nét thứ nhất trong chữ “Bát” là nét phẩy, “Bát tự một nhất phiết” có nghĩa là chữ “Bát” còn chưa có nét phẩy, ý nói sự việc vẫn chưa diễn ra, còn chưa đâu đến đâu, chưa rõ ràng.