Thơ Tình Ngâm Đường

Chương 13




Trường hợp đêm đó còn vấn vương trong lòng, thế cho nên ngày hôm sau Nhiễm Dao đi học, thỉnh thoảng sẽ nhớ đến hắn.

Cô xoa xoa đầu, đuổi cái gương mặt của hắn ra khỏi tâm trí của mình lần thứ 68 ——

Người ta chỉ là thuận tay lễ nghi thân sĩ thân sĩ, cô ở chỗ này nhớ cái gì mà nhớ chứ.

Buổi sáng hôm nay không có tiết học, nhưng cô muốn tham gia hoạt động xã đoàn, dậy rất sớm, vội đến mức gần hai giờ vẫn chưa kết thúc.

Nhiễm Dao cũng đói dẹp đi, cũng may vào lúc này nhà ăn vẫn chưa có nhiều người, cô không cần phải chờ, chẳng mấy chốc đã lấy được một suất cơm xá xíu bình dân.

Sau khi ăn xong lại có chút buồn ngủ, nhưng mà một lúc nữa cô còn có rất nhiều việc phải làm, cô lười biếng ngáp ngắn ngáp dài dưới ánh nắng mặt trời, click mở Vương Giả Vinh Diệu lên, định chơi game để đỡ buồn ngủ.

“Một người?”

Ghế dựa trước mặt đột nhiên bị kéo ra.

Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Nhiễm Dao kinh ngạc ngẩng đầu lên, liền thấy Cố Tân Bạch đón nắng ngồi xuống ở trước mặt cô, di động cũng đang nằm ngang.

Từ xưa đến nay người ta đều nói đứng ngược ánh sáng trông rất đẹp, người này không tuân theo chuẩn mực nào cả, đón ngược ánh nắng, gương mặt này cũng vẫn không may mảy tỳ vết vẫn như cũ không vết nứt.

Hắn quơ quơ di động: “Cùng chơi không?”

“A, được.” Trong nháy mắt cô liền chậm chạp: “Anh làm sao lại ở đây vậy?”

“Chơi xong bóng đến đây mua nước, vừa lúc nhìn thấy em.”

Thiếu niên ngửa đầu uống một lần hết nửa chai nước, hầu kết tùy ý chuyển động, có thể nhìn thấy phần cổ có một tầng mồ hôi hơi mỏng.

Không biết lý do gì, mà mặt cô có chút nóng.

Nhiễm Dao dời ánh mắt, chỉ có thể mất tự nhiên mà nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, sao anh lúc nào cũng chỉ chơi Lý Bạch thôi vậy?”

Hắn nhìn cô trong chốc lát, nhướng mày: “Không phải em thích à?”

“À......”

Làm sao lại cứ cảm thấy không khí nó cứ quái quái kiểu gì ấy nhì......

Cô cứng ngắc xoay cô tảu, phía sau lưng bắt đầu tê rần rồi nổi lên những tầng đốm lửa, cười gượng nói: “Em còn nghĩ đến anh chỉ biết chơi mỗi nó, ha ha.”

Cố Tân Bạch hình như bị cô khiêu khích rồi, âm thanh thấp đi hai phần, cười: “Vậy em thử xem.”

“Thử cái gì?”

“Thử xem tôi có thể chơi con gì khác không.”

Vầy thì thử thế nào ấy nhỉ......

Trong lòng cô cứ cảm thấy sai sai, lại hậu tri hậu giác phản ứng lại được, cô vẫn luôn cưỡi trên đầu hắn, cũng không phải là thử sao.

Nhiễm Dao buông mắt xuống, vừa định xem hắn đổi tướng gì chơi, liếc mắt lên lầu 5, phát hiện người nọ thế mà dự tuyển Vân Trung Quân.

Vương Giả Vinh Diệu có CP, giống như tiểu kiều và Chu Du là một đôi, Ngu Cơ và Hạng Võ là một đôi, mà chính chủ CP của Dao —— lại là Vân Trung Quân.

Hình như đây là lần đầu tiên cô nhìn người khác chơi con tướng này.

Nhưng không đợi cô nhìn kỹ mặt con tướng Vân Trung Quân, lầu 5 cũng đã đổi thành Hậu Nghệ.

Nhưng rất nhanh, phần avatar này lại xuất hiện thêm lần nữa trong đội ngũ, hơn nữa còn khoá rồi.

Là Cố Tân Bạch, hắn chọn Vân Trung Quân.

Trước khi bắt đầu, thiếu niên điều chỉnh tư thế ngồi một chút, thuận miệng nói một câu: “Con tướng này rất yếu.”

Nhưng cuối cùng vẫn đánh cho team địch không còn sức phản kháng, chiến thắng cầm lấy MVP, số lần chết là 0.

Vốn dĩ Nhiễm Dao cảm thấy vô cùng huyền ảo, trợn mắt ngạc nhiên hỏi hắn: “Không phải anh bảo tướng này rất yếu sao?”

Hắn híp mắt, nụ cười trên khoé môi tràn ra một loại kiệt ngạo không ai bì nổi.

“Đấy là do tôi mạnh mẽ nhé.”

Thiếu niên không chút khiêm tốn chút nào, những sợi tóc lưa thưa trên thái dương nhuốm vàng dưới ánh nắng chói chang.

Mỗi một tấc ánh nắng, đều là một tấc nóng bỏng.

Trong nháy mắt cô đã bừng tỉnh, vì sao fan thường thấy idol của mình lúc nào cũng phát sáng, nguyên lai thật sự có người lúc cười lên, toàn bộ thế giới đều phải vì hắn mà ngắm nhìn.

Dừng một lát, Nhiễm Dao không khỏi lại hỏi: “Vì sao nó yếu lại còn chơi chứ?”

Hắn thu lại vài phần thần sắc vui đùa, bỗng nhiên nhìn thấy cô, ánh mắt đan xen vài phần nghiêm túc.

“Em nghĩ sao chứ?”

......

............

Cuối cùng cô cảm thấy mình không nên nghĩ nữa, cô chạy trối chết.

Còn muốn để cho tôi có cảm thấy thế nào nữa, thần kinh của Nhiễm Dao sụp đổ mất rồi, tôi không thể tỉnh táo, không thể tỉnh táo được, bốn bỏ năm lên ngươi nên thích ta.

Cô biết rõ bản thân mình rất dễ sa vào những biểu hiện giả dối, nhưng mà đau khổ như vật, năm ấy lúc mười tám tuổi cũng đã nếm qua, cũng đã ăn đủ rồi.

Cô không muốn lại đi đoán tâm ý của bất kỳ ai nữa, trừ phi nó có giá trị, chói mắt, độc nhất vô nhị, chỉ đưa cho cô.

*

Có lẽ hắn đã nhận ra ý đồ uyển chuyển của cô, trong tuần tiếp theo, Cố Tân Bạch đối xử với cô như bình thường, không nói những lời tương tự kiểu vậy nữa, cũng không nói những lời lấp lửng mập mờ.

Cô cho rằng, phần lớn thiếu niên đều như vậy, cuộc gặp gỡ ngày hôm đó cũng chỉ là do hắn nhất thời nảy lòng tham mà thôi, nhận ra cô không định vạch trần tầng cửa sổ kia đi, thì cũng rất biết điều mà lùi hai bước về phía sau, giờ phút này nhiệt tình đã tiêu sạch, cũng biết bảo trì khoảng cách như thế nào với cô.

Rất thông minh.

Theo ký mà nói chuyện này cũng hợp ý cô, nhưng cô không hiểu vì sao, cứ có cảm giác rầu rĩ chỗ nào ấy, thở không nổi.

Sau khi chiếc cửa sổ ái muội bị người tô son trát phấn, nó vẫn luôn được dán ngay ngắn ở đó, cô vốn tưởng rằng, vĩnh viễn sẽ không có đánh vỡ nó, thẳng cho đến khi bọn họ đã quên nó còn tồn tại.

Cho đến buổi chiều ngày đó.

Lòng của cô đã tương đối bình thản hơn rất nhiều rồi, bình tĩnh lại không ít.

Vào cuối tuần, bố mẹ cô đã mời Cố Tân Bạch một nhà đi ăn cơm.

Sau khi ăn xong mọi người lại đi đánh bài, lại chỉ còn hai người bọn họ.

Lần này cô không nhắc lại đề xuất đi ra ngoài nữa, bọn họ chỉ ngồi ở phòng riêng ở trên tầng ba, lần lượt lắng nghe thanh âm vang lên, riêng phần cô ngồi chơi điện thoại.

Hắn vẫn là người mở miệng trước.

Cố Tân Bạch nói: “Em gần đây không chơi game cùng tôi.”

Cô cũng không biết phải phản ứng thế nào chỉ cười: “Không phải ngày hôm qua đã cùng chơi sao, năm người chúng ta.”

“Cái tôi nói là chúng ta chơi một mình cùng nhau.”

“......”

Cô thật sự rất muốn hỏi dưới loại tình huống này, hai chúng ta còn có thể chơi game một mình được sao, điều này vốn không khiến cho mối quan hệ đang cứng nhắc này trở nên tồi tệ hơn ——

May mắn. có người đã login.

Vị này là bạn bè trên vòng wechat của cô Tân Tư Lộ.

Cô ho nhẹ hai tiếng: “Năm người có thể giúp anh chia sẻ áp lực, anh một mình kéo em, làm em sợ em làm liên luỵ đến anh.”

“Em có một người bạn, ừ thì, anh xem cô ấy hiện tại đã lên Vương Giả rồi, trước đây người đấy cùng với bạn trai chơi game thâu đêm, cuối cùng chính bạn trai của cô ấy đã sử dụng điện thoại của cô ấy để giúp cô ấy leo rank.”

Cô vốn muốn chứng minh quan điểm của mình, ai có mà dè trọng điểm của hắn không đặt ở chỗ cần nói, trái lại hỏi cô: “Em cũng muốn lên Vương Giả à?”

Nhiễm Dao dừng lại: “Muốn, muốn chứ, nhưng mà lên sao cũng không phải chơi tốt.”

Hắn nói: “Tôi cũng có thể giúp em leo lên Vương Giả.”

Đầu óc cô chợt lóe, tưởng hắn muốn mở nghiệp vụ mới: “Cái đó...... Cũng được.”

Rồi sau đó vô cùng hồn nhiên mà nâng đôi mắt nai hỏi hắn: “Thế thu phí hết bao nhiêu vậy ạ?”

Hắn nhíu mi: “Thu phí?” Hắn lại bị cô làm cho thích thú, hỏi ngược trở về: “Làm sao tôi có thể tính phí của em được.”

“Như vậy sao được, thế không phải là do em chơi không anh à, anh......”

Thiếu niên đột nhiên cắt ngang: “Nhưng trước khi thương lượng đến chuyện này, chúng ta phải xác định vấn đề này thêm lần nữa.”

Cô chớp mắt không hiểu ý gì: “Chuyện gì?”

“Em cảm thấy đây là chuyện bạn bè bình thường sao?”

“Bình thường mà.”

“Ừ.” Hắn nói “Giúp bạn gái lên Vương Giả, là lẽ bất di bất dịch.”

Cố Tân Bạch buông điện thoại xuống, nghiêng người đối diện với cô, trên mặt không có lấy một biểu tình bông đùa.

“Vì em cho rằng tôi không có lý do gì để kéo em lên cấp, không bằng tôi thay em tìm một phương thức thích hợp để thay đổi.”

” —— làm bạn gái tôi, thế nào?”