Thổ Thần Muốn Thăng Chức

Chương 26




Tang Chỉ đặt biệt danh “Phượng hoàng xấu xa ” cho Tuấn Thúc hóa ra lại vô cùng chính xác. Quả thật Tuấn Thúc có tất cả những xấu xa tự cổ chí kim, từ trên trời xuống tới đất hình như đều tập trung hết vào trong người phượng hoàng.

Lúc tiểu hồ ly đến Thanh Ngô cư rồi cùng Thất Thủy và Bích Nữ nói chuyện chít chít meo meo là Tuấn Thúc đã mơ mơ màng màng tỉnh lại. Tuy thần trí thì tỉnh táo nhưng thân thể thì lại chưa kịp thức tỉnh. Phượng hoàng xấu xa nửa mở nửa tỉnh hết nghe Tang Chỉ lúc thì gào to, lúc thì lại cúi đầu lầm bầm nói cái gì, mặc dù âm thanh nghe không lớn lắm nhưng tâm cũng đã chảy ra dòng nước ấm áp.

Ai ngờ còn đang trầm mê thì chợt nghe tiểu hồ ly sợ hãi kêu ra tiếng: “Phượng hoàng chết tiệt, phượng hoàng xấu xa, ngươi đứng dậy cho ta! Giờ cùng ta nói cho rõ ràng ~~~~ “

Một tiếng thét đáng giật mình như vậy làm Tuấn Thúc liền mở mắt, yết hầu có vị ngòn ngọt xong rồi phun ra máu, cảm giác trong lòng cũng muốn xuất huyết như vậy —— mình đã bị như vậy rồi mà Tang Chỉ còn la hét muốn giết muốn bằm thịt, chẳng qua chỉ đánh nhẹ tiểu ngốc long một cái, hắn chỉ bị vài vết thương nhỏ không đến nơi đến chốn mà làm cho nàng đau lòng đến như vậy? Trái lại, mình bị nàng làm bị thương đến sốt nhẹ mà nàng chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ.

Thầm rủa một hồi, phượng hoàng xấu xa cảm thấy đáy lòng nóng như bị lửa thiêu, hô hấp thắt lại, rõ ràng nằm ở trên giường nhưng lại không nhúc nhích được. Bích Nữ khi nãy nhờ Tang Chỉ chăm sóc hắn, tiểu hồ ly liền bày ra vẻ mặt khó xử, dáng vẻ vừa sợ lại vừa kích động, chẳng lẽ ở cùng hắn một chỗ thật thống khổ đến như vậy sao??

Tuấn Thúc nhíu mi lại suy ngẫm mà tim thì dường như đã thu lại thành một nhúm. Quan hệ với Tang Chỉ trở nên tệ như vậy từ khi nào? Hay là…vốn dĩ ngay từ lúc bắt đầu? Đúng, hắn thừa nhận mình lúc đầu bày kế hãm hại Tang Chỉ khiến nàng phải làm thổ thần, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.

Nhưng mà nàng gây ra bao nhiêu họa lớn đến họa nhỏ? Chẳng phải lần nào cũng là do mình hỗ trợ giải quyết đấy thôi? Ngay cả công việc thư văn của thổ thần tiểu hồ ly còn không biết cách giải quyết, chẳng phải lần nào cũng là do mình sai Khế Nhạc vụng trộm đem đến cho mình phê duyệt đó sao? Chuyện lớn nhỏ ở Bình Nhạc trấn đều được chu toàn chẳng phải là do mình cầm tay chỉ dạy cho Tang Chỉ làm sao?

Cái gọi là đến ở Bình Nhạc trấn để giám sát tiểu hồ ly thực ra căn bản chính là tự mình đi làm bảo mẫu cho tiểu hồ ly, hỉ mũi chùi đít giải quyết mọi việc… Bây giờ, chỉ vì xuất hiện một tiểu long không rõ lai lịch mà Tang Chỉ liền hoàn toàn xổ toẹt mình! Tuấn Thúc càng nghĩ càng buồn phiền, hai tay cũng dần dần nắm chặt lại, lòng đang đau đớn kích động bỗng giật mình vì cảm giác có một chiếc khăn tay đang lau mồ hôi trên trán, vừa mở mắt lên nhìn thì đúng là khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn của tiểu hồ ly, môi anh đào he hé, giọng nói êm ái: “Miệng vết thương… Khụ, còn có đau hay không?”

Hô hấp Tuấn Thúc lập tức ngừng lại, trong đầu lại đột nhiên hiện lên hình ảnh Tang Chỉ thay quần áo lau miệng cho Ly Vẫn, rồi lại nghĩ tới tình cảnh người nào đó vô lương tâm vì hiện tại mất trí nhớ mà vừa kéo vừa ôm Tang Chỉ, tay theo bản năng đưa ra giữ chặt bàn tay mềm kia lại, cắn răng nói: “Đừng chạm vào ta.”

Khi cảm thấy bàn tay nhỏ bé đang rõ ràng run rẩy, trái tim phượng hoàng xấu xa đau đớn như bị xé mở từ đầu đến đuôi, nhưng khi lòng còn đang tự hỏi rốt cuộc là mình làm sao vậy thì miệng cũng đã thốt ra lời nói mang đầy vị dấm chua. Quả nhiên đúng là mình đang ghen tị với Ly Vẫn sao?

Hắn ký khế huyết, sử dụng mỹ nhân kế… Làm nhiều chuyện cho nàng như vậy, nhưng tiểu hồ ly vẫn không chịu liếc mắt nhìn hắn một cái, mà lại cố tình vì tiểu ngốc long cái gì cũng không biết kia chỉ cần nhìn nàng bằng đôi mắt trong suốt thì tiểu hồ ly sẽ tin hắn ngay!

” Được, được… Phượng hoàng xấu xa ta sẽ nhớ kỹ lời ngươi!!” Sau khi Tang Chỉ rống xong lúc này Tuấn Thúc mới hoàn hồn lại. Khi thấy tiểu hồ ly dậm chân muốn đi thì trong đầu như có tiếng sét vang lên, đầu óc đang loạn thành một đống bỗng nhiên hiện ra rất nhiều ý niệm kỳ lạ:

Không thể để cho nàng đi!

Bắt lấy nàng! Không nên để cho Ly Vẫn có thừa dịp mà đoạt cơ hội.

Ly Vẫn thật đáng giận, Ly Vẫn thật âm hiểm, giả bộ mất trí nhớ giả bộ thuần lương, dựa vào cái gì mà hắn có thể ôm ôm ấp ấp tiểu hồ ly nhưng mình lại không thể? Dựa vào cái gì mà hắn có thể ở trong miếu thổ địa, cho dù quá khứ hay tương lai tiểu hồ ly là của hắn ! ! !

Phượng hoàng xấu xa dưới đáy lòng hò hét tuyên bố quyền sở hữu, cơ thể đã muốn hòa với ý thức ôm chặt Tang Chỉ, môi cũng đặt lên môi của đối phương, ngay lập tức tim trở nên ấm áp. Môi của tiểu hồ ly mềm mềm, thơm thơm, dường như… còn có một chút vị ngọt, Tuấn Thúc dựa vào bản năng vừa chà sát, mút, vừa cắn liếm, hàm răng chạm vào nhau, da thịt thân mật lập tức liền không biết chừng mực đã vươn đầu lưỡi muốn công thành đoạt đất.

Bên này Tang Chỉ đã sớm sợ hãi không suy nghĩ được cái gì, nhân lúc Tuấn Thúc hơi hơi buông mình ra để giữa hai người có khe hở có thể hô hấp, tiểu hồ ly thở hồng hộc nghẹn nói: “Phượng hoàng xấu xa, ngươi, ngươi… Ô ô ~” nói chưa kịp xong, Tuấn Thúc đã lại áp sát tiểu hồ ly đem sức nặng cả người đặt trên người Tang Chỉ, tiểu hồ ly chịu không nổi nên khiến cho cả hai người song song ngã lên giường, nụ hôn càng ngày càng kịch liệt.

Tuấn Thúc từ từ nhắm hai mắt lại, khuôn mặt vì sốt nhẹ mà hơi phiếm ửng hồng, dùng hết sức lực cắn Tang Chỉ. Nóng, nóng quá! Tang Chỉ đầu óc trống rỗng chỉ cảm thấy phiền muộn khi môi phượng hoàng xấu xa đỏ mọng lại nóng quá, mà không chỉ là môi mà ngay cả cái trán lẫn đầu lưỡi đều nóng, hắn nhất định đã bị nóng sốt đến hồ đồ rồi nên mới có thể…

Tang Chỉ càng nghĩ càng xấu hổ, ngay cả mình cũng bị lây bệnh hay sao mà cả người đều nóng lên, đang bối rối do dự không biết làm sao thì chợt cảm giác như có một con rắn nhỏ trơn trợt tiến vào trong miệng, qua trái qua phải cuối cùng lướt qua hàm răng mà bắt lấy chiếc lưỡi đinh hương cùng nhau dây dưa chơi đùa.

“A…” Tiểu hồ ly hoảng hốt không hiểu nên sợ hãi giãy dụa, mà Tuấn Thúc cố tình giống như bị điên lên rồi nên vừa môi hôn vừa cắn cắn, hơi thở nam tính quen thuộc mà xa lạ phả trên mặt Tang Chỉ giống như có mùi thảo dược mà phượng hoàng xấu xa bình thường hay tắm rửa, hai người gắn chặt hôn môi lẫn nhau, vây trong lòng là một cảm giác ấm ấp nói không nên lời, chát chát nhưng lại còn phiếm ngọt.

Nhưng mà, phương thức bá đạo điên cuồng như vậy của phượng hoàng xấu xa có thể làm cho miệng mình sưng lên hay không? Hai người lăn trên giường lâu như vậy, hắn dường như còn sợ mình bỏ chạy đi nên túm chặt cánh tay, vừa rồi toàn thân đều tập trung chú ý ở môi nên không cảm giác được, ưm ~~ giống như có chút đau, phỏng chừng cũng đã bị xiết bầm tím.

Tang Chỉ đầu óc vừa nghĩa tới việc khác thì rốt cuộc cũng quay lại trọng điểm. Đợi chút! Mình đang làm gì thế này? Phượng hoàng xấu xa bị nóng sốt đến hồ đồ, không lẽ mình cũng ~~~ hồ đồ theo? Cùng lúc đó, Tuấn Thúc cuối cùng cũng buông Tang Chỉ ra, tay phải nhẹ nhàng kéo vài sợi tóc rũ xuống của tiểu hồ ly, khàn khàn nói:

“Tang Chỉ.”

Đôi mắt tràn ngập mê ly, mày liễu tựa như mây, tiểu hồ ly nhìn vào ánh mắt của Tuấn Thúc, thật giống như có một cỗ hấp lực liền biết mình bị đối phương hấp dẫn, khó trách được lúc trước tiểu tiên thỏ lại dễ dàng tin lời nói của hắn, yêu thuật của phượng hoàng xấu xa, đúng vậy, nhất định là hắn sử dụng yêu thuật!

Cho nên tim của mình mới đập mạnh như vậy, mới có thể cảm thấy tứ chi vô lực ——

“A a a!” Tang Chỉ càng nghĩ càng đau đầu, ôm đầu bắt đầu kêu to. Tang Chỉ, ngươi là làm sao vậy? Rốt cuộc là làm sao vậy? Chẳng lẽ ngươi cũng phát sốt rồi? Bị phượng hoàng xấu xa lây bệnh sao?

Tuấn Thúc thấy thế cũng nhịn không được nhíu mi lại, định đưa tay ra sờ vào hai má của Tang Chỉ nhưng tiểu hồ ly đã nhanh tay đẩy hắn ra, bỏ chạy thục mạng.

Tác giả: tiết mục ghen tuông của phượng hoàng xấu xa giờ mới bắt đầu đây, hì hì, tra tấn hắn có vẻ là chuyện vui lắm đây nha. Phượng hoàng xấu xa thật đáng thương nha, bị phiền muộn tới hôn mê lại còn tự mình đa tình, ha ha ha.