Tối nay, Nhiếp Chấn Hoành gần như nói hết những lời ngọt ngào âu yếm với Lâm Tri.
Nhưng vì bé con ngây thơ và suy nghĩ đơn giản quá, nên dù Nhiếp Chấn Hoành có nói những câu khiến người thường đỏ mặt xốn tim cách mấy, Lâm Tri cũng chẳng thẹn thùng chút nào.
Ngược lại, cậu còn hớn ha hớn hở, ngây ngô ngốc nghếch thảy lại hết những lời âu yếm Nhiếp Chấn Hoành dạy mình về cho người đàn ông, khiến ông chủ Nhiếp mặt dày cũng khó lòng chống đỡ cho nổi.
Dỗ bé con đi ngủ xong, Nhiếp Chấn Hoành lặng lẽ khập khiễng lên lầu tắm nước lạnh, rồi lại lăn lộn trên giường bụm mặt cười ngớ ngẩn một lúc lâu, sau đấy mới chìm vào giấc mộng một cách khó khăn.
Quan hệ giữa hai người dường như cũng càng khắng khít hơn nhờ cái hôn khác thường kia.
Từ khi biết kiểu hôn mới, Lâm Tri thường xuyên muốn nếm trải lại, tựa như một đứa trẻ ham ngọt, luôn quấn lấy anh để liếm thêm vị ngọt kẹo bông gòn.
Nhiếp Chấn Hoành làm sao cưỡng nổi trái ngọt đã chủ động dâng đến miệng mình?
Lúc ở nhà thì thôi không bàn, nhưng ban ngày ban mặt trong cửa hàng rồi, anh còn bị “đánh lén” rất nhiều lần, khiến anh chỉ ước chi có thể xử tử hình ai kia tại trận, nhưng lại không nỡ làm thế.
Anh chỉ có thể nhân những lúc bên ngoài không có ai, đè chú bé tò mò trong góc phòng ra, dạy dỗ cặn kẽ thêm mấy lần.
Cứ dính nhau như vậy vài hôm liền, nhưng hai người cũng không quên để ý bệnh tình của bà Cam.
Vào lúc nghỉ trưa một hôm nọ, Tôn Mạn Cầm, Trương Hưng Toàn đưa cán bộ tổ Dân Phố xuống, tập hợp hết các hộ buôn bán trong khu tập thể cũ tới quảng trường nhỏ ở giữa khu.
“Hôm nay chúng tôi gọi bà con tới đây, là muốn nhờ sự trợ giúp của bà con…”
Ông chủ cửa hàng kim khí Trương Hưng Toàn trước giờ không nổi bật lắm lại mở màn đầu tiên, kể lại chuyện nhà bà Cam bằng chất giọng sang sảng thô ráp.
Phần lớn dân trong khu này đều là láng giềng lâu năm, họ sống cuộc đời đơn giản, lúc nào rỗi việc thì chỉ tụ tập chơi mạt chược, tám nhảm này kia, gần như ai cũng đều biết chuyện bà Cam đổ bệnh rồi.
Tôn Mạn Cầm đứng ngay cạnh Trương Hưng Toàn, tiếp lời bác ta, “Hôm qua bác sĩ lại gọi điện cho tôi, giục gia đình người bệnh mau quyết định.
Nếu thật sự không giải phẫu nhanh, thì chỗ xương gãy của bà cụ rất dễ hoại tử do thiếu máu, sau này cũng không đi lại được nữa…”
Nói đến đây, mặt Tôn Mạn Cầm đượm vẻ u sầu, dì cũng chẳng thuật tiếp được nữa, Trương Hưng Toàn lại bước lên cất lời, “Mọi người đều biết gia cảnh nhà họ Cam rồi.
Bà Cam không đủ tiền phẫu thuật, nhưng nếu bắt chúng ta phải tận mắt nhìn một bà cụ tốt tính như thế, đã sống một cuộc đời vất vả đến vậy phải mất sớm, thì tôi tin quý vị ở đây cũng không đành lòng!”
Bác ta vỗ ngực, “Lão Trương tôi đây đã mở tiệm trên phố này mười mấy năm ròng, bảo tích cóp được nhiều tiền thì thú thực là tôi không có, nhưng dành ra 300-500 tệ tôi vẫn đóng góp được.
Tôi vốn định mặt dày kêu gọi bà con cùng quyên tiền, nhưng về sau em Tôn đã mắng tôi một trận, kêu tôi không hiểu mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh!”
Trương Hưng Toàn có vẻ chẳng thấy mất mặt tẹo nào, vò đầu nói, “Tôi ngẫm lại thấy cũng đúng! Một thằng già cô đơn như tôi, chỉ nuôi mỗi thân mình, không phải tiêu tiền vào chuyện gì khác như bà con, không thể làm cái chuyện… từ gì đang mốt bây giờ ấy nhỉ, ờ, là, “cần giũa lại nết” như vậy được! May mà có tổ trưởng Hách bên tổ dân kịp thời đưa ra giải pháp cho tụi tôi, vừa không bắt bà con phải tốn kém, vừa giúp được bà Cam!”
“Kìa! Cái lão Trương Hưng Toàn này! Tốn kém là tốn kém thế nào!”
“Đúng rồi đấy! Chỉ mình ông muốn làm người tốt chắc? Còn tụi này đều là hạng vắt cổ chày ra nước à?”
“Ối kìa ối kìa, mọi người nghe ý của tổ trưởng Hách đã, sao cứ rối lên thế, chẳng lẽ không ai muốn giúp bà Cam à?”
“Khụ khụ, bà con yên lặng, yên lặng chút đã nào!”
Thấy đám láng giềng bắt đầu mồm năm miệng mười nhao nhao lên, người phụ nữ chín chắn bình tĩnh đứng cạnh Trương Hưng Toàn nãy giờ rốt cuộc cũng mở miệng, “Bà con nghe tôi nói trước đã, rồi mình lại cùng bàn bạc với nhau sau!”
“Được rồi, nghe tổ trưởng Hách phát biểu đã nào!”
“Tổ trưởng Hách, chị nói đi, chúng tôi đang nghe đây!”
Bà con khối xóm cũng biết người phụ nữ này, nhanh chóng nghe lời yên tĩnh lại.
“Tôi cũng là bạn cũ với nhiều bà con ở đây, nhưng vẫn xin tự giới thiệu trước, tôi tên Hách Lệ, làm việc ở tổ dân.
Tôi chịu trách nhiệm chủ yếu về mảng công tác xây dựng, văn hóa và giáo dục của khu phố mình.
“Lần này, bên chúng tôi nghe được tình hình của bà Cam, cũng rất coi trọng việc này.
Tình cờ thay, dạo gần đây khu ta đang chuẩn bị hoạt động kính lão tri ân người già.
Một dự án trong ấy là bán hàng từ thiện, kêu gọi các chủ tiệm và người tự nguyện cùng tham gia, lợi nhuận thu về không chỉ gom được phí phẫu thuật cho bà Cam, mà còn có thể giúp đỡ những người già neo đơn khó khăn cần sự trợ giúp trong khu phố ta, để họ có được ít trợ cấp đỡ đần cuộc sống!”
“Bán hàng từ thiện? Ý này hay đấy!”
“Là sao? Bảo chúng tôi đừng quyên tiền, mà quyên hàng để bán à? Thế thì khác gì nhau đâu? Hàng mà chẳng là tiền ư!”
“Vớ vẩn, rảnh đâu mà bày vẽ! Theo ý tôi ấy, cứ để cái thùng quyên góp ở đây, ai thích thì quyên!”
“Ông nói thế mà nghe được à, nhỡ có kẻ trộm tiền từ thùng thì làm sao?”
“Theo ý tôi thì bán hàng từ thiện cũng hay mà.
Mình đều là dân buôn bán, lấy hàng tồn kho nhà mình ra làm chuyện tốt, cũng ổn thôi mà?”
Thấy phía dưới lại tranh cãi ồn ào, Hách Lệ vội giơ tay trấn an mọi người, “Bà con yên tâm, tổ dân sẽ thuê chuyên gia tổ chức buổi bán hàng từ thiện này, mỗi khu chỉ cần chọn vài người ra trông hàng là được!
“Hơn nữa, chúng tôi sẽ không để bà con phải góp hàng miễn phí đâu! Mọi chi phí sẽ được ghi vào danh sách, sau này bán xong, chỉ phần lợi nhuận mới đưa về quỹ tình thương thôi.
Chúng sẽ được cộng cùng số tiền quyên góp lớn từ một số dân buôn khu mình, để giúp đỡ những người già có hoàn cảnh khó khăn ấy mà!”
“Thế thì được, thế thì được.”
“Tôi đã bảo mà, người làm lãnh đạo phải suy nghĩ thấu đáo hơn dân thường chúng ta chứ!”
“Được đó được đó! Tổ trưởng Hách, tiệm quà sáng Lão Uông nhà chúng em đồng ý! Hội chợ từ thiện bắt đầu từ buổi sáng phải không? Tiệm em xin bao hết bữa sáng cho mọi người!”
“Chà! Chị Uông chị nhanh nhảu quá! Thế thì tiệm cơm nhà em cũng xin tài trợ cơm hộp cho các bác nhé!”
“Tổ trưởng Hách, bán gì cũng được à? Tôi bán chiếu có được không?!” Nhiệt Hợp Mạn bế con gái đứng đằng sau đám đông, cũng mở miệng góp vui.
“Được được, chỉ cần là đồ dùng bình dân, thì gì cũng được!”
Hách Lệ thấy mọi người tích cực như thế, khuôn mặt xưa nay luôn nghiêm túc cũng nở nụ cười, “Mọi người cũng có thể bán mấy món hàng mới lạ thú vị nữa! Kế hoạch của khu mình là tổ chức hội chợ bán hàng từ thiện ở quảng trường lớn ngoài tòa Vạn Đạt mới mở kế đường vành đai 2.
Đến lúc đó hội thanh niên đi dạo phố nhiều, tiêu xài cũng ác!”
“Ồ, thế thì gần nhỉ, đi bus mấy trạm là tới!”
“Tôi phải về tiệm tìm xem, coi món gì bán chạy, mấy hôm nữa lại nhập thêm ít hàng!”
Con phố sau trưa vốn yên lặng tĩnh mịch bỗng trở nên hừng hực khí thế trong tiếng chuyện trò bàn tán của mọi người.
Nhiếp Chấn Hoành dẫn theo Lâm Tri đứng giữa đám đông, nghe từ đầu chí cuối, nỗi lo lắng về hai bà cháu họ Cam luôn đè nặng lòng anh cũng vơi đi chút đỉnh.
Anh nghiêng đầu, nói với Lâm Tri bên cạnh mình.
“Nhắc mới nhớ, bà Cam còn gửi kha khá lót giày đã làm xong trong tiệm mình, mình bán giúp bà cụ đi.”
“Dạ.”
“Mấy món con con treo trên tường như thắt lưng, tất, móc chìa khóa linh tinh chắc cũng dễ bán đấy.”
“Dạ.”
“Hôm đấy tụi mình đóng cửa hàng, qua góp vui nhé.”
“Dạ dạ.”
“Anh bảo gì em cũng “dạ” à?”
Nhiếp Chấn Hoành cười, vuốt mũi bé con, “Bày em lên giá bán luôn nhé, được không?”
“…”
Đến đây, thì cậu thanh niên luôn gật đầu rốt cuộc cũng không “Dạ” nữa, cậu ôm chặt cánh tay Nhiếp Chấn Hoành, nghiêm túc nói: “Không được bán đâu! Phạm pháp đấy.”
Nhiếp Chấn Hoành thầm thì đùa cậu, “Thế thì anh bán trộm.
Tri Tri nhà mình tốt như vậy, nhất định có thể bán với giá cao.”
Đám đông dần tản đi, Nhiếp Chấn Hoành cũng dắt Lâm Tri về cửa hàng.
Bé con hình như vẫn tức vì câu nói vừa rồi của anh, cậu im thin thít, bước càng nhanh hơn, bỏ lại Nhiếp Chấn Hoành đằng sau.
Nhưng đi được một lát, Lâm Tri lại bất giác dừng bước, cúi đầu đợi Nhiếp Chấn Hoành khập khiễng đến gần.
“Bé ngốc, không bán em đâu.”
Nhiếp Chấn Hoành đuổi kịp cậu, giơ tay vòng lấy bả vai thon gầy của cậu thanh niên, ôm chặt ai kia.
Ban nãy anh cố ý hỏi dò bỡn cợt như thế, chỉ là vì muốn giúp bé con từ từ nắm bắt một vài đạo lý đối nhân xử thế thú vị.
Nhưng mới đùa được một hai câu, phản ứng của Lâm Tri đã khiến trái tim anh vừa chua xót vừa mềm nhũn.
“Sao anh lại bán Tri Tri nhà mình đi được?”
Bấy giờ Nhiếp Chấn Hoành đổi qua giọng điệu trịnh trọng, ôm sát ai kia, nghiêm túc bảo, “Tri Tri là thứ quý giá nhất đời anh.
“Có bán sạch bản thân anh đi, anh cũng chẳng nỡ bán em.”
—
Nha Đậu:
Tại nơi tổ chức hội chợ từ thiện.
Nhiếp Chấn Hoành mang chiếc ghế ngả của mình ra hội trường, bao giờ không có ai thì nằm ngủ gật.
Đỗ Tử Vân vừa mất cả kỳ nghỉ Hè đưa Phan Tri Nhạc cũng được nghỉ một bữa hiếm hoi tới hội chợ giúp mọi người.
Thấy ông chú đào hố hãm hại mình đang nằm ngủ phởn phơ sau quầy hàng, Đỗ Tử Vân siết chặt nắm tay, rất muốn tẩn cho chú ta một trận.
Nhưng sợ dạy hư học sinh của mình, cuối cùng Đỗ Tử Vân chỉ có thể căm tức lấy một tờ giấy to trắng tinh ra, viết xoèn xoẹt hai hàng chữ màu đen bằng bút lông dầu, lén lấy băng dính dán nó lên tay vịn ghế của Nhiếp Chấn Hoành.
Lâm Tri đi một vòng quanh hội trường rồi về, thì thấy một tờ giấy treo cạnh anh Hoành nhà mình.
Cậu vận lộn nhận diện con chữ rõ lâu, thì mới hiểu đại khái dòng chữ trên đấy ——
“BIẾT SỬA GIÀY, DỄ NUÔI.
BÁN RẺ!!”
Bán rẻ là bán giá bao nhiêu?
Lâm Tri không biết.
Nhưng khi Nhiếp Chấn Hoành mở mắt ra, anh thấy bé con nhà mình mang một đống tiền tới trước mặt anh.
“Trả nè.
Mua anh!”
[HẾT CHƯƠNG 67].