Thợ Sửa Giày

Chương 52: 52: Ve Mọc




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Nhiếp Chấn Hoành gọi bừa hai suất hoành thánh cay ở cửa hàng đồ ăn nhanh đối diện mang về làm bữa tối.

Giờ anh không muốn lên lầu về nhà lắm, chỉ muốn ở lại với cậu nhóc thêm một lát.
“Ăn suất này đi.”
Nhiếp Chấn Hoành để cái bát có phần nước dùng thanh nhẹ trước mặt Lâm Tri, bản thân anh thì đưa tay kéo suất cay hơn về.

Lúc chuẩn bị động đũa, anh thấy chú nhóc đang nhìn bát súp đỏ ối cay nồng đặc dầu của anh với ánh mắt thèm thuồng.
Nhiếp Chấn Hoành hơi buồn cười.
“Tối ăn cay quá cẩn thận lại nóng trong người đấy.”
Hai người họ đều là dân Dung Thành chính tông, thích ăn đồ cay.

Nhưng trước đây có mấy lần ăn tối cay mặn quá, hôm sau Nhiếp Chấn Hoành thấy sắc mặt Lâm Tri không ổn lắm.

Có đợt cậu còn bị nhiệt, ăn cơm cũng chẳng muốn há miệng, làm anh sợ hết hồn.
Sau đận ấy, Nhiếp Chấn Hoành bèn chú ý cân đối bữa ăn cho cậu.

Tối nay lúc gọi canh hoành thánh, anh cũng bảo chủ quán làm thêm bát mới.
“Một tí thôi.”
Lâm Tri li3m môi, lưu luyến nhìn váng dầu ớt đỏ quạch một lúc lâu, rồi mới ngẩng đầu nhìn về phía Nhiếp Chấn Hoành, “Muốn ăn.”
“…”
Bị đôi mắt đen lay láy nom rõ là đáng thương nhìn mình chăm chú như thế, Nhiếp Chấn Hoành không thể cất nổi câu chối từ.
Anh cảm thấy trái tim mình như bị ai đấy cọ vào, mềm mại ngưa ngứa.
“Vậy thì chỉ một tí thôi nhé.”
Anh gắp một nhúm ớt to bằng hạt lạc bỏ vào bát Lâm Tri, đoạn bảo, “Ăn đi.”
Lâm Tri nhìn váng dầu lan ra trong bát mình, vừa lòng, “Dạ!”
Mười mấy miếng hoành thánh cay, Nhiếp Chấn Hoành chỉ ăn vài phút là xong.

Lâm Tri ăn chậm hơn một tẹo, cậu bỏ từng chiếc vào miệng nhai thật chậm rãi, tựa như cách cậu vẫn thường đánh giá thế giới.


Trông cậu như đang từ tốn và tỉ mẩn nhấm nháp hương vị tươi mới của cuộc đời.
Cũng giống vằn thắn, hoành thánh cay là món ăn vặt đặc sắc của vùng Tây Nam này, đấy là món canh mà nhà nào cũng biết làm.
Vỏ bột hơi mỏng hình vuông bọc lên thịt lợn xay tươi mới mềm nhuyễn, xối dầu nóng lên hỗn hợp ớt bằm, tiêu tứ xuyên, hạt tiêu đến khi các loại hương liệu tan vào nhau, nêm thêm chút giấm và dầu mè, rồi lại rưới vài muỗng canh loãng để làm thành sốt, rải hành lá thái nhỏ và vừng lên, vậy là đã có một món ăn ngon miệng cay xè.
Sở dĩ gọi nó là hoành thánh “siêu tê”, là vì người dân vùng Tây Nam khoái vị cay tê.

Sau khi vớt hoành thánh cay ra, họ còn hay rưới thêm một lượt dầu ớt trộn với tiêu tứ xuyên thơm nồng, ngửi mùi thôi là đã thấy thèm, ngon lành the the đầu lưỡi, cay xộc tê lên đến tận đỉnh đầu.

(Món hoành thánh cay tê đặc trưng của tỉnh Tứ Xuyên, vùng Tây Nam Trung Quốc)
“Hắt —— xì!”
Nhiếp Chấn Hoành đang ngẩn ngơ ngắm cậu nhóc ngoan ngoãn ăn bữa tối, thì bỗng thấy Lâm Tri chun mũi lại, bàn tay cầm đũa còn chưa kịp che mũi miệng, một cái hắt xì đã bật ra.
“… Ưm.”
Lâm Tri phải gắng chớp mắt mấy lần thì mới dìm vị cay tê xuống được.

Đến khi ngước mắt lên, cậu thấy mu bàn tay của người đàn ông trước mặt dính mấy giọt dầu.
Úi… còn có cả nước miếng của cậu nữa.
Hiếm khi Lâm Tri lại ngượng ngùng thế này, cậu muốn rút khăn giấy, nhưng Nhiếp Chấn Hoành đã rút mấy tờ đưa cho cậu trước.
“Ăn từ từ, lau cái đã.”
“Vâng.”
Lâm Tri nhận lấy, nghe lời lau cái miệng dính dầu, rồi lại xì mũi, sau rốt mới nhìn mu bàn tay của người đàn ông lần nữa.
“Anh Hoành, anh cũng lau đi ạ.” Tay cậu hẵng còn một tờ giấy thừa, cậu chủ động duỗi tay lau sạch “chứng cứ phạm tội” của mình, còn định lôi Nhiếp Chấn Hoành đi rửa tay ở bồn.
“Không sao.” Nhiếp Chấn Hoành lại chẳng hề bận tâm, anh rụt cánh tay về trước người mình, cười bảo Lâm Tri mau ăn hết bát đi.
Từ trước đến nay Lâm Tri chẳng bao giờ bất đồng ý kiến với anh trong mấy vấn đề nhỏ nhặt này, cậu luôn cảm thấy anh Hoành nói gì cũng đúng.
Nhưng hôm nay cậu lại không động đũa ngay —— chỉ vì khi cậu liếc đến đoạn khuỷu tay đang đặt trước ngực của người đàn ông, một mảng đỏ như màu rỉ sắt bỗng đập vào mắt cậu.
“Chảy máu rồi!”
Cậu trợn tròn mắt, nhìn về phía Nhiếp Chấn Hoành.
Thấy bé hamster cả kinh, Nhiếp Chấn Hoành mới muộn màng nhớ ra mình đã quên băng bó vết thương do bị ngã hồi chiều.
Vẻ hoảng hốt hiện lên trong đôi mắt đen lay láy, Nhiếp Chấn Hoành vội vàng rụt tay về đằng sau, đồng thời trấn an cậu nhóc, “Không không, hết chảy máu lâu rồi.”

Nào ngờ lần này cậu ngố lại không bị lừa bởi câu nói qua loa lấy lệ của anh.

Cậu thả đũa xuống, túm cánh tay anh bằng cả hai tay mình, kéo anh về đằng trước.
“Máu nè!”
Lâm Tri chạm thật nhẹ thật cẩn thận lên mảng đỏ kia, rồi lại lập tức dịch tay ra.
“Đau lắm.” Cậu nhíu mày.
Hồi đấy, sau khi thôi học, Lâm Tri phải ở nhà trong một khoảng thời gian rất dài, chẳng làm được gì cả.
Cậu không nhớ rõ thời kỳ ấy lắm, chỉ nhớ mẹ dẫn cậu đi khám rất nhiều bác sĩ, họ bảo ngoài vấn đề đọc hiểu con chữ, thì cậu còn mắc chứng bệnh gì đấy.
Sau đó nhà cậu luôn tràn ngập tiếng bố mẹ cãi nhau, ngày lại qua ngày, khiến cậu không dám mở miệng nói gì.
Người cha xưa kia luôn ôn hòa với cậu dường như không tin cậu là đứa đần độn, luôn cố ý ép cậu đọc sách.
Lâm Tri không chịu, có lần bị ép dữ quá, cậu trốn trên giường gào thét chống cự, nhưng lại bị gã đàn ông kia đánh cho một trận.

Đến giờ Lâm Tri hẵng còn nhớ như in cảm giác cánh tay mình bị lão kéo xuống.
Người cậu đập vào tường, eo va thẳng vào góc tủ, cơn đau bén nhọn nhói lên, dòng máu đỏ tươi thấm đẫm áo ngủ của cậu.

Lâm Tri sợ tới mức đờ đẫn cả người, mãi đến khi mẹ bế cậu lên và chặn cơn đánh chửi của bố lại.
May thay, về sau mẹ đã ly hôn với lão ấy.
Mẹ ở với cậu, dẫn cậu đi học vẽ.

Lâm Tri phát hiện xung quanh dần có thêm màu sắc, thì mới từ từ khá lên được.
Nhưng hôm nay, thấy vết trầy trên cánh tay Nhiếp Chấn Hoành, Lâm Tri lại nhớ tới cảm giác đau đớn ấy ngay.
Cậu mím môi, nhìn chằm chằm vào mảng rỉ sắt kia, hàng lông mày nhíu sít lại.
“Không đau, thật sự không đau mà.”
Nhiếp Chấn Hoành chủ động nắm ngón tay cậu nhóc, ấn lên vết thương kia, “Em sờ đi, máu khô, kết vảy cả rồi.”
Nhiếp Chấn Hoành không ngờ Lâm Tri lại phản ứng dữ dội như vậy trước vết thương xoàng của anh.
Anh rất lấy làm cảm động, còn hơi mừng thầm, tự dưng thấy bị thương cũng có giá trị phết.


Có điều, trông cậu em hàng xóm căng thẳng lo lắng như thế, anh lại cảm thấy niềm vui nhỏ nhặt của mình không đáng giá.
“Ngày xưa bị người ta đánh, không phải em còn đau hơn à?”
Nhiếp Chấn Hoành bỗng nhiên nhớ tới hồi hai người mới quen, cậu nhóc bị người ta đánh xanh tím mặt mày, giờ mới chợt muộn màng thấy thương xót.

Anh nhẹ nhàng vỗ về xương gò má của Lâm Tri, may mà bây giờ nơi đó trắng trẻo trơn nhẵn, không còn bất kỳ dấu vết gì.
Lâm Tri lại lắc đầu, “Không chảy máu, không nghiêm trọng.”
“Không chảy máu thì không nghiêm trọng à?” Nhiếp Chấn Hoành không đồng tình, “Ai bảo thế?”
“Mẹ ạ.”
Lâm Tri thành thật trả lời, còn vén áo mình lên, để lộ một đoạn eo.
“Chảy máu, nghiêm trọng lắm,” cậu vừa nói, vừa chỉ vào một khoảng da sậm màu hơn trên bụng mình, “Sẽ để lại sẹo đấy.”
Đó là nơi cậu va phải góc tủ ngày xưa.
Lâm Tri nói xong, mắt lại liếc về phía mắt cá chân đang tựa vào cạnh bàn của Nhiếp Chấn Hoành.
Chỗ ấy, chắc cũng như thế này.
Lúc anh Hoành chảy máu… nhất định anh ý cũng rất đau.
“Dù có chảy máu hay không, bị thương là phải nói ra, biết chưa?”
Mắt Nhiếp Chấn Hoành hơi hoa lên vì mảng da trắng lóa, phải nhìn kỹ anh mới thấy vết sẹo nhỏ trên phần eo của cậu nhóc.
Vào giờ phút này, anh lại hoàn toàn quên khuấy mất điều mình vừa nói, nghiêm túc dặn dò Lâm Tri, “Lần sau nếu có ai chuẩn bị đánh em, thì em phải chạy thật nhanh, biết chưa? Không trốn được thì ráng bảo vệ bản thân, đánh trả lại.

Nếu bất cẩn bị thương, em cũng phải lập tức gọi điện báo anh ngay, đã nhớ chưa nào?”
“… Dạ.”
Lâm Tri gật đầu, ngước lên hỏi lại, “Vậy anh Hoành thì sao ạ?”
Nhiếp Chấn Hoành sửng sốt, đoạn ho nhẹ bảo.
“Anh cũng sẽ làm thế.

Cố gắng không để bị thương…”
Sau khi nhẩm lại lời của Lâm Tri mấy lần, anh nhấm được chút ngọt ngào, không khỏi nói, “Nếu anh bị thương, anh sẽ để em băng bó cho anh.”
Nhiếp Chấn Hoành vươn cánh tay không xây xát của mình ra, lại lấy hộp thuốc mộc mạc kế kệ hàng tới bên cạnh.

Trong hộp vẫn còn băng gạc chưa dùng hết từ lần trước, anh nhét nó vào tay Lâm Tri, nói, “Băng xong, thì vẽ lên đấy cho anh nhé.
“Vẽ rồi… sẽ khỏi nhanh hơn.”
“Vẽ gì ạ?”
Lâm Tri vừa mở băng gạc ra, vừa hỏi.

“Tri Tri có muốn vẽ gì không?”
Nhiếp Chấn Hoành hướng dẫn cậu khử trùng vết thương cho mình, tay hai người ấp lên nhau, kéo từng vòng băng qua khuỷu tay anh.
“Ừm…”
Lâm Tri chớp chớp mắt, cúi đầu suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc cũng nảy ra ý tưởng khi nhìn lướt qua vết sẹo trên eo mình.
“Vẽ ve ạ!”
Ve…?
Đáp án ngoài dự đoán này khiến Nhiếp Chấn Hoành cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
(Ve trong tiếng Trung là 知了, trong đó từ 知 là chữ Tri trong tên của Lâm Tri.)
Anh không khỏi nắm lấy ngón tay cậu nhóc, hỏi, “Tại sao… lại là ve?”
Lâm Tri không phát hiện ra tình cảm khác thường trong ánh mắt của người đàn ông, chỉ cầm tay anh chọc lên vết sẹo của mình.
“Mẹ nói, sẹo là huân chương mà ông trời ban cho anh hùng.
“Huân chương của em, là ve con đấy.”
Ánh mắt Nhiếp Chấn Hoành đậu lên eo Lâm Tri.
Lần này anh quan sát nó cẩn thận hơn, phát hiện khoảng da thịt sẫm màu kia quả thực hơi giống một con ve.

Đuôi của đôi cánh nho nhỏ ở ngay gần rốn, tựa như nó mới vươn mình ra từ phần bụng mềm của cậu vậy.
Nhưng câu nói tiếp theo của cậu nhóc lại khiến Nhiếp Chấn Hoành hơi khó hiểu, “Anh Hoành có con rết… giờ thì đổi qua ve.”
Nhiếp Chấn Hoành không đừng được, phải hỏi thêm, “Con rết gì cơ?”
Sau đó, anh thấy Lâm Tri ngồi xổm xuống, sờ vết sẹo khâu trên mắt cá chân bên trái của mình.

“Nè.”
Cậu nhóc không hề ghét bỏ nó tẹo nào, mà còn vuốt v e vết sẹo dài ấy bằng đầu ngón tay như đang nựng thú cưng.
Động tác của cậu vừa nhẹ nhàng vừa chậm rãi, thấm đượm vẻ trấn an ngây thơ.
“Tri Tri…”
Cảm giác ngứa ngáy chạy dọc lên từ mắt cá chân, đi kèm sự dịu dàng của loài thú nhỏ, khiến Nhiếp Chấn Hoành cảm thấy cơn đau mình chịu đựng bấy lâu đều tan đi hết.
Hóa thành nước đường, đầy ắp như sắp tràn ra đến nơi.
Lâm Tri nâng tay lên, ngón tay lại cẩn thận m ơn trớn vết thương trên khuỷu tay Nhiếp Chấn Hoành, nói với vẻ chắc nịch ——
“Ve mọc ra, là hết đau thôi.”
Ừ.
Nhiếp Chấn Hoành không khỏi nói thầm trong lòng ——
Ve đã mọc ra rồi..