Thợ Sửa Giày

Chương 49: 49: Tức Quá Bỏ Đi Rồi





Nhiếp Chấn Hoành cảm giác trái tim mình đang thất thủ.
Thật ra, cảm giác này đã giằng xé tim anh một thời gian, chẳng qua anh vẫn luôn kìm nó lại, vờ như không thấy, cốt để bóp ch3t mầm mống dị thường còn chưa nảy thành cây này.
Nhưng nếu có thể khống chế được trái tim, thì trên đời đã chẳng có nhiều kẻ si tình khốn khổ như thế.
Khi anh còn chưa kịp nhận ra, chồi non bé nhỏ trong tim anh đã chui khỏi lòng đất, lớn lên thành cây đại thụ che trời.

Cái cây ấy không xuất hiện bừa phứa, mà là được họa nên từ từng nét cọ ngây ngô thẳng thắn của cậu em nhà hàng xóm.

Ánh dương và gió ấm xuyên qua tán cây, những chiếc lá xanh non mơn mởn rì rào sinh trưởng trong ánh mặt trời, chốc chốc lại cọ vào trái tim anh, khiến đồng cỏ hoang trong lòng Nhiếp Chấn Hoành cũng không khỏi rung rinh theo, sinh sôi tươi tốt.
Trạng thái ấy vốn dĩ cũng chẳng ảnh hưởng đến anh, nhưng khi có người đột nhiên xuất hiện, còn hay kéo cậu hàng xóm ra khỏi phạm vi tầm nhìn của anh, thì lòng Nhiếp Chấn Hoành càng lúc lại càng khó chịu thêm.
Hôm nay, Đỗ Tử Vân lại vào tiệm giày, bừng bừng hứng thú bảo có nhóm bạn sắp tổ chức tiệc board game, muốn mời Lâm Tri đi chơi Ma Sói chung.
Lâm Tri đang chuyên chú vẽ vời, lắc đầu nói không muốn đi.
“Đi nào đi nào, đi giờ luôn này!”
Đỗ Tử Vân giơ ngón trỏ lên, cất giọng điệu nài nỉ, “Bên đấy chỉ thiếu hai người thôi, hai đứa mình đi là vừa xinh!”
Thật ra qua mấy lần chung đụng, Đỗ Tử Vân cũng cảm nhận được sự thờ ơ của Lâm Tri đối với mình.

Cô nàng thuộc tuýp cởi mở, cũng chẳng chê mấy người khó gần.

Nhưng nếu người ta đã thật sự không có hứng thú với mình, thì cô nàng cũng sẽ không quấn quýt si mê quá đà.

Chưa kể đến việc làm phiền người khác, mà chính bản thân mình cũng đánh mất tôn nghiêm chứ chẳng chơi.

Đàn ông thôi mà.

Không cưa được anh này thì chuyển qua cưa anh khác, quá đơn giản!
Chẳng qua Đỗ Tử Vân khó lòng đè nén nổi thiện cảm mà mình dành cho Lâm Tri.
Một cậu trai trong sáng thế này, tuy nói năng làm lụng ngốc một tẹo vụng một tí, nhưng lại khiến người ta mềm lòng cảm thấy đáng yêu.

Cô nàng nghĩ bụng không tán đổ được thì làm bạn bè cũng tốt.
Vì thế, nên cô bé mới hay tới tìm Lâm Tri.
Đỗ Tử Vân cảm thấy Lâm Tri ở nhà nhiều quá, còn ỳ hơn cả cô nàng.

Ngày nào cũng ngồi vẽ tranh trong cửa hàng, chẳng có hoạt động giải trí gì khác, cô bé ngẫm mình lại nghĩ tới người, cứ cảm thấy Lâm Tri sống thế thì buồn tẻ nhạt nhẽo quá, đôi lúc còn sốt ruột thay cho cậu.
Chẳng thế mà, hôm nay có một nhóm bạn hẹn cô nàng đi chơi, cô nàng lại nghĩ tới Lâm Tri ngay.
“Tụi mình, cũng được coi là bạn rồi đúng không?”
Đỗ Tử Vân kéo cái ghế nhỏ qua, ngồi trước mặt Lâm Tri, mặt dày bảo, “Bạn bè gặp khó, cần nhờ anh cứu cánh đây.

Tiểu Lâm, anh cũng nên để mặt mũi cho em chứ?”
Cô nàng đã giao lưu với Lâm Tri bao lần, cũng phát hiện một sự thật đơn giản —— nói càng trực tiếp càng giản đơn, thì đối phương càng dễ lý giải và đáp lời hơn.
Quả nhiên.
Cậu thanh niên nghe hết lời cô bé nói, bàn tay đang bận rộn khựng lại.
“Bạn bè… cần cứu cánh à?”
“Dạ dạ!” Đỗ Tử Vân thở phào nhẹ nhõm, giải thích với cậu, “Thiếu nhiều người quá thì không chơi được trò ấy nữa, anh lấp chỗ giúp em đi! Mình chơi 2-3 tiếng rồi về thôi!”

Bạn bè… sao?
Lâm Tri cụp mắt.
Cậu còn nhớ trước khi mẹ qua đời, mẹ hay túm tay cậu nhắc đi nhắc lại, là cậu phải kết nhiều bạn hơn.
Thật ra Lâm Tri không thích bạn bè.
Ngày xưa còn đi học, những đứa bạn chơi cùng cậu, sau khi biết cậu học dốt đọc ngu, thì đều giễu cợt cậu, nghỉ chơi với cậu.

Lâm Tri cảm thấy bạn như thế thì cũng chẳng có gì hay.
Nhưng mẹ bảo bạn bè thật sự sẽ không như vậy đâu.
Lâm Tri không biết bạn thật sự là thế nào, cậu cũng không cần, vì cậu có mẹ là đủ rồi.
Nhưng mẹ đã qua đời.
Có điều về sau, cậu lại có anh Hoành.
Lâm Tri chẳng chờ mong gì vào tình bạn, nhưng nghĩ đến lời dặn dò ngày xưa của mẹ, cậu vẫn buông bút vẽ, gật đầu với Đỗ Tử Vân.
“Vậy thì anh sẽ đi với em.”
Mẹ dạy, đã là bạn bè thì phải quan tâm, giúp đỡ lẫn nhau.
Lần trước, Đỗ Tử Vân còn cầm bao nhiêu là tranh hộ cậu, lần này, cậu cũng có thể giúp cô bé.
“Anh tốt ghê á!”
Đỗ Tử Vân được thỏa ước nguyện, nhảy tót lên, “Đi đi đi!”
Cô nàng không đợi anh chủ tiệm Nhiếp Chấn Hoành cạnh đấy phải động cựa, mà đã cất bước chạy đến cạnh bồn rửa tay, nhét mấy thứ bình nước khăn giấy linh tinh vào ba lô vải giúp Lâm Tri, ân cần đưa cho cậu.

Hình như cô bé mới nhìn lướt một lần là đã nhớ được ngay, chẳng hề lóng ngóng tẹo nào.

Điều ấy lại khiến Nhiếp Chấn Hoành nhìn mà hụt hẫng.
Có vẻ anh còn chẳng thể giúp được cậu chút việc vặt này.
Nếu cậu nhóc thật sự có bạn gái, e là sẽ càng thoải mái tự tại hơn chăng?
Nghĩ vậy, đốm lửa thắp trên đồng cỏ hoang trong lòng Nhiếp Chấn Hoành bỗng dưng bị nước dập tắt ngúm.

Anh cúi đầu mài da thật mạnh, lựa chọn không nhìn theo bóng hai người rời đi nữa.
Nhưng cũng bởi vậy mà anh không phát hiện ra, mãi đến khi gần ra khỏi cửa, ánh mắt của Lâm Tri vẫn luôn hướng về phía anh.
Như thể chỉ cần anh mở miệng nói một câu đừng đi, đôi chân kia sẽ không không bước ra khỏi ngưỡng cửa nữa.
*
Nhiếp Chấn Hoành vốn tưởng lần này hai đứa sẽ lại đi chơi tới tối mới về, không ngờ hai tiếng sau, anh đã nhận được một cuộc điện thoại khiến bản thân hối hận không thôi.
“Cháu bảo Lâm Tri tức quá bỏ đi rồi là sao?!”
Anh cầm di động, đứng bật dậy, gằn giọng quát đầu dây kia.
“Cháu xin lỗi, cháu rất xin lỗi chú!”
Giọng Đỗ Tử Vân ở đầu kia cũng cực kỳ nôn nóng.

Cô bé áy náy giải thích bằng giọng điệu kèm theo tiếng nức nở, “Cháu không ngờ Lâm Tri lại thật sự chưa chơi trò Ma Sói bao giờ, anh ấy cứ im ỉm mãi, mọi người đều hơi mất vui.

Nên cháu tính bảo hay là đổi qua trò Giải Mã Bí Ẩn Giết Người, không ngờ, không ngờ…”
Đỗ Tử Vân còn chưa nói xong, Nhiếp Chấn Hoành đã đoán ra nội dung kế tiếp.
“Các cô các cậu chế giễu Lâm Tri à?”
Mặt anh sầm hẳn lại, như thể sắp nhỏ nước đến nơi.
“Cháu không mà!”
Đỗ Tử Vân vội vàng phủ nhận, nhưng nói xong, giọng cô bé lại chùng xuống, “Nhưng cháu không ngờ được là hôm nay bạn trai cũ của cháu cũng đi.


Hình như hắn hiểu lầm quan hệ giữa cháu và Lâm Tri, nên cứ kháy nọ kháy kia suốt.

Về sau hắn phát hiện Lâm Tri đọc kịch bản chậm, nên nói mấy câu khó nghe lắm…
“Tóm lại, cháu vốn định ra quầy thanh toán chuẩn bị dẫn anh ấy về.

Nhưng lúc quay lại cháu phát hiện anh ấy đã biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa.

Mấy đứa bạn cháu bảo là anh ấy tự về trước rồi…”
“Đỗ Tử Vân!”
Nhiếp Chấn Hoành giận đến nỗi muốn đánh người, “Cháu coi Tiểu Tri là bạn mà làm như thế à?! Cháu có biết thằng bé…”
Nhiếp Chấn Hoành nói dở chừng, lại không nói nổi nữa.
Anh không muốn tiết lộ bệnh tình của cậu nhóc cho người khác một cách bừa bãi, nhưng cũng chính bởi thế, nên Lâm Tri mới phải chịu tổn thương lần nữa.
Xét đến cùng, vẫn là tại anh quá ngu ngốc.
Anh không nên tin tưởng một cô nhóc còn chưa chín chắn có thể chăm sóc tử tế cho bé con của anh.
“Cháu thật sự rất xin lỗi ạ!”
Đỗ Tử Vân cũng áy náy sốt ruột lắm, cô bé liên tục thở phì phò ở đầu dây kia, “Cháu đã chạy hết mấy con phố gần đây rồi, nhưng chẳng thấy bóng dáng ai, nên cháu nghĩ bụng hay là anh ấy về nhà rồi chăng?” Giọng cô bé hơi thấp thỏm bất an, nhưng lại đi kèm vẻ chờ mong khẩn khoản, “Chú Nhiếp, hay chú cứ chờ một lúc xem sao, biết lâu lát nữa Lâm Tri lại về?”
“Chờ cái gì mà chờ!? Cháu báo địa chỉ cho chú ngay đi, giờ chú qua đấy liền!”
Nhiếp Chấn Hoành không hề thương hương tiếc ngọc tẹo nào, nói cực kỳ hà khắc, “Tốt nhất là cháu với mấy đứa bạn của cháu đều đi tìm cả cho chú, nếu Lâm Tri đi lạc mất, chú sẽ tính sổ với từng đứa!”
Tuy rằng lòng anh cũng biết cậu em hàng xóm đã lớn đùng rồi, chắc không đến mức đi lạc thật đâu.
Nhưng tưởng tượng đến khả năng này, trái tim Nhiếp Chấn Hoành lại quặn thắt không kiểm soát nổi.
Anh hối hận rồi.
Bé hamster ngây thơ nhường ấy, sợ người lạ vô cùng.
Anh nên nuôi cậu trong nhà, quản chặt ngày ngày, để chẳng ai có thể cướp cậu đi được nữa..