Thợ Sửa Giày

Chương 25: 25: Muốn Gì





Nơi mà Nhiếp Chấn Hoành đưa Lâm Tri đến, là một cửa hàng bán chăn bông ở cuối phố.
Cửa hàng đó cũng không cách tiệm sửa giày của Nhiếp Chấn Hoành bao xa, chủ tiệm là một người dân tộc Duy Ngô Nhĩ, cũng là láng giềng lâu năm ở khu này.

Vì lấy vợ người bản địa, nên ông chú an gia ở Dung Thành, tiện thể mở một tiệm nhỏ bán chăn đệm để đỡ đần gia đình.
Có lẽ vì hoài niệm cố hương, nên ông chủ Nhiệt Hợp Mạn đặt cho tiệm nhà mình cái tên là “Tiệm chăn bông Thiên Sơn”.

Vừa thấy cái tên ấy, là người ta đã cảm thấy chất lượng hàng hóa trong tiệm rất ổn rồi.
(Tìm hiểu về dân tộc Duy Ngô Nhĩ, người Uyghur.

Link.

Tên của ông chủ tiệm được phiên âm là Reheman.)
“Lão Mạn!”
Nhiệt Hợp Mạn là một ông chú Tân Cương để râu quai nón xồm xoàm, tên thật của chú thực ra còn dài dằng dặc, nhưng chẳng ai nhớ nổi, nên họ cứ gọi chú là “Lão Mạn” luôn, vừa thân thiết lại vừa dễ nhớ.
Nhiếp Chấn Hoành bước nhanh vào cửa hàng chăn đệm, gọi Lão Mạn đang dạy con gái làm bài tập ở buồng trong ra, “Mau, cho em hai chiếc chăn dày dặn với.”
“Loại lớn nhất ạ.” Lâm Tri đứng cạnh bổ sung.
“Đúng vậy, loại kích cỡ lớn nhất ấy.”
“Được,” Nhiệt Hợp Mạn thấy sắc mặt hai người có vẻ nghiêm trọng và nôn nóng, lập tức mau mắn tìm kiếm trên kệ hàng, tiện thể hỏi, “Có chuyện gì thế?”

Chú ta cũng nghe được loáng thoáng tiếng ồn bên ngoài, nhưng vì đang bận chăm con gái, nên Nhiệt Hợp Mạn không đi ra hóng hớt.
“Con bé nhà họ Phan, sắp nhảy lầu rồi.”
Đều là hàng xóm láng giềng, Nhiếp Chấn Hoành nhắc một cái là Nhiệt Hợp Mạn nghĩ ra ngay.

Chú ta cũng rất lấy làm cả kinh, “Sao lại ra cớ sự này!? Con bé đang yên đang lành, sao lại nghĩ quẩn vậy chứ!?”
Cùng là người có con gái, Nhiệt Hợp Mạn quả thực không dám tưởng tượng nếu sau này con gái mình tính nhảy lầu, chú ta sẽ suy sụp đến mức nào.
Có điều giờ không phải lúc để dông dài, Nhiệt Hợp Mạn lục lọi nhanh hơn, mau chóng lấy ra hai chiếc chăn bông dày rộng nhất trên giá, đưa cho Nhiếp Chấn Hoành và Lâm Tri mỗi người ôm một chiếc.
“Đủ chưa?”
Chú không hề nhắc đến tiền nong, mà chỉ hỏi họ có cần thêm chăn không.
“Đủ rồi, nhiều nữa cũng không dùng được.” Nhiếp Chấn Hoành bình tĩnh gật đầu.
Anh lấy chăn bông chỉ để phòng ngừa nhỡ phải đỡ người.

Với độ cao từ tầng 4, nếu không đỡ được thì dù có lót thêm chăn bông dưới đất e cũng chẳng có tác dụng gì.
Nhiếp Chấn Hoành cảm ơn Nhiệt Hợp Mạn thật ngắn gọn, rồi khuyên chú ta ở lại trong tiệm, “Bác đừng qua đó, chỗ đấy đông đúc láo nháo, bác nên ở nhà trông A Y cẩn thận.

Tiện thể gọi cứu thương hộ em nhé, bên kia có lẽ mới gọi cảnh sát thôi.”
“Được! Hai chú mau sang đấy đi!”
Nhiệt Hợp Mạn không từ chối, bế đứa con gái Y Na 5 tuổi tò mò đi ra từ buồng trong vào lòng rồi mới dừng chân.

Chú móc di động ra bắt đầu bấm số.

Về phần Nhiếp Chấn Hoành và Lâm Tri, họ ôm chăn bông, vội vàng chạy về dưới tòa nhà mà gia đình họ Phan đang sinh sống.
“Phan Tri Nhạc! Con quay vào ngay cho mẹ!!”
Dưới tòa nhà nơi gia đình họ Phan ở, người ta đã tụ tập đông nườm nượp.

Bấy giờ Phan Mỹ Liên cũng đã chạy về từ tiệm uốn tóc, thị đang vừa bàng hoàng vừa thảng thốt gào lên tầng trên.
Búi tóc bình thường luôn tinh tươm đỏm dáng của thị giờ đã xổ ra một nửa, thị còn chẳng thoa son, trông hơi tã tượi, nhưng vẫn siết nắm tay lại bằng một lực rất mạnh.
“Con muốn gì, thì cứ nói hết với mẹ,” Phan Mỹ Liên ép cơn giận và nỗi hoảng loạn xuống, “Sắp thành người lớn đến nơi rồi, sao còn giở trò dùng cái chết để ép buộc nhau thế này, hở con!?”
Thị tính khuyên con gái quay về phòng, nhưng thị lại không biết rằng, mình càng nói thế, thì con gái thị càng suy sụp chán nản hơn.
“Con muốn gì…”
Tiếng nói vọng xuống từ tầng bốn hơi nhỏ, nhưng đám đông vẫn lặng đi.
“Mẹ hỏi con muốn gì ư?!”

Vẻ mặt Phan Tri Nhạc hơi quái đản, nhưng cũng kèm theo cả sự sáng tỏ không chút kinh ngạc.
Mẹ của em, bao nhiêu năm ròng, chẳng phải vẫn luôn thế hay sao?
“Trước nay mẹ chẳng bao giờ nghĩ tới thứ mà con muốn, đó giờ mẹ chưa từng ngẫm xem thứ con thật sự thích là gì.
“Mẹ chỉ áp đặt những thứ mẹ muốn lên đầu con, một khi con làm gì chệch hướng, là mẹ sẽ khăng khăng ép con phải quay về đường mẹ chọn.
“Từ nhỏ đến lớn, con luôn cố gắng làm vừa lòng mẹ.
“Nhưng mẹ ơi, con cũng là một người đang sống mà! Mẹ có biết chăng, không chỉ mình mẹ là có ước mơ đâu, con cũng có mơ ước của riêng con chứ!”
Đám đông đang nhìn lên đột nhiên lại bắt đầu ồn ào, hóa ra Phan Tri Nhạc đã chuyển từ tư thế ngồi thành đứng trên ban công.
Rìa tường chỉ rộng tầm nửa bàn chân, sơ sẩy là ngã xuống ngay.
Tựa như chưa bao giờ được biểu đạt tâm tình của mình rõ ràng như thế, Phan Tri Nhạc đứng trên ban công cao cao, giọng mỗi lúc một to hơn, nói mỗi câu càng thêm khí phách.
“Bây giờ… Mẹ còn cướp đi cả thú vui duy nhất của con…
“Ha ha, không nên cơm cháo gì…
“Giày múa của con, quần áo của con, huy chương của con… trong mắt mẹ đều là những thứ không nên cơm cháo gì… nhưng mẹ có biết những thứ ấy quan trọng với con đến nhường nào không!?
“Mẹ không biết!
“Mẹ vứt hết chúng đi rồi!”
Xả hết những lời mình luôn cất giấu trong lòng xong, ngực Phan Tri Nhạc phập phồng, em thở phì phò.
Em cụp mắt xuống, nhìn người mẹ đang không nói nổi thành lời của mình từ đằng xa, đột nhiên cảm thấy vô cùng sung sướng.
Em giơ bàn tay lên, thất thần híp mắt lại, đo đạc con phố bằng ngón tay mình.
Hóa ra… đám người trưởng thành này, nhìn từ trên đây xuống, cũng chỉ to bằng ngón tay em thôi.
“Mẹ.”
Phan Tri Nhạc dang đôi cánh tay, nhón mũi chân.
Ngọn gió Xuân thổi qua váy ngủ của em, dập dềnh rung động.

Đôi chân thon dài thẳng tắp nhẹ nhàng xoay nửa vòng trên ban công, tựa như một cánh én linh hoạt, lượn một vòng tự nhiên và mỹ lệ.

Trái tim của tất cả những người ở dưới đều thắt lại.
Dự cảm chẳng lành len lỏi vào tâm trí đám đông.
“Cảm ơn mẹ đã sinh con ra, nuôi con lớn.
“Mẹ có thể kiểm soát con, kiểm soát đồ đạc của con, kiểm soát mọi thứ trong nhà.
“Nhưng con chẳng có gì nằm trong tầm kiểm soát của mình.
“Con chỉ có… cái mạng này, là còn có thể khống chế được một tẹo.”
Chim én thu cánh lại.
Một đụn mây đen che đi ánh dương, tiếng máy bay xé gió xuyên qua tầng mây, lướt về phương xa vang lên loáng thoáng đâu đây.
Còn cô én nhỏ đã thu cánh lại thì khép hàng mi, rơi thẳng xuống mặt đất.
“A ——”
“Đừng mà!”
“Tri Nhạc —— đừng —— Tri Nhạc à ——!”
“Đỡ! Mau đỡ con bé đi!!”
Phụp.
Âm thanh như bị bóp nghẹt khiến người ta tuyệt vọng dội vào tim tất cả những người có mặt.
Hai chân Phan Mỹ Liên mềm nhũn, thị bất lực ngã quỳ ra đất.
[HẾT CHƯƠNG 25].