Ăn xong bữa trưa, Trương Thúy Phương đuổi Vương Kim Bảo đi rửa bát, còn mình thì cầm máy tính lên tính tiền hàng của quán.
Nhiếp Chấn Hoành giúp họ dọn dẹp bàn ăn rồi dẫn Lâm Tri về tiệm sửa giày.
Chiếc giày anh dán đế hồi sáng đã khô keo, anh bảo Lâm Tri đeo vào chân thử coi sao.
“Hai bên đã đều nhau chưa?”
Tối qua, sau khi đưa em hàng xóm về nhà, Nhiếp Chấn Hoành bảo cậu tháo cả hai bên đưa anh, hôm nay anh mang xuống nhà sửa.
Nhiếp Chấn Hoành kiểm tra một lượt chiếc giày bên phải mà lần trước anh đã sửa, thấy vẫn ổn thỏa, nhưng hình như trong quá trình đi lại, Lâm Tri hơi làm mòn mé trong.
Anh điều chỉnh lại một chút, rồi đối chiếu theo đấy để sửa chiếc bên trái.
“Dạ.”
Lâm Tri đeo vào, đứng dậy giậm giậm chân.
“Đều rồi ạ.”
“Lần sau cậu đừng mua loại giày này nữa.”
Giờ quen thân nhau rồi, Nhiếp Chấn Hoành cũng nói những điều mà lần trước anh chưa nói, “Tốt nhất là cậu nên mua da thật.
Tuy hơi đắt, nhưng dùng được lâu.
“Thật ra da PU bây giờ cũng có loại gia công tốt, nhưng nếu cậu không biết cách phân biệt thì dễ bị lừa lắm.”
Anh ra hiệu cho Lâm Tri cởi một bên giày ra, gập đoạn trước lại cho cậu nhìn, “Loại da nhân tạo này làm bằng chất liệu rẻ tiền lắm, bọc ngoài vải trơn thôi.
Tuy chống mòn đấy, nhưng không đủ độ mềm dẻo.
Chưa nói đến việc cào rát chân, mà còn dễ nhăn nữa.”
Vừa nói, Nhiếp Chấn Hoành vừa gập nhẹ nó lại, không ngờ phần da ở hông giày lại nứt ra ngay trước mắt hai người.
Anh khựng tay lại, không khỏi hỏi, “Cậu mua đôi này từ bao giờ?”
Lâm Tri nghiêng đầu ngẫm nghĩ, “Lúc chuyển nhà ạ.”
Sau đó cậu chỉ sang mặt đường bên kia, “Chỗ đó đó.”
Hồi đấy Lâm Tri định đi tìm việc, nên xuống nhà mua bừa một đôi.
Vốn dĩ… mẹ bảo sẽ dẫn cậu đi mua.
Nhưng sau đó vừa đặt may comple cho cậu xong là mẹ đã đổ bệnh…
Tâm trạng của Lâm Tri không khỏi chùng xuống, cậu ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào những hoa văn Baroque phức tạp trên bề mặt chiếc giày.
(Baroque (hình học trừu tượng) là một dòng họa tiết đã có từ thời Phục hưng.
Với những hoa văn mang sắc thái chuyển động đầy màu sắc, tinh xảo và mang tính trừu tượng cao, họa tiết baroque luôn đem lại vẻ sang trọng, quyền quý và tinh tế.)
“Ô, Tiểu Lâm, cưng mua đôi giày này từ tiệm bên đó à?”
Chất giọng oang oang của Trương Thúy Phương cắt ngang tâm trạng sa sút của Lâm Tri.
Thím ta kiểm kê ở quán mình, nhưng cái tai cũng chẳng nhàn rỗi.
Nghe hết đoạn đối thoại giữa hai người, rồi nhìn lên theo hướng ngón tay Lâm Tri chỉ, thím lại bắt đầu bật đài.
“Xì! Thứ gian thương vô liêm sỉ!”
Trương Thúy Phương hiển nhiên có xích mích với chủ tiệm giày bên ấy, mở miệng ra là giọng rất gắt, “Con mẹ đấy toàn thế thôi, vì tiền mà bất chấp tất cả!”
Nhiếp Chấn Hoành vừa nghe là biết ngay Trương Thúy Phương đang nhắc tới ai, anh thấy hơi đau đầu.
Hai người láng giềng này ngứa mắt nhau đã lâu, anh thì lại quen cả hai bên, giúp đằng nào cũng không phải, nên đành câm miệng im thin thít.
Nhưng Trương Thúy Phương lại không muốn ngừng lời.
“Đấy chú nói xem, nhà nó muốn mở tiệm gội đầu thì cứ làm ăn tử tế đi, lại còn dành nửa quán ra để bán giày.
Nó còn bảo gì mà nhập hàng xưởng ngoại, hứ, chị thấy nó lấy hàng từ thằng bồ ngoại tình nào thì có!”
Giọng thím ta choang choác, cũng chẳng sợ đối phương nghe thấy, “Hồi đấy chị đi nhuộm tóc, đúng ra mất 200 tệ là xong, nó lại còn gạt chị dùng loại thuốc nhuộm cao cấp gì đấy, làm bà phí mợ nó cả ngàn tệ!
“Nếu mà xịn thật thì chị cũng chẳng ý kiến,” Cứ nhắc tới chuyện này là Trương Thúy Phương lại tức, “Ai dè về nhà chưa gội được mấy lần, màu đã trôi gần hết! Phì!”
“Vợ ơi, cái chuyện từ thời tám hoánh nào rồi, sao vợ cứ lải nhải mãi thế.”
Vương Kim Bảo đã rửa bát xong, đi ra từ phòng trong, không nhịn nổi mà chêm vào một câu.
“Làm sao, ông nghe nhiều quá khó chịu hay gì?”
Hàng lông mày của Trương Thúy Phương dựng ngược lên, “Nó làm ăn thiếu đạo đức, còn không cho tôi chê chắc?”
Nhiếp Chấn Hoành bụng bảo dạ tới hẹn lại lên rồi.
Quả nhiên, Trương Thúy Phương phun ra câu tiếp theo ngay, “Vương Kim Bảo, con mẹ Phan Mỹ Liên đấy cho ông của ngon miếng ngọt gì? Có phải ông cũng đang thương hương tiếc ngọc nó không?!”
“Trời đất chứng giám!” Vương Kim Bảo vội vàng chỉ trời mà thề, “Anh toàn đi cắt tóc ở nhà Tiểu Thung đầu phố bên kia! Chưa từng bước vào tiệm nhà Phan Mỹ Liên bao giờ!”
Khát vọng sống thuộc về đàn ông không ngừng dâng lên, Vương Kim Bảo nói tiếp, “Biết mình không thích nhà bên ấy, nên có gặp ả anh cũng chẳng nói câu nào!”
“Hừ!” Trương Thúy Phương khoanh tay hừ lạnh, “Tốt nhất là phải thế!”
Hai vợ chồng nhà này gần như cứ vài bữa là lại đôi co qua lại như thế.
Với Nhiếp Chấn Hoành, đây chỉ là một cuộc đối thoại cực kỳ bình thường, nhưng chuyện này lại vô cùng mới mẻ với Lâm Tri.
Cậu ngồi ngoài cửa của tiệm sửa giày, dỏng tai, nhìn hai người đang cãi nhau chằm chằm không chớp mắt.
Thấy Vương Kim Bảo rúm ró ngoan ngoãn nhận sai như thế, cậu cảm thấy lạ lùng làm sao.
Trước kia gia đình cậu cũng thường xuyên cãi nhau.
Nhưng bố cậu không ăn nói khép nép như Vương Kim Bảo, mẹ cậu cũng không to tiếng như Trương Thúy Phương.
Khi đó mẹ toàn đuổi cậu vào phòng, cậu thì bịt kín tai lại, đếm số một mình.
Cậu đếm mãi đến chừng nào mẹ mở cửa ra lần nữa, ôm cậu vào lòng thơm cậu thì mới thôi.
Trong nhận thức của Lâm Tri, nhân vật “ông chồng” trong gia đình, là một mảng đen lớn, u tối đè nén, khiến người ta khó lòng thở nổi.
Còn xung quanh Vương Kim Bảo lại là mấy đám mây lờ lững cũng béo lùn mập ú như chính chú ta, trăng trắng mềm mềm tựa bông.
Như thể chị Trương chọc bừa ngón tay vào, là sẽ bật ra ngay.
“Được rồi được rồi, đừng nói về chuyện này nữa.”
Vương Kim Bảo thoáng liếc thấy đối tượng mình bàn tán đang đi tới đây, lòng chú ta không khỏi run rẩy, vội vàng kéo vợ vào trong nhà, “Hình như bia sắp hết rồi, mình vào tính thử xem, mai phải nhập bao nhiêu hàng?”
Hai bà này mà gây nhau thật, thì 500 con vịt trên đường cũng chẳng át tiếng nổi.
Trương Thúy Phương liếc ngang qua, cũng thấy người đang đi tới.
Thím còn tưởng Phan Mỹ Liên nghe thấy tiếng thím mắng chửi thị ban nãy, nên qua đây ăn thua đủ.
Thím đã xắn tay áo chuẩn bị ứng chiến sẵn, nhưng khi đằng đó tới gần, thím lại thấy một cô bé đi sau Phan Mỹ Liên.
Bấy giờ Trương Thúy Phương mới thả tay áo xuống đi vào trong cửa hàng.
Hừ! Nếu không phải nể tình con nhóc Tri Nhạc, thì thím ta thèm vào mà sợ đối đầu trực diện với con mụ kia!
“Tiểu Nhiếp!”
Người phụ nữ để tóc búi đang đi tới từ bên kia đường chính là Phan Mỹ Liên mà Trương Thúy Phương vừa nhắc tới.
Thị đã ngoài tứ tuần, nhưng vẫn đeo giày cao gót mặc váy hoa nhí, trông quyến rũ ra trò, nhưng khí thế khi bước vào cửa tiệm của Nhiếp Chấn Hoành lại ngập vẻ hăm dọa.
—— Đúng là không phải thị đến để choảng nhau với Trương Thúy Phương thật.
“Chú giải thích đi?”
Thị chống nạnh, túm đứa con gái đang theo đằng sau ra trước, hằn học hỏi, “Đôi giày Tri Nhạc đang đeo là ở đâu ra đây?!”
—
Nha Đậu:
Láng giềng mới xuất hiện rồi ~
[HẾT CHƯƠNG 21].