Thợ Sửa Giày

Chương 12: 12: Liều Mạng Quá





“Ngại quá, tranh của cậu không phù hợp với yêu cầu của bên tôi.”
Trong khu vườn nhỏ thanh tĩnh, một người phụ nữ thoa son đỏ rất có khí chất đang đánh giá hai bức tranh trên bàn thật cẩn thận, lịch sự nở nụ cười từ chối với Lâm Tri.
Mấy giây sau, chị mới nghe thấy lời đáp khá là bình tĩnh từ người đối diện, “Vâng.”
Khác với những họa sĩ trẻ từng bị chị từ chối trước đó, cậu họa sĩ này bị cửa sập vào mặt, nhưng biểu cảm cũng chẳng có vẻ gì là thất vọng lắm.
Nhưng điểm khác biệt này cũng không khiến Hà Bội Bội để tâm quá nhiều.

Chị làm quản lý gallery, đã gặp đủ loại nghệ sĩ, kiểu như Lâm Tri cũng chẳng có gì đặc sắc.
Hà Bội Bội liếc lên bầu trời âm u, bưng tách trà nóng nhấp một ngụm rồi định về văn phòng tiếp tục làm việc khác.

Nhưng chị chợt dừng động tác đứng dậy khi nghe thấy câu nói tiếp theo của Lâm Tri.
Chị nghe thấy cậu thanh niên nói với giọng điệu nhuốm màu nghi hoặc, “Nhưng em cảm thấy mấy bức này đẹp hơn những bức trước kia mà.”
Lâm Tri thật lòng cảm thấy như thế.
Ban đầu cậu chỉ biết bôi màu linh tinh, về sau cậu bắt đầu vẽ lại đồ đạc trong nhà, còn có rất nhiều bức cậu vẽ cảnh tượng mình thấy trong TV, hoặc là những nơi mẹ từng dắt cậu đi,… Hồi đó cậu thôi học ở nhà cũng chẳng biết làm gì, vẽ tranh là thứ duy nhất khiến cậu thấy hứng thú.
Về sau có một đợt mẹ thuê giáo viên cho cậu, cậu cũng lần mò từng chút một, bắt đầu thực sự yêu thích hội họa, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của các gam màu.
Hai bức tranh cậu mang tới hôm nay, đều là những bức cậu vẽ sau khi chuyển qua nhà mới.
Thật ra trong một khoảng thời gian rất dài sau khi mẹ mất, Lâm Tri cầm bút vẽ lên nhưng không thể vẽ được gì.


Về sau chuyển nhà qua nơi ở hiện tại, ngày ngày ngẩn ngơ ngoài ban công, nghe những tiếng động huyên náo từ phố xá sầm uất, cậu dần hướng sự chú ý về những con người và sự việc mình chưa từng gặp bao giờ trong khu tập thể này, dần dà mới có thể vẽ tiếp được.
Lâm Tri nhận ra, nếu phải so sánh với những bức tranh mà trước kia mẹ cậu mang đi bán, thì cậu thích hai bức này hơn.
“Ý cậu là sao?”
EQ và IQ của Hà Bội Bội đều cao, chị nghe thoáng qua là hiểu ngay điều cậu họa sĩ trẻ còn chưa nói hết, nghi hoặc hỏi, “Gallery bên tôi từng mua tranh của cậu rồi ư?”
Lâm Tri không biết rằng, mình sắp vạch trần lời nói dối mà mẹ cậu đã cẩn thận giấu kín bấy lâu.
Cậu vẫn thật thà gật đầu, “Vâng.”
Hà Bội Bội lại quan sát bức họa trên bàn lần nữa, lát sau chị cười và lắc đầu, “Không thể nào.”
Tác phẩm của mỗi họa sĩ đều có phong cách sáng tác độc đáo riêng.

Chị là dân chuyên tiếp xúc với nghệ thuật lâu năm, được trui rèn từ nhỏ.

Là một trong những người sáng lập nên gallery này, mỗi một bức tranh trong gallery đều từng qua mắt chị, không lý nào chị lại không nhận ra.
“Tranh của cậu không có linh hồn.”
Hà Bội Bội tưởng lầm Lâm Tri là kiểu người khôn vặt tính lừa chị, giọng điệu cũng trở nên gay gắt hơn, “Tuy sử dụng màu sắc rất tốt, nhưng tôi không cảm nhận được bất kỳ cảm xúc nào trong ấy.

Loại tranh thế này, gallery bên tôi sẽ không bao giờ chấp nhận!”
Đôi mắt như mặt hồ tĩnh lặng của Lâm Tri rốt cuộc cũng nổi lên gợn sóng.
“Nhưng mà…” Nhưng mà rõ ràng mẹ đã nói, tất cả tranh của cậu đều được bán cho gallery chỗ mẹ làm mà?

Lâm Tri không hề buồn bã chút nào vì lời đánh giá sắc bén của Hà Bội Bội, nhưng sau một khoảng lắng đọng suy tư, cậu bỗng thấy hơi khó thở.
Cậu cảm thấy mình không thể hiểu nổi những lời người phụ nữ kia đang nói.
Nhưng trái tim cậu lại bắt đầu nảy thình thịch, mắt hơi nhòe đi.

Dường như cậu lại quay về khoảnh khắc thời mới biết mẹ đã đi rồi.
Tay phải lần vào túi áo, Lâm Tri nắm chặt món đồ nhỏ trong túi, bình tĩnh lại, rồi mới hé đôi môi khô khốc, hỏi.
“Có phải Hứa Như… từng làm việc, ở chỗ chị không?”
“Hứa Như?”
Hà Bội Bội nghiêng đầu ngẫm lại những nhân viên dưới trướng mình, lắc đầu, “Chắc là không.”
Gallery bên họ không lớn lắm, cộng cả lễ tân, hướng dẫn viên, nhân viên vận hành, cũng chỉ tầm hơn mười người, chị đều nhớ tên cả.
Hà Bội Bội có cảm giác sau khi nghe chị trả lời thế, cặp mắt của cậu thanh niên trước mặt chị cũng giống bầu trời đầy mây hôm nay, chỉ còn một khoảng xám xịt.
Chị thầm lấy làm lạ, không biết người tên Hứa Như này là gì của cậu ta.
Lúc này, dì lao công của gallery thấy trời sắp chuyển cơn, bèn mang một chiếc ô lớn từ trong gallery ra ngoài dựng, che cho hai người.
Dì tình cờ nghe thấy đoạn hội thoại này, không nhịn được mà xen mồm vào, “Ấy kìa, bà chủ Hà, chẳng phải Hứa Như chính là nhân viên dọn dẹp trước khi tôi chuyển tới đây đấy sao, bà chủ quên rồi à?!”
Nghe dì ta nhắc vậy, bấy giờ hình ảnh một người phụ nữ mới hiện lên trong đầu Hà Bội Bội.
Đó là nhân viên tạm thời từng làm tại gallery của họ.
“Cậu… chẳng lẽ cậu là con trai của chị ấy?”

Hà Bội Bội lại quan sát hai bức tranh trên bàn lần nữa, và cả chữ ký xiêu vẹo trông rất trẻ con ở góc dưới bên phải, cuối cùng cũng có ấn tượng mơ hồ, một suy đoán không khỏi nảy lên trong tâm trí.
Bình thường, số người chị lên kế hoạch, làm thiết kế, xã giao, giao tiếp cùng quá nhiều, phần đông không lưu lại dấu vết gì trong đầu chị.
Nhưng người mà dì lao công nhắc tới lại để lại ấn tượng sâu đậm cho chị vì một sự kiện.
“Bà ấy, là mẹ tôi.”
Sau khi nghe được câu khẳng định của Lâm Tri, cảm xúc phức tạp hiện lên trong mắt Hà Bội Bội, chị thở dài.
“Trước kia chị ấy từng đưa tranh của cậu cho tôi xem.”
Hồi xưa Hà Bội Bội toàn sống ở nước ngoài, chị tôn thờ lối giao tiếp thẳng thắn trung thực.

Chị không biết tại sao mẹ của cậu họa sĩ trẻ này lại nói dối, nhưng nếu chính chủ đã đến gặp tận mặt mình, thì chị sẽ không giấu giếm sự thực.
“Nhưng chắc hẳn tôi cũng đã nói những lời như hôm nay, từ chối chị ấy rồi.
“Tôi còn nhớ lúc đó chị ấy bảo thà không nhận lương, chỉ mong có thể treo tranh của cậu trong phòng triển lãm tại gallery của chúng tôi, muốn đưa cậu tới xem…”
Hằng ngày Hà Bội Bội rất bận, chị không rõ vì đâu Hứa Như lại thôi việc, nhưng chị rất lấy làm tiếc nuối.
Chị còn nhớ như in người phụ nữ trung niên ấy rất cần mẫn.

Nhiều bận hết giờ làm rồi, chị vẫn có thể thấy bà chà lau cẩn thận từng khung ảnh lồ ng kính, vẻ mặt chú tâm và nghiêm túc, tựa như đang chăm sóc báu vật trân quý của mình vậy.
Sau này nghe Hứa Như khẩn cầu chân thành tha thiết như thế, thực ra Hà Bội Bội cũng từng do dự.

Dù gì mua bức tranh thế này cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền.
Nhưng lòng chị luôn đeo đuổi nghệ thuật, nên cuối cùng chị vẫn không đồng ý.
“Mẹ cậu rất thương cậu.


Nhân viên bồi tranh bên tôi còn nói mẹ cậu từng chủ động học bồi tranh…”
Hà Bội Bội còn định đào xới những chuyện về người phụ nữ ấy trong ký ức của mình, muốn chia sẻ đôi điều với cậu trai trẻ kiệm lời này, nào ngờ cậu thanh niên trước mặt đột nhiên đứng bật dậy, khiến chiếc ghế làm bằng sắt cọ lên nền đất, phát ra tiếng “Két” chát chúa.
“Em biết, mẹ rất thương em!”
Bàn tay đang đút túi áo của Lâm Tri không ngừng bóp món đồ mềm mại.

Siết một lát, cậu mới thở dồn dập hổn hển, bật thốt ra câu này.
Cậu không nói thêm bất kỳ điều gì với hai kẻ trước mặt nữa, ngón tay trắng bệch cầm hai bức họa trên bàn lên, bỏ đi mà chẳng thèm ngoái đầu lại.
“Ôi, cái thằng nhóc này…”
Nhân viên lao công suýt bị cậu va phải không nhịn nổi mà làu bàu một câu, “Bất lịch sự quá đấy!”
Tiếng sấm đì đùng chợt vọng lại từ tầng không, ầm ầm ầm, ầm ầm ầm, chặn lại những lời cằn nhằn mà nhân viên lao công còn định lẩm bẩm tiếp.
“Bà chủ Hà, mau vào nhà thôi, hình như trời sắp mưa rồi đấy!”
Hà Bội Bội dõi theo bóng dáng xa dần của Lâm Tri, đứng dậy theo lời nhân viên lao công.
Chị cầm một chén trà bằng sứ trắng, vốn định nhấp thêm một ngụm, nhưng chợt phát hiện nước trà đã nguội.
“Đúng rồi, dì ơi.”
Trước khi vào gallery, Hà Bội Bội hỏi thêm một câu, “Dì có biết tại sao chị Hứa Như ấy lại không đi làm nữa không?”
Dì lao công trung niên hiển nhiên rất rành mấy chuyện ngồi lê đôi mách này, nghe bà chủ hỏi, dì ân cần mở miệng ngay.
“Nghe bảo bị bệnh rồi!
“Lúc tôi đổi ca với chị ấy, chị ấy gầy dữ lắm… Nghe quản lý nói, chị ấy làm mấy công việc cùng một lúc, liều mạng quá.”
[HẾT CHƯƠNG 12].