Sau khi vào Đông, thời gian có vẻ trôi đi rất nhanh.
Ngày cuối năm mỗi lúc một gần thêm, mấy cửa hàng trên phố đã đổi người thuê, một chiếc máy xay thịt tự động được đặt ngoài mặt tiền cửa tiệm giản dị.
Các loại thịt thà và ruột sấy bày đầy những chiếc bàn ven phố.
Tiếng máy móc ầm ầm, nhân thịt xay trộn với gia vị cay không ngừng chui vào vỏ ruột sấy theo đường ra của máy.
Chủ quán khéo léo buộc chiếc lạp xưởng đã nhồi đầy nhân thành từng phần bằng chỉ cotton, treo lên cây sào trúc bên ngoài.
Nhìn từ đằng xa, trông chúng như những chuỗi pháo hoa đỏ rực.
Đồ khô là một món ăn không thể thiếu trên bàn cơm của người dân Dung Thành vào mỗi mùa Đông.
Nhà nào cũng trữ đầy thịt khô với lạp xưởng, đủ ăn từ Tết đến Xuân Hè năm sau.
Ngày xưa còn nghèo, người ta mua thịt về tự hong, giờ sống khá rồi, mọi người đều sẵn lòng mua hàng làm sẵn cho đỡ tốn công.
Bởi vậy nên mùa lạnh vừa tới, là những sạp hàng bán đồ khô trên phố đều nhộn nhịp hơn nhiều.
Mấy năm gần đây cái gì cũng tân tiến đổi mới, đến cả lạp xưởng còn có loại nhân sườn.
Nhiếp Chấn Hoành thấy lạ, bèn mua ba bốn ký với loại nhân thịt xay Tứ Xuyên, rồi qua nhà chị Trương kế bên mượn mấy cái móc sắt, treo lên ban công nhà mình để hong gió.
Ngày nào Lâm Tri cũng ngồi vẽ tranh trong cửa hàng, cậu rất thích liếc qua hướng đó mấy lần, như thể đang ngước mắt ngóng trông bao giờ mới hong xong để ăn.
Chị Trương nhà bên thấy cảnh đấy nhiều, không nhịn được phải chưng một ít lạp xưởng mình đã hong xong lên, chia một đĩa cho hai người họ, bảo họ cầm về mà ăn tối.
“Trông hai thằng đàn ông đàn ang tụi bay kìa, sống làm sao mà cứ chậm hơn người đời vậy.”
Trương Thúy Phương bắt đầu thuyết giáo theo thói quen, “Đã cuối năm rồi, phải hong trước nửa tháng thì lạp xưởng mới khô được.
Năm nay thời tiết lạnh, chưa biết chừng còn có tuyết nữa, tới lúc đấy mà còn chưa khô, thì để xem hai đứa lấy gì mà ăn Tết!”
Nhiếp Chấn Hoành cười, nhận đồ ăn, “Thì còn lâu mới Tết mà, vẫn kịp chị ơi.”
“Chị bảo chứ,” Trương Thúy Phương nhìn hai người như kiểu thứ ngu lâu dốt bền khó đào tạo, “Hai chú thiếu vợ chăm đấy! Nhà mà có người lo tổ ấm, thì sao lại quên chuyện này được!”
Nhiếp Chấn Hoành không hé răng, nhưng Lâm Tri thì ngược lại, cậu thản nhiên tiếp lời, “Anh Hoành có rồi ạ.”
“Gì cơ?!”
Trương Thúy Phương sợ ngây người, cái tính hay hóng hớt lại được thể xồ ra, “Tiểu Nhiếp có người yêu rồi á!? Hồi nào? Sao chị không biết? Gái nhà ai đấy? Chị đã gặp chưa?”
Một đống câu hỏi tuôn ra như súng bắn liên thanh, không khó để nhận ra sự sốt sắng và tò mò trong ấy.
Dù trước đây đã bị ông chồng Vương Kim Bảo gàn rồi, nhưng Trương Thúy Phương vẫn còn tính chuyện giới thiệu cháu gái mình cho Nhiếp Chấn Hoành.
Trong con mắt thím ta, tuy Nhiếp Chấn Hoành cũng là một đứa rất được, nhưng chân lại khoèo, đúng ra phải khó kiếm bồ lắm mới phải.
Lâm Tri không hiểu tại sao bỗng dưng chị Trương lại kích động như thế.
Cậu chỉ giơ ngón tay lên, trỏ thẳng vào mình, hé miệng đang định nói “Chính là em đấy”, thì lại bị anh Hoành gắp một miếng lạp xưởng chặn miệng.
“Ư…” Ngon ghê.
“Chị Trương, năm nay chị tính về đâu đón Tết ạ?”
Nhiếp Chấn Hoành tự làm chủ câu chuyện, hỏi rất đỗi tự nhiên.
“À, nhà chị ấy hả, về nhà bố mẹ Kim Bảo thôi.” Trương Thúy Phương vốn định gặng thêm, nhưng thấy người ta hỏi, thì thím thuận miệng đáp theo, “Hai ông bà già ở quê, nhà chị còn phải về trước mấy ngày ấy chứ, kẻo lại tắc đường ra.
Ơ, thế Tiểu Nhiếp, bên chú thì sao?”
“Bọn em ạ,” Nhiếp Chấn Hoành cũng gắp một miếng lạp xưởng, cười tủm tỉm đặt tay lên vai Lâm Tri ngay trước mặt Trương Thúy Phương, “Em đưa Lâm Tri đến nhà chị em, ở vành đai Ba phía Nam.
Bố mẹ em cũng ở đấy, ăn tết bên đó luôn.”
“À à, thế cũng tốt.”
Sau khi quay lại quầy bán quà vặt nhà mình, Trương Thúy Phương mới muộn màng cảm thấy có gì đấy là lạ.
Bình thường hai đứa nó dính chặt lấy nhau thì thôi, sao cả Tết ta cũng không ai về nhà nấy nhỉ? Nhưng cũng đúng thôi, hình như gia đình Tiểu Lâm không còn ai nữa, đón Tết một mình thì thảm quá.
Tiểu Nhiếp quả là tốt bụng.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sao Tiểu Nhiếp có bạn gái mà thím ta lại không phát hiện ra nhỉ? Rốt cuộc đấy là ai?
“Suốt ngày lo vớ lo vẩn!”
Vương Kim Bảo phải cắt ngang mấy lời lẩm bẩm của Trương Thúy Phương, “Mình cứ quan tâm đấy là ai làm gì! Dù người ta có yêu dân nước ngoài chăng nữa, thì cũng chẳng liên quan gì tới mình!”
“Em chỉ quan tâm hàng xóm tí thôi mà, có sao đâu!”
Trương Thúy Phương lườm chú ta, rồi cũng thôi suy nghĩ miên man.
Chẳng qua thím vẫn quen thói làu bàu thêm mấy câu, “Nếu nó yêu gái ngoại thật, thì lần sau em sẽ cho Tiểu Nhiếp lạp xưởng ngọt! Để xem con gái nước ngoài có ngấm nổi không!”
“… Tôi thấy mình cứ bị tính vác tù và ấy.”
“Á à Vương Kim Bảo ông được lắm, ông dám nói bà đây lo chuyện bao đồng hả?!”
“Đâu đâu, ý anh là tù và tiếng nó hay.
Vác cũng khỏe!”
Đừng thấy Trương Thúy Phương suốt ngày bàn tán chuyện đó đây mà tưởng bở, đôi lúc thím chỉ nhìn sơ sơ, chứ không để ý rõ chi tiết được như Vương Kim Bảo.
Vương Kim Bảo thường xuyên trông quán một mình, quan sát tình hình trong tiệm sửa giày cách vách.
Thật ra chú ta cũng dần đoán được quan hệ giữa Nhiếp Chấn Hoành và Lâm Tri rồi.
Tuy rằng chú ta cũng không hiểu tại sao đàn ông lại yêu đàn ông cho lắm, nhưng Tiểu Nhiếp và Tiểu Lâm đều là người ngay, Vương Kim Bảo cảm thấy sao chẳng được, miễn hai người sống vui là tốt rồi.
Còn ở trong tiệm sửa giày, Lâm Tri vừa gắng nhai nốt miếng lạp xưởng, rốt cuộc cũng được rảnh miệng, hỏi Nhiếp Chấn Hoành, “Không được nói ạ?”
Lâm Tri ngơ, nhưng không ngu.
Chuyện này cũng từng xảy ra trước đây, giờ Lâm Tri đã để ý thấy hình như anh Hoành đang ngăn không cho cậu lên tiếng.
“Đương nhiên không phải rồi.”
Nhiếp Chấn Hoành xoa đầu Lâm Tri, giải thích, “Chỉ là… anh không muốn làm ầm lên cho cả làng cả tổng biết thôi.”
Thật ra Nhiếp Chấn Hoành cũng chẳng cảm thấy quan hệ giữa anh với bé con có gì mà phải giấu giếm.
Nhưng hiện thực trong thời buổi này lại là, họ không thuộc số đông dễ được tập thể xung quanh chấp nhận.
Khi ai đấy trở thành thiểu số, thì sẽ không tránh khỏi việc bị quần thể chiếm đa số săm soi chú ý.
Hoặc vô tình, hay cố ý, tóm lại sau này sẽ có rất nhiều phiền toái không cần thiết.
Bản thân Nhiếp Chấn Hoành thì không sao, nhưng anh không muốn Lâm Tri phải chịu những tổn thương có khả năng sẽ xảy ra vì chuyện ấy.
“Tri Tri muốn nói à?” Nhiếp Chấn Hoành giải thích xong, lại hỏi ngược lại xem ý em người yêu thế nào.
“Ừm, sao cũng được ạ.” Lâm Tri càng thấy bình thường hơn.
Phạm vi chú ý của cậu vốn đã nhỏ rồi.
Chỉ cần anh Hoành vẫn còn nói họ sẽ ở bên nhau mãi mãi, thì với cậu thế là đã đủ.
“Vậy nếu sau này có người muốn cướp anh Hoành đi,” Nhiếp Chấn Hoành cười nói, “Thì em cứ nói ra nhé.
Làm thế sẽ đuổi được họ đấy.”
Lâm Tri lập tức trợn to mắt, “Ai muốn cướp ạ?!”
Nhiếp Chấn Hoành xoa cằm, “Chắc là mấy cô mấy chị ham làm mối đấy.”
“Tại sao họ không tự làm mối cho mình, mà cứ phải làm phiền chúng ta ạ?” Lâm Tri nhớ lại hình như lần trước cũng có một bà cô nói thế với cậu.
Cậu bực bội mím môi, túm cánh tay người đàn ông bằng một tay, ôm vào lòng mình, nói rõ là to tát hùng hồn, “Anh Hoành là của em.”
Tim Nhiếp Chấn Hoành như muốn tan ra trước lời tỏ tình công khai của bé con, “Của em, đương nhiên anh là của em rồi.
Mãi mãi thuộc về em thôi.”
Anh không kìm nổi lòng mình mà kề sát lại hôn Lâm Tri một cái thật kêu, sau đó nhai miếng lạp xưởng cay nồng ngon miệng, vui vẻ cười ha hả.
—
Nha Đậu:
Hôm nay là Chít Chít ngang ngược..