Mùa đông, sắc trời chuyển đen nhanh hơn bao giờ hết.
- "Hôm nay xong rồi, cô Tịnh ở lại gặp đạo diễn một lúc, mọi người có thể về được rồi."
Đám người trong studio đồng loạt thu dọn đồ đạc, chuẩn bị bắt xe trở về nhà. Một trong những dự án của viện bảo tàng kết hợp với bên công ty là dự án "Tái hiện lại cổ phục Việt Nam và những vật dụng trước kia". Người phụ nữ tên Tịnh là người mẫu được đạo diễn mời tới, một cô gái cao ráo, thon thả, khuôn mặt phúc hậu.
Cô vừa tan làm, vừa vươn tay buộc tóc, một bóng người bỗng đi lướt qua. Tịnh dừng lại, kéo kéo tay cô gái bên cạnh hỏi:
- "Cậu ấy cũng là người mẫu?"
Cô gái kia ngớ người một hồi, cười cười đáp:
- "Không phải, cậu ấy bên mảng hỗ trợ, là cố vấn của viện bảo tàng."
- "Dáng dấp đẹp như vậy, làm người mẫu không phải lợi hơn sao?"
- "Cô ra đó mà xem." Cô gái búi tóc cao mỉm cười: "đạo diễn cũng hỏi câu y như vậy đó."
- "Cậu thật sự không muốn suy xét việc trở thành người mẫu cho dự án sao?" Đạo diễn rít một hơi, nhả ra làn khói đặc. Ông là một người đàn ông trung niên, mái tóc hoa râm, bụng phệ ra, ăn mặc lịch sự, tao nhã, thoạt nhìn là người dễ gần.
- "Chúng tôi có thể trả lương cao hơn mức lương hiện tại. Vóc người cậu bình thường đã đẹp, vận Việt phục lại càng toả ra được khí chất cao quý của một vị công tử hồi xưa."
Nguyễn Trường Nhất khẽ thở dài, nhẹ giọng đáp:
- "Ông biết tôi không cần tiền mà."
Đạo diễn cười ha hả, vỗ vai cậu:
- "Đứa nhỏ này sao lại không có chí tiến thủ đến vậy, sau này già rồi nghĩ lại sẽ hối hận đấy."
Tôi còn già hơn ông cả 10 thập kỉ.
- "Cậu xem." Đạo diễn vẫy vẫy tay, ra hiệu cho Tịnh lại gần: "Cô ấy rất đẹp đúng không, vóc dáng cân đối, hai người đứng cạnh nhau quả xứng đôi vừa lứa."
Cô gái tên Tịnh ngẩng đầu, mái tóc nâu đậm phẳng phiu thoáng rủ xuống, che lấp đôi vai trắng như tuyết. Nguyễn Trường Nhất đánh mắt một cái rồi nhanh chóng rời đi, mỉm cười đáp:
- "Đúng là một cô gái xinh đẹp."
Tịnh đỏ mặt, đạo diễn vỗ vỗ vai cô, cười ha hả:
- "Đó thấy chưa! Hai người mà đứng cạnh nhau thì bộ ảnh chắc chắn sẽ rất thành công, còn có thể mai mối..."
- "Không được." Nguyễn Trường Nhất cong cong khoé mắt, mái tóc đen nhánh dài tới vai buộc gọn gàng phía sau: "Bạn trai tôi sẽ ghen mất."
Cậu không buồn giấu giếm, thẳng thừng nói mình là gay.
- "Ông không biết cậu ta lúc ghen thế nào đâu, não như bị ẩm IC."
Người phụ nữ tên Tịnh sửng sốt, những người chung quanh lại làm như đã biết. Đạo diễn ngẩn người một hồi, khoác tay lên vai cậu:
- "Tôi quên mất đấy! Người già mà, chẳng biết sống được bao lâu."
Nguyễn Trường Nhất lịch sự gỡ tay ông ra, vẫy vẫy chào mọi người, ra khỏi studio.
- "Vừa cao ráo lại vừa đẹp mã, mị mà có người yêu thế này mị thức đêm ngắm chồng cũng không thấy chán."
- "Nghe nói người yêu cậu ta cũng rất đẹp trai."
- "Thức đêm ngắm nhau tập thể à?"
- "Bà bị điên à? Đến bao giờ bà hốt được trai đẹp bà sẽ hiểu."
Nguyễn Bảo Uyên của kiếp sau là một chàng trai cao chừng 1m80, đôi mắt phượng cong cong, giống hệt kiếp trước. Khác ở chỗ mái tóc dài như thác giờ chỉ tới vai, buộc thành chỏm lông gà. Điều quan trọng là, tái kiếp xong cậu cao được thêm 2cm!
Nguyễn Trường Nhất vẫn giữ nụ cười trên môi, khuôn mặt non nớt của tuổi 18 được thay bằng nét trưởng thành phảng phất sự nông nổi, bồng bột tuổi thanh xuân. Cậu vươn tay mở cửa xe, ngồi ngay ngắn trên ghế phụ.
- "Hôm nay ra muộn hơn hôm qua."
- "Công việc mà." Nguyễn Trường Nhất nghiêng đầu nhìn hắn, đáy mắt loé lên ý cười: "Ngài quan chức nhà nước không cho em thời gian sao?"
- "Lão Vũ kia lại gạ em làm người mẫu hả?" Huỳnh Nam Phong khởi động xe, tay đặt trên vô lăng.
Nguyễn Trường Nhất vòng tay qua đầu, ung dung ngồi:
- "Người già mà, ông ấy quên cũng chẳng trách được."
- "Em cũng là người già đấy."
- "Người già này mang bộ óc của thế hệ mới nha."
Do tác dụng của trận pháp, Huỳnh Nam Phong và Nguyễn Trường Nhất sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm, cùng giờ, thậm chí còn liên kết vận vô cùng chặt chẽ. Tỉ như, nếu hai người họ cùng tung xúc xắc, Huỳnh Nam Phong vào 6 thì Nguyễn Trường Nhất cũng vào 6, hắn vào 1 thì cậu cũng vào 1.
Phiền vãi chưởng.
- "Lại ghen hả?" Nguyễn Trường Nhất dở khóc dở cười.
- "Ờ."
- "Lại đây."
Huỳnh Nam Phong nghiêng đầu lại gần, Nguyễn Trường Nhất liền vươn tay ôm má hắn, khẽ hôn một cái lên trán.
- "Không làm người mẫu cho người khác, chỉ làm người mẫu cho anh xem."
Huỳnh Nam Phong nghĩ nghĩ một hồi, nắm tay cậu:
- "Ý anh không phải thế, anh không thể cấm em kiếm tiền và làm những điều em thích, đứng với người khác cũng không sao, chỉ là chụp hình."
- "Nhưng anh không thích đúng không?"
- "Tất nhiên."
- "Anh không thích thì em cũng không thích."
Nguyễn Trường Nhất xoa xoa mặt hắn, khoé mắt cong cong, lộ ra một nụ cười thoải mái.
Hai người họ đã sắp 25, công việc ổn định, đều đỗ đại học. Tuy là hai trường khác nhau, Nguyễn Trường Nhất sau khi tỉnh dậy không ở cùng hắn nữa, họ vẫn như cực Nam cực Bắc của thanh nam châm.
- "Anh có chuyện muốn nói với em."
Nguyễn Trường Nhất buông hắn ra, đôi mắt đen láy ngẩng lên nhìn hắn.
- "Hửm?"
- "Thôi." Huỳnh Nam Phong xoa đầu cậu, dịu giọng đáp: "Để về nhà nói cũng được."
Nguyễn Trường Nhất nằm viện nửa năm, tóc tai lâu ngày không cắt cũng theo đó dài ra, sau khi tỉnh dậy cũng chẳng buồn cắt đi.
- "Mềm lắm đúng không?" Cậu con trai vận đồng phục học sinh nhoẻn miệng cười, thanh âm trong trẻo như giếng.
Huỳnh Nam Phong gật gật đầu.
- "Không cắt tóc nữa, để đó cho cậu xoa."
Cũng không hẳn là cậu không cắt tóc bao giờ, hầu hết thời gian, Nguyễn Trường Nhất chỉ giữ tóc dài đến vai rồi cắt, để dài nặng đầu.
Đứa nào kiếp trước dù phải leo núi cũng nhất quyết nuôi tóc dài ấy nhỉ?
Nguyễn Trường Nhất kể cho hắn không ít truyện về hắn kiếp trước. Triêu Thanh Ty có ba người học trò, họ đã đi những đâu, yêu nhau từ bao giờ, Triêu Văn Hải và Hoàng Yến Mị năm đó là ai. Kiếp trước, Triêu Thanh Ty hơn Nguyễn Bảo Uyên những 8 tuổi, trầm ổn hơn, vững vàng hơn, trưởng thành hơn, chỉ có bệnh rén giai đoạn đầu yêu đương là mãi không bỏ được.
Chiếc xe đen bóng dừng trước bãi đỗ, Nguyễn Trường Nhất vừa định mở cửa bước xuống, hắn bỗng ngăn lại, ra hiệu cho cậu ngồi trên xe.
Muốn làm gì đây?
Huỳnh Nam Phong vòng ra cửa sau, giúp cậu mở cửa xe. Nguyễn Trường Nhất theo bản nhăng ngẩng mặt lên, thấy vành tai hắn thoáng ửng đỏ. Huỳnh Nam Phong hôn lên bàn tay trắng như tuyết, khớp ngón tay thon dài bỗng xuất hiện một chiếc nhẫn sáng loáng. Viên pha lê trong bóng tối như tỏa ra thứ ánh sáng dịu êm, lộng lẫy một góc trời, được chạm khắc tinh xảo bởi những thợ thủ công bậc nhất.
- "Em đồng ý gả cho anh không?"
Nguyễn Trường Nhất híp mắt, đáp một câu:
- "Không quỳ à?"
- "Xem ít phim thôi em."
Cậu đưa tay lên cao, ngắm nghía chiếc nhẫn như thủy tinh, vừa vặn trên đốt ngón tay thon dài.
- "Hô, nhẫn đẹp đấy."
Bớt phá mood và trả lời đi
- "Tại sao lại là em gả cho anh mà không phải anh gả cho em?"
- "Ai gả cho ai mà chẳng như nhau?"
Nguyễn Trường Nhất nhoẻn miệng cười, thích thú với chiếc nhẫn tinh xảo trước mắt:
- "Anh biết kiếp trước anh cầu hôn em bằng gì không?"
Huỳnh Nam Phong có dự cảm không lành.
- "Bằng gà quay."
Huỳnh Nam Phong: "..."
Huỳnh Nam Phong: "Vãi luôn."
- "Lúc đó em trêu nếu tối anh cho em ăn gà thì em làm vợ anh, không ngờ anh làm thật."
- "Rồi sao?"
- "Ừ thì sau đó em ăn hết cả con và chúng ta kết hôn, hết."
Huỳnh Nam Phong: "???"
Còn cái gì nhảm nhí hơn không?
Tâm tình căng thẳng của Huỳnh Nam Phong nháy mắt mất sạch, thấy hắn bình tĩnh lại, Nguyễn Trường Nhất mới đứng dậy, vòng tay qua cổ hắn. Chiều cao hai người họ không khác nhau là mấy, Nguyễn Trường Nhất vừa ngẩng mặt lên đã cụng trán hắn,
- "Chúng ta không giống đã kết hôn hay sao?"
- "Có những người yêu nhau...nhưng chưa muốn kết hôn. Họ cần thêm thời gian, thêm không gian. Kết hôn là bó buộc cả về cuộc sống xung quanh. Họ yêu nhau ở hiện tại nhưng họ chưa sẵn sàng để cùng người kia bước tới cuối đời. Người yêu có thể thay nhưng thay một người chồng hay một người vợ sẽ khác hoàn toàn."
- "Anh muốn em ở bên anh cả đời?"
Lông mi Huỳnh Nam Phong thoáng run run, trầm giọng đáp:
- "Muốn."
Muốn tặng em một ánh mắt, muốn cho em một nụ cười tới khi tóc đã pha sương, bàn tay nhăn nheo ôm trọn lấy nhau, gục đầu ngủ thiếp đi.
Vành tai cậu cũng đỏ ửng, Nguyễn Trường Nhất vươn người hôn lên môi hắn, cánh tay thon dài choàng qua cổ, thì thầm:
- "Em đồng ý."
................
Lần đầu tiên bọn họ thật sự tiếp xúc cơ thể với nhau có lẽ là lần cả hai nhận được giấy báo trúng tuyển đại học, lúc đó Huỳnh Nam Phong đã hỏi cậu muốn nằm trên hay nằm dưới.
- "Nằm dưới đi, nằm dưới thích hơn."
- "Tại sao cậu biết?"
Nói xong câu này, Huỳnh Nam Phong tự vả vào mặt mình mấy cái.
Kiếp trước cậu ta không lên giường với hắn thì với ai?!
- "Kiếp trước, do ảnh hưởng của cộng hưởng, lần Triêu Thanh Ty rơi vào hôn mê sâu đã khiến thân thể đó yếu đi rất nhiều, ngược lại cơ thể Nguyễn Trường Nhất cũng rất yếu."
- "Liên quan gì?"
- "Thì..." Nguyễn Trường Nhất đảo mắt: "Tôi sợ tôi mà nằm trên thì tôi sẽ đụ chết cậu nên mới xuống dưới, không ngờ nằm dưới cũng đạt được khoái cảm. Nếu không phải làm gì mà vẫn đáp ứng đủ nhu cầu thì lên trên làm gì?"
Huỳnh Nam Phong: "..."
Tên này đúng là không có chí tiến thủ.
- "Không sợ tôi đè chết cậu? Hiện tại cậu đang rất yếu, kém xa so với thân thể kiếp trước."
- "Tôi lười."
Huỳnh Nam Phong: "..."
- "Anh, giữa em và Nguyễn Bảo Uyên, anh thích ai hơn?"
Huỳnh Nam Phong: "..."
- "Cậu sống hơn 1000 năm vẫn không hỏi được câu nào bớt ngớ ngẩn đi được à?"
Nguyễn Trường Nhất phụng phịu, vươn tay ôm eo hắn, áp mặt mình lên phần bụng săn chắc ẩn sau lớp áo sơ mi trắng tinh.
- "Anh yêu cậu ta hơn đúng không?"
Và em với cậu ta là một người.
Huỳnh Nam Phong cúi người ôm cậu, dịu giọng đáp:
- "Nguyễn Bảo Uyên cũng được, Nguyễn Trường Nhất cũng được, anh đều thích, chỉ thích mình em."
Sau lần đó, hai người họ quen miệng chuyển hẳn sang xưng anh-em không chút gượng gạo.
Lần đầu họ lăn lộn với nhau, Nguyễn Trường Nhất đau suýt khóc nấc lên, sắc mặt đen xì nhìn hắn:
- "Lần sau để em tự nhún cũng được."
Huỳnh Nam Phong: "..."
Huỳnh Nam Phong: "Vậy nên anh mới hỏi em muốn nằm trên hay nằm dưới."
Nguyễn Trường Nhất thấy hắn nói vậy bỗng đổi ý, nằm vật xuống giường, đáp:
- "Lần đầu mà, trước kia không đau bằng nhưng về sau sẽ tốt lên."
Lần đầu Triêu Thanh Ty cùng Nguyễn Bảo Uyên, lúc đó hắn gần 28 tuổi rồi, biết tiết chế hơn, dỗ người giỏi hơn, mặt dày hơn, cẩn thận hơn. Còn Huỳnh Nam Phong hiện tại chưa đầy 20, cứ thả rông cho chạy sẽ tự tiến bộ sớm thôi.
Trời tờ mờ sáng, mây trời quang đãng như tấm màn che lấp ánh mặt trời rọi xuống nhân gian, chỉ để lại tia nắng nhạt màu, chiếu sáng một góc chăn.
- "Tỉnh rồi?"
Nguyễn Trường Nhất khép hờ mắt, mái tóc trên tuyền nổi bần bật trên làn da trắng tựa tuyết, phủ lên khuôn mặt tinh xảo được tạo hoá ưu ái cùng bờ vai trắng ngần.
Huỳnh Nam Phong dựa lưng vào thành giường, vươn tay vén lọn tóc đen nhánh xào xuống, nhẹ giọng:
- "Hôm nay được nghỉ, ngủ thêm chút nữa đi."
Nguyễn Trường Nhất nghe lời, rúc vào ổ chăn. Mất khoảng 2 phút sau, cậu mới thò mặt ra, hỏi:
- "Quần áo em đâu?"
Huỳnh Nam Phong giả vờ ngây thơ đáp:
- "Hôm qua tắm cho em xong đem quần áo đi giặt rồi."
- "Anh không có tay lấy đồ mới à?"
- "Không biết chỗ."
Người gấp quần áo cho em và cất vào tủ mỗi ngày là anh đấy.
Nguyễn Trường Nhất hừ lạnh một tiếng, nhoẻn miệng cười:
- "Ngắm người khác lúc không mặc quần áo thích lắm sao?"
Không đợi hắn trả lời, cậu bỗng nhổm người ngồi dậy, để lộ làn da trắng nõn, mềm mịn hương lụa. Nguyễn Trường Nhất chống tay, phần chăn chỉ che được hạ thân, cả phần bụng lẫn ngực, cánh tay dài trắng bóc hoàn toàn lộ ra trước mắt hắn. Cậu cấp lại gần Huỳnh Nam Phong, chóp mũi gần như chạm và nhau, hơi thở nóng hầm hập phả lên sống mũi cao, thẳng tắp.
Huỳnh Nam Phong nghiêng đầu tránh né, vươn tay đè vai cậu:
- "Muốn "chơi" tiếp à?"
- "Không muốn. Muốn cho anh ngắm." Nguyễn Trường Nhất vòng tay qua cổ hắn, như một con mèo gác đầu lên vai người kia, càu nhàu:
- "Anh là chó à, mấy vết cắn chi chít đỏ ửng trên người em đều là do anh gây ra tối qua đó."
Huỳnh Nam Phong tỉnh bơ đáp lại:
- "Em là mèo à, mấy vết cào chi chít đỏ ửng trên người anh đều là do em gây ra tối qua đó."
- "Đau không?"
- "Đau muốn chết."
Hắn vừa dứt lời, Nguyễn Trường Nhất bỗng cúi người liếm vết