Thổ Sen

Chương 63




- "Mày nghĩ nó thật sự sung sướng như vẻ bề ngoài của nó sao?!" Vành mắt Chu Đường Lâm thoáng ủng đỏ, thân thể bị Huỳnh Nam Phong giữ lại, nghiến răng chửi:


- "Mẹ mày biết cái khỉ gì?! Mày nghĩ có cả cha lẫn mẹ nghĩa là nó sung sướng? Mày nghĩ ngày nào nó cũng ăn mặc quần áo sạch sẽ thơm tho đến trường nghĩa là nhà nó giàu?! Mày nghĩ nó muốn rút bao nhiêu tiền thì rút, mày nghĩ nó biết bản thân thích người cùng giới, tự nó thấy vui lắm sao? Bố mẹ nó thích lắm sao?"


Lời này không chỉ nói với Cao Phúc Minh mà còn cả Doãn Tú Kiệt đang đứng sau đám đông.


Hắn hơi tái mặt, tay kia vẫn ôm bên má sưng vù, cúi gằm mặt.


- "Tao không nói ra nghĩa là chúng mày được quyền bắt nạt nó? Mà kể cả có nói hay không thì không ai được động vào nó!" Chu Đường Lâm nghiến răng: "Mẹ cậu ta không có khả năng mang thai, sau khi kết hôn về rồi mới biết."


Huỳnh Nam Phong cứng đờ, không khí xung quanh nháy mắt trầm xuống.


- "Nghe hiểu đúng không? Trần Mạnh Hưng là con lượm, mẹ nó bị nhà chồng ghen ghét, xa lánh nên đặt kì vọng cao vào con để dằn mặt bên nội, đến bố mẹ ruột cũng mặc kệ con gái. Bố mẹ cậu ta đi khắp nơi trên thế giới không phải vì giàu mà là vì công việc! Việc của họ là đi khảo sát, họ sẵn sàng hi sinh thời gian cho gia đình để kiếm tiền, tiền và tiền. Mày biết không, lần Mạnh Hưng bị đánh đến nứt toác cả da đầu, bất tỉnh nhập viện, bố mẹ cậu ta còn đang ở Mĩ công tác."


Doãn Tú Kiệt hơi tái mặt, mím môi.


- "Cậu ta ăn mặc sạch sẽ thơm tho nghĩa là cậu ta giàu? Cậu ta sẵn sàng đưa tiền ra nghĩa là cậu ta giàu? Ăn mặc sạch sẽ là vì từng cái áo sơ mi trắng của nó đều do chính bản thân nó giặt tay hết, từng cái một, ngày nào cũng vậy. Sẵn sàng đưa tiền là bởi nó thật sự coi người khác như bạn bè. Mày đã bao giờ thấy nó tiêu quá nhiều tiền lung tung chưa? Bởi vì năm đó thằng Kiệt nói bố nó cho xe đi tiệm cầm đồ nên nó mới dùng tiền đó để giúp bạn mình, bởi vì năm đó Trần Mạnh Hưng thật sự coi Doãn Tú Kiệt là người yêu nên mới dễ dàng cho mượn tiền đến vậy!"


Cao Phúc Minh giật mình ngẩng đầu, trố mắt nhìn cô.


Trước đây đã từng có người khiến cậu tổn thương giống cách hắn đã làm?


- "Trần Mạnh Hưng ý thức được người đồng tính không hoàn toàn được chấp nhận trong xã hội, cậu ta cố gắng giấu nhẹm đi. Bố mẹ cậu ta nghĩ con mình không bình thường mà gia đình cho rằng tại đứa con dâu phế vật không sinh được nên mới phải nhận nuôi loại quái thai này về."


Chu Đường Lâm thở hồng hộc, đay nghiến:


- "Cha mẹ đặt mục tiêu cao nhưng không phải Trần Mạnh Hưng ghét điều đó. Mày có biết chương trình học bổng dành riêng cho học sinh dưới 18 tuổi không? Học sinh học vượt cấp thẳng lên đại học dù chưa đủ 18 tại Úc cần có ít nhất là bằng Tiếng Anh cấp tỉnh, hiện tại lỡ mất rồi, làm gì còn cơ hội nữa. Hai năm liền nó cố gắng, hai năm vì một mục tiêu! Vậy mà cả hai năm đó đều bị hai đứa chúng mày phá bằng sạch! Trần Mạnh Hưng cũng là con người mà! Mày không tôn trọng những người bạn gái trước kia của mày, mày muốn thử thứ mới, tại sao lại chọn người bạn vẫn luôn ở cạnh mày từ khi mày bước chân vào cái trường này? Cậu ta cố gắng suốt 17 năm vì cha mẹ, vì mục tiêu, mày biết cái mẹ gì?!"


Thanh âm Chu Đường Lâm nhỏ dần, động tác chống cự cũng ngày một yếu ớt, vành mắt đỏ hoe:


- "Nó cũng có ước mơ mà, tại sao lại phải phá hỏng nó như thế..."


Huỳnh Nam Phong nghẹn giọng, động tác giữ tay người trước mặt cũng thả lỏng dần. Chu Đường Lâm chẳng buồn đánh hắn nữa, giải tỏa xong một hồi giờ có đánh thêm nữa cũng chẳng ích gì.


Những gì đã xảy ra chẳng thể thay đổi.


Cuối cùng thì chuyện này cũng tới tai giáo viên chủ nhiệm, may thay lần này đánh không nặng, chưa đến mức sứt đầu mẻ trán, cả hai vẫn còn lí trí, bị triệu lên phòng hội đồng ngay tức thì, kể cả Huỳnh Nam Phong.


Thấy hắn, người phụ nữ khẽ thở phào một hơi. May thay lần này Huỳnh Nam Phong không điên tiết lên đánh cho Cao Phúc Minh chệch quai hàm như Doãn Tú Kiệt hồi đó, xem ra trước đây có tình nghĩa với nhau vẫn nương tay. Trần Mạnh Hưng không có ở đây, nếu cậu còn ở chắc cũng bị lôi theo.


Tạo vết nhơ một lần chưa đủ, còn muốn tạo thêm lần hai?


- "Em là con gái mà còn đánh nhau, may mà bạn em ga lăng không đánh trả không thì em không ngồi đây mà nói được." Cô giáo chau mày, nhẹ giọng như đang an ủi.


- "Đánh nhau không phải chuyện phân biệt gái hay trai." Quán quân Taewondo họ Chu lau khoé môi: "Bất kể là giới tính nào cũng không được đánh."


Cô nghẹn họng cáu bẳn:


- "Em biết thế mà còn đánh bạn ấy."


- "Còn hơn nó lấy đi tương lai của em trai em."


- "Cậu ta không phải em trai em!"


- "Vậy thì sao chứ, tại sao không trách..."


Huỳnh Nam Phong đứng bên cạnh đá vào chân Chu Đường Lâm một cái, cô lập tức nuốt trở về câu định nói, nghiến răng nghiến lợi viết bản kiểm điểm.


Bây giờ cãi lại chỉ càng khiến tội nặng thêm, hắn không muốn đứa em gái mình bị đình chỉ học.


Sai lầm trong vụ này chính là ngay khi chuyện hai người họ lộ ra, nhà trường lập tức quy cho Trần Mạnh Hưng không chút do dự, khiến các học sinh khác bán tin bán nghi, lộ ra vụ giữa cậu với Doãn Tú Kiệt năm xưa, bao gồm cả bạo lực học đường.


Khác ở chỗ, năm đó Trần Mạnh Hưng bất tỉnh trong bệnh viện, tuy Doãn Tú Kiệt đánh cậu nhưng lỗi chia đều cho cả hai, quy rằng cậu đang trái với tự nhiên, khiến các học sinh khác có suy nghĩ lệch lạc về tính hướng còn hắn chỉ bị quy kết tội bạo lực học đường, phần còn lại là của Chu Đường Lâm với Huỳnh Nam Phong.


Doãn Tú Kiệt cũng có lỗi, rõ ràng là hắn tỏ tình trước lại quy hết cho Trần Mạnh Hưng, bố mẹ đã mắng chửi cậu một phen ra trò, tới lần này không biết sẽ ra sao.


Ước chừng 30 phút sau, cánh cửa bật mở. Từ sau ô cửa sổ, Huỳnh Nam Phong thấy được ba khuôn mặt không ai giống ai, một người phụ nữ tóc nâu buộc gọn gàng phía sau, một người đàn ông mái tóc điểm bạc mặc vest và Trần Mạnh Hưng.


Là phụ huynh cậu ta.


Hắn chưa kịp chạy ra mở cửa, hai người kia đã tiến vào, sắc mặt đen như nhọ nồi, chau mày không thôi.


- "Con trai các anh chị..."


- "Chúng tôi sẽ cho nó chuyển trường." Người đàn ông lạnh giọng cắt ngang, không đợi bà giải thích đã tuyên bố thẳng thừng.


Cao Phúc Minh lập tức ngẩng đầu, ngay cả Trần Mạnh Hưng đứng cạnh họ cũng trố mắt, ngơ ngác nhìn Chu Đường Lâm ngồi cạnh Huỳnh Nam Phong.


- "Không thể!"


- "Tại sao không thể?"


Người phụ nữ tóc hoa râm chau mày, trầm giọng đáp:


- "Chuyện ở trường còn chưa giải quyết xong, nói chuyển là chuyển thế nào được? Các ông bà là cha là mẹ, phải biết dạy dỗ con..."


- "Các người là cô là thầy, phải biết chỉ bảo học sinh."ông Trần nhíu mày, khoa chịu nói: "Tôi cho con học tại cái trường này là vì tin tưởng vào chất lượng giáo dục và môi trường học đường, các người đến một đứa nhóc chưa đủ 18 cũng không quản nổi, còn làm được trò trống gì?"


- "Con anh gây ảnh hưởng xấu tới nhận thức của các bạn học khác."


Mẹ Trần không nhịn được bực dọc:


- "Thế nào là ảnh hưởng xấu tới các bạn khác? Đồng tính luyến ái là tội hả?"


Cô giáo cũng không chịu lùi bước, phản bác:


- "Bà nên có trách nhiệm hiện với hành động đi ngược lại thuyết tiến hoá tự nhiên của loài người mà con bà gây ra, nếu không phải có thành phần như nó trong xã hội, làm sao có chuyện quan hệ trước 18 như hôm nay?"


Đây là lần đầu tiên hắn thấy phản ứng gay gắt của những người xung quanh về tính hướng của người khác. Tô Khánh Mai nói xã hội này chưa hoàn toàn chấp nhận, cha mẹ không muốn con là người đồng tính cũng bởi thương con chịu áp lực dư luận. Hắn biết chẳng mấy ai chấp nhận dễ đang nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy một người có thái độ miệt thị hằn sâu trong tiềm thức, mà người này lại chính là hiệu trưởng nhà trường.


Mẹ Trần chẳng ưa gì người phụ nữ trước mặt. Trước kia, con bà bị đánh đến nhập viện vẫn phải chịu một phần lỗi lầm vì cho rằng, chính cậu là người đã khiến Doãn Tú Kiệt đi theo con đường lệch lạc.


- "Bà còn muốn nó giải quyết thứ gì?"


- "Xin lỗi thằng bé kia đi."


Bố Trần trợn mắt, nghiến răng nghiến lợi;


- "Chừng nào chưa làm rõ vụ việc, con tôi sẽ không xin lỗi ai hết! Nó không phải loại hư hỏng xem nhẹ bản thân, tại sao tự nhiên cậu bạn kia lại xuất hiện ở nhà tôi, chúng nó đã nói gì, tại sao tự dưng lại lên giường với nhau, trước đó chúng có yêu nhau không." Ông gằn giọng: "Chưa kể đến việc nó xúc phạm con trai tôi, mấy người một chữ cũng đổ hết về hai học sinh lớp 11, không thấy xấu hổ hả?"


Giọng ông oang oang như muốn nói cho cả thế giới biết bộ mặt thật của kết đứng đầu đằng sau cái trường công lập lâu đời này.


Ngụ ý trong câu này, hai người họ đã nghe hết đoạn hội thoại giữa Chu Đường Lâm với Cao Phúc Minh ban nãy. Sắc mặt Cao Phúc Minh hơi tái lại, Cả buổi chỉ lặng lẽ cúi đầu, mái tóc ánh vàng rủ xuống, che lấp khuôn mặt anh tuấn.


- "Tôi nói chuyển trường là chuyển trường!"


- "Không được!"


- "Bà nói thật lòng đi." Ông Trần chán ghét: "Bà sợ vụ này lộ ra làm bẩn danh tiếng ngôi trường, đúng rồi đấy, một môi trường học đường như thế này không đáng để các vị phụ huynh cho con mình theo học. Bà giấu nhẹm cả truyện con tôi bị đánh đến nứt toác da đầu, máu chảy lênh láng trong bồn rửa tay, bà xứng với cái nghề giáo sao?"


Người phụ nữ lén lút trừng mắt một cái, Chu Đường Lâm lại làm như không thấy gì.


- "Lần một tôi nể mặt bỏ qua cho bà, con trai tôi hai lần bị tước đi cơ hội cả đời của nó, bị đánh cho tơi tả, bị bạn bè gièm pha, bị thầy cô miệt thị. Thử hỏi nếu đó là con trai bà, bà chịu được sao?"


Ông Trần càng nói càng gay gắt, thanh âm cũng to dần, vang vọng trong hành lang.


- "Chuyển là chuyển! Chuyện đã bại lộ ra rồi thì cứ để nó lộ đi, ai thích nói gì thì nói, bà không mau kỉ luật học sinh của mình mà chỉ lo bịt miệng thì cứ bịt đi." Ông hung hăng: "Con tôi thế nào tôi tự biết, không đến lượt bà lên mặt sỉ vả nó."


Cả căn phòng chết lặng. Huỳnh Nam Phong chăm chú quan sát cảnh tượng trước mắt, tâm tình nháy mắt chìm xuống đáy vực.


Chuyển trường cũng tốt, vứt bò xiềng xích của những tai hoạ trong quá khứ, tìm đến tiền do, vậy cũng tốt.


Hắn có thể cảm nhận rõ được bố mẹ Trần Mạnh Hưng không ủng hộ đồng tính nhưng càng căn ghét hơn cái thái độ cùng cách xử lý trong nhà trường. Suy cho cùng, dù có chán ghét đến đâu, dù cậu con trai mảnh khảnh trước mắt không phải con ruột thì con cũng là con, có ai thấy con mình chịu khổ mà không xót cho được?


Huỳnh Nam Phong cụp mắt, nếu ai cũng được như Tô Khánh Mai và Huỳnh Chí Minh, cũng được như bố mẹ Trần thì thật tốt. Thứ họ làm không phải cố tìm cách chữa "bệnh" cho con mình mà là học cách chấp nhận nó.