Rèm sân khấu đột ngột mở ra, một giọng đọc truyền cảm vang lên, xung quanh nháy mặt chìm trong sự im lặng. Đặng Mỹ Anh ngồi dưới cũng háo hức không kém, mỉm cười chăm chú quan sát sân khấu.
Lê Thu Trà khẽ nở nụ cười, cất giọng: "Ngày xửa ngày xưa, có một bà hoàng hậu ngày nào cũng ngồi bên cửa sổ mà khẩn cầu.
- "Ước gì mình có một đứa con thì tốt biết mấy."
Đỗ hoàng hậu thở dài thườn thượt, khuôn mặt táo bón ngồi bên cửa sổ. Đỗ Thuỳ Linh mang làn da màu bánh mật, thân hình tròn trĩnh xuất hiện trên sân khấu. Đột nhiên, có một con ếch từ đâu chui ra, nói với bà: "Điều bà luôn hằng mong ước sẽ trở thành sự thật, bà sẽ có một đứa con gái."
Con ếch mà bọn hắn sử dụng thực tế là con rối, bởi vậy nó cứ nhảy tưng tưng trên sân khấu, Đỗ Thuỳ Linh muốn diễn vẻ mặt bi đát cũng không nổi, suýt cười ra tiếng, khuôn mặt cam chịu.
- "Bình tĩnh..."
Dương Vân An từ cánh gà nhỏ giọng.
- "Chắc tao không làm nổi mất..."
Phân cảnh một kết thúc khi Đỗ hoàng hậu đứng dậy, đèn điện vụt tắt. Vũ Minh Hiền căn thời gian, chỉnh cho đèn sáng lại, bụng của hoàng hậu trên sân khấu đã tỏ ra đáng kể.
Đỗ hoàng hậu thở dài thườn thượt, một tay chống lưng một tay ôm bụng, chốc chốc lại "Á" lên một tiếng. Ngay lúc này, giọng của Lê Thu Trà lại vang lên từ loa phát thanh.
- "Hoàng hậu mang chửa chín tháng mười ngày, khoảng thời gian đó cực khổ biết bao, khi mà, trong những tháng đầu của thai kì, bà phải trải qua sự thay đổi về mặt tâm lý, cơ thể mệt mỏi, thay đổi hormon thất thường trong thời gian mang thai, sụt giảm nhân sắc trầm trọng. Da mặt và sạm đi và đống mụn không biết từ đâu mà tới. Trọng lượng cơ thể tăng lên khiến khuôn mặt bà bị phù và sưng, rạn da cứng đầu."
Quần chúng xem kịch: Ai viết cái kịch bản kì dị này vậy?!
- "Sự thay đổi của nồng độ hormon HCG sinh ra từ nhau thai và tăng dần trong vòng 3 tháng đầu của thai kì sinh ra những cơn buồn nôn, đau đầu, chướng bụng, hoa mắt chóng mặt. Mặc dù không muốn ăn nhưng vì muốn cung cấp đủ chất dinh dưỡng cho Aurora mà bà phải ăn nhưng vừa ăn được một chút đã nôn thốc nôn tháo."
Đỗ Thuỳ Linh trên sân khấu rên rỉ, quay lưng về phía khán giả, giả bộ nôn thốc nôn tháo. Chu Đường Lâm đứng cạnh cô mặt mày u sầu, xoa xoa lưng vợ mình.
- "Trong những tháng cuối của thai kì, do kích thước Aurora ngày càng lớn gây ra tình trạng chèn ép các cơ quan và tĩnh mạch ở vùng hậu môn trực tràng."
- "Nhưng kinh khủng hơn cả." Lê Thu Trà mỉm cười: "Theo số liệu khoa học, con người chúng ta chỉ chịu được tối đa 45 đơn vị đau, ấy vậy mà khi sinh con, bà phải chịu tới 57 đơn vị đau, đồng nghĩa với việc gãy 20 cái xương sườn cùng một lúc."
Đám người ngồi dưới đồng loạt thở ra một ngụm khí lạnh.
Hoàng hậu bày tỏ: Biết thế bà mày không ước nữa.
Lê Thu Trà ngồi trên bục cười trừ, thầm nghĩ: Đây chỉ là thủ pháp kéo dãn thời gian thôi.
Phải kể đến công lao của vị hoàng hậu giả trên sân khấu, lựa chọn lồng tiếng từ trước của Huỳnh Nam Phong quả thực hiệu quả vô cùng. Người xem phía dưới đều không nhịn được toát mồ hôi hột, nửa câu cũng không dám nói.
Độ nhăn cơ mặt của Đỗ Thuỳ Linh xứng đáng đi vào kỉ lục Guiness, nếu không phải người trong cuộc cũng sẽ tưởng cô nàng đau đẻ thật.
Ngay sau đó, một toán người vận đồ trắng xông vào, đỡ Đỗ hoàng hậu lên cán, nhanh như cắt lao vào trong cánh gà, đèn điện một lần nữa vụt tắt.
Từ từ đã, thời này có bác sĩ phụ sản hả?
Đèn điện một lần nữa sáng bừng lên, đập vào mắt khản giả là hình ảnh một người phụ nữ tiều tụy, sắc mặt xanh xao, đôi môi nhạt màu nở một nụ cười hiền hậu. Ánh đèn tối dần như muốn ru đứa bé trên tay và chìm vào giấc ngủ.
Aurora đã ra đời.
Đỗ hoàng hậu bế con bé trên tay, ngân nga hát, không may, đầu con bé bỗng mất kiểm soát nghoẹo sang một bên, chăm chú nhìn khán giả.
Đây không phải chương trình phổ cập kiến thức mà lồng thêm cả phim kinh dị vào à?
Trước đó một vài ngày, Cao Phúc Minh mang về một con baby ma nơ canh mới còn nguyên vẹn. Mái tóc nó vàng óng như kim sa, đôi môi hồng nhạt chúm chím, con mắt xanh thăm thẳm như đại dương, rực rỡ trước ánh mặt trời, khiến cả vùng biển như trải một lớp kim cương hoa lệ.
Nhưng nó cũng có một ngược điểm, con này là ma nơ canh đầu xoay.
Trên thực tế, nó cũng là một sản phẩm hỏng, nếu không cẩn thận, đụng nhẹ thôi cũng có thể khiến cái đầu nó xoay như chong chóng, nhưng còn hơn cái con mà đầu nó rụng hẳn ra ngoài.
Ban đầu họ chỉ định quấn một lớp vải mỏng quanh thân nó, cuối cùng vẫn là Huỳnh Nam Phong quấn thêm 3 vòng tã nữa quanh thân, chùm một chiếc khăn lên đầu nó.
Quấn kiểu này sẽ không khiến đầu Aurora quay 180 độ về phía sau, cùng lắm chỉ 90 độ coi như chào khán giả.
Tiếc là tên họ Vũ đang chỉnh ánh sáng kia tạo ra hiệu ứng ngược lại.
Đôi mắt con bé không những không loé lên rực rỡ như kim cương mà ngược lại, đèn điện tới dần khiến người ta không nhịn được, cảm tưởng như đáy mắt nó tối sầm, vô hồn nhìn bọn họ.
Đặng Mỹ Anh nuốt nước bọt, kiên nhẫn xem tiếp.
- "Trẫm tại vị không biết bao nhiêu năm, cuối cùng cũng được một mụn con, đây là chuyện vui!"
Đây không phải bối cảnh Châu Âu hả?!
- "Bệ hạ anh minh. Chuyện tốt như vậy, thần thiết nghĩ nên tổ chức một bữa tiệc."
Chu bệ hạ híp mắt:
- "Một bữa tiệc?"
- "Đúng vậy, thần sẽ cho mời toàn bộ những người có tiếng trên cả nước, 12 bà tiên danh giá mang phép thần thông tới chúc phúc cho công chúa."
- "Nhà ngươi nói có lý."
Chu Đường Lâm phất tay, đám người phía dưới ngay lập tức tản ra, đèn điện đột ngột tắt.
Tới khi ánh đèn bừng sáng một lần nữa, cả sân khấu đã biến thành kinh đô. Chu Đường Lâm mặc áo bào dành cho vua chúa, bên cạnh là Đỗ Thuỳ Linh vận Nhật Bình lộng lẫy. Đỗ hoàng hậu không còn vẻ tiều tụy xơ xác khi xưa mà giờ đây điểm trang diễm lệ như tiên nữa.
Có người đang gảy đàn tranh, có người hoà tấu sáo trúc cùng dàn giao hưởng, có cô ôm đàn tỳ bà, có kẻ đệm đàn Nguyệt, tất cả, hoà chung với không khí trang trọng của cung đình cổ, ngân thứ âm thanh trong trẻo, du dương của nó, bắt nhịp theo tiết tấu của các vũ nữ khắp người đeo trang sức sáng loáng, râm ran cả một vùng trời.
Hai bên, tính từ cửa vào, các đại học sĩ, thông chính sứ, tả tán thiện, hữu tán thiện,... Càng gần vua, quan chế càng cao. Xung quanh là tam thái, thừa tướng cùng các vị vương gia, thân thích với vua và hoàng hậu.
Đặng Mỹ Anh trố mắt nhìn, đến chụp ảnh cũng quên mất tiêu.
Thật sự có đầu tư.
Từ tiếng đàn tranh, sáo trúc, tỳ bà cũng được thì sẵn từ trước, tập đi tập lại sao cho khớp từng nhịp một với bản thu sẵn. Toàn bộ trang phục đều đi thuê, tìm hiểu kĩ càng, ngay cả ánh sáng, đạo cụ cũng phân bố sao cho hợp với cung đình Việt Nam xưa.
Năm 16 tuổi vào cung diện kiến.
Huỳnh Nam Phong không hiểu rõ, nhưng Nguyễn Bảo Uyên thì khác. Một người tận mắt chứng kiến, là minh chứng của một thời đại huy hoàng. Tất cả những thứ này đều do cậu sắp xếp, Huỳnh Nam Phong đứng từ bên ngoài không khỏi cảm thán, đáy mắt lộ rõ vẻ khâm phục.
Chu Đường Lâm mang khí chất của một bậc quân vương vươn tay, nhấp chén rượu.
Ngay khi tiếng nhạc được đẩy lên cao đỉnh điểm, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng hô:
Bẩm hoàng thượng, 12 vị pháp sư do thừa tướng Mạc Vũ đích thân mời tới, chúc phúc cho công chúa.
Chu Đường Lâm khoát tay: "Cho vào."
Dương Vân An đứng sau cánh gà, nhanh nhẹn ấn nút.
Một đám khói trắng xoá phun ra, che đi tầm nhìn vốn có của những kẻ dưới khán đài. 12 người, mỗi người một vẻ, vận y phục nhạt màu, đầu đội nón, mạng che mặt, xếp thành hai hàng không nhanh không chậm bước lên sân khấu.
Chu Đường Lâm híp mắt, 12 người ngay tức khắc quỳ tập xuống, hành lễ với người đang ngồi trên ngai vàng, đồng loạt bỏ mũ xuống, quay lưng về phía khán giả.
Cảm giác như quay ngược thời gian, một lần được tận mắt chứng kiến cảnh triều đình phong kiến.
Bùi Việt Anh là người đầu tiên đứng dậy, ra hiệu cho những người còn lại đội nón lên, tấm mạng mỏng manh che đi nhan sắc bí ẩn. Hắn nâng chén trên không trung, tự mình húp một hơi, chăm chú nhìn cái nôi trước mặt.
- "Mong sao sau này công chúa tài đức có thừa, kính trên nhường dưới, phẩm hạnh cao đẹp được ngàn người ngưỡng mộ."
Bùi Việt Anh vươn ngón tay thon dài trước mặt con bé, vẽ một vòng tròn như đang làm phép rồi cúi người, khẽ hành lễ với nó, làm động tác mời những người còn lại.
Phùng Bích Thư khẽ gật đầu, tiến lên phía trước:
- "Mong sao sau này công chúa tài sắc vẹn toàn, là đệ nhất giai nhân, hoa nhường nguyệt thẹn, mai cốt cách, tuyết tinh thần, một người con gái dung nhan nghiêng nước nghiêng thành, lòng người xao xuyến."
Nói rồi làm động tác y chang Bùi Việt Anh ban nãy, ra hiệu với Lý Hà Vi.
Sắp tới lượt mình rồi.
Nguyễn Bảo Uyên chậm rãi mở mắt, thần sắc trang nghiêm nhìn về phía trước. Cậu cách tấm vải mỏng nhìn ra ngoài, thấy Dương Vân An chuẩn bị phun một đợt khói trắng cuối cùng, bình tĩnh chờ đợi.
- "Mời."
Ngay khi cậu vừa nhấc chân lên, một tiếng Bùm vang dội, đám khói trắng xuất hiện tứ phía. Từ trong sương, một thân ảnh vận đồ đen từ đầu tới chân loáng lổ trong đám khói. Trên tay hắn cầm một tẩu thuốc cổ, vạt áo dài quá gót chân, kéo lê trên mặt đất.
Nguyễn Bảo Uyên lùi lại, nhường đất diễn cho hắn.
Giọng đọc một lần nữa vang lên từ loa phát thanh: "Bà ta muốn trả thù, trả thù vì bản thân không được mời trong khi mình cũng là một pháp sư, bà hạ lời nguyền."
Huỳnh Nam Phong lạnh lùng cất giọng: "Năm 15 tuổi, công chúa sẽ bị kim khâu đâm chết."
Không phải mũi quay sợi mà kim khâu?
Đặng Mỹ Anh còn đang trợn mắt há mồm, Huỳnh Tiên Nữ rất chảnh chó xoay người bỏ đi, để mặc đám quan lại đang hoảng hốt không thôi.
Đến mình rồi. Cậu xoay người tới cạnh cái nôi.
- "Ta..."
- "Cẩn thận!"
Nguyễn Bảo Uyên vừa bước lên phía trước bỗng dẫm phải vạt áo đen tuyền còn chưa đi khuất, không tự chủ ngã về phía trước. Huỳnh Nam Phong theo bản năng đỡ lấy eo cậu, chiếc mũ cùng tấm mạng trong suốt theo đó tuột xuống, nằm chình ình trên mặt đất.
Cả khán phòng thoáng cái bùng nổ.